Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 19:
Mộc Vãn Địch
18/09/2024
Cô vừa mới tắm xong, trên người mặc một chiếc váy lụa.
Trong biệt thự không có quần áo phụ nữ, chiếc váy này là do người hầu mua từ bên ngoài về.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả quần áo của Vân Họa đều được may đo riêng, làm thủ công nhưng hôm nay, cô vừa phải mặc đồng phục tiếp viên hàng không, vừa phải mặc một chiếc váy mà cô không biết tên thương hiệu.
Bây giờ, cô lại còn bị ép ở cùng với người đàn ông đã cưỡng bức mình, quả thực là phiên bản công chúa gặp nạn ngoài đời thực.
Khi Quyền Cảnh Tứ bước vào, anh nhìn thấy người phụ nữ đang thả mái tóc dài như rong biển, nằm dài trên bệ cửa sổ. Chiếc váy hai dây màu trắng tinh khôi theo gió đêm bay phấp phới, tứ chi lộ ra ngoài thon thả trắng nõn, lạnh lùng như ánh trăng.
Nếu yêu nữ trong thần thoại Hy Lạp thực sự tồn tại, hẳn là có dáng vẻ như thế này.
Đôi mắt người đàn ông hơi tối lại, khẽ ho một tiếng, bước về phía cô.
Vân Họa quay người, đáy mắt vẫn còn hơi đỏ, nghi hoặc nhìn Quyền Cảnh Tứ dẫn theo một hàng dài vệ sĩ, tùy tùng và người hầu gái đi vào.
Cho đến khi hai người hầu gái cuối cùng đẩy xe đẩy vào, trên đó bày một chiếc bánh sinh nhật cắm nến, cô mới phản ứng lại.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông có đường nét anh tuấn ở bên cạnh: "Cho tôi sao?"
"Hôm nay không phải sinh nhật em sao?"
Giọng điệu người đàn ông bình thản, anh lấy bật lửa ra, thắp nến trên bánh sinh nhật.
"Cửa hàng bánh trên đảo đóng cửa rồi, đây là do đầu bếp làm, hình thức không đẹp lắm, tiểu thư thông cảm."
Có người tắt đèn trong phòng.
Ngay lập tức, cả căn phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến.
Vân Họa đứng trước bánh sinh nhật, ánh nến chiếu sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô vẫn hơi ngẩn người, nhìn người đàn ông bên cạnh nghi hoặc đánh giá.
Sao anh biết hôm nay là sinh nhật cô? Còn cố ý dẫn nhiều người đến đây chúc mừng cô.
Có phải vì vừa rồi cô nói không muốn gả cho anh nên anh đã thay đổi chiến lược, định lấy lòng cô không?
"Nhìn tôi làm gì?"
Quyền Cảnh Tứ nhướng mày, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa của những ngọn nến, cùng với khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ.
Vân Họa thu hồi tầm mắt, nhìn chiếc bánh, chu môi lẩm bẩm: "Nhưng bây giờ đã mười hai giờ rồi, sinh nhật của tôi đã qua rồi."
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, giọng lạnh nhạt: "Nói chính xác thì là mười một giờ năm mươi tám phút, còn hai phút nữa, đủ để em ước nguyện."
Trong biệt thự không có quần áo phụ nữ, chiếc váy này là do người hầu mua từ bên ngoài về.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả quần áo của Vân Họa đều được may đo riêng, làm thủ công nhưng hôm nay, cô vừa phải mặc đồng phục tiếp viên hàng không, vừa phải mặc một chiếc váy mà cô không biết tên thương hiệu.
Bây giờ, cô lại còn bị ép ở cùng với người đàn ông đã cưỡng bức mình, quả thực là phiên bản công chúa gặp nạn ngoài đời thực.
Khi Quyền Cảnh Tứ bước vào, anh nhìn thấy người phụ nữ đang thả mái tóc dài như rong biển, nằm dài trên bệ cửa sổ. Chiếc váy hai dây màu trắng tinh khôi theo gió đêm bay phấp phới, tứ chi lộ ra ngoài thon thả trắng nõn, lạnh lùng như ánh trăng.
Nếu yêu nữ trong thần thoại Hy Lạp thực sự tồn tại, hẳn là có dáng vẻ như thế này.
Đôi mắt người đàn ông hơi tối lại, khẽ ho một tiếng, bước về phía cô.
Vân Họa quay người, đáy mắt vẫn còn hơi đỏ, nghi hoặc nhìn Quyền Cảnh Tứ dẫn theo một hàng dài vệ sĩ, tùy tùng và người hầu gái đi vào.
Cho đến khi hai người hầu gái cuối cùng đẩy xe đẩy vào, trên đó bày một chiếc bánh sinh nhật cắm nến, cô mới phản ứng lại.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông có đường nét anh tuấn ở bên cạnh: "Cho tôi sao?"
"Hôm nay không phải sinh nhật em sao?"
Giọng điệu người đàn ông bình thản, anh lấy bật lửa ra, thắp nến trên bánh sinh nhật.
"Cửa hàng bánh trên đảo đóng cửa rồi, đây là do đầu bếp làm, hình thức không đẹp lắm, tiểu thư thông cảm."
Có người tắt đèn trong phòng.
Ngay lập tức, cả căn phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến.
Vân Họa đứng trước bánh sinh nhật, ánh nến chiếu sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô vẫn hơi ngẩn người, nhìn người đàn ông bên cạnh nghi hoặc đánh giá.
Sao anh biết hôm nay là sinh nhật cô? Còn cố ý dẫn nhiều người đến đây chúc mừng cô.
Có phải vì vừa rồi cô nói không muốn gả cho anh nên anh đã thay đổi chiến lược, định lấy lòng cô không?
"Nhìn tôi làm gì?"
Quyền Cảnh Tứ nhướng mày, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh lửa của những ngọn nến, cùng với khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ.
Vân Họa thu hồi tầm mắt, nhìn chiếc bánh, chu môi lẩm bẩm: "Nhưng bây giờ đã mười hai giờ rồi, sinh nhật của tôi đã qua rồi."
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, giọng lạnh nhạt: "Nói chính xác thì là mười một giờ năm mươi tám phút, còn hai phút nữa, đủ để em ước nguyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.