Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 24:
Mộc Vãn Địch
18/09/2024
"Cũng được."
Vừa dứt lời, eo cô đột nhiên có thêm một cánh tay, kéo cô vào vòng tay khô ráo ấm áp của người đàn ông.
Cô sửng sốt, trong nháy mắt phát hiện ra khuôn mặt đẹp trai đang tiến lại gần, nhìn cô chằm chằm, không rõ ý tứ: "Có cần tôi cởi quần áo để em kiểm tra thêm không?"
Vân Họa lắc đầu như trống bỏi, nuốt nước bọt: "Không cần."
Nói xong, người đàn ông buông tay khỏi eo cô, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt: "Ngày mai người của Vân gia sẽ đến, em có biết phải nói thế nào không?"
"Nói thế nào?"
Vân Họa bĩu môi: "Tối đó tôi và anh nhất kiến chung tình à?"
Anh cong môi: "Cũng được."
"…"
Cô liếc anh: "Đừng có mà không biết xấu hổ, rõ ràng là anh cưỡng ép tôi."
"Lời nói dối này, Vân gia sẽ không chấp nhận đâu."
Quyền Cảnh Tứ lấy ra một điếu thuốc, định châm lửa thì người phụ nữ bên cạnh nhíu mày chê bai: "Đừng hút thuốc trước mặt tôi!"
Anh nhìn cô, bỏ điếu thuốc vào: "Em là tiểu công chúa ngàn vàng của Vân gia, Quyền gia tuy có quyền thế địa vị, nhìn thì hào nhoáng nhưng gia tộc lớn, bên trong hỗn loạn lắm. Vân gia sẽ không muốn em gả cho tôi đâu."
Nghe vậy, Vân Họa có chút do dự: "Nhà anh thực sự tệ như vậy sao?"
"Nhà?"
Anh cười khẩy một tiếng: "Là nơi đấu đá ngầm, anh em tương tàn, em thấy sao?"
Vân Họa sợ đến mức không nói nên lời.
Là tiểu thư được nuông chiều từ bé, cô đương nhiên không thể tưởng tượng ra được tình trạng mà Quyền Cảnh Tứ mô tả.
"Anh nói vậy, tôi cũng không dám gả cho anh."
Anh mỉm cười: "Yên tâm, nếu em gả cho tôi, tôi dĩ nhiên có thể bảo vệ em."
Vân Họa chống cằm suy nghĩ: "Gả cho anh cũng được, tôi có một điều kiện."
"Nói."
"Tôi muốn viên kim cương xanh lớn hơn viên trên tay Vân Thục Nghi."
Người đàn ông không chút biến sắc: "Được, tôi tặng em viên kim cương xanh lớn nhất thế giới."
Sáng sớm hôm sau, Vân Gia Thành liền cùng các tùy tùng lên đường đến đảo Hàm Châu.
Còn Vân Thục Nghi, lúc này mới nhớ ra mình có một mối hôn ước đã lâu. Đối tượng của hôn ước chính là người đã đưa Vân Họa đi.
"Quyền gia là ổ hổ hang sói, không có một người bình thường nào."
Mẹ của Vân Thục Nghi là Hàn Tĩnh vừa nắm tay cô ta, vừa ngắm viên nhẫn kim cương xanh to đùng, vừa chua ngoa nói: "Nếu không thì sao Vân gia lại không gả Vân Họa đi, nếu thực sự là mối lương duyên tốt thì đến lượt con sao? Bây giờ Giang thiếu đã cầu hôn con, con có thể gả cho anh ta, đó đã là phúc phận lớn nhất rồi."
Vừa dứt lời, eo cô đột nhiên có thêm một cánh tay, kéo cô vào vòng tay khô ráo ấm áp của người đàn ông.
Cô sửng sốt, trong nháy mắt phát hiện ra khuôn mặt đẹp trai đang tiến lại gần, nhìn cô chằm chằm, không rõ ý tứ: "Có cần tôi cởi quần áo để em kiểm tra thêm không?"
Vân Họa lắc đầu như trống bỏi, nuốt nước bọt: "Không cần."
Nói xong, người đàn ông buông tay khỏi eo cô, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt: "Ngày mai người của Vân gia sẽ đến, em có biết phải nói thế nào không?"
"Nói thế nào?"
Vân Họa bĩu môi: "Tối đó tôi và anh nhất kiến chung tình à?"
Anh cong môi: "Cũng được."
"…"
Cô liếc anh: "Đừng có mà không biết xấu hổ, rõ ràng là anh cưỡng ép tôi."
"Lời nói dối này, Vân gia sẽ không chấp nhận đâu."
Quyền Cảnh Tứ lấy ra một điếu thuốc, định châm lửa thì người phụ nữ bên cạnh nhíu mày chê bai: "Đừng hút thuốc trước mặt tôi!"
Anh nhìn cô, bỏ điếu thuốc vào: "Em là tiểu công chúa ngàn vàng của Vân gia, Quyền gia tuy có quyền thế địa vị, nhìn thì hào nhoáng nhưng gia tộc lớn, bên trong hỗn loạn lắm. Vân gia sẽ không muốn em gả cho tôi đâu."
Nghe vậy, Vân Họa có chút do dự: "Nhà anh thực sự tệ như vậy sao?"
"Nhà?"
Anh cười khẩy một tiếng: "Là nơi đấu đá ngầm, anh em tương tàn, em thấy sao?"
Vân Họa sợ đến mức không nói nên lời.
Là tiểu thư được nuông chiều từ bé, cô đương nhiên không thể tưởng tượng ra được tình trạng mà Quyền Cảnh Tứ mô tả.
"Anh nói vậy, tôi cũng không dám gả cho anh."
Anh mỉm cười: "Yên tâm, nếu em gả cho tôi, tôi dĩ nhiên có thể bảo vệ em."
Vân Họa chống cằm suy nghĩ: "Gả cho anh cũng được, tôi có một điều kiện."
"Nói."
"Tôi muốn viên kim cương xanh lớn hơn viên trên tay Vân Thục Nghi."
Người đàn ông không chút biến sắc: "Được, tôi tặng em viên kim cương xanh lớn nhất thế giới."
Sáng sớm hôm sau, Vân Gia Thành liền cùng các tùy tùng lên đường đến đảo Hàm Châu.
Còn Vân Thục Nghi, lúc này mới nhớ ra mình có một mối hôn ước đã lâu. Đối tượng của hôn ước chính là người đã đưa Vân Họa đi.
"Quyền gia là ổ hổ hang sói, không có một người bình thường nào."
Mẹ của Vân Thục Nghi là Hàn Tĩnh vừa nắm tay cô ta, vừa ngắm viên nhẫn kim cương xanh to đùng, vừa chua ngoa nói: "Nếu không thì sao Vân gia lại không gả Vân Họa đi, nếu thực sự là mối lương duyên tốt thì đến lượt con sao? Bây giờ Giang thiếu đã cầu hôn con, con có thể gả cho anh ta, đó đã là phúc phận lớn nhất rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.