Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 1:
Mộc Vãn Địch
22/08/2024
Chương 1
Tại một căn phòng sang trọng trong khách sạn.
“Nóng, khó chịu quá...”
Toàn thân Vân Họa đau nhức, cơ thể lâng lâng như đang trôi trên mây.
Trong bóng tối, nụ hôn dày đặc của người đàn ông rơi xuống.
Vòng eo bị trói buộc được cởi bỏ, một trận lạnh lẽo ập đến, chút tỉnh táo còn sót lại khiến cô vội vàng che chắn cho bản thân, "Không được."
Tuy nhiên, ngay sau đó, cánh tay đã bị người đàn ông ấn trên đỉnh đầu.
Khóe môi người phụ nữ tràn ra tiếng khóc thút thít: “Thiếu Diễn, anh đừng như vậy, chúng ta còn chưa kết hôn…”
Cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, sau đó cô không thể thốt ra thêm lời nào nữa.
Căn phòng tràn ngập vẻ ái muội, một đêm hoang đường.
Buổi trưa ngày hôm sau, Vân Họa lê thân thể đau nhức xuống giường, vì bước chân loạng choạng nên cô đã ngã xuống thảm.
Cô chậm rãi bò dậy, cau mày lẩm bẩm: "Tên đàn ông thối tha, ngủ xong rồi chạy mất."
Tắm rửa xong cơ thể nhớp nháp, Vân Họa gọi trợ lý đến, đưa cho cô một bộ quần áo sạch sẽ.
Trợ lý Kiều nhìn chằm chằm vào dấu vết mờ ám trên xương quai xanh của cô, kinh ngạc kêu lên: “Cô… cô và Giang thiếu… hai người…”
Vân Họa ngồi trước bàn trang điểm, uể oải để chuyên viên trang điểm trang điểm cho mình, ủ rũ gật đầu.
Kiều mỉm cười vỗ vai cô, nhướn mày trêu chọc: “Ôi chao, cuối cùng cũng đã… Họa Họa của chúng ta đã biến thành phụ nữ rồi, cảm giác thế nào?”
Vân Họa ngáp một cái, nhớ lại chuyện tối qua, đôi mày thanh tú khẽ cau lại: “Không thế nào cả.”
Đau chết đi được.
Tên đàn ông đó chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hơn nữa từ tối qua đến giờ, anh ta còn chưa gọi điện cho cô.
Tức chết đi được.
“Không thể nào, Giang thiếu có thân hình đó, nhìn rất mạnh mẽ mà.”
Kiều vừa nói vừa vuốt cằm.
Vân Họa liếc cô một cái: “Kiều này, cất cái nụ cười bỉ ổi của chị đi.”
“Nhưng mà Họa Họa, cô và Giang thiếu cũng nên tiến tới bước tiếp theo rồi chứ?”
Vân Họa, xuất thân từ gia đình giàu có hàng đầu đế đô, là tiểu thư duy nhất của Vân Gia, từ nhỏ đã lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng của mọi người, không biết phiền não là gì.
Mười sáu tuổi, Vân Họa bước chân vào giới giải trí, mọi người đều nói, vị tiểu thư này đến để trải nghiệm cuộc sống.
Quả thực là như vậy, một năm cô ấy không ra mắt được bao nhiêu tác phẩm, nhưng lại thường xuyên được chú ý nhờ nhan sắc xinh đẹp. Cho dù bị coi là bình hoa di động, cô vẫn được không ít người hâm mộ và cư dân mạng cầu xin đừng rời khỏi giới giải trí.
Vẻ đẹp tuyệt sắc như vậy, nên được kỹ thuật nhiếp ảnh lưu giữ cho thế hệ sau chiêm ngưỡng.
Mười tám tuổi, cô công khai chuyện tình cảm với Giang Thiếu Diễn, người được mệnh danh là công tử số một thủ đô.
Tại một căn phòng sang trọng trong khách sạn.
“Nóng, khó chịu quá...”
Toàn thân Vân Họa đau nhức, cơ thể lâng lâng như đang trôi trên mây.
Trong bóng tối, nụ hôn dày đặc của người đàn ông rơi xuống.
Vòng eo bị trói buộc được cởi bỏ, một trận lạnh lẽo ập đến, chút tỉnh táo còn sót lại khiến cô vội vàng che chắn cho bản thân, "Không được."
Tuy nhiên, ngay sau đó, cánh tay đã bị người đàn ông ấn trên đỉnh đầu.
Khóe môi người phụ nữ tràn ra tiếng khóc thút thít: “Thiếu Diễn, anh đừng như vậy, chúng ta còn chưa kết hôn…”
Cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ, sau đó cô không thể thốt ra thêm lời nào nữa.
Căn phòng tràn ngập vẻ ái muội, một đêm hoang đường.
Buổi trưa ngày hôm sau, Vân Họa lê thân thể đau nhức xuống giường, vì bước chân loạng choạng nên cô đã ngã xuống thảm.
Cô chậm rãi bò dậy, cau mày lẩm bẩm: "Tên đàn ông thối tha, ngủ xong rồi chạy mất."
Tắm rửa xong cơ thể nhớp nháp, Vân Họa gọi trợ lý đến, đưa cho cô một bộ quần áo sạch sẽ.
Trợ lý Kiều nhìn chằm chằm vào dấu vết mờ ám trên xương quai xanh của cô, kinh ngạc kêu lên: “Cô… cô và Giang thiếu… hai người…”
Vân Họa ngồi trước bàn trang điểm, uể oải để chuyên viên trang điểm trang điểm cho mình, ủ rũ gật đầu.
Kiều mỉm cười vỗ vai cô, nhướn mày trêu chọc: “Ôi chao, cuối cùng cũng đã… Họa Họa của chúng ta đã biến thành phụ nữ rồi, cảm giác thế nào?”
Vân Họa ngáp một cái, nhớ lại chuyện tối qua, đôi mày thanh tú khẽ cau lại: “Không thế nào cả.”
Đau chết đi được.
Tên đàn ông đó chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hơn nữa từ tối qua đến giờ, anh ta còn chưa gọi điện cho cô.
Tức chết đi được.
“Không thể nào, Giang thiếu có thân hình đó, nhìn rất mạnh mẽ mà.”
Kiều vừa nói vừa vuốt cằm.
Vân Họa liếc cô một cái: “Kiều này, cất cái nụ cười bỉ ổi của chị đi.”
“Nhưng mà Họa Họa, cô và Giang thiếu cũng nên tiến tới bước tiếp theo rồi chứ?”
Vân Họa, xuất thân từ gia đình giàu có hàng đầu đế đô, là tiểu thư duy nhất của Vân Gia, từ nhỏ đã lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng của mọi người, không biết phiền não là gì.
Mười sáu tuổi, Vân Họa bước chân vào giới giải trí, mọi người đều nói, vị tiểu thư này đến để trải nghiệm cuộc sống.
Quả thực là như vậy, một năm cô ấy không ra mắt được bao nhiêu tác phẩm, nhưng lại thường xuyên được chú ý nhờ nhan sắc xinh đẹp. Cho dù bị coi là bình hoa di động, cô vẫn được không ít người hâm mộ và cư dân mạng cầu xin đừng rời khỏi giới giải trí.
Vẻ đẹp tuyệt sắc như vậy, nên được kỹ thuật nhiếp ảnh lưu giữ cho thế hệ sau chiêm ngưỡng.
Mười tám tuổi, cô công khai chuyện tình cảm với Giang Thiếu Diễn, người được mệnh danh là công tử số một thủ đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.