Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 47:
Mộc Vãn Địch
18/09/2024
Bất đắc dĩ, Lục Uyển vẫn chu môi, miễn cưỡng đưa điện thoại cho Vân Hoạ.
"Quyền Cảnh Tứ, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng người phụ nữ bình tĩnh.
Bên kia điện thoại, Quyền Cảnh Tứ bị mắng cho một trận tơi bời, anh xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ lên tiếng: "Em không sao chứ?"
"Không sao, có bác sĩ gia đình chăm sóc, tôi chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được."
"Người phun bình xịt hơi cay thì sao? Tìm ra chưa?"
"Ừm, là một đứa trẻ con không hiểu chuyện, bị lời lẽ trên mạng kích động, bệnh trung nhị bùng phát muốn thay trời hành đạo."
Giọng Vân Hoạ hờ hững, thậm chí còn có chút tự giễu.
Quyền Cảnh Tứ cau mày: "Một đứa trẻ con không hiểu chuyện sao lại biết được lịch trình của em, còn chen vào đám phóng viên để trà trộn?"
"Giang Thiếu Diễn đang điều tra nhưng hình như vẫn chưa có kết quả."
Hoặc là, vừa rồi họ bận cãi nhau, anh ta không nói.
Quyền Cảnh Tứ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt tối sầm, nhàn nhạt nói: "Nếu anh ta không điều tra ra được thì tôi có thể giúp em điều tra."
"Anh ta là người đế đô, làm việc sẽ thuận tiện hơn anh."
Huống hồ thế lực của Giang gia cũng không phải dạng vừa, Giang Thiếu Diễn muốn điều tra thì chắc chắn sẽ điều tra ra được chút manh mối.
"Tôi cũng có người quen ở đế đô, có lẽ sẽ đáng tin hơn anh ta."
Anh lại nói.
"Vậy được."
Vân Hoạ cũng không có lý do gì để từ chối anh.
"Vân Hoạ."
Quyền Cảnh Tứ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi đến dưới nhà em rồi, em có tiện xuống không?"
Vân Hoạ kinh ngạc: "Hả? Tôi... Anh có chuyện gì vậy?"
Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, cũng không còn sớm nữa.
"Ừm, một lát nữa thôi."
"Được, anh đợi tôi một chút."
Vân Hoạ cúp điện thoại.
Lục Uyển ở bên cạnh nhìn cô một cách khó hiểu, lúc nãy cô nói chuyện điện thoại với tên sắc lang đó, sao giọng điệu lại bình tĩnh như vậy? Lục Uyển tưởng rằng, với tính cách của Vân Hoạ, chắc chắn sẽ muốn chặt tên đàn ông đó ra thành ngàn mảnh.
Kết quả là, cô không những đồng ý gả cho anh, thậm chí còn rất bình thản nói chuyện điện thoại với anh.
Thậm chí, chỉ một cuộc điện thoại của tên đàn ông đó, cô còn xuống gặp anh?
Lục Uyển không hiểu nổi.
"Đã muộn thế này rồi, tên đó có thể có chuyện gì tìm cô?"
Thấy cô đứng dậy, Lục Uyển tiến lại đỡ cô.
"Không biết nữa, đã đến rồi, thì tôi đi xem thử... Ôi, tôi không nhìn thấy."
Vân Hoạ cười nhẹ.
"Cô còn cười được à."
Lục Uyển bĩu môi, đau lòng thay cho cô: "Cô đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn gả à?"
"Quyền Cảnh Tứ, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng người phụ nữ bình tĩnh.
Bên kia điện thoại, Quyền Cảnh Tứ bị mắng cho một trận tơi bời, anh xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ lên tiếng: "Em không sao chứ?"
"Không sao, có bác sĩ gia đình chăm sóc, tôi chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được."
"Người phun bình xịt hơi cay thì sao? Tìm ra chưa?"
"Ừm, là một đứa trẻ con không hiểu chuyện, bị lời lẽ trên mạng kích động, bệnh trung nhị bùng phát muốn thay trời hành đạo."
Giọng Vân Hoạ hờ hững, thậm chí còn có chút tự giễu.
Quyền Cảnh Tứ cau mày: "Một đứa trẻ con không hiểu chuyện sao lại biết được lịch trình của em, còn chen vào đám phóng viên để trà trộn?"
"Giang Thiếu Diễn đang điều tra nhưng hình như vẫn chưa có kết quả."
Hoặc là, vừa rồi họ bận cãi nhau, anh ta không nói.
Quyền Cảnh Tứ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt tối sầm, nhàn nhạt nói: "Nếu anh ta không điều tra ra được thì tôi có thể giúp em điều tra."
"Anh ta là người đế đô, làm việc sẽ thuận tiện hơn anh."
Huống hồ thế lực của Giang gia cũng không phải dạng vừa, Giang Thiếu Diễn muốn điều tra thì chắc chắn sẽ điều tra ra được chút manh mối.
"Tôi cũng có người quen ở đế đô, có lẽ sẽ đáng tin hơn anh ta."
Anh lại nói.
"Vậy được."
Vân Hoạ cũng không có lý do gì để từ chối anh.
"Vân Hoạ."
Quyền Cảnh Tứ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi đến dưới nhà em rồi, em có tiện xuống không?"
Vân Hoạ kinh ngạc: "Hả? Tôi... Anh có chuyện gì vậy?"
Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, cũng không còn sớm nữa.
"Ừm, một lát nữa thôi."
"Được, anh đợi tôi một chút."
Vân Hoạ cúp điện thoại.
Lục Uyển ở bên cạnh nhìn cô một cách khó hiểu, lúc nãy cô nói chuyện điện thoại với tên sắc lang đó, sao giọng điệu lại bình tĩnh như vậy? Lục Uyển tưởng rằng, với tính cách của Vân Hoạ, chắc chắn sẽ muốn chặt tên đàn ông đó ra thành ngàn mảnh.
Kết quả là, cô không những đồng ý gả cho anh, thậm chí còn rất bình thản nói chuyện điện thoại với anh.
Thậm chí, chỉ một cuộc điện thoại của tên đàn ông đó, cô còn xuống gặp anh?
Lục Uyển không hiểu nổi.
"Đã muộn thế này rồi, tên đó có thể có chuyện gì tìm cô?"
Thấy cô đứng dậy, Lục Uyển tiến lại đỡ cô.
"Không biết nữa, đã đến rồi, thì tôi đi xem thử... Ôi, tôi không nhìn thấy."
Vân Hoạ cười nhẹ.
"Cô còn cười được à."
Lục Uyển bĩu môi, đau lòng thay cho cô: "Cô đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn gả à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.