Làm Đại Sư Huyền Học, Thiên Kim Thật Thẳng Tay Xé Kịch Bản
Chương 8: A
Dĩ Trăn Như Ngọc
26/10/2024
Thẩm Phất Duy thôi diễn trên giấy nửa ngày nhưng vẫn không tính toán được gì, vận mệnh của người nhà họ Thẩm giống như lớp sương mù mà cô nhìn thấy vậy, đều bị che.
Không ổn, rất không ổn.
Giữa người thân huyết thống tuy rằng thôi diễn rất khó khăn, nhưng không lý nào lại không tính toán được chút gì.
Thẩm Phất Du cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Buông bút xuống, cô mới nhớ đến túi gấm mà sư phụ đưa cho trước khi đi.
Vừa định lấy ra, Thẩm Đường Khê đã đi tới: "Chị, chị đang viết gì vậy?"
Trên giấy chi chít toàn những thứ mà cô không hiểu, Thẩm Đường Khê nhìn một hồi chẳng hiểu gì cả, còn có một số ký hiệu kỳ lạ, nhìn lâu còn thấy hơi choáng váng bèn thu hồi tầm mắt.
"Nhà cậu Hai đến rồi, nghe nói Tiểu Du về nên đến thăm, bố mẹ con bảo hai đứa qua đó đấy." Dì Trương không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng ở cửa gõ cửa nói.
Nghe thấy dì nhắc đến cậu Hai, Thẩm Đường Khê sắc mặt hơi khựng lại.
Thẩm Phất Du nhìn về phía dì Trương, bây giờ ngay cả tướng mạo của dì Trương cũng không rõ ràng lấm, giống như bị người ta che mất vậy.
“Chị, là nhà chú Hai đến đấy, người nhà họ hơi khó ở nhưng mà chị đừng lo, có mọi người ở đây.” Thẩm Đường Khê nhìn Thẩm Phất Du nói.
Dì Trương đã đi xuống lầu, Thẩm Đường Khê dẫn Thẩm Phất Du đi theo sau.
Lúc hai người đứng trên lầu hai, đã nghe thấy tiếng người nói chuyện ở dưới lầu.
Tay Thẩm Đường Khê bỗng nhiên siết chặt cánh tay Thẩm Phất Du, sắc mặt có chút trắng bệch, ánh mắt càng nhìn chằm chằm vào ba người một nhà ở dưới lầu.
Thẩm Phất Du cũng thuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống, không nhìn thì không sao, ba người một nhà này cũng thật ghê gớm, ai nấy đều có vận khí quanh thân. Đặc biệt là thiếu niên nhìn có vẻ bằng tuổi hai người, vận khí trên người cậu ta khiến Thẩm Phất Du nhìn mà có chút choáng váng.
Giờ phút này, Thẩm Phất Du thật sự cảm thấy, trước kia sư phụ khen cô có thiên phú cao chắc là đang an ủi cô.
Vừa rời khỏi sư môn, cô cảm thấy những gì mình thấy, mình nghe, giống như đã phá vỡ tất cả nhận thức trước đây của cô, chuyện gì kỳ lạ cũng có thể gặp phải.
Nhà họ Thẩm thì thôi vậy, cô còn có thể tự an ủi là người thân của mình, không nhìn ra cũng bình thường.
Nhưng cả nhà này, chính là họ hàng, không có lý gì lại không nhìn ra.
Kỳ lạ hơn là, nhìn tướng mạo của bọn họ không giống như là người giàu sang phú quý gì, nhưng quanh thân lại có vận khí cường thịnh.
Chuyện lạ dưới núi thật là nhiều.
Giá mà sư phụ ở đây thì tốt rồi, ông ấy nhất định có thể nhìn ra vấn đề trong này.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người ta siết chặt, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Thẩm Đường Khê đang mặt mày trắng bệch nhìn người ở dưới lầu.
Cô nắm lại tay Thẩm Đường Khê, kéo cô đi xuống.
Người ở dưới lầu cũng chú ý tới hai người, đặc biệt là người phụ nữ có giọng nói hơi lớn, mặc một chiếc váy liền màu đỏ rực, tóc uốn xoăn lọn. Trên người chỗ nào có thể đeo đồ đều đeo vàng nặng trĩu, rõ ràng là đang nói cho người khác biết, tôi rất giàu.
Người đàn ông bên cạnh thì mặc vest lịch sự, ngũ quan cũng có giống bố Thẩm, ngồi trên ghế sofa lưng thẳng tắp, cho người ta cảm giác rất gượng gạo.
Ngược lại thiếu niên mà họ mang đến thoạt nhìn có vẻ trầm ổn hơn bọn họ, áo sơ mi trắng phối với quần đen, lại thêm gương mặt tuấn tú, nhìn đến nỗi Thẩm Đường Khê ngẩn ngơ.
Không ổn, rất không ổn.
Giữa người thân huyết thống tuy rằng thôi diễn rất khó khăn, nhưng không lý nào lại không tính toán được chút gì.
Thẩm Phất Du cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Buông bút xuống, cô mới nhớ đến túi gấm mà sư phụ đưa cho trước khi đi.
Vừa định lấy ra, Thẩm Đường Khê đã đi tới: "Chị, chị đang viết gì vậy?"
Trên giấy chi chít toàn những thứ mà cô không hiểu, Thẩm Đường Khê nhìn một hồi chẳng hiểu gì cả, còn có một số ký hiệu kỳ lạ, nhìn lâu còn thấy hơi choáng váng bèn thu hồi tầm mắt.
"Nhà cậu Hai đến rồi, nghe nói Tiểu Du về nên đến thăm, bố mẹ con bảo hai đứa qua đó đấy." Dì Trương không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng ở cửa gõ cửa nói.
Nghe thấy dì nhắc đến cậu Hai, Thẩm Đường Khê sắc mặt hơi khựng lại.
Thẩm Phất Du nhìn về phía dì Trương, bây giờ ngay cả tướng mạo của dì Trương cũng không rõ ràng lấm, giống như bị người ta che mất vậy.
“Chị, là nhà chú Hai đến đấy, người nhà họ hơi khó ở nhưng mà chị đừng lo, có mọi người ở đây.” Thẩm Đường Khê nhìn Thẩm Phất Du nói.
Dì Trương đã đi xuống lầu, Thẩm Đường Khê dẫn Thẩm Phất Du đi theo sau.
Lúc hai người đứng trên lầu hai, đã nghe thấy tiếng người nói chuyện ở dưới lầu.
Tay Thẩm Đường Khê bỗng nhiên siết chặt cánh tay Thẩm Phất Du, sắc mặt có chút trắng bệch, ánh mắt càng nhìn chằm chằm vào ba người một nhà ở dưới lầu.
Thẩm Phất Du cũng thuận theo ánh mắt của cô nhìn xuống, không nhìn thì không sao, ba người một nhà này cũng thật ghê gớm, ai nấy đều có vận khí quanh thân. Đặc biệt là thiếu niên nhìn có vẻ bằng tuổi hai người, vận khí trên người cậu ta khiến Thẩm Phất Du nhìn mà có chút choáng váng.
Giờ phút này, Thẩm Phất Du thật sự cảm thấy, trước kia sư phụ khen cô có thiên phú cao chắc là đang an ủi cô.
Vừa rời khỏi sư môn, cô cảm thấy những gì mình thấy, mình nghe, giống như đã phá vỡ tất cả nhận thức trước đây của cô, chuyện gì kỳ lạ cũng có thể gặp phải.
Nhà họ Thẩm thì thôi vậy, cô còn có thể tự an ủi là người thân của mình, không nhìn ra cũng bình thường.
Nhưng cả nhà này, chính là họ hàng, không có lý gì lại không nhìn ra.
Kỳ lạ hơn là, nhìn tướng mạo của bọn họ không giống như là người giàu sang phú quý gì, nhưng quanh thân lại có vận khí cường thịnh.
Chuyện lạ dưới núi thật là nhiều.
Giá mà sư phụ ở đây thì tốt rồi, ông ấy nhất định có thể nhìn ra vấn đề trong này.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người ta siết chặt, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Thẩm Đường Khê đang mặt mày trắng bệch nhìn người ở dưới lầu.
Cô nắm lại tay Thẩm Đường Khê, kéo cô đi xuống.
Người ở dưới lầu cũng chú ý tới hai người, đặc biệt là người phụ nữ có giọng nói hơi lớn, mặc một chiếc váy liền màu đỏ rực, tóc uốn xoăn lọn. Trên người chỗ nào có thể đeo đồ đều đeo vàng nặng trĩu, rõ ràng là đang nói cho người khác biết, tôi rất giàu.
Người đàn ông bên cạnh thì mặc vest lịch sự, ngũ quan cũng có giống bố Thẩm, ngồi trên ghế sofa lưng thẳng tắp, cho người ta cảm giác rất gượng gạo.
Ngược lại thiếu niên mà họ mang đến thoạt nhìn có vẻ trầm ổn hơn bọn họ, áo sơ mi trắng phối với quần đen, lại thêm gương mặt tuấn tú, nhìn đến nỗi Thẩm Đường Khê ngẩn ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.