Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua
Chương 12: Cãi nhau
Công Tử Lục Nguyệt
25/02/2022
Vì vậy Tần Ngạn khẽ cau mày, "Tiểu Hân đừng nói bậy, anh trai mà nghe
thấy chắc chắn sẽ tức giận, lúc ấy bác sĩ cũng chỉ nói là có khả năng
rất lớn sẽ trở thành người thực vật, nhưng cũng không nhất định. Hiện
tại đã tỉnh lại, đó là chuyện tốt, cần phải cảm ơn trời đất, em mau đi
thay trang phục, rồi kiểu tóc cũng sửa đi, bây giờ chúng ta đến bệnh
viện."
Nghe vậy, Khương Hân nhìn Tần Ngạn rồi lại nhìn vào chính mình trong gương sắp hoàn thành trang phục lập tức có chút không vui, bĩu môi làm nũng với Tần Ngạn như ngày thường, "Nhưng yến tiệc cũng sắp bắt đầu, không phải em đã nói trước với anh rồi sao, bữa tiệc lần này vốn dĩ là vì chúng ta mà làm, sắp đến giờ bắt đầu mà mình cho họ leo cây cũng không tốt đâu, nếu chị dâu đã tỉnh rồi thì sẽ không có việc gì đâu, ở trong bệnh viện cũng không có chạy đi đâu, chúng ta đến thăm sau không phải cũng giống nhau sao.
Nhưng lần này lại ngoài dự khiến của Khương Hân, bình thường cô cũng làm nũng với Tần Ngạn hết lần này đến lần khác, nhưng lần này lại không giống, ngay trước mặt người đại diện và chuyên gia tạo hình phản đối cô, "Chỉ là một yến tiệc mà thôi, làm sao có thể đánh đồng với chị dâu được, anh đã nói rồi, giờ chúng ta cùng các cô ấy nói một tiếng xin lỗi, sau này chúng ta tổ chức lại coi như nhận lỗi với các cô ấy, chuyện của chị dâu hẳn là các cô ấy cũng đã nghe nói, chắc chắn có thể hiểu cho chúng ta...Nếu không được thì cũng bọn họ nói chúng ta tới trễ chút, chúng ta đến bệnh viện thăm chị dâu trước."
Khương Hân nghe xong, trong lòng tích tụ tới cực điểm, không khống chế được vẻ không vui mà lộ hết trên mặt, lắp bắp đối với Tần Ngạn tiếp tục làm nũng: "Vậy...Vậy không thể đi yến hội trước, cùng lắm thì chúng ta về sớm một chút, sau đó đi bệnh viện thăm chị dâu, không phải cũng giống nhau sao!"
Yến hội trong miệng Khương Hân và Tần Ngạn kì thật là một vòng những thiên kim tiểu thư xuất thân lớn trong giới hào môn, bao gồm cả Khương Hân. Họ thỉnh thoảng cũng tổ chức vài yến tiệc, trong này cũng có những chị em tốt của Khương Hân nhưng cũng không thiếu những chị em plastic ngoài mặt thì hài hòa mà nội tâm thì âm thầm phân cao thấp, nói dễ nghe chính là chỉ đến liên lạc tụ họp cùng nhau, cạnh tranh đánh giá những thế mạnh khác nhau.
Mà trong vòng này có một truyền thống đó là bất cứ ai có bạn trai đã công khai với bên ngoài hoặc đã đính hôn kết hôn sẽ phải tổ chức một bữa tiệc trà, đem bạn trai đến.
Kể từ khi Tần Ngạn và Khương Hân đính hôn, mấy thiên kim kia thật thật giả giả ầm ĩ chuẩn bị cho Khương Hân một yến tiệc, làm Khương Hân mang Tần Ngạn đến nhận thức làm quen.
Nhóm thiên kim này thích nhất là xem náo nhiệt, xem người ta xé xác nhau, trong yến tiệc này ngoài cặp đôi Tần Ngạn Khương Hân thì vẫn còn một đôi khác. Đối phương là đối thủ một mất một còn của Khương Hân từ thời thơ ấu, cũng mới có bạn trai, nghe nói gì mà ông trùm tài chính, cũng nghe nói chuẩn bị đính hôn.
Mấy cô thiên kim trong vòng cũng là một lượt khinh bỉ, các mặt đều được so sánh, Khương Hân cùng đối thủ một mất một còn kia từ nhỏ đã phân cao thấp, so gia thế, so dung mạo, so bằng cấp,...giờ đến chuyện bạn trai cũng muốn phân cao thấp ta sống ngươi chết.
Đối với tiệc trà này, Khương Hân tự tin tràn đầy, Tần Ngạn xuất thân hào môn, bất kể là tướng mạo hay dáng người, thân thế hay thực lực bản thân đều không thua cái kẻ gọi 'trùm tài chính' kia.
Cô vốn muốn ở tiệc trà này đánh phủ đầu uy phong với đối phương, nhưng nếu giờ bất ngờ cho leo cây như vậy tương đương là hướng đối phương nhận thua.
Theo ý của Khương Hân, dù sao chị dâu Tần Ngạn cũng không vội xuất viện, có thể đến thăm muộn hơn vài tiếng hay một hai ngày sau cũng không có gì là không ổn nhưng nếu bỏ lỡ tiệc trà lần này cô không phải cùng đối thủ một mất một còn kia và đám chị em đứng xem kịch vui kia cười nhạo một trận sao.
Nhưng Tần Ngạn cho rằng trình tự đó rất không ổn, hắn rất không tán thành ý kiến này nhưng vẫn kiên nhẫn nói với Khương Hân: "Chuyện này không được, đó là chị dâu anh, chị ấy hôn mê mấy ngày nay em cũng thấy rồi, anh trai cũng vì chuyện đó mà gần như phát điên, chị dâu chính là trong yến tiệc đính hôn của chúng ta xảy ra chuyện, thời điểm chị ấy hôn mê chúng ta không giúp được gì, giờ cũng đã tỉnh, chúng ta là người đầu tiên nghe được tin tức thì nên nhanh chóng tới thăm."
Nghe những lời Tần Ngạn nói, Khương Hân thấy trong lòng đầy ủy khuất, chị dâu của anh ở bữa tiệc bọn họ xảy ra chuyện cũng đâu phải lỗi của bọn họ, cũng không phải cô nguyện ý...Cô thấy ủy khuất đây, kia chính là tiệc đính hôn của cô nha! Cô gái nào chẳng mong có một kỉ niệm ấm áp, hồi ức hoàn mĩ trong thời khắc quan trọng như vậy trong cuộc đời mình, nhưng ai có thể ngờ rằng yến tiệc mà cô dày công chuẩn bị, lên kế hoạch và bố trí thế mà lại gặp một mớ hỗn độn rồi cuối cùng yến tiệc kết thúc trong sự hỗn loạn qua loa cho xong việc...
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, Khương Hân không tự chủ được mà nói ra những gì nghĩ trong lòng.
...
"...Tần Ngạn anh còn không biết xấu hổ mà nói đến tiệc đính hôn, hôm đó xảy ra chuyện như vậy, tiệc tối cuối cùng kết thúc trong hỗn loạn. Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang chê cười chúng ta đâu..." Khương Hân cắn chặt môi, rũ mắt nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Khương Hân!" Tần Ngạn bỗng tăng thêm chút ngữ khí.
Từ khi hai người xác nhận mối quan hệ của mình, Tần Ngạn vẫn luôn có chân lí "Bạn gái là để cưng chiều", hai người ở bên nhau lâu như vậy, Tần Ngạn chưa bao giờ nặng lời, đây là lần đầu tiên hắn mang giọng nghiêm khắc gọi Khương Hân cả họ lẫn tên.
Hắn có chút không tin được mà nhìn về phía Khương Hân, "Sao có thể trách chị dâu được? Nếu không phải nhờ có chị dâu, cái võng hồng kia sẽ tuôn ảnh chụp ra nó sẽ thực sự bùng nổ, còn liên quan đến bao nhiêu khách khứa nữa, lúc đó anh với em mới thật sự là một trò cười, chuyện này vốn cũng không phải chuyện của chị ấy, chị ấy cũng có thể hoàn toàn coi như cái gì cũng không biết, chị dâu chính là vì chúng ta mà bị thương, thiếu chút nữa đã thành người thực vật, em sao có thể nói như vậy chứ."
Khương Hân cũng có chút không thể tin tưởng, cô kinh ngạc, sững sờ nhìn vào Tần Ngạn, nhất thời không nói ra lời.
Tần Ngạn nói xong thấy sắc thái của Khương Hân bỗng có chút hối hận, hắn biết Tiểu Hân chính là tính tình bộc trực, vừa nãy có lẽ cũng chỉ là cô ấy thuận miệng nói ra, trợ lí quản lí đều vẫn đang ở đây vậy à hắn lạnh lùng nghiêm khắc chỉ trích cô, cũng có chút quá đáng...
Tần Ngạn ảo não gãi đầu, ho nhẹ rồi tiến lên nắm lấy tay Khương Hân, lời nói khoan dung, "Được rồi, được rồi, là do anh có chút nóng này, đừng nói tới chuyện đó nữa, chúng ta đi bệnh viện trước, đi nhanh hẳn sẽ tới kịp yến tiệc."
Khương Hân thoát khỏi tay Tần Ngạn. đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa một tầng ủy khuất hơi nước, cô không tiếp thu được Tần Ngạn vì một chút việc nhỏ như vậy liền dùng thái độ đó với cô, trong lòng thật thất vọng, cô hừ lạnh một tiếng lại ngồi trước gương trang điểm, dứt khoát lấy son bắt đầu vẽ viền môi thật cẩn thận.
Căn phòng bỗng trở nên an tĩnh, người đại diện. trợ lí của Khương hân còn có chuyên gia tạo hình hai mặt nhìn nhau, không ai dám mở miệng.
Tần Ngạn đứng tại chỗ chờ một lát, thấy Khương Hân như không có việc gì mà ở đó bắt đầu đánh son, tính tình cũng nóng lên.
Hắn là được sủng ái mà lớn lên, bởi vì phía trên còn có một người anh trai ưu tú nên thấy rất áp lực. Là còn trai út, gia đình không yêu cầu cao đối với hắn, đối với hắn rất nhiều cưng chiều, đặc biệt là Tống Nghi Lam, trong mắt người ngoài sẽ cảm thấy Tần đại thiếu gia lạnh lùng khó ở chung không rộng rãi hiền hòa dễ ở chung như Tần nhị thiếu gia nhưng thật ra Tần Ngạn với anh trai có tính tình giống nhau không nhỏ.
Từ lúc ở bên Khương Hân, Tần Ngạn cảm thấy chính mình thực sự yêu Khương Hân, vẫn luôn cố gắng thu liễm tính tình chính mình, Khương Hân làm gì hắn đều chiều, cô bất luận có muốn cái gì hắn chỉ cần chính mình có khả năng liền thỏa mãn cô, hắn vì bận tâm tới cảm giác của cô, dụng tâm cùng Khương gia ở chung thật tốt.
Nhưng cô lại đối đãi với gia đình hắn một thái độ dửng dưng giống như chả liên quan gì đến bản thân...Hắn mọi chuyện đều có thể nhường cô nhưng vì cái gì cô lại không nguyện ý làm theo ý hắn một lần?
Tần Ngạn bỗng nhiên cảm thấy mình có chút ủy khuất, không khỏi nóng nảy, hắn lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Khương Hân đang tô son trong gương, giọng điệu phá lệ lạnh lùng, "Em thật sự không muốn đi? Một hai phải đi đến cái yến tiệc kia trước?"
Khương Hân càng tức giận hơn khi nghe hắn nói, dư quang khóe mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục làm bộ cực nghiêm túc tô son.
Tần Ngạn thực sự thất vọng, hít sâu một hơi, gật đầu nhàn nhạt nói, "Được, vậy em tự mình đến yến tiệc kia, anh đi bệnh viện."
Nói xong trực tiếp xoay người mở cửa, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Khương Hân thực sự nóng nảy, cô không ngờ anh lại nói như vậy rồi bỏ cô một mình mà đi...cô vội vàng hướng bóng dáng Tần Ngạn hét lớn: "Anh...Tần Ngạn, anh quay lại cho em!"
Đáp lại cô là bóng dáng không quay đầu của Tần Ngạn.
Khương Hận dậm chân tức giận, nếu thật sự muốn cô đi bệnh viện cùng cũng không phải là không thể, dù anh có dỗ dành cô sẽ có bậc thang đi xuống, nhưng ai ngờ anh cư nhiên cũng không dỗ dành liền trực tiếp mặc kệ cô.
Khương Hân cả kinh, đây là lần đầu tiên cô bị Tần Ngạn đối xử như vậy, hai mắt nhanh chóng đổ lên, nước mắt cũng lấp lóe, cô đem thỏi son cầm trong tay ném về hướng Tần Ngạn đi, "Tần Ngạn, anh là đồ khốn!"
Son môi xoạch một tiếng rơi trên mặt đất, màu đỏ tươi quăng thành hai mảnh dính trên mặt đất, Khương Hân kích động đến mức chưa thỏa mãn, cầm lấy cốc nước trên bàn ném lên trên mặt đất, gốm sứ bị ném mạnh nháy mắt trên sàn đá cẩm thạch là những mảnh gốm bị chia năm xẻ bảy, nước trà bên trong cũng bắn tung tóe.
Những người có mặt ở đây đều im lặng, ngay cả người đại diện Ngọc tỷ cũng không dám tùy tiện mở miệng, cuối cùng vẫn là chuyên gia tạo hình không chịu được, nhìn kiểu tóc đã làm được một nửa của Khương Hân, lo sợ nói nhẹ: "Kia...kia Khương lão sư, tạo hình này...còn muốn tiếp tục không..."
Khương Hân tức giận ngồi xuống, môi sắp bị cô cắn chảy máu, cô lấy nước tẩy trang trên bàn lau sạch lớp trang điểm trên mặt, "Làm cái gì mà làm, làm cho đẹp cũng là một người đi, đi để bị chế diễu thành trò cười của bọn họ sao? Hủy!"
...
Không nói bên này nháo một trận mẫu thuẫn nhỏ, mà nguyên nhân của mâu thuẫn là Trần Hòa Nhan, người đang ở bệnh viện với một mảnh nhẹ nhàng, bầu không khí ấm áp.
Sau khi tỉnh dậy từ cơn mê sâu, Trần Hòa Nhan vì tình thần yếu ớt lại ngủ thiếp đi.
Một giấc này cô ngủ rất sâu và an tĩnh, sau khi loại bỏ hết thảy những suy nghĩ kia, cô ngủ thậm chí cảnh trong mơ củng chả có, ở giấc mộng đen ngủ đến vô tri vô giác, cuối cùng là bị Tần Tuyển đánh thức.
"Nhan Nhan...Nhan Nhan tỉnh tỉnh, em đã ngủ gần một ngày, nên dậy rồi, Nhan Nhan..."
Cô ngủ thực sự rất sâu, kết quả bị từng tiếng gọi nhẹ nhàng mà kiên trì "Nhan Nhan" kia mà từ giấc ngủ sâu bị đánh thức, mơ mơ màng màng không nguyện ý tỉnh dậy.
Trần Hòa Nhan mơ màng mà mở to mắt, liền thấy trước mặt mình có năm cái đầu kề nhau.
Thấy cô chậm rãi mở mắt, năm cái đầu ai sắc mặt cùng căng thẳng liền thở phào nhẹ nhõm.
Tầm mắt có chút mơ hồ, nhìn từng đường nét quen thuộc của năm người, trước khi Trần Hòa Nhan kịp nhìn rõ là ai liền nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy tức giận của bà lão, "Ai nha, ta đã nói rồi, nha đầu này chỉ ngủ thôi, mấy người chính mình dọa mình, nha đầu này vượt qua đại nạn này không chết tất sẽ có hạnh phúc cuối đời."
Trần Hòa Nhan vốn còn buồn ngủ, nhưng nghe xong giọng nói này, tức khắc cả người đều thanh tỉnh, tầm mắt cũng rõ ràng lên, cô nhìn từ trái qua phải, theo thứ tự là chồng cô, ba cô, mẹ cô còn có bà nội và em trai Trần Hòa Nam...
...
Tác giả có lời muốn nói: Trong truyện chỉ có nữ chính biết chính mình là nữ phụ trong tiểu thuyết, những người khác đều là bình thường, đến nỗi nguyên nữ chính, giả thiết cũng đều không phải là ác độc, chính giả thiết bởi nguyên nữ chính có xuất thân tốt, từ nhỏ được sủng ái cưng chiều cực độ, kiêu căng ích kỉ, khinh thường người khác, mà trong nguyên tiểu thuyết bởi cô ấy là nữ chính, bởi vì có nữ phụ A Nhan cùng cô làm sự đối lập cho nên thường tập trung vào bên ngoài, mâu thuẫn vấn đề bên trong đã bị mờ nhạt.
Nghe vậy, Khương Hân nhìn Tần Ngạn rồi lại nhìn vào chính mình trong gương sắp hoàn thành trang phục lập tức có chút không vui, bĩu môi làm nũng với Tần Ngạn như ngày thường, "Nhưng yến tiệc cũng sắp bắt đầu, không phải em đã nói trước với anh rồi sao, bữa tiệc lần này vốn dĩ là vì chúng ta mà làm, sắp đến giờ bắt đầu mà mình cho họ leo cây cũng không tốt đâu, nếu chị dâu đã tỉnh rồi thì sẽ không có việc gì đâu, ở trong bệnh viện cũng không có chạy đi đâu, chúng ta đến thăm sau không phải cũng giống nhau sao.
Nhưng lần này lại ngoài dự khiến của Khương Hân, bình thường cô cũng làm nũng với Tần Ngạn hết lần này đến lần khác, nhưng lần này lại không giống, ngay trước mặt người đại diện và chuyên gia tạo hình phản đối cô, "Chỉ là một yến tiệc mà thôi, làm sao có thể đánh đồng với chị dâu được, anh đã nói rồi, giờ chúng ta cùng các cô ấy nói một tiếng xin lỗi, sau này chúng ta tổ chức lại coi như nhận lỗi với các cô ấy, chuyện của chị dâu hẳn là các cô ấy cũng đã nghe nói, chắc chắn có thể hiểu cho chúng ta...Nếu không được thì cũng bọn họ nói chúng ta tới trễ chút, chúng ta đến bệnh viện thăm chị dâu trước."
Khương Hân nghe xong, trong lòng tích tụ tới cực điểm, không khống chế được vẻ không vui mà lộ hết trên mặt, lắp bắp đối với Tần Ngạn tiếp tục làm nũng: "Vậy...Vậy không thể đi yến hội trước, cùng lắm thì chúng ta về sớm một chút, sau đó đi bệnh viện thăm chị dâu, không phải cũng giống nhau sao!"
Yến hội trong miệng Khương Hân và Tần Ngạn kì thật là một vòng những thiên kim tiểu thư xuất thân lớn trong giới hào môn, bao gồm cả Khương Hân. Họ thỉnh thoảng cũng tổ chức vài yến tiệc, trong này cũng có những chị em tốt của Khương Hân nhưng cũng không thiếu những chị em plastic ngoài mặt thì hài hòa mà nội tâm thì âm thầm phân cao thấp, nói dễ nghe chính là chỉ đến liên lạc tụ họp cùng nhau, cạnh tranh đánh giá những thế mạnh khác nhau.
Mà trong vòng này có một truyền thống đó là bất cứ ai có bạn trai đã công khai với bên ngoài hoặc đã đính hôn kết hôn sẽ phải tổ chức một bữa tiệc trà, đem bạn trai đến.
Kể từ khi Tần Ngạn và Khương Hân đính hôn, mấy thiên kim kia thật thật giả giả ầm ĩ chuẩn bị cho Khương Hân một yến tiệc, làm Khương Hân mang Tần Ngạn đến nhận thức làm quen.
Nhóm thiên kim này thích nhất là xem náo nhiệt, xem người ta xé xác nhau, trong yến tiệc này ngoài cặp đôi Tần Ngạn Khương Hân thì vẫn còn một đôi khác. Đối phương là đối thủ một mất một còn của Khương Hân từ thời thơ ấu, cũng mới có bạn trai, nghe nói gì mà ông trùm tài chính, cũng nghe nói chuẩn bị đính hôn.
Mấy cô thiên kim trong vòng cũng là một lượt khinh bỉ, các mặt đều được so sánh, Khương Hân cùng đối thủ một mất một còn kia từ nhỏ đã phân cao thấp, so gia thế, so dung mạo, so bằng cấp,...giờ đến chuyện bạn trai cũng muốn phân cao thấp ta sống ngươi chết.
Đối với tiệc trà này, Khương Hân tự tin tràn đầy, Tần Ngạn xuất thân hào môn, bất kể là tướng mạo hay dáng người, thân thế hay thực lực bản thân đều không thua cái kẻ gọi 'trùm tài chính' kia.
Cô vốn muốn ở tiệc trà này đánh phủ đầu uy phong với đối phương, nhưng nếu giờ bất ngờ cho leo cây như vậy tương đương là hướng đối phương nhận thua.
Theo ý của Khương Hân, dù sao chị dâu Tần Ngạn cũng không vội xuất viện, có thể đến thăm muộn hơn vài tiếng hay một hai ngày sau cũng không có gì là không ổn nhưng nếu bỏ lỡ tiệc trà lần này cô không phải cùng đối thủ một mất một còn kia và đám chị em đứng xem kịch vui kia cười nhạo một trận sao.
Nhưng Tần Ngạn cho rằng trình tự đó rất không ổn, hắn rất không tán thành ý kiến này nhưng vẫn kiên nhẫn nói với Khương Hân: "Chuyện này không được, đó là chị dâu anh, chị ấy hôn mê mấy ngày nay em cũng thấy rồi, anh trai cũng vì chuyện đó mà gần như phát điên, chị dâu chính là trong yến tiệc đính hôn của chúng ta xảy ra chuyện, thời điểm chị ấy hôn mê chúng ta không giúp được gì, giờ cũng đã tỉnh, chúng ta là người đầu tiên nghe được tin tức thì nên nhanh chóng tới thăm."
Nghe những lời Tần Ngạn nói, Khương Hân thấy trong lòng đầy ủy khuất, chị dâu của anh ở bữa tiệc bọn họ xảy ra chuyện cũng đâu phải lỗi của bọn họ, cũng không phải cô nguyện ý...Cô thấy ủy khuất đây, kia chính là tiệc đính hôn của cô nha! Cô gái nào chẳng mong có một kỉ niệm ấm áp, hồi ức hoàn mĩ trong thời khắc quan trọng như vậy trong cuộc đời mình, nhưng ai có thể ngờ rằng yến tiệc mà cô dày công chuẩn bị, lên kế hoạch và bố trí thế mà lại gặp một mớ hỗn độn rồi cuối cùng yến tiệc kết thúc trong sự hỗn loạn qua loa cho xong việc...
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, Khương Hân không tự chủ được mà nói ra những gì nghĩ trong lòng.
...
"...Tần Ngạn anh còn không biết xấu hổ mà nói đến tiệc đính hôn, hôm đó xảy ra chuyện như vậy, tiệc tối cuối cùng kết thúc trong hỗn loạn. Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang chê cười chúng ta đâu..." Khương Hân cắn chặt môi, rũ mắt nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Khương Hân!" Tần Ngạn bỗng tăng thêm chút ngữ khí.
Từ khi hai người xác nhận mối quan hệ của mình, Tần Ngạn vẫn luôn có chân lí "Bạn gái là để cưng chiều", hai người ở bên nhau lâu như vậy, Tần Ngạn chưa bao giờ nặng lời, đây là lần đầu tiên hắn mang giọng nghiêm khắc gọi Khương Hân cả họ lẫn tên.
Hắn có chút không tin được mà nhìn về phía Khương Hân, "Sao có thể trách chị dâu được? Nếu không phải nhờ có chị dâu, cái võng hồng kia sẽ tuôn ảnh chụp ra nó sẽ thực sự bùng nổ, còn liên quan đến bao nhiêu khách khứa nữa, lúc đó anh với em mới thật sự là một trò cười, chuyện này vốn cũng không phải chuyện của chị ấy, chị ấy cũng có thể hoàn toàn coi như cái gì cũng không biết, chị dâu chính là vì chúng ta mà bị thương, thiếu chút nữa đã thành người thực vật, em sao có thể nói như vậy chứ."
Khương Hân cũng có chút không thể tin tưởng, cô kinh ngạc, sững sờ nhìn vào Tần Ngạn, nhất thời không nói ra lời.
Tần Ngạn nói xong thấy sắc thái của Khương Hân bỗng có chút hối hận, hắn biết Tiểu Hân chính là tính tình bộc trực, vừa nãy có lẽ cũng chỉ là cô ấy thuận miệng nói ra, trợ lí quản lí đều vẫn đang ở đây vậy à hắn lạnh lùng nghiêm khắc chỉ trích cô, cũng có chút quá đáng...
Tần Ngạn ảo não gãi đầu, ho nhẹ rồi tiến lên nắm lấy tay Khương Hân, lời nói khoan dung, "Được rồi, được rồi, là do anh có chút nóng này, đừng nói tới chuyện đó nữa, chúng ta đi bệnh viện trước, đi nhanh hẳn sẽ tới kịp yến tiệc."
Khương Hân thoát khỏi tay Tần Ngạn. đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa một tầng ủy khuất hơi nước, cô không tiếp thu được Tần Ngạn vì một chút việc nhỏ như vậy liền dùng thái độ đó với cô, trong lòng thật thất vọng, cô hừ lạnh một tiếng lại ngồi trước gương trang điểm, dứt khoát lấy son bắt đầu vẽ viền môi thật cẩn thận.
Căn phòng bỗng trở nên an tĩnh, người đại diện. trợ lí của Khương hân còn có chuyên gia tạo hình hai mặt nhìn nhau, không ai dám mở miệng.
Tần Ngạn đứng tại chỗ chờ một lát, thấy Khương Hân như không có việc gì mà ở đó bắt đầu đánh son, tính tình cũng nóng lên.
Hắn là được sủng ái mà lớn lên, bởi vì phía trên còn có một người anh trai ưu tú nên thấy rất áp lực. Là còn trai út, gia đình không yêu cầu cao đối với hắn, đối với hắn rất nhiều cưng chiều, đặc biệt là Tống Nghi Lam, trong mắt người ngoài sẽ cảm thấy Tần đại thiếu gia lạnh lùng khó ở chung không rộng rãi hiền hòa dễ ở chung như Tần nhị thiếu gia nhưng thật ra Tần Ngạn với anh trai có tính tình giống nhau không nhỏ.
Từ lúc ở bên Khương Hân, Tần Ngạn cảm thấy chính mình thực sự yêu Khương Hân, vẫn luôn cố gắng thu liễm tính tình chính mình, Khương Hân làm gì hắn đều chiều, cô bất luận có muốn cái gì hắn chỉ cần chính mình có khả năng liền thỏa mãn cô, hắn vì bận tâm tới cảm giác của cô, dụng tâm cùng Khương gia ở chung thật tốt.
Nhưng cô lại đối đãi với gia đình hắn một thái độ dửng dưng giống như chả liên quan gì đến bản thân...Hắn mọi chuyện đều có thể nhường cô nhưng vì cái gì cô lại không nguyện ý làm theo ý hắn một lần?
Tần Ngạn bỗng nhiên cảm thấy mình có chút ủy khuất, không khỏi nóng nảy, hắn lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Khương Hân đang tô son trong gương, giọng điệu phá lệ lạnh lùng, "Em thật sự không muốn đi? Một hai phải đi đến cái yến tiệc kia trước?"
Khương Hân càng tức giận hơn khi nghe hắn nói, dư quang khóe mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục làm bộ cực nghiêm túc tô son.
Tần Ngạn thực sự thất vọng, hít sâu một hơi, gật đầu nhàn nhạt nói, "Được, vậy em tự mình đến yến tiệc kia, anh đi bệnh viện."
Nói xong trực tiếp xoay người mở cửa, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Khương Hân thực sự nóng nảy, cô không ngờ anh lại nói như vậy rồi bỏ cô một mình mà đi...cô vội vàng hướng bóng dáng Tần Ngạn hét lớn: "Anh...Tần Ngạn, anh quay lại cho em!"
Đáp lại cô là bóng dáng không quay đầu của Tần Ngạn.
Khương Hận dậm chân tức giận, nếu thật sự muốn cô đi bệnh viện cùng cũng không phải là không thể, dù anh có dỗ dành cô sẽ có bậc thang đi xuống, nhưng ai ngờ anh cư nhiên cũng không dỗ dành liền trực tiếp mặc kệ cô.
Khương Hân cả kinh, đây là lần đầu tiên cô bị Tần Ngạn đối xử như vậy, hai mắt nhanh chóng đổ lên, nước mắt cũng lấp lóe, cô đem thỏi son cầm trong tay ném về hướng Tần Ngạn đi, "Tần Ngạn, anh là đồ khốn!"
Son môi xoạch một tiếng rơi trên mặt đất, màu đỏ tươi quăng thành hai mảnh dính trên mặt đất, Khương Hân kích động đến mức chưa thỏa mãn, cầm lấy cốc nước trên bàn ném lên trên mặt đất, gốm sứ bị ném mạnh nháy mắt trên sàn đá cẩm thạch là những mảnh gốm bị chia năm xẻ bảy, nước trà bên trong cũng bắn tung tóe.
Những người có mặt ở đây đều im lặng, ngay cả người đại diện Ngọc tỷ cũng không dám tùy tiện mở miệng, cuối cùng vẫn là chuyên gia tạo hình không chịu được, nhìn kiểu tóc đã làm được một nửa của Khương Hân, lo sợ nói nhẹ: "Kia...kia Khương lão sư, tạo hình này...còn muốn tiếp tục không..."
Khương Hân tức giận ngồi xuống, môi sắp bị cô cắn chảy máu, cô lấy nước tẩy trang trên bàn lau sạch lớp trang điểm trên mặt, "Làm cái gì mà làm, làm cho đẹp cũng là một người đi, đi để bị chế diễu thành trò cười của bọn họ sao? Hủy!"
...
Không nói bên này nháo một trận mẫu thuẫn nhỏ, mà nguyên nhân của mâu thuẫn là Trần Hòa Nhan, người đang ở bệnh viện với một mảnh nhẹ nhàng, bầu không khí ấm áp.
Sau khi tỉnh dậy từ cơn mê sâu, Trần Hòa Nhan vì tình thần yếu ớt lại ngủ thiếp đi.
Một giấc này cô ngủ rất sâu và an tĩnh, sau khi loại bỏ hết thảy những suy nghĩ kia, cô ngủ thậm chí cảnh trong mơ củng chả có, ở giấc mộng đen ngủ đến vô tri vô giác, cuối cùng là bị Tần Tuyển đánh thức.
"Nhan Nhan...Nhan Nhan tỉnh tỉnh, em đã ngủ gần một ngày, nên dậy rồi, Nhan Nhan..."
Cô ngủ thực sự rất sâu, kết quả bị từng tiếng gọi nhẹ nhàng mà kiên trì "Nhan Nhan" kia mà từ giấc ngủ sâu bị đánh thức, mơ mơ màng màng không nguyện ý tỉnh dậy.
Trần Hòa Nhan mơ màng mà mở to mắt, liền thấy trước mặt mình có năm cái đầu kề nhau.
Thấy cô chậm rãi mở mắt, năm cái đầu ai sắc mặt cùng căng thẳng liền thở phào nhẹ nhõm.
Tầm mắt có chút mơ hồ, nhìn từng đường nét quen thuộc của năm người, trước khi Trần Hòa Nhan kịp nhìn rõ là ai liền nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy tức giận của bà lão, "Ai nha, ta đã nói rồi, nha đầu này chỉ ngủ thôi, mấy người chính mình dọa mình, nha đầu này vượt qua đại nạn này không chết tất sẽ có hạnh phúc cuối đời."
Trần Hòa Nhan vốn còn buồn ngủ, nhưng nghe xong giọng nói này, tức khắc cả người đều thanh tỉnh, tầm mắt cũng rõ ràng lên, cô nhìn từ trái qua phải, theo thứ tự là chồng cô, ba cô, mẹ cô còn có bà nội và em trai Trần Hòa Nam...
...
Tác giả có lời muốn nói: Trong truyện chỉ có nữ chính biết chính mình là nữ phụ trong tiểu thuyết, những người khác đều là bình thường, đến nỗi nguyên nữ chính, giả thiết cũng đều không phải là ác độc, chính giả thiết bởi nguyên nữ chính có xuất thân tốt, từ nhỏ được sủng ái cưng chiều cực độ, kiêu căng ích kỉ, khinh thường người khác, mà trong nguyên tiểu thuyết bởi cô ấy là nữ chính, bởi vì có nữ phụ A Nhan cùng cô làm sự đối lập cho nên thường tập trung vào bên ngoài, mâu thuẫn vấn đề bên trong đã bị mờ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.