Làm Dâu Hào Môn: Được Chồng Chiều Chuộng Hết Mực
Chương 9:
Mộc Vãn Địch
18/09/2024
Trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương của chủ nhân trước, mùi hương thanh mát lạnh lùng, rất dễ chịu.
Cô hít hít mũi, nhìn người đàn ông đang thành thạo băng bó vết thương cho mình, tò mò hỏi: "Anh là bác sĩ sao?"
"... Không phải."
Người đàn ông nhanh chóng băng bó xong, thậm chí còn thắt một chiếc nơ bướm ở trên.
Vân Họa rút chân lại, khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Cô cúi đầu nghịch chiếc nơ bướm trên mu bàn chân, nghĩ thầm, người này cũng tốt.
Nhìn lạnh lùng như vậy, không ngờ còn biết thắt nơ bướm cho con gái.
Tốt hơn tên khốn nạn Giang Thiếu Diễn kia gấp trăm ngàn lần!
Rõ ràng anh ta đã nói yêu cô nhất, đời này nếu không cưới được cô thì sẽ không lấy ai, kết quả vừa quay đầu đã cặp kè với Vân Thục Nghi.
Nhìn vào mối quan hệ hiện giờ của hai người họ, có lẽ đã lén lút sau lưng cô từ lâu rồi.
Cũng phải, trước đây cô đã thấy ánh mắt Vân Thục Nghi nhìn Giang Thiếu Diễn không bình thường. Bạn thân của cô - Lục Uyển đã nhắc nhở cô không chỉ một lần, bảo cô cẩn thận coi chừng Vân Thục Nghi cướp chồng cô.
Nhưng lúc đó cô không để ý, từ nhỏ đến lớn, người phụ nữ đó đều thích bắt chước cô, âm thầm ganh đua với cô. Việc cô ta thèm muốn người đàn ông của cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là, Vân Họa không ngờ, một người phụ nữ kém cô mọi mặt, vậy mà lại cướp mất bạn trai của cô.
E là lúc này, trong lòng cô ta không biết đã đắc ý đến mức nào.
Bấy nhiêu năm, rốt cuộc cũng có một chuyện thắng cô. Còn khiến cô mất mặt như vậy, chắc phải vui đến mức ba ngày ba đêm không ngủ được.
Nghĩ đến đây, sự tủi thân trong lồng ngực Vân Họa lại ùa về, nước mắt một lần nữa trào ra.
Bên cạnh, Quyền Cảnh Tứ vô tình liếc thấy cô, liền thấy người phụ nữ này lại khóc.
Anh day day huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu.
Là Mạnh Khương Nữ chuyển thế sao?
Người phụ nữ này sao lại nhiều nước mắt thế?
Đang định mở miệng hỏi thì tài xế phía trước lên tiếng: "Tứ thiếu, máy bay đã đến."
"Ừ."
Máy bay?
Vân Họa lau nước mắt, lúc này mới nhận ra cảnh vật ngoài cửa sổ xe ngày càng hoang vu.
Đây là hướng ra sân bay.
"Anh định đi đâu?"
Cô hỏi.
"Đảo Hàm Châu."
Nghe đến cái tên này, mắt Vân Họa sáng lên: "Anh có thể dẫn tôi đi cùng không?"
Đảo Hàm Châu ở phía Bắc Hoa Quốc, là một hòn đảo tư nhân.
Khí hậu trên đảo dễ chịu, cây cối um tùm, là một trong những khu nghỉ dưỡng nổi tiếng.
Cô hít hít mũi, nhìn người đàn ông đang thành thạo băng bó vết thương cho mình, tò mò hỏi: "Anh là bác sĩ sao?"
"... Không phải."
Người đàn ông nhanh chóng băng bó xong, thậm chí còn thắt một chiếc nơ bướm ở trên.
Vân Họa rút chân lại, khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Cô cúi đầu nghịch chiếc nơ bướm trên mu bàn chân, nghĩ thầm, người này cũng tốt.
Nhìn lạnh lùng như vậy, không ngờ còn biết thắt nơ bướm cho con gái.
Tốt hơn tên khốn nạn Giang Thiếu Diễn kia gấp trăm ngàn lần!
Rõ ràng anh ta đã nói yêu cô nhất, đời này nếu không cưới được cô thì sẽ không lấy ai, kết quả vừa quay đầu đã cặp kè với Vân Thục Nghi.
Nhìn vào mối quan hệ hiện giờ của hai người họ, có lẽ đã lén lút sau lưng cô từ lâu rồi.
Cũng phải, trước đây cô đã thấy ánh mắt Vân Thục Nghi nhìn Giang Thiếu Diễn không bình thường. Bạn thân của cô - Lục Uyển đã nhắc nhở cô không chỉ một lần, bảo cô cẩn thận coi chừng Vân Thục Nghi cướp chồng cô.
Nhưng lúc đó cô không để ý, từ nhỏ đến lớn, người phụ nữ đó đều thích bắt chước cô, âm thầm ganh đua với cô. Việc cô ta thèm muốn người đàn ông của cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là, Vân Họa không ngờ, một người phụ nữ kém cô mọi mặt, vậy mà lại cướp mất bạn trai của cô.
E là lúc này, trong lòng cô ta không biết đã đắc ý đến mức nào.
Bấy nhiêu năm, rốt cuộc cũng có một chuyện thắng cô. Còn khiến cô mất mặt như vậy, chắc phải vui đến mức ba ngày ba đêm không ngủ được.
Nghĩ đến đây, sự tủi thân trong lồng ngực Vân Họa lại ùa về, nước mắt một lần nữa trào ra.
Bên cạnh, Quyền Cảnh Tứ vô tình liếc thấy cô, liền thấy người phụ nữ này lại khóc.
Anh day day huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu.
Là Mạnh Khương Nữ chuyển thế sao?
Người phụ nữ này sao lại nhiều nước mắt thế?
Đang định mở miệng hỏi thì tài xế phía trước lên tiếng: "Tứ thiếu, máy bay đã đến."
"Ừ."
Máy bay?
Vân Họa lau nước mắt, lúc này mới nhận ra cảnh vật ngoài cửa sổ xe ngày càng hoang vu.
Đây là hướng ra sân bay.
"Anh định đi đâu?"
Cô hỏi.
"Đảo Hàm Châu."
Nghe đến cái tên này, mắt Vân Họa sáng lên: "Anh có thể dẫn tôi đi cùng không?"
Đảo Hàm Châu ở phía Bắc Hoa Quốc, là một hòn đảo tư nhân.
Khí hậu trên đảo dễ chịu, cây cối um tùm, là một trong những khu nghỉ dưỡng nổi tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.