Làm Đại Ma Đầu Biến Thành Tiểu Khả Ái
Chương 90
Giang Sừ Táng Hoa
08/11/2022
Một đêm triền miên quần quại hoà trộn với tình yêu tha thiết, lớp áo cuối cùng cũng rơi xuống, sau đó giống như đưa thân thể vào cơn sóng lớn, phiêu diêu dập dờn bay bổng.
Nắng sớm xuyên qua khe cửa, Dụ Tư Dực thức giấc.
Mà thiếu nữ bên cạnh, vẫn nhắm mắt ngủ say, không biết mơ tới chuyện tốt đẹp gì, khoé môi nhếch lên cười cười.
Nhìn nụ cười này, trong lòng Dụ Tư Dực mềm mại thành một mảnh.
May mắn biết bao, được gặp đúng người.
"A Giản..."
Tâm tình qua đi, nữ nhân ôn tồn nhẹ giọng gọi tên người yêu.
Dụ Tư Dực lẳng lặng ngắm nhìn nửa gương mặt khả ái, khoé miệng không kìm được liền giương lên, thanh âm trong miệng càng ôn nhu.
Nàng muốn dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất, bao bọc người này, kể cả trái tim lẫn tính mạng này.
Yêu thương nồng đậm phập phồng vây chiếm nội tâm, không cẩn thận nhất định sẽ tràn ra bên ngoài.
Dụ Tư Dực không có ý khống chế, cũng không muốn khống chế phần ái tình nhiệt liệt.
Một bàn tay bạch ngọc trơn bóng từ trong chăn duỗi ra, đầu ngón tay khẽ run, chậm rãi dừng lại trên mặt Giản Tùy Tâm, ngón tay lướt qua từng điểm tinh tế, hận không thể đời đời kiếp kiếp lưu giữ gương mặt này khắc vào tâm thức.
Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này đây, thật tốt biết bao nhiêu?
Trong đầu Dụ Tư Dực đột nhiên bốc lên một ý nghĩ ngây thơ đến kỳ lạ, sống hai đời, đây là khoảng thời gian nàng lưu luyến nhất.
Trầm mặc, nhưng ngập tràn yêu thương, tràn ra từ cặp mắt phượng vốn nên lạnh lẽo, lúc này thiếu nữ mới dần dần tỉnh dậy.
Rất tự nhiên, không đợi Dụ Tư Dực thực hiện động tác hay lời nói, nàng đã chủ động vươn tới, đưa khuôn mặt nhỏ đặt sát bên môi ---
Nàng muốn được Dụ Tư Dực hôn.
Thiếu nữ trẻ tuổi, tựa hồ dũng khí vô cực vô tận, không chút giấu diếm yêu thương và thân mật, hồn nhiên bộc bạch mong muốn.
Dụ Tư Dực ngẩn ngơ, chốc lát sau mới phản ứng được, tầm mắt rơi xuống gương mặt trắng trẻo, đang muốn tiến tới, lại nhớ ra điều gì đó, nàng dừng động tác, nhíu mày hỏi thiếu nữ.
"Nàng làm gì vậy?"
Hiển nhiên Giản Tùy Tâm chưa thực sự tỉnh táo, thấy người yêu không chịu thuận theo, nàng mơ màng trở mình, đặt Dụ Tư Dực ở dưới thân, sau đó hôn lên khoé môi đối phương.
Giọng nói mang theo ngữ khí làm nũng.
"Hôn ta..."
Lời còn chưa dứt, lại vùi đầu vào cần cổ, giống như mèo con sượt sượt hít hít.
Dụ Tư Dực bị sự tấn công liên tiếp làm cho hai gò má ửng hồng, chợt nhớ lúc này các nàng đều trần như nhộng, da thịt dưới chăn cọ xát vào nhau, nhất thời vành tai chiếu ra một đạo hồng nhạt.
"Dụ Tư Dực, nàng hôn ta đi..."
Thiếu nữ nhắm mắt, dựa vào cảm giác tìm thấy bàn tay người kia, đưa lên má.
Dụ Tư Dực nhìn chăm chú, đưa tay ôm lấy cổ thiếu nữ, đang muốn ngậm lấy đôi môi, đúng lúc mí mắt thiếu nữ giật giật, nàng sắp mở mắt.
Dụ Tư Dực mặt điểm hồng vân, thật xấu hổ khi để tiểu cô nương nhìn thấy bộ dáng e thẹn này, nàng hơi dùng lực, vươn mình xoay một cái, hai người đổi vị trí, biến thành Giản Tùy Tâm nằm ở dưới thân nàng.
Việc đêm qua, nhiệt liệt lại kích thích, đầu giường vương lại một mảnh áo yếm màu trắng, không quan tâm y phục này là của ai, Dụ Tư Dực đưa tay vồ tới, kéo đến che mắt thiếu nữ.
"Đừng nhúc nhích..."
Âm điệu vắng lặng trầm thấp, không cho phép người kia chống cự.
Thiếu nữ dưới thân nghe lời bất động.
Dụ Tư Dực thấp giọng cười khẽ, đưa tay nắm lấy con cằm thon gầy, cúi đầu hôn xuống.
Từ mũi trượt xuống môi, lại đảo lên gò má.
Nụ hôn kéo dài tưởng như vô tận, ôn nhu tràn đầy mật ý.
"Đủ chưa?"
Dụ Tư Dực cười cười đặt câu hỏi, đưa tay vén áo lên, mà sắc mặt nàng từ lâu đã khôi phục bình thường, không vương một chút tâm ý e lệ.
Ngược lại, sau khi tỉnh dậy, mặt mày Giản Tùy Tâm như bị lửa thiêu, đỏ như nắng chiều.
Dụ Tư Dực đưa tay sờ sờ khuôn mặt thẹn thùng, vừa mềm vừa nóng.
"Sao mặt lại đỏ như thế?"
Đêm qua, đại sự cũng đã làm, giờ này chỉ hôn mấy lần, liền đỏ thành thế này?
Dụ Tư Dực nhìn thiếu nữ cắn môi, ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, tầm mắt đảo qua, rơi xuống y phục lại lập tức rời đi, lúc này nàng mới nhận ra ---
Áo yếm này không phải của người khác, mà là của nàng.
Thật muốn mặc ngay lên người.
Lần này, không chỉ Giản Tùy Tâm đỏ mặt, ngay cả Dụ Tư Dực cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc nãy tình thế cấp bách, nàng thuận tay với lấy tiểu y xem đó là đồ vật, thật sự làm người ta khó có thể mở miệng.
Tuy nội tâm lúng túng một mảnh, nhưng trên mặt vẫn không chịu lộ ra nửa phần tâm tình.
Cuối cùng nàng làm bộ không thèm để ý, duỗi tay một cái, câu tiểu y trên tay, sau đó ngồi dậy, đem làn tóc đen dài đến trước người, chậm rãi mặc y phục.
Thiếu nữ còn nằm trong chăn, đỏ mặt nhìn chằm chằm tấm lưng trắng toát, làm thế nào cũng không nỡ dời đi.
Triền miên qua đi, lúc này Dụ Tư Dực đã tỉnh táo trở lại, nhớ lại đêm qua Giản Tùy Tâm thực hiện hành vi quá khích oanh tạc Tuần gia, trong lòng không khỏi bận tâm.
Mặt trời đã lên cao, hai người đứng trước nhà trúc, chìm đắm vào không gian yên tĩnh hiếm có, lẳng lặng thưởng thức mỹ cảnh.
Tình cờ, một đám linh hồ xông tới, càng tới gần, mùi vị Thánh thú càng hấp dẫn, khiến chúng không muốn rời đi.
Giản Tùy Tâm thấy tiểu hồ ly tụ tập trước cửa, tâm trạng hơi động, liền gọi Kỳ Lân đi ra.
Hoả Nam Minh Ly thật quá lợi hại, qua một đêm, cái trán Kỳ Lân chưa từng thuyên giảm, Giản Tùy Tâm lắc đầu ngao ngán, vỗ vỗ đầu con vật nhỏ.
Kỳ Lân từ trước đến nay thích nhất là nơi náo nhiệt, rất thích chơi đùa cùng linh thú, không ngờ lần này không để ý đến hồ ly, trực tiếp nhảy vào lồng ngực Dụ Tư Dực, liếm liếm bàn tay, hòng lấy lòng nàng.
Đây là muốn nàng hoán Chu Tước chơi cùng mà thôi!
Dụ Tư Dực cười nhẹ, gọi Tước nhi thoát khỏi cơ thể, Kỳ Lân thấy vậy hưng phấn kêu lên hai tiếng, đang chuẩn bị chạy tới chơi đùa, liền bị Tước nhi tàn nhẫn mổ một cái!
Lại còn cố ý mổ vào chỗ đêm qua bị Hoả Nam Minh Ly thiêu rụi.
Tiểu Kỳ Lân oan ức, cuộn tròn trong ngực Dụ Tư Dực không chịu xuống, Giản Tùy Tâm hết cách, bèn lên tiếng động viên, nửa ngày trôi qua, Kỳ Lân mới chịu hoà vào đám hồ ly.
Nhìn cảnh tượng hài hoà trước mắt, nội tâm các nàng đồng thời yên bình.
Có điều những chuyện cần giải quyết, thì không cách nào trốn tránh.
"Đêm qua nàng xông vào hôn phòng Tuần Thiên Tinh, hơn nữa còn đả thương Giản Trạch Tây, đã nghĩ tới hậu quả hay chưa?"
Dụ Tư Dực ôn nhu hỏi dò, giọng nói không mang theo một tia trách cứ.
Nàng hiểu rõ con người Tuần Thiên Tinh, đối với vị sư muội này, nàng không một chút lưu tình.
Lúc đó nàng dùng Bạch Vũ ra tay ngăn cản, cũng vì kiêng dè thế lực Tuần gia, đặc biệt là vị Tiên quân bao che kia.
Nàng không muốn Giản Tùy Tâm nhất thời kích động, mà một lần nữa rơi vào hoàn cảnh giống như kiếp trước, mãi mãi bị đuổi cùng giết tận.
"Hậu quả? Có thể là hậu quả gì?"
Thiếu nữ không để ý, cười cười, ánh mắt nhìn về xa xa, đáy mắt hiện lên một tia mê ly.
"Nghe nói, Sùng Lăng giao hảo với Tuần gia."
Không chỉ như vậy, lời đồn còn nói, Sùng Lăng muốn giúp Tuần Phong Diểu phi thăng, mối quan hệ chặt chẽ như vậy, nếu A Giản giết Tuần Thiên Tinh, chỉ e Sùng Lăng không ngần nghại ra tay với nàng.
Nghĩ tới đây, Dụ Tư Dực càng lo lắng.
"Giao hảo?" Thiếu nữ tựa như nghe được chuyện tiếu lâm, phút chốc bật cười thành tiếng: "Thân là Thượng giới chi chủ, thế nào Sùng Lăng lại giao hảo với phàm nhân? Các nàng, nghĩ quá đơn giản."
Dụ Tư Dực nghe vậy, lông mày nhướn lên, ánh mắt chuyển hướng, di chuyển lên mặt thiếu nữ, mơ hồ đợi nàng nói tiếp.
"Nàng có tin, cho dù ta giết sạch Tuần gia, hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào?"
"Ở hạ giới, vị trí tứ tộc không thể thay thế, nhưng trong mắt Thượng giới, căn bản không đáng nhắc đến, huống chi, với thân phận của Sùng Lăng, làm sao chỉ vì một Tuần Thiên Tinh nhỏ bé, ra tay giúp Tuần gia báo thù, nếu ta đoán không sai, cái gọi là giúp Tuần Phong Diểu phi thăng, cũng chỉ là tin tức hắn cố ý thả ra mà thôi."
Giản Tùy Tâm hiểu không ít về Sùng Lăng, mà thời gian này lưu lại Tuần gia, nàng càng thấy rõ bộ mặt thật của hắn.
Lần đầu gặp gỡ hắn kể từ khi sống lại, nàng không bỏ qua ánh mắt dày đặc sát ý, cho nên nàng chọn hạ thấp tự tôn, nịnh hót trái lương tâm, chuyện lớn lấy làm nhỏ, biểu diễn bề ngoài vô năng nhu nhược.
Mà nước cờ này, thật sự khiến Sùng Lăng hạ thấp phòng bị.
Hiện tại Giản Tùy Tâm nhận ra, chấp niệm trong lòng Sùng Lăng đối với nàng, đố kị lớn hơn thù hận.
Cũng chính vì sự đố kị này, mới triệt để phát huy tác dụng yếu thế nịnh hót.
Sùng Lăng muốn dùng dáng vẻ cao cao tại thượng lăng nhục nàng, nhằm thoã mãn lòng háo thắng đáng thương, nàng không nghại thành toàn cho hắn.
Mấy ngày liền, Giản Tùy Tâm đứng trước Sùng Lăng biểu hiện nhu nhược vô năng, khiến hắn rơi vào kiêu ngạo tự mãn.
Hắn vốn định vừa gặp mặt liền tiêu diệt thiếu nữ, lúc này cũng lẳng lặng thay đổi chủ ý.
"Vì sao hắn phải làm như vậy?"
Dụ Tư Dực không hiểu, đáy mắt tất cả là nghi hoặc.
"Bởi vì hắn muốn như đời trước --- mượn tay Tuần gia giệt trừ ta."
"Nếu là vậy, vì sao hắn còn trả thần cốt cho nàng?"
Nhắc tới thần cốt, thiếu nữ hơi ngẩn người.
"Thần cốt, là Lan Hề đưa về cho ta."
Lời còn chưa dứt, Giản Tùy Tâm đưa tay lấy ra một khối nhỏ trắng tinh từ Ngọc Linh Thạch, ống xương này độ dài gần bằng ngón út, quanh thân hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt.
Nghe hai chữ Lan Hề, sắc mặt Dụ Tư Dực hơi đổi, nàng vẫn không lên tiếng, tất cả sự chú ý đều đặt trên thần cốt.
"Sùng Lăng biết ta muốn thu thần cốt, rắp tâm phủ lên nó một tầng thần phù trói buộc, một khi ta hấp thụ nó vào cơ thể, hết thảy tu vi lập tức mất đi, đồng thời không bao giờ có thể tiếp tục tu luyện."
Thiếu nữ nói xong, lại lấy ra một bình bạch ngọc, đổ một giọt chất lỏng lên trên thần cốt, đột ngột chung quanh xương ống bao trùm một lớp bùa chú đen kịt doạ người.
Dụ Tư Dực nhìn, cảm thấy hãi hùng kinh khiếp.
"Lan Hề biết...Thần cốt bị bùa chú bủa vậy sao?"
"Đương nhiên nàng biết!"
Thiếu nữ cười nhạt, tròng mắt loé lên một vùng thương cảm.
Bất kể là ngàn năm trước hay hiện tại, Lan Hề chưa bao giờ chọn nàng.
Một lần, lại một lần, lấy danh nghĩa muốn tốt cho nàng, hai tay đẩy nàng vào đường cùng.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Giản: Hôn nhẹ ta
5555 mệnh đều cho ngươi
(Xem xong sách còn còn lại hai giờ, vẫn là viếtchương mới _(:τ" ∠)_ chứng cưỡng bách, vì tiểu hồng hoa)
Nắng sớm xuyên qua khe cửa, Dụ Tư Dực thức giấc.
Mà thiếu nữ bên cạnh, vẫn nhắm mắt ngủ say, không biết mơ tới chuyện tốt đẹp gì, khoé môi nhếch lên cười cười.
Nhìn nụ cười này, trong lòng Dụ Tư Dực mềm mại thành một mảnh.
May mắn biết bao, được gặp đúng người.
"A Giản..."
Tâm tình qua đi, nữ nhân ôn tồn nhẹ giọng gọi tên người yêu.
Dụ Tư Dực lẳng lặng ngắm nhìn nửa gương mặt khả ái, khoé miệng không kìm được liền giương lên, thanh âm trong miệng càng ôn nhu.
Nàng muốn dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất, bao bọc người này, kể cả trái tim lẫn tính mạng này.
Yêu thương nồng đậm phập phồng vây chiếm nội tâm, không cẩn thận nhất định sẽ tràn ra bên ngoài.
Dụ Tư Dực không có ý khống chế, cũng không muốn khống chế phần ái tình nhiệt liệt.
Một bàn tay bạch ngọc trơn bóng từ trong chăn duỗi ra, đầu ngón tay khẽ run, chậm rãi dừng lại trên mặt Giản Tùy Tâm, ngón tay lướt qua từng điểm tinh tế, hận không thể đời đời kiếp kiếp lưu giữ gương mặt này khắc vào tâm thức.
Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này đây, thật tốt biết bao nhiêu?
Trong đầu Dụ Tư Dực đột nhiên bốc lên một ý nghĩ ngây thơ đến kỳ lạ, sống hai đời, đây là khoảng thời gian nàng lưu luyến nhất.
Trầm mặc, nhưng ngập tràn yêu thương, tràn ra từ cặp mắt phượng vốn nên lạnh lẽo, lúc này thiếu nữ mới dần dần tỉnh dậy.
Rất tự nhiên, không đợi Dụ Tư Dực thực hiện động tác hay lời nói, nàng đã chủ động vươn tới, đưa khuôn mặt nhỏ đặt sát bên môi ---
Nàng muốn được Dụ Tư Dực hôn.
Thiếu nữ trẻ tuổi, tựa hồ dũng khí vô cực vô tận, không chút giấu diếm yêu thương và thân mật, hồn nhiên bộc bạch mong muốn.
Dụ Tư Dực ngẩn ngơ, chốc lát sau mới phản ứng được, tầm mắt rơi xuống gương mặt trắng trẻo, đang muốn tiến tới, lại nhớ ra điều gì đó, nàng dừng động tác, nhíu mày hỏi thiếu nữ.
"Nàng làm gì vậy?"
Hiển nhiên Giản Tùy Tâm chưa thực sự tỉnh táo, thấy người yêu không chịu thuận theo, nàng mơ màng trở mình, đặt Dụ Tư Dực ở dưới thân, sau đó hôn lên khoé môi đối phương.
Giọng nói mang theo ngữ khí làm nũng.
"Hôn ta..."
Lời còn chưa dứt, lại vùi đầu vào cần cổ, giống như mèo con sượt sượt hít hít.
Dụ Tư Dực bị sự tấn công liên tiếp làm cho hai gò má ửng hồng, chợt nhớ lúc này các nàng đều trần như nhộng, da thịt dưới chăn cọ xát vào nhau, nhất thời vành tai chiếu ra một đạo hồng nhạt.
"Dụ Tư Dực, nàng hôn ta đi..."
Thiếu nữ nhắm mắt, dựa vào cảm giác tìm thấy bàn tay người kia, đưa lên má.
Dụ Tư Dực nhìn chăm chú, đưa tay ôm lấy cổ thiếu nữ, đang muốn ngậm lấy đôi môi, đúng lúc mí mắt thiếu nữ giật giật, nàng sắp mở mắt.
Dụ Tư Dực mặt điểm hồng vân, thật xấu hổ khi để tiểu cô nương nhìn thấy bộ dáng e thẹn này, nàng hơi dùng lực, vươn mình xoay một cái, hai người đổi vị trí, biến thành Giản Tùy Tâm nằm ở dưới thân nàng.
Việc đêm qua, nhiệt liệt lại kích thích, đầu giường vương lại một mảnh áo yếm màu trắng, không quan tâm y phục này là của ai, Dụ Tư Dực đưa tay vồ tới, kéo đến che mắt thiếu nữ.
"Đừng nhúc nhích..."
Âm điệu vắng lặng trầm thấp, không cho phép người kia chống cự.
Thiếu nữ dưới thân nghe lời bất động.
Dụ Tư Dực thấp giọng cười khẽ, đưa tay nắm lấy con cằm thon gầy, cúi đầu hôn xuống.
Từ mũi trượt xuống môi, lại đảo lên gò má.
Nụ hôn kéo dài tưởng như vô tận, ôn nhu tràn đầy mật ý.
"Đủ chưa?"
Dụ Tư Dực cười cười đặt câu hỏi, đưa tay vén áo lên, mà sắc mặt nàng từ lâu đã khôi phục bình thường, không vương một chút tâm ý e lệ.
Ngược lại, sau khi tỉnh dậy, mặt mày Giản Tùy Tâm như bị lửa thiêu, đỏ như nắng chiều.
Dụ Tư Dực đưa tay sờ sờ khuôn mặt thẹn thùng, vừa mềm vừa nóng.
"Sao mặt lại đỏ như thế?"
Đêm qua, đại sự cũng đã làm, giờ này chỉ hôn mấy lần, liền đỏ thành thế này?
Dụ Tư Dực nhìn thiếu nữ cắn môi, ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, tầm mắt đảo qua, rơi xuống y phục lại lập tức rời đi, lúc này nàng mới nhận ra ---
Áo yếm này không phải của người khác, mà là của nàng.
Thật muốn mặc ngay lên người.
Lần này, không chỉ Giản Tùy Tâm đỏ mặt, ngay cả Dụ Tư Dực cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc nãy tình thế cấp bách, nàng thuận tay với lấy tiểu y xem đó là đồ vật, thật sự làm người ta khó có thể mở miệng.
Tuy nội tâm lúng túng một mảnh, nhưng trên mặt vẫn không chịu lộ ra nửa phần tâm tình.
Cuối cùng nàng làm bộ không thèm để ý, duỗi tay một cái, câu tiểu y trên tay, sau đó ngồi dậy, đem làn tóc đen dài đến trước người, chậm rãi mặc y phục.
Thiếu nữ còn nằm trong chăn, đỏ mặt nhìn chằm chằm tấm lưng trắng toát, làm thế nào cũng không nỡ dời đi.
Triền miên qua đi, lúc này Dụ Tư Dực đã tỉnh táo trở lại, nhớ lại đêm qua Giản Tùy Tâm thực hiện hành vi quá khích oanh tạc Tuần gia, trong lòng không khỏi bận tâm.
Mặt trời đã lên cao, hai người đứng trước nhà trúc, chìm đắm vào không gian yên tĩnh hiếm có, lẳng lặng thưởng thức mỹ cảnh.
Tình cờ, một đám linh hồ xông tới, càng tới gần, mùi vị Thánh thú càng hấp dẫn, khiến chúng không muốn rời đi.
Giản Tùy Tâm thấy tiểu hồ ly tụ tập trước cửa, tâm trạng hơi động, liền gọi Kỳ Lân đi ra.
Hoả Nam Minh Ly thật quá lợi hại, qua một đêm, cái trán Kỳ Lân chưa từng thuyên giảm, Giản Tùy Tâm lắc đầu ngao ngán, vỗ vỗ đầu con vật nhỏ.
Kỳ Lân từ trước đến nay thích nhất là nơi náo nhiệt, rất thích chơi đùa cùng linh thú, không ngờ lần này không để ý đến hồ ly, trực tiếp nhảy vào lồng ngực Dụ Tư Dực, liếm liếm bàn tay, hòng lấy lòng nàng.
Đây là muốn nàng hoán Chu Tước chơi cùng mà thôi!
Dụ Tư Dực cười nhẹ, gọi Tước nhi thoát khỏi cơ thể, Kỳ Lân thấy vậy hưng phấn kêu lên hai tiếng, đang chuẩn bị chạy tới chơi đùa, liền bị Tước nhi tàn nhẫn mổ một cái!
Lại còn cố ý mổ vào chỗ đêm qua bị Hoả Nam Minh Ly thiêu rụi.
Tiểu Kỳ Lân oan ức, cuộn tròn trong ngực Dụ Tư Dực không chịu xuống, Giản Tùy Tâm hết cách, bèn lên tiếng động viên, nửa ngày trôi qua, Kỳ Lân mới chịu hoà vào đám hồ ly.
Nhìn cảnh tượng hài hoà trước mắt, nội tâm các nàng đồng thời yên bình.
Có điều những chuyện cần giải quyết, thì không cách nào trốn tránh.
"Đêm qua nàng xông vào hôn phòng Tuần Thiên Tinh, hơn nữa còn đả thương Giản Trạch Tây, đã nghĩ tới hậu quả hay chưa?"
Dụ Tư Dực ôn nhu hỏi dò, giọng nói không mang theo một tia trách cứ.
Nàng hiểu rõ con người Tuần Thiên Tinh, đối với vị sư muội này, nàng không một chút lưu tình.
Lúc đó nàng dùng Bạch Vũ ra tay ngăn cản, cũng vì kiêng dè thế lực Tuần gia, đặc biệt là vị Tiên quân bao che kia.
Nàng không muốn Giản Tùy Tâm nhất thời kích động, mà một lần nữa rơi vào hoàn cảnh giống như kiếp trước, mãi mãi bị đuổi cùng giết tận.
"Hậu quả? Có thể là hậu quả gì?"
Thiếu nữ không để ý, cười cười, ánh mắt nhìn về xa xa, đáy mắt hiện lên một tia mê ly.
"Nghe nói, Sùng Lăng giao hảo với Tuần gia."
Không chỉ như vậy, lời đồn còn nói, Sùng Lăng muốn giúp Tuần Phong Diểu phi thăng, mối quan hệ chặt chẽ như vậy, nếu A Giản giết Tuần Thiên Tinh, chỉ e Sùng Lăng không ngần nghại ra tay với nàng.
Nghĩ tới đây, Dụ Tư Dực càng lo lắng.
"Giao hảo?" Thiếu nữ tựa như nghe được chuyện tiếu lâm, phút chốc bật cười thành tiếng: "Thân là Thượng giới chi chủ, thế nào Sùng Lăng lại giao hảo với phàm nhân? Các nàng, nghĩ quá đơn giản."
Dụ Tư Dực nghe vậy, lông mày nhướn lên, ánh mắt chuyển hướng, di chuyển lên mặt thiếu nữ, mơ hồ đợi nàng nói tiếp.
"Nàng có tin, cho dù ta giết sạch Tuần gia, hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào?"
"Ở hạ giới, vị trí tứ tộc không thể thay thế, nhưng trong mắt Thượng giới, căn bản không đáng nhắc đến, huống chi, với thân phận của Sùng Lăng, làm sao chỉ vì một Tuần Thiên Tinh nhỏ bé, ra tay giúp Tuần gia báo thù, nếu ta đoán không sai, cái gọi là giúp Tuần Phong Diểu phi thăng, cũng chỉ là tin tức hắn cố ý thả ra mà thôi."
Giản Tùy Tâm hiểu không ít về Sùng Lăng, mà thời gian này lưu lại Tuần gia, nàng càng thấy rõ bộ mặt thật của hắn.
Lần đầu gặp gỡ hắn kể từ khi sống lại, nàng không bỏ qua ánh mắt dày đặc sát ý, cho nên nàng chọn hạ thấp tự tôn, nịnh hót trái lương tâm, chuyện lớn lấy làm nhỏ, biểu diễn bề ngoài vô năng nhu nhược.
Mà nước cờ này, thật sự khiến Sùng Lăng hạ thấp phòng bị.
Hiện tại Giản Tùy Tâm nhận ra, chấp niệm trong lòng Sùng Lăng đối với nàng, đố kị lớn hơn thù hận.
Cũng chính vì sự đố kị này, mới triệt để phát huy tác dụng yếu thế nịnh hót.
Sùng Lăng muốn dùng dáng vẻ cao cao tại thượng lăng nhục nàng, nhằm thoã mãn lòng háo thắng đáng thương, nàng không nghại thành toàn cho hắn.
Mấy ngày liền, Giản Tùy Tâm đứng trước Sùng Lăng biểu hiện nhu nhược vô năng, khiến hắn rơi vào kiêu ngạo tự mãn.
Hắn vốn định vừa gặp mặt liền tiêu diệt thiếu nữ, lúc này cũng lẳng lặng thay đổi chủ ý.
"Vì sao hắn phải làm như vậy?"
Dụ Tư Dực không hiểu, đáy mắt tất cả là nghi hoặc.
"Bởi vì hắn muốn như đời trước --- mượn tay Tuần gia giệt trừ ta."
"Nếu là vậy, vì sao hắn còn trả thần cốt cho nàng?"
Nhắc tới thần cốt, thiếu nữ hơi ngẩn người.
"Thần cốt, là Lan Hề đưa về cho ta."
Lời còn chưa dứt, Giản Tùy Tâm đưa tay lấy ra một khối nhỏ trắng tinh từ Ngọc Linh Thạch, ống xương này độ dài gần bằng ngón út, quanh thân hiện ra một tầng kim quang nhàn nhạt.
Nghe hai chữ Lan Hề, sắc mặt Dụ Tư Dực hơi đổi, nàng vẫn không lên tiếng, tất cả sự chú ý đều đặt trên thần cốt.
"Sùng Lăng biết ta muốn thu thần cốt, rắp tâm phủ lên nó một tầng thần phù trói buộc, một khi ta hấp thụ nó vào cơ thể, hết thảy tu vi lập tức mất đi, đồng thời không bao giờ có thể tiếp tục tu luyện."
Thiếu nữ nói xong, lại lấy ra một bình bạch ngọc, đổ một giọt chất lỏng lên trên thần cốt, đột ngột chung quanh xương ống bao trùm một lớp bùa chú đen kịt doạ người.
Dụ Tư Dực nhìn, cảm thấy hãi hùng kinh khiếp.
"Lan Hề biết...Thần cốt bị bùa chú bủa vậy sao?"
"Đương nhiên nàng biết!"
Thiếu nữ cười nhạt, tròng mắt loé lên một vùng thương cảm.
Bất kể là ngàn năm trước hay hiện tại, Lan Hề chưa bao giờ chọn nàng.
Một lần, lại một lần, lấy danh nghĩa muốn tốt cho nàng, hai tay đẩy nàng vào đường cùng.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Giản: Hôn nhẹ ta
5555 mệnh đều cho ngươi
(Xem xong sách còn còn lại hai giờ, vẫn là viếtchương mới _(:τ" ∠)_ chứng cưỡng bách, vì tiểu hồng hoa)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.