Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua
Chương 2: Phu nhân hào môn hàng ngày
Công Tử Lục Nguyệt
08/02/2022
Editor: Meekiuu
Page: Diaries blog of Mee
...
Ngồi trước bàn trang điểm, Trần Hòa Nhan cẩn thận thoa lớp kem cuối cùng lên mặt, sau đó tự luyến ôm mặt ngắm nhìn một phen.
Cô nhoẻn miệng cười với gương, thiếu nữ xinh đẹp trong sáng trong gương cũng mỉm cười với cô, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, ánh mắt lưu chuyển như sóng, trong veo, sắc mặt hồng hào, làn da trắng như tuyết, nhìn không ra các lỗ chân lông và các khuyết điểm...
Ừm, không tồi, rất tốt.
Trần Hòa Nhan sờ lên khuôn mặt non nớt mềm mại của mình, đối với khuôn mặt này cô phi thường hài lòng, mấy năm nay dưới sự chăm sóc, bảo dưỡng tỉ mỉ của cô rốt cuộc là có hiệu quả.
Tối qua đã làm càn hơn nửa đêm, làm hại cô không thể nào ngủ ngon, vốn dĩ cứ cho rằng trạng thái hôm nay sẽ kém chút, không nghĩ tới làn da này vẫn thật tốt, nhìn sắc mặt trắng trắng hồng hào.
Đang tự luyến thì chuông điện thoại bỗng reo lên, cầm lên xem thử, thấy ghi "Lão công".
"Uy~"
Trần Hòa Nhan kết nối điện thoại, bật loa ngoài trong khi đang thoa một ít kem dưỡng da tay lên tay, cô cẩn thận thoa đều lên, đồng thời cũng không một chút để ý mà hướng di dộng uy một tiếng. Giọng nói không trong trẻo rõ ràng bằng như khi cô đang nói chuyện với Dì Vu, mà đây còn xen lẫn với một chút dịu dàng mà cô thậm chí còn không nhận ra.
"Dậy chưa? Ăn cơm chưa?"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia giọng nói trầm thấp mang theo chút từ tính ngọt ngào, từ từ truyền ra qua loa điện thoại.
Trần Hòa Nhan xoa hai tay vào nhau, hướng vào điện thoại nói: "Còn chưa. Em vừa thu dọn xong chuẩn bị xuống ăn cơm."
Giọng nam đầu dây bên kia cất lên: "Thức dậy khá muộn. Mau đi ăn đi. Hơn mười một giờ rưỡi rồi, dạ dày của em... "
Chưa kịp nói xong, đã bị Trần Hòa Nhan không một tiếng tự giác hờn dỗi đánh gãy, "Ai nha! Em biết rồi, đang định đi ăn đây, anh có phiền hay không~"
Trần Hòa Nhan vừa nói, một bên đứng dậy đi mở cửa phòng, tắt loa ngoài, đem điện thoại lên tai mà nói, "Còn nữa, tại sao em lại dậy muộn, trách ai? Hôm qua em có cầu xin anh đừng nháo nữa? Anh còn không thèm để ý, giờ lại trách em dậy muộn..."
"Đúng, đều do anh."
Lời nói của nam nhân rõ ràng mang theo ý cười, anh nói tiếp, "Chờ em ăn xong, Lily sẽ mang theo chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo mẫu tới, em chuẩn bị chờ anh, anh xử lí nốt việc bên công ty liền về nhà đổi quần áo sau cùng đi đến tiệc rượu. Chúng ta đến sớm hơn một chút, những thứ khác không cần qua tâm, chỉ là có mấy đối tác làm ăn quan trọng cũng đến, đến lúc đó còn vất vả Tần phu nhân cùng anh đi xã giao một chút."
Trần Hòa Nhan nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, thuận miệng ừ một tiếng.
Mấy năm trước sau khi kết hôn, vì nhu cầu công việc của Tần Tuyển, cô phải làm bạn nữ đi cùng Tần Tuyển đến mấy tiệc rượu xã giao, từ ban đầu còn mới lạ sau dần lại thành thói quen, thành thạo không ít. Nhưng đôi khi cười lâu quá làm mặt cứng đờ.
Bên kia giọng của người đàn ông dừng lại một lúc, rồi anh ta tiếp tục, "... Nhan Nhan, chuyện khác nếu em cảm thấy phiền liền không cần để ý tới, có anh ở đây, anh sẽ giải quyết."
Trần Hòa Nhan lắng nghe, trầm mặc một chút rồi thấp giọng nói: "Được, em đã biết."
Hai người lại nói vài câu rồi mới cúp điện thoại, Trần Hòa Nhan đi xuống nhà ăn.
Dì Vu đã dọn hết đồ ăn lên trên bàn, vừa thấy cô xuống liền kêu cô ăn nhanh.
Chắc đại khái là sợ cô không ăn sáng bụng rỗng rồi dạ dày khó chịu, ở giữa còn bày một bát cháo bí đỏ nóng hổi.
Đầu bếp trong nhà được thuê khi cô và Tần Tuyển chuyển đến ngôi nhà này khi cô mới kết hôn, tay nghề rất tuyệt vời, bởi vì Tần Tuyển không phải là người ham ăn nên nhiệm vụ chính của đầu bếp trong mấy năm qua là thay đổi các món ăn, biến đổi đa dạng làm cho Trần Hòa Nhan thực thích ăn.
Trần Hòa Nhan ngồi xuống, cầm thìa lên và bắt đầu uống cháo.
Nhưng cô chưa kịp uống mấy ngụm, điện thoại bên cạnh lại vang lên, cô liếc nhìn một cái, tên người gọi hiện lên dòng chữ "Bảo mật cấp độ 1".
Cô dừng lại, đặt chiếc thìa trên tay xuống, cầm điện thoại lên, để nó rung lên một lúc mới nhấc lên, "Dạ mẹ."
Giọng nói nghe ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng trên mặt không có biểu tình gì dư thừa.
Một giọng phụ nữ hơi sắc nhọn ở đầu dây bên kia truyền vào tai Trần Hòa Nhan qua điện thoại "Cô chuẩn bị thế nào rồi? Đã đến tiệc rượu chưa? Mọi người đã đến rồi. Sao vẫn chưa thấy cô? Cô Bây giờ đang ở đâu?"
Trần Hòa Nhan vô thức nhướng mày, thành thật trả lời,"Con đang ở nhà, đang ăn."
Nghe vậy, giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức tăng cao lên ba độ, "Vẫn ở nhà?! Đã là lúc này vẫn còn ở nhà? Hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, cô đang làm gì chứ? Thế mà vẫn còn ở đó ngồi ăn..."
Trần Hòa Nhan ngẩng đầu nhìn đồng hồ - Giờ Bắc Kinh, 11:47am, thời gian này không ăn trưa thì lúc nào ăn?
Trần Hòa Nhan một tay cầm di dộng, tay kia lại cầm thìa lên, nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát, nhìn hơi nóng bốc lên...
Chỉ nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói, với một tiếng ý vị thâm trường, "Cô, với tư cách là chị dâu, với tư cách là con dâu trưởng của Tần gia, cũng là đại diện cho thể diện của nhà họ Tần... Tôi đã ở đây một thời gian. Nếu cô không có việc gì, thì hãy tới ở đây càng sớm càng tốt. Đừng quá muộn. Đừng để Khương gia và người ngoài nghĩ rằng Tần gia không đủ lễ nghĩa, chậm trễ Tiểu Hân."
Trần Hòa Nhan không nói chuyện, cầm điện thoại di động cúi đầu khuấy cháo, cô còn nhớ thời điểm cô cùng Tần Tuyển kết hôn, mẹ chồng Tần phu nhân này trước nửa giờ bắt đầu hôn lễ mới ung dung khoan thai mà đến...
Tần phu nhân Tống Nghi Lam vẫn đang nói chuyện điện thoại, nhưng nói nói, cô cũng cảm giác được bên kia trầm mặc một hồi, thanh âm đột nhiên cao lên, "Alo? Hòa Nhan? Trần Hòa Nhan, cô có đang nghe tôi nói không?
Trần Hòa Nhan vô thức đưa điện thoại cách ra xa, chờ Tống Nghi Lam quở trách xong một hồi mới đem điện thoại trở lại bên tai, ôn tồn nói: "Mẹ, con vẫn đang đợi Tần Tuyển, sáng sớm anh ấy đã đến công ty xử lí việc gấp, còn đặc biệt dặn dò con chờ anh ấy xử lí xong rồi về cùng nhau đến đó."
Vừa nghe có liên quan đến con trai mình, Tống Nghi Lam âm điệu nhẹ đi không ít, "Cũng thật là, suốt ngày làm việc. Không phải hôm qua mới đi công tác về sao? Như thế nào hôm nay là chủ nhật mà còn phải đến công ty? Vội cái gì đều không rảnh lo cho sức khỏe, thân thể còn muốn không chứ...cô cũng thật là, phận làm vợ nên quan tâm đến chồng mình nhiều hơn, đừng có mọi chuyện đều gây rắc rối cho nó..."
Trần Hòa Nhan mặt vô biểu tình nghe, tai nghe bên này lại ra bên kia, chờ mẹ chồng dặn dò "Như thế nào làm một vợ hiền dâu thảo" cô nói: "Vâng, con đã biết, chính là Tần Tuyền đã rời đi, nói đợi anh ý giải quyết xong việc công ty, có chuyện muốn nói với con, chính vì vậy con dời đợi anh ấy, cho nên chưa thể đến tiệc rượu ngay được, chờ Tần Tuyển về rồi lại nói."
Kết hôn được mấy năm, cô rút ra được một kinh nghiệm, nếu muốn ứng phó với người Tần gia, liền lấy Tần đại thiếu gia ra làm lá chắn.
Tống Nghi Lam nghe xong, cũng không nói được câu nào, cũng nhắc nhở thêm vài câu Trần Hòa Nhan không được đến trễ rồi liền cúp điện thoại.
Trần Hòa Nhan buông di dộng bắt đầu chuyên tâm mà ăn, chỉ là vừa rồi còn có tâm trạng ăn nhưng giờ lại không cảm thấy đói...
Ăn cơm xong, cũng qua nửa giờ Lily mang theo stylist và chuyên viên trang điểm tới.
Lily là trợ lý sinh hoạt của Trần Hòa Nhan do Tần Tuyển thuê. Cô ấy rất tỉ mỉ và tận tâm, làm việc tinh tế nghiêm túc, mọi mặt đều chu đáo, phụ trách an bài hết thảy sinh hoạt hàng ngày của cô. Mỗi lần muốn tham dự một số bữa tiệc cùng Tần Tuyển từ đầu đến cuối đều là cô ấy an bài. Đôi khi Trần Hứa Nhan cảm thấy ngoại trừ việc sống chung, cô ấy bước vào cuộc sống sau khi kết hôn của cô thứ hạng chỉ xếp sau lão công.
Đội ngũ tạo hình mà Lily mang đến là một trong những đội hàng đầu trong ngành, có nghiệp vụ năng lượng rất mạnh. Việc tạo kiểu tóc mà họ thực hiện chưa từng có trường hợp nào bị khách hàng thất vọng. Họ được rất nhiều phu nhân hào môn và các minh tinh yêu thích. Trước đây Trần Hòa Nhan cũng đã làm vài buổi tạo hình và cô rất hài lòng, vì vậy lần này Lily lại tìm đến họ, hai bên được xem là rất vui khi hợp tác.
Trần Hòa Nhan không thể nghi ngờ là rất xinh đẹp, xương cốt rất tốt, vẻ ngoài sáng sủa, quyến rũ nhưng không hung dữ, tính tình dễ gần khiến mọi người đều có cảm tình.
Cách trang điểm này tuy tinh tế nhưng không quá diễm lệ. Mắt đánh tông màu đất, đuôi mắt được kéo dài khiến đôi mắt trong veo vốn có của Trần Hòa Nhan có chút quyến rũ và toàn bộ lớp trang điểm cũng giúp bề ngoài của cô càng thêm hoạt bát, linh động lòng người.
Kiểu tóc được xõa dài, phía sau được búi một búi tóc, cài thêm một chiếc kẹp ngọc trai để tô điểm, đơn giản mà thanh lịch.
Lần này lễ phục là một chiếc váy cao cấp của thương hiệu D, một chiếc váy cổ tích ống đứng màu vàng nhạt, màu sắc ấm áp, càng hợp với nước da trắng ngần và những đường nét tuyệt đẹp của cô. Nó như được thiết kế riêng cho cô vậy.
Trần Hòa Nhan rất thích phong cách thiết kế trang phục dạ hội của thương hiệu D. Hầu hết những lễ phục mà cô mặc tham gia yến tiệc đều từ thương hiệu này. Lễ phục lần này là hàng đã đặt trước đã lâu, toàn bộ đều rất chỉn chu từ màu sắc, kiểu dáng, chất liệu, tất cả đều được trao đổi kĩ càng với nhà thiết kế, cũng đã sửa đi sửa lại cho phù hợp nhất.
Nếu như đặt lễ phục mặc ở những yến tiệc bình thường, thì cô cũng không đến mức kĩ càng như thế. Nhưng lần nay không giống nhau.
Khi đặt bộ váy này, kì thựa Trần Hòa Nhan cũng không có để ý nhiều, nó đặt để chuẩn bị cho những dịp quan trọng, lúc mới đặt chiếc váy mới được lên ý tưởng, nhưng sau đó Tần Ngạo và Khương Hân đột nhiên quyết định đính hôn, rồi Tần Ngạn cũng đưa Khương Hân về nhà cũ, cô và Tần Tuyển cũng bị gọi trở về để cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Sau bữa ăn, Khương Hân thân mật khoác cánh tay Trần Hòa Nhan, kéo cô đi xem mấy bộ lễ phục đính hôn, tất cả đều là của thương hiệu C.
Khương Hân hỏi Trần Hòa Nhan có muốn một số lễ phục của thương hiệu này để mặc trong hôn lễ không, đây coi như món quà dành cho chị dâu tương lại.
Trần Hòa Nhan từ chối, cô nói cô có một bộ lễ phục của thương hiệu D đang được thiết kế.
Nhưng Khương Hân có vẻ rất coi thường thương hiệu D, cô ấy nói rằng cô không thích thiết kế cùng phong cách của thương hiệu D... Là một nửa của người giới thời trang, những lời cô ấy nói ra nghe có vẻ đều cực kì chuyên nghiệp, tóm lại chính là cô ấy không thích phong cách thiết kế của thương hiệu D.
Khương Hân nói với Trần Hòa Nhan là cô ấy thích phong cách thiết kế của thương hiệu C. Khi còn nhỏ cô ấy đã có thẻ VVIP cao cấp của thương hiệu C. Bây giờ còn là đại ngôn của thương hiệu ấy, cô ấy có thể giúp Trần Hòa Nhan lấy được danh ngạch VIP của thương hiệu C. Lần này cô đặt thiết kế buổi hôn lễ của thương hiệu C, mặc lễ phục của nhà này sẽ phi thường thích hợp.
Lúc đó mẹ chồng Tống Nghi Lam cũng ngồi ở bên cạnh, tư thái ưu nhã, những ngón tay uyển chuyển cầm lấy nhẹ nhấp tách trà, bà nói với Trần Hòa Nhan, con mắt phẩm vị để chọn thời trang cao cấp cần được bồi dưỡng một thời gian dài, Tiểu Hân từ nhỏ đã được tiếp xúc với những thứ này, Hòa Nhan, cô bình thường rảnh rỗi thì có thể nhờ Tiểu Hân chỉ điểm, về sau đều là người một nhà, cũng là một cách giúp hai đứa tăng cảm tình...
Cuối cùng thì đoạn đối thoại này là nhờ có Tần Tuyển đi từ thư phòng của Tần lão gia tử ra ngồi xuống cạnh Trần Hòa Nhan mới kết thúc.
Tuy nhiên Trần Hòa Nhan lại là tính tình hiếu thắng, cứng đầu, lần đó sau khi quay trở lại biệt thự cô liền liên hệ với phòng làm việc thương hiệu D bên kia.
Cô chính là cảm thấy lễ phục của thương hiệu D rất đẹp, cô cũng rất thích mặc đồ của thương hiệu D và đặc biệt chắc chắn cô sẽ mặc lễ phục của thương hiệu này đến tiệc đính hôn!
Phật nhận được một nén hương.*
(*) Nghĩa là người ta sẵn lòng nhận một lời tâm huyết, cũng giống như Phật sẵn lòng nhận một nén nhang. [ nguồn Baidu.] cái câu này mình cũng không có hiểu lắm nhưng dịch ra "Phật vẫn kiếm được một nén hương"
Trần Hòa Nhan trước đây cũng không có quan tâm lắm về những thứ này, có Lily chuyên giúp cô xử lí những việc này nên cô cũng không cần phải nhọc lòng, mà lần này cô tự mình liên hệ thương hiệu D ở thành phố F thảo luận chi tiết hơn về thiết kế, sửa chữa những chỗ cô chưa ưng ý, các nhà thiết kế cũng đã bị cô lăn lộn đến kiệt sức.
Các thương hiệu cao cấp quốc tế hàng đầu như thương hiệu D luôn kiêu ngạo, nhưng họ hiển nhiên cũng không muốn mất khách hàng như Tần phu nhân, nên sẵn sàng cùng cô lăn lộn sửa chữa, dù sao thì cuối cùng cũng quy đổi thành giá thành và viết hóa đơn mới rồi gửi cho Tần tiên sinh kí tên là được.
...
Sau khi mặc xong lễ phục, thời điểm Tần Tuyển về cũng là lúc cô đang chọn phụ kiện.
Trần Hòa Nhan luôn cảm thấy chồng mình có phần bị ám ảnh cưỡng chế, Trần Hòa Nhan quen anh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy quần áo anh có nếp nhăn.
Anh ấy luôn duy trì vẻ ngoài đoan trang, tự tại, chính là cái loại sáng sớm đem anh từ phòng tắm lôi ra có thể trực tiếp chụp một bộ ảnh tạp chí thời trang sinh hoạt.
Cho nên Tần Tuyển chuẩn bị rất nhanh, rất đơn giản, cũng không cần trang điểm tinh xảo như Trần Hòa Nhan. Chỉ nhờ chuyên viên trang điểm giúp anh tạo kiểu tóc, thay đổi bộ đồ trang trọng hơn là xong.
Quần áo của anh hôm nay là do chính Trần Hòa Nhan chuẩn bị, trước đây Trần Hòa Nhan cũng không phải chuẩn bị cho Tần Tuyển, nhưng lần này Trần Hòa Nhan làm một cô vợ hiền mà giúp anh chuẩn bị trang phục từ đầu tới chân.
Từ giày, vớ, đến cà vạt hay khuy măng sét* cũng đều là của thương hiệu D...
(*) khuy măng sét
Trần Hòa Nhan đối với việc này thực kiêu ngạo, hai vợ chồng chỉnh tề ngăn nắp!
Đối với cái vấn đề này, Tần Tuyển cũng không để ý lắm mình đang mặc cái gì, cũng không để ý tới nội tâm tính toán của bà xã mình...
Hai vợ chồng chuẩn bị thỏa đáng, thời gian cũng không sai biệt lắm liền ra cửa.
Trong lúc chuẩn bị đi mẹ chồng Tống Nghi Lam cũng gọi thêm hai cuộc cho Trần Hòa Nhan, thúc giục cô đừng đến muộn.
Trần Hòa Nhan cúp điện thoại, trên xe đi tới bữa tiệc, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn đang cầm máy tính bảng đang nghiêm túc xem báo cáo tài chính, cô cũng có chút bực bội ---
Con trai mình ở ngay bên cạnh cô thế mà Tống Nghi Lam lại luôn thích như thế, cứ hễ có chuyện gì muốn nói cho hai vợ chồng cũng là nhất định phải gọi điện cho Trần Hòa Nhan, không bao giờ làm phiền Tần Tuyền, chả nhẽ gọi điện cho Tần Tuyển phí cước điện thoại đắt hơn là gọi cho cô?
...
Tác giả có điều muốn nói: Chương này hơn 4000 chữ, tôi kiêu ngạo!
...
Cầu nhận xét và góp ý. Mong mọi người nhận xét thật nhiều thật nhiều để tớ rút kinh nghiệm và cải thiện trình edit nhiều hơn.
Page: Diaries blog of Mee
...
Ngồi trước bàn trang điểm, Trần Hòa Nhan cẩn thận thoa lớp kem cuối cùng lên mặt, sau đó tự luyến ôm mặt ngắm nhìn một phen.
Cô nhoẻn miệng cười với gương, thiếu nữ xinh đẹp trong sáng trong gương cũng mỉm cười với cô, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, ánh mắt lưu chuyển như sóng, trong veo, sắc mặt hồng hào, làn da trắng như tuyết, nhìn không ra các lỗ chân lông và các khuyết điểm...
Ừm, không tồi, rất tốt.
Trần Hòa Nhan sờ lên khuôn mặt non nớt mềm mại của mình, đối với khuôn mặt này cô phi thường hài lòng, mấy năm nay dưới sự chăm sóc, bảo dưỡng tỉ mỉ của cô rốt cuộc là có hiệu quả.
Tối qua đã làm càn hơn nửa đêm, làm hại cô không thể nào ngủ ngon, vốn dĩ cứ cho rằng trạng thái hôm nay sẽ kém chút, không nghĩ tới làn da này vẫn thật tốt, nhìn sắc mặt trắng trắng hồng hào.
Đang tự luyến thì chuông điện thoại bỗng reo lên, cầm lên xem thử, thấy ghi "Lão công".
"Uy~"
Trần Hòa Nhan kết nối điện thoại, bật loa ngoài trong khi đang thoa một ít kem dưỡng da tay lên tay, cô cẩn thận thoa đều lên, đồng thời cũng không một chút để ý mà hướng di dộng uy một tiếng. Giọng nói không trong trẻo rõ ràng bằng như khi cô đang nói chuyện với Dì Vu, mà đây còn xen lẫn với một chút dịu dàng mà cô thậm chí còn không nhận ra.
"Dậy chưa? Ăn cơm chưa?"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia giọng nói trầm thấp mang theo chút từ tính ngọt ngào, từ từ truyền ra qua loa điện thoại.
Trần Hòa Nhan xoa hai tay vào nhau, hướng vào điện thoại nói: "Còn chưa. Em vừa thu dọn xong chuẩn bị xuống ăn cơm."
Giọng nam đầu dây bên kia cất lên: "Thức dậy khá muộn. Mau đi ăn đi. Hơn mười một giờ rưỡi rồi, dạ dày của em... "
Chưa kịp nói xong, đã bị Trần Hòa Nhan không một tiếng tự giác hờn dỗi đánh gãy, "Ai nha! Em biết rồi, đang định đi ăn đây, anh có phiền hay không~"
Trần Hòa Nhan vừa nói, một bên đứng dậy đi mở cửa phòng, tắt loa ngoài, đem điện thoại lên tai mà nói, "Còn nữa, tại sao em lại dậy muộn, trách ai? Hôm qua em có cầu xin anh đừng nháo nữa? Anh còn không thèm để ý, giờ lại trách em dậy muộn..."
"Đúng, đều do anh."
Lời nói của nam nhân rõ ràng mang theo ý cười, anh nói tiếp, "Chờ em ăn xong, Lily sẽ mang theo chuyên viên trang điểm cùng nhà tạo mẫu tới, em chuẩn bị chờ anh, anh xử lí nốt việc bên công ty liền về nhà đổi quần áo sau cùng đi đến tiệc rượu. Chúng ta đến sớm hơn một chút, những thứ khác không cần qua tâm, chỉ là có mấy đối tác làm ăn quan trọng cũng đến, đến lúc đó còn vất vả Tần phu nhân cùng anh đi xã giao một chút."
Trần Hòa Nhan nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, thuận miệng ừ một tiếng.
Mấy năm trước sau khi kết hôn, vì nhu cầu công việc của Tần Tuyển, cô phải làm bạn nữ đi cùng Tần Tuyển đến mấy tiệc rượu xã giao, từ ban đầu còn mới lạ sau dần lại thành thói quen, thành thạo không ít. Nhưng đôi khi cười lâu quá làm mặt cứng đờ.
Bên kia giọng của người đàn ông dừng lại một lúc, rồi anh ta tiếp tục, "... Nhan Nhan, chuyện khác nếu em cảm thấy phiền liền không cần để ý tới, có anh ở đây, anh sẽ giải quyết."
Trần Hòa Nhan lắng nghe, trầm mặc một chút rồi thấp giọng nói: "Được, em đã biết."
Hai người lại nói vài câu rồi mới cúp điện thoại, Trần Hòa Nhan đi xuống nhà ăn.
Dì Vu đã dọn hết đồ ăn lên trên bàn, vừa thấy cô xuống liền kêu cô ăn nhanh.
Chắc đại khái là sợ cô không ăn sáng bụng rỗng rồi dạ dày khó chịu, ở giữa còn bày một bát cháo bí đỏ nóng hổi.
Đầu bếp trong nhà được thuê khi cô và Tần Tuyển chuyển đến ngôi nhà này khi cô mới kết hôn, tay nghề rất tuyệt vời, bởi vì Tần Tuyển không phải là người ham ăn nên nhiệm vụ chính của đầu bếp trong mấy năm qua là thay đổi các món ăn, biến đổi đa dạng làm cho Trần Hòa Nhan thực thích ăn.
Trần Hòa Nhan ngồi xuống, cầm thìa lên và bắt đầu uống cháo.
Nhưng cô chưa kịp uống mấy ngụm, điện thoại bên cạnh lại vang lên, cô liếc nhìn một cái, tên người gọi hiện lên dòng chữ "Bảo mật cấp độ 1".
Cô dừng lại, đặt chiếc thìa trên tay xuống, cầm điện thoại lên, để nó rung lên một lúc mới nhấc lên, "Dạ mẹ."
Giọng nói nghe ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng trên mặt không có biểu tình gì dư thừa.
Một giọng phụ nữ hơi sắc nhọn ở đầu dây bên kia truyền vào tai Trần Hòa Nhan qua điện thoại "Cô chuẩn bị thế nào rồi? Đã đến tiệc rượu chưa? Mọi người đã đến rồi. Sao vẫn chưa thấy cô? Cô Bây giờ đang ở đâu?"
Trần Hòa Nhan vô thức nhướng mày, thành thật trả lời,"Con đang ở nhà, đang ăn."
Nghe vậy, giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức tăng cao lên ba độ, "Vẫn ở nhà?! Đã là lúc này vẫn còn ở nhà? Hôm nay là một ngày quan trọng như vậy, cô đang làm gì chứ? Thế mà vẫn còn ở đó ngồi ăn..."
Trần Hòa Nhan ngẩng đầu nhìn đồng hồ - Giờ Bắc Kinh, 11:47am, thời gian này không ăn trưa thì lúc nào ăn?
Trần Hòa Nhan một tay cầm di dộng, tay kia lại cầm thìa lên, nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát, nhìn hơi nóng bốc lên...
Chỉ nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói, với một tiếng ý vị thâm trường, "Cô, với tư cách là chị dâu, với tư cách là con dâu trưởng của Tần gia, cũng là đại diện cho thể diện của nhà họ Tần... Tôi đã ở đây một thời gian. Nếu cô không có việc gì, thì hãy tới ở đây càng sớm càng tốt. Đừng quá muộn. Đừng để Khương gia và người ngoài nghĩ rằng Tần gia không đủ lễ nghĩa, chậm trễ Tiểu Hân."
Trần Hòa Nhan không nói chuyện, cầm điện thoại di động cúi đầu khuấy cháo, cô còn nhớ thời điểm cô cùng Tần Tuyển kết hôn, mẹ chồng Tần phu nhân này trước nửa giờ bắt đầu hôn lễ mới ung dung khoan thai mà đến...
Tần phu nhân Tống Nghi Lam vẫn đang nói chuyện điện thoại, nhưng nói nói, cô cũng cảm giác được bên kia trầm mặc một hồi, thanh âm đột nhiên cao lên, "Alo? Hòa Nhan? Trần Hòa Nhan, cô có đang nghe tôi nói không?
Trần Hòa Nhan vô thức đưa điện thoại cách ra xa, chờ Tống Nghi Lam quở trách xong một hồi mới đem điện thoại trở lại bên tai, ôn tồn nói: "Mẹ, con vẫn đang đợi Tần Tuyển, sáng sớm anh ấy đã đến công ty xử lí việc gấp, còn đặc biệt dặn dò con chờ anh ấy xử lí xong rồi về cùng nhau đến đó."
Vừa nghe có liên quan đến con trai mình, Tống Nghi Lam âm điệu nhẹ đi không ít, "Cũng thật là, suốt ngày làm việc. Không phải hôm qua mới đi công tác về sao? Như thế nào hôm nay là chủ nhật mà còn phải đến công ty? Vội cái gì đều không rảnh lo cho sức khỏe, thân thể còn muốn không chứ...cô cũng thật là, phận làm vợ nên quan tâm đến chồng mình nhiều hơn, đừng có mọi chuyện đều gây rắc rối cho nó..."
Trần Hòa Nhan mặt vô biểu tình nghe, tai nghe bên này lại ra bên kia, chờ mẹ chồng dặn dò "Như thế nào làm một vợ hiền dâu thảo" cô nói: "Vâng, con đã biết, chính là Tần Tuyền đã rời đi, nói đợi anh ý giải quyết xong việc công ty, có chuyện muốn nói với con, chính vì vậy con dời đợi anh ấy, cho nên chưa thể đến tiệc rượu ngay được, chờ Tần Tuyển về rồi lại nói."
Kết hôn được mấy năm, cô rút ra được một kinh nghiệm, nếu muốn ứng phó với người Tần gia, liền lấy Tần đại thiếu gia ra làm lá chắn.
Tống Nghi Lam nghe xong, cũng không nói được câu nào, cũng nhắc nhở thêm vài câu Trần Hòa Nhan không được đến trễ rồi liền cúp điện thoại.
Trần Hòa Nhan buông di dộng bắt đầu chuyên tâm mà ăn, chỉ là vừa rồi còn có tâm trạng ăn nhưng giờ lại không cảm thấy đói...
Ăn cơm xong, cũng qua nửa giờ Lily mang theo stylist và chuyên viên trang điểm tới.
Lily là trợ lý sinh hoạt của Trần Hòa Nhan do Tần Tuyển thuê. Cô ấy rất tỉ mỉ và tận tâm, làm việc tinh tế nghiêm túc, mọi mặt đều chu đáo, phụ trách an bài hết thảy sinh hoạt hàng ngày của cô. Mỗi lần muốn tham dự một số bữa tiệc cùng Tần Tuyển từ đầu đến cuối đều là cô ấy an bài. Đôi khi Trần Hứa Nhan cảm thấy ngoại trừ việc sống chung, cô ấy bước vào cuộc sống sau khi kết hôn của cô thứ hạng chỉ xếp sau lão công.
Đội ngũ tạo hình mà Lily mang đến là một trong những đội hàng đầu trong ngành, có nghiệp vụ năng lượng rất mạnh. Việc tạo kiểu tóc mà họ thực hiện chưa từng có trường hợp nào bị khách hàng thất vọng. Họ được rất nhiều phu nhân hào môn và các minh tinh yêu thích. Trước đây Trần Hòa Nhan cũng đã làm vài buổi tạo hình và cô rất hài lòng, vì vậy lần này Lily lại tìm đến họ, hai bên được xem là rất vui khi hợp tác.
Trần Hòa Nhan không thể nghi ngờ là rất xinh đẹp, xương cốt rất tốt, vẻ ngoài sáng sủa, quyến rũ nhưng không hung dữ, tính tình dễ gần khiến mọi người đều có cảm tình.
Cách trang điểm này tuy tinh tế nhưng không quá diễm lệ. Mắt đánh tông màu đất, đuôi mắt được kéo dài khiến đôi mắt trong veo vốn có của Trần Hòa Nhan có chút quyến rũ và toàn bộ lớp trang điểm cũng giúp bề ngoài của cô càng thêm hoạt bát, linh động lòng người.
Kiểu tóc được xõa dài, phía sau được búi một búi tóc, cài thêm một chiếc kẹp ngọc trai để tô điểm, đơn giản mà thanh lịch.
Lần này lễ phục là một chiếc váy cao cấp của thương hiệu D, một chiếc váy cổ tích ống đứng màu vàng nhạt, màu sắc ấm áp, càng hợp với nước da trắng ngần và những đường nét tuyệt đẹp của cô. Nó như được thiết kế riêng cho cô vậy.
Trần Hòa Nhan rất thích phong cách thiết kế trang phục dạ hội của thương hiệu D. Hầu hết những lễ phục mà cô mặc tham gia yến tiệc đều từ thương hiệu này. Lễ phục lần này là hàng đã đặt trước đã lâu, toàn bộ đều rất chỉn chu từ màu sắc, kiểu dáng, chất liệu, tất cả đều được trao đổi kĩ càng với nhà thiết kế, cũng đã sửa đi sửa lại cho phù hợp nhất.
Nếu như đặt lễ phục mặc ở những yến tiệc bình thường, thì cô cũng không đến mức kĩ càng như thế. Nhưng lần nay không giống nhau.
Khi đặt bộ váy này, kì thựa Trần Hòa Nhan cũng không có để ý nhiều, nó đặt để chuẩn bị cho những dịp quan trọng, lúc mới đặt chiếc váy mới được lên ý tưởng, nhưng sau đó Tần Ngạo và Khương Hân đột nhiên quyết định đính hôn, rồi Tần Ngạn cũng đưa Khương Hân về nhà cũ, cô và Tần Tuyển cũng bị gọi trở về để cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Sau bữa ăn, Khương Hân thân mật khoác cánh tay Trần Hòa Nhan, kéo cô đi xem mấy bộ lễ phục đính hôn, tất cả đều là của thương hiệu C.
Khương Hân hỏi Trần Hòa Nhan có muốn một số lễ phục của thương hiệu này để mặc trong hôn lễ không, đây coi như món quà dành cho chị dâu tương lại.
Trần Hòa Nhan từ chối, cô nói cô có một bộ lễ phục của thương hiệu D đang được thiết kế.
Nhưng Khương Hân có vẻ rất coi thường thương hiệu D, cô ấy nói rằng cô không thích thiết kế cùng phong cách của thương hiệu D... Là một nửa của người giới thời trang, những lời cô ấy nói ra nghe có vẻ đều cực kì chuyên nghiệp, tóm lại chính là cô ấy không thích phong cách thiết kế của thương hiệu D.
Khương Hân nói với Trần Hòa Nhan là cô ấy thích phong cách thiết kế của thương hiệu C. Khi còn nhỏ cô ấy đã có thẻ VVIP cao cấp của thương hiệu C. Bây giờ còn là đại ngôn của thương hiệu ấy, cô ấy có thể giúp Trần Hòa Nhan lấy được danh ngạch VIP của thương hiệu C. Lần này cô đặt thiết kế buổi hôn lễ của thương hiệu C, mặc lễ phục của nhà này sẽ phi thường thích hợp.
Lúc đó mẹ chồng Tống Nghi Lam cũng ngồi ở bên cạnh, tư thái ưu nhã, những ngón tay uyển chuyển cầm lấy nhẹ nhấp tách trà, bà nói với Trần Hòa Nhan, con mắt phẩm vị để chọn thời trang cao cấp cần được bồi dưỡng một thời gian dài, Tiểu Hân từ nhỏ đã được tiếp xúc với những thứ này, Hòa Nhan, cô bình thường rảnh rỗi thì có thể nhờ Tiểu Hân chỉ điểm, về sau đều là người một nhà, cũng là một cách giúp hai đứa tăng cảm tình...
Cuối cùng thì đoạn đối thoại này là nhờ có Tần Tuyển đi từ thư phòng của Tần lão gia tử ra ngồi xuống cạnh Trần Hòa Nhan mới kết thúc.
Tuy nhiên Trần Hòa Nhan lại là tính tình hiếu thắng, cứng đầu, lần đó sau khi quay trở lại biệt thự cô liền liên hệ với phòng làm việc thương hiệu D bên kia.
Cô chính là cảm thấy lễ phục của thương hiệu D rất đẹp, cô cũng rất thích mặc đồ của thương hiệu D và đặc biệt chắc chắn cô sẽ mặc lễ phục của thương hiệu này đến tiệc đính hôn!
Phật nhận được một nén hương.*
(*) Nghĩa là người ta sẵn lòng nhận một lời tâm huyết, cũng giống như Phật sẵn lòng nhận một nén nhang. [ nguồn Baidu.] cái câu này mình cũng không có hiểu lắm nhưng dịch ra "Phật vẫn kiếm được một nén hương"
Trần Hòa Nhan trước đây cũng không có quan tâm lắm về những thứ này, có Lily chuyên giúp cô xử lí những việc này nên cô cũng không cần phải nhọc lòng, mà lần này cô tự mình liên hệ thương hiệu D ở thành phố F thảo luận chi tiết hơn về thiết kế, sửa chữa những chỗ cô chưa ưng ý, các nhà thiết kế cũng đã bị cô lăn lộn đến kiệt sức.
Các thương hiệu cao cấp quốc tế hàng đầu như thương hiệu D luôn kiêu ngạo, nhưng họ hiển nhiên cũng không muốn mất khách hàng như Tần phu nhân, nên sẵn sàng cùng cô lăn lộn sửa chữa, dù sao thì cuối cùng cũng quy đổi thành giá thành và viết hóa đơn mới rồi gửi cho Tần tiên sinh kí tên là được.
...
Sau khi mặc xong lễ phục, thời điểm Tần Tuyển về cũng là lúc cô đang chọn phụ kiện.
Trần Hòa Nhan luôn cảm thấy chồng mình có phần bị ám ảnh cưỡng chế, Trần Hòa Nhan quen anh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy quần áo anh có nếp nhăn.
Anh ấy luôn duy trì vẻ ngoài đoan trang, tự tại, chính là cái loại sáng sớm đem anh từ phòng tắm lôi ra có thể trực tiếp chụp một bộ ảnh tạp chí thời trang sinh hoạt.
Cho nên Tần Tuyển chuẩn bị rất nhanh, rất đơn giản, cũng không cần trang điểm tinh xảo như Trần Hòa Nhan. Chỉ nhờ chuyên viên trang điểm giúp anh tạo kiểu tóc, thay đổi bộ đồ trang trọng hơn là xong.
Quần áo của anh hôm nay là do chính Trần Hòa Nhan chuẩn bị, trước đây Trần Hòa Nhan cũng không phải chuẩn bị cho Tần Tuyển, nhưng lần này Trần Hòa Nhan làm một cô vợ hiền mà giúp anh chuẩn bị trang phục từ đầu tới chân.
Từ giày, vớ, đến cà vạt hay khuy măng sét* cũng đều là của thương hiệu D...
(*) khuy măng sét
Trần Hòa Nhan đối với việc này thực kiêu ngạo, hai vợ chồng chỉnh tề ngăn nắp!
Đối với cái vấn đề này, Tần Tuyển cũng không để ý lắm mình đang mặc cái gì, cũng không để ý tới nội tâm tính toán của bà xã mình...
Hai vợ chồng chuẩn bị thỏa đáng, thời gian cũng không sai biệt lắm liền ra cửa.
Trong lúc chuẩn bị đi mẹ chồng Tống Nghi Lam cũng gọi thêm hai cuộc cho Trần Hòa Nhan, thúc giục cô đừng đến muộn.
Trần Hòa Nhan cúp điện thoại, trên xe đi tới bữa tiệc, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn đang cầm máy tính bảng đang nghiêm túc xem báo cáo tài chính, cô cũng có chút bực bội ---
Con trai mình ở ngay bên cạnh cô thế mà Tống Nghi Lam lại luôn thích như thế, cứ hễ có chuyện gì muốn nói cho hai vợ chồng cũng là nhất định phải gọi điện cho Trần Hòa Nhan, không bao giờ làm phiền Tần Tuyền, chả nhẽ gọi điện cho Tần Tuyển phí cước điện thoại đắt hơn là gọi cho cô?
...
Tác giả có điều muốn nói: Chương này hơn 4000 chữ, tôi kiêu ngạo!
...
Cầu nhận xét và góp ý. Mong mọi người nhận xét thật nhiều thật nhiều để tớ rút kinh nghiệm và cải thiện trình edit nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.