Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua
Chương 46: Yêu cầu cắt giảm ống kính anh chị
Công Tử Lục Nguyệt
26/10/2023
Editor: Meekiuu
Page: Nhà có một bé Mee đáng iu
...
Khi hai vợ chồng vừa đến cửa nhà, bên trong cũng nghe được tiếng động bên ngoài liền ra mở cửa cho hai người.
Bà nội Trần mặc bộ quần áo rạng rỡ, chải tóc tỉ mỉ, bà mỉm cười nhìn cháu gái và cháu rể ngoài cửa, "Tới rồi, nhanh nhanh, vào đi, bên ngoài lạnh lắm.
Ngay khi Trần Hòa Nhan bước vào nhà, họ đã ngửi thấy mùi thơm nồng trong không khí, ngay khi hít một hơi, cô liền biết ba mình đang hầm món súp móng giò đậu phộng yêu thích của cô.
"Ba, mẹ, chúng con về rồi." Trần Hòa Nhan một bên thay giày một bên hướng phòng bếp hô một tiếng với ba mẹ.
Thật hiếm khi cả ba và mẹ đều tan sớm cùng nhau.
Tần Tuyển hai tay đặt bánh kem và quả bưởi xuống bàn, cười nói với bà nội Trần: "Bà ơi, bánh kem đào này không có đường sacaroza, lát nữa có thể ăn thêm một chút, nhưng cũng không thể ăn nhiều, khó tiêu hóa."
"Được được!" Bà nội Trần cười đáp.
Có một câu nói ở thành phố A rằng những người lớn tuổi nên giữ thái độ khiêm tốn khi ngày mừng thọ của họ trôi qua, điều này để tránh cho Diêm Vương chúa nhắc nhở về cuộc sống của người già còn bao nhiêu năm.
Lần này, bà nội Trần cũng chưa phải mừng thọ lớn*, cho nên cũng chỉ tổ chức cho ba một cái sinh nhật đơn giản.
(*) kiểu như năm nay bà mới 74 ý mà bình thường người ta mừng thọ vào 70, 75, 80 các kiểu ấy. Tớ cũng không biết diễn đạt như nào.
Trần Hòa Nam không về được, ba Trần là con một nên cùng với bà nội Trần, năm người cùng nhau ăn cơm, cắt bánh kem quả đào, thật sinh động và náo nhiệt.
Nhưng bà nội Trần vẫn rất vui, vẫn luôn cười ha hả.
Bữa tối rất phong phú, tất cả đều là món tủ của ba Trần mẹ Trần, Trần Hòa Nhan cũng thích ăn, thần kinh cũng thả lỏng khi ngồi một bàn nên bất tri bất giác cũng ăn khá nhiều.
Sau khi ăn xong, Trần Hòa Nhan ngồi trên sô pha không chịu di chuyển, cô cùng bà nội xem một bộ phim tâm lý tình cảm quy mô lớn, sau bữa tối, cha Trần và mẹ Trần lại đi vào phòng bếp bận rộn, Tần Tuyển muốn đi vào phụ giúp rửa bắt gì đó nhưng bị mẹ Trần đuổi ra ngoài, vì thế liền cùng hai bà cháu ngồi phòng khách xem TV.
Trong phim truyền hình, nam chính biết mình bị bệnh nan y, đã nhẫn tâm dùng mọi cách tàn nhẫn nhất để đuổi nữ chính đi, bà nội Trần lén lau nước mắt.
Trần Hòa Nhan bên cạnh nhìn thấy, định đứng dậy lấy khăn giấy cho bà thì điện thoại di động của cô tiếng chuông dồn dập vang lên.
Trần Hòa Nhan đưa khăn giấy cho bà, cầm điện thoại lên xem, đang định trả lời thì phát hiện là cuộc gọi của Tống Nghi Lam liền không muốn trả lời.
Cô thậm chí có thể đoán được tại sao Tống Nghi Lam lại thực hiện cuộc gọi này.
Ước chừng đơn giản muốn chất vấn tại sao hôm nay không có về nhà cũ.
Đáng lẽ hôm nay là ngày trở về nhà cũ ăn tối, Tần Tuyển đã gọi điện trước cho cả Trần lão gia tử và dì Chu để giải thích lý do vì sao hôm nay họ không về, nhưng khi gọi cho Tống Nghi Lam liền không gọi được, cho nên cũng không có gọi lại.
Trần Hòa Nhan không nói rằng cô biết Tống Nghi Lam rất rõ, nhưng sau khi như kẻ thù suốt bao năm qua, cô vẫn biết một chút về thói quen của bà mẹ chồng này.
Cho dù hai người kia có nói với bà rằng tối nay hai vợ chồng sẽ không về nhà cũ ăn cơm, nhưng bà lại không trực tiếp nhận được cuộc gọi, đây là một lý do khiến bà có thể hưng sư vấn tội bọn họ, cái này giống như đối với mẹ chồng nàng dâu giống như trời sinh có thì địch với nhau, một cuộc gọi tới chất vấn vài câu khiến Trần Hòa Nhan càng thêm ngột ngạt, đối với Tống Nghi Lam cũng coi như có lời...
Sau khi sững sờ một lúc, điện thoại vang lên một hồi sau trầm mặc một hồi, nhưng sau đó rất nhanh có cuộc gọi thứ hai.
"Nhan Nhan, điện thoại cháu vẫn luôn đổ chuông, sau cháu không trả lời? " Bà nội Trần đang xem TV bên cạnh thấy điện thoại của Trần Hòa Nhan đổ chuông liên tục, liền bị thu hút sự chú ý của bà.
Tần Tuyển cũng nhìn cô.
Trần Hòa Nhan trong lòng thở dài một hơi, cầm điện thoại không ngừng đổ chuông, cô bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc nhìn Tần Tuyển, nếu cúp máy, Tống Nghi Lam sẽ tiếp tục gọi.
Vì vậy, vẫn là tiếp máy đi...
Tần Tuyển lập tức hiểu ý vợ, cầm lấy điện thoại, bấm nút trả lời.
Có lẽ là do đầu dây bên kia càng ngày càng mất kiên nhẫn, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tần Tuyển còn chưa kịp đưa điện thoại lên tai, giọng nói sắc bén xen lẫn tức giận của Tống Nghi Lam đột nhiên vọt ra, "Trần Hòa Nhan, cô có bộ dáng của người làm vãn bối hay không..."
Ngay cả khi loa ngoài không được bật, vẫn có thể nghe thấy giọng nói vang ra khỏi điện thoại.
Ngay cả bà nội Trần, người đang chăm chú xem phim truyền hình, cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn sang.
Tần Tuyển ánh mắt trầm xuống, nhưng ngại ánh mắt của bà nội Trần, sắc mặt hắn cứng đờ, đứng dậy đi tới trước cửa sổ nói: "Mẹ, là con... Sao lại không nói, con đã sớm gọi điện nói chuyện này với ông nội cùng với dì Chu rồi, hôm nay sẽ đi Trần gia sẽ không về đó... gọi điện cho mẹ thì không nghe máy..."
Một giọng nói loáng thoáng truyền đến, tay Trần Hòa Nhan đang lột vỏ cam dừng lại một chút, quả nhiên, giống như cô đoán cũng không sai biệt lắm.
Bà nội Trần có vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, bà cụ có chút cổ quái, ánh mắt có vẻ hỗn loạn, nhìn cháu rể đang nghe điện thoại cách đó không xa, sau đó quay sang nhìn cháu gái, phản ứng có chút chậm, không nghe rõ nội dùng Tần Tuyển nói chuyện điện thoại, liền hỏi Trần Hòa Nhan, "Nhan Nhan, có chuyện gì vậy, là ai gọi điện thoại? Người đàn ông của cháu đang cãi nhau với ai?"
Bà nội lướn tuổi, Trần Hòa Nhan không muốn làm phiền bà với những chuyện lùm xùm về gia đình chồng.
Cô bẻ mấy múi cam cho bà nội Trần, cười an ủi bà cụ: "Không sao đâu, anh ấy luôn thế này, bà ơi, bà có biết không, anh ấy suốt ngày giữ mặt mũi, giọng điệu cao một chút liền như muốn cãi nhau với người ta."
Bà nội Trần đôi mắt già nua có chút vẩn đục, bà lặng lẽ liếc nhìn cháu gái một cái rồi không nói chuyện nữa, tiếp tục quay đầu xem TV.
Cuộc điện thoại bên kia Tần Tuyển vẫn luôn đứt quãng, Trần Hòa Nhan có thể nghe thấy giọng nói kìm nén của anh, "Con gọi cho mẹ hay cô ấy gọi thì có khác gì nhau? Không gọi được... Mẹ hỏi ông nội một chút tình huống là được, lễ nghĩa... chưa gọi cho mẹ một lần chính là con dâu không hiểu lễ nghĩa? Nhà chúng ta khi nào mà nghi thức nghiêm ngặt như vậy? Mẹ, là mẹ ở không không có việc liền tìm cô ấy... đủ rồi! Có phải mẹ muốn cô ấy mỗi ngày sớm tối đều phải dập đầu thỉnh an mẹ thì mẹ mới vừa lòng..."
Trần Hòa Nhan nghe được một ít lời đứt quãng liền tập trung tinh thần lột cam cho đến khi Tần Tuyển cúp điện thoại rồi đi về đây.
Nhìn thấy anh đi đến bên cạnh cô, Trần Hòa Nhan lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, đưa cho anh quả cam đã bóc trong tay cô.
Tần Tuyển cầm lấy, đứng ở đó, xuất thần nhìn tóc của vợ mình.
Không thể tiếp tục như thế này nữa.
Vì mối quan hệ của hắn, cô thực sự đã đủ kiên nhẫn, nhưng sẽ có một ngày cô không thể chịu đựng được nữa...
Bởi vì bà nội Trần vẫn còn ở đó, hai người bọn họ ngầm không nhắc một lời về cuộc điện thoại vừa rồi, tiếp tục xem TV với bà nội Trần như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, ba Trần và mẹ Trần cũng đã hoàn thành công việc trong bếp và ra ngoài xem TV trò chuyện với mọi người.
Cả nhà cùng xem TV, ăn trái cây và trò chuyện, nhưng được một lúc, ba Trần nghiện cờ vua, thường ở nhà, vợ và mẹ không có bồi ông chời, mỗi khi con rể đến, ông sẽ kéo hắn đến để giết một vài cục.
Vì vậy, ba vợ và con rể di dời trận địa sang một bên bày một ván, ba người phụ nữ ở đây tiếp tục xem TV, bà nội Trần dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi nói với Trần Hòa Nhan, "Nhan Nhan, bà nhớ ra, bà có một cái gì đó trong điện thoại... một cái gì đó... một cái ví, bà già rồi không thể dùng nó, cháu dạy bà đi "
Trần Hòa Nhan gật đầu và đợi bà nội Trần lấy điện thoại ra.
Ai ngờ, bà nội Trần nắm lấy tay Trần Hòa Nhan, từ trên ghế sofa đứng lên, "Điện thoại ở trong phòng của bà, đi thôi, chúng ta về phòng đi, dạy bà nội cách dùng."
Trần Hòa Nhan không nghĩ ngợi gì, gật đầu rồi đi theo bà nội Trần trở về phòng, ba người còn lại trong phòng khách cũng đang làm việc riêng của mình, không ai để ý tới.
Khi hai bà cháu lần lượt vào phòng, bà nội Trần đóng cửa và nắm tay Trần Hòa Nhan dẫn cô đến cạnh giường ngồi xuống.
"Bà Nội?" Trần Hòa Nhan nghi hoặc nhìn hành động của bà mình.
Bà nội Trần nắm tay cháu gái, giương đôi mắt già lim dim nhìn Trần Hòa Nhan, khuôn mặt già nua chuyển động và nghiêm nghị nói: "Nha đầu, hiện tại chỉ có hai bà cháu mình, ba mẹ cháu cũng không có đây, chúng ta đừng nói cho họ biết, cháu phải nói thật cho bà biết, bà mẹ chồng kia vẫn cho là cháu không tốt sao?"
Trần Hòa Nhan giật mình, không ngờ bà nội lại hỏi câu này, hiển nhiên cuộc điện thoại vừa rồi thật ra bà nội nghe rất rõ, nhưng bà chỉ giả vờ bối rối trước mặt Tần Tuyển.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc để bà nội lo lắng cho mình ở độ tuổi như vậy.
Bà nội Trần như nhìn thấu suy nghĩ của Trần Hòa Nhan, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc nhưng vẫn ấm áp của cô, "Đừng tưởng rằng bà già mắt mờ và tai không thính có thể che giấu mọi chuyện với bà, thực ra bà biết trong thâm tâm cháu sẽ không bao giờ nói những điều này với trong nhà, không có khả năng bên kia sẽ đối xử thật tốt với cháu, từ khi cháu gả đên Tần gia, bà ta đã làm cháu phải chịu những ủy khuất gì, cháu đừng có mà cậy mạnh, bà mẹ chồng kia của chái, thời điểm con trai mình kết hôn, cái loại sự tình đến muộn nhất cũng có thể làm được, bà không tin những năm này bà ta có thể cùng cháu sống chung thật tốt!"
Nhắc đến cảnh cháu gái đi lấy chồng, bà nội Trần vẫn còn tức giận, nếu không phải vì có quá nhiều khách nhìn, cũng vì thể diện và hạnh phúc sau này của cháu gái, bà nội Trần mãi mới nhịn xuống được, nếu không bà sẽ chỉ vào mũi Tống Nghi Lam mắng ngay tại chỗ, mắng đến khi bà ta không có mặt mũi gặp người mới thôi!
Sau khi kết hôn, cháu gái không bao giờ về nhà nói một lời về chuyện bất bình ở nhà chồng, bà nội Trần và con trai, con dâu đã lo lắng trong một thời gian dài, nhưng cháu gái không bao giờ nói hay thể hiện điều đó, bọn học cũng muốn hỏi nhiều, nhìn thấy cháu rể đối xử tốt với cháu gái, bọn họ mới bắt đầu thả lỏng dần.
Suy cho cùng cuộc sống là của đôi vợ chồng trẻ tự mình trải qua, những người lớn tuổi trong họ chỉ có thể quan sát từ một phía, nhìn thấy hai đứa đều hạnh phúc là yên tâm rồi.
Nhưng cuộc gọi vừa rồi, mặc dù tai bà nội Trần không thính lắm nhưng bà vẫn nghe thấy, lúc đó là giọng mẹ chồng của cháu gái, giọng điệu, nhất định không giống mẹ chồng con dâu hòa thuận.
Trần Hòa Nhan cố gắng hết sức để nở một nụ cười thoải mái với bà nội, "Bà ơi, bà đừng lo lắng quá, giữa mẹ chồng và con dâu có mâu thuẫn nhỏ là chuyện bình thường, bình thường bà với mẹ cháu vẫn có thời điểm cãi nhau đấy thôi, đừng lo lắng cho cháu, Tần Tuyển che chở cho cháu, cháu không bị chịu thiệt thòi gì cả!"
Trần bà nội đã sống gần như cả đời, bà cũng là con dâu rồi mới trở thành mẹ chồng, bà có thể không rõ ràng một số chuyện sao? Mối quan hệ mẹ chồng - con dâu vốn rất khó để trở thành tình mẹ con, chỉ một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể trở mặt thành thù.
Bà hoàn toàn không tin rằng lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của cháu gái là toàn bộ tình hình mẹ chồng nàng dâu. Bà cụ đã đi qua đời nhiều hơn cháu gái, bà tự trong lòng mình có suy đoán.
Sau một hồi im lặng, bà nội Trần nói: "Có phải vì đứa bé đó không? Mẹ chồng cháu bất mãn vì cháu không có con?"
"Bà nội..." Trần Hòa Nhan cứng họng, không biết nên nói như thế nào.
Bà nội Trần đột nhiên nắm chặt tay Trần Hòa Nhan, ánh mắt nhìn chăm chú vào cháu gái, "Nhan Nhan, đứa nhỏ mất đi không phải là lỗi của cháu, nếu nhà bọn họ vì đứa nhỏ mà làm cho cháu phải chịu ủy khuất thì đừng gạt người trong nhà, cùng lắm thì ly hôn... Nhà bọn họ có tiền đều nói nhà chúng ta trèo cao, nhưng nhà cháu cũng là bảo bối được nhà chúng ta nuôi lớn, cũng không phải là tội nhân thì cũng không phải chịu mấy cái ủy khuất này, cùng lắm thì về nhà, nửa đời sau cả nhà vẫn nuôi được cháu, bà nội nghĩ ba mẹ và em trai cháu cũng đều sẽ nghĩ như vậy."
Cuối cùng, bà nội Trần thở dài, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tươi như hoa của cháu gái, "Nha đầu à, chúng ta đã vất vả nuôi nấng cháu như vậy, không phải như thế mà cháu phải đi ở nhà người khác rồi bị oan, nếu không có ý định ly hôn thì nhớ nói với người trong nhà một tiếng."
Trần Hòa Nhan mở miệng định nói nhưng cổ họng bỗng nghẹn lại, cố gắng hết sức để mắt mở để hốc mắt không bị nóng lên.
Cô nghiêng người ôm bà nội Trần, giống như cô được bà ôm khi còn nhỏ, gục đầu vào vai bà, thân mật cọ cọ. Bà nội cô đã không được trẻ, như trong cuốn sách, bởi vì cô, cuối cùng thì bà vẫn không thể an hưởng tuổi già... một lần nữa, cô sẽ không bao giờ để sự việc như vậy phát sinh một lần nào nữa!
...
Thời điểm về nhà, tài xế không có đến đây, là Tần Tuyển tự mình lái xe.
Xe chạy trong bóng tối, hai người im lặng ngồi trong xe, trong khoang tối yên tĩnh, Tần Tuyển bỗng mở miệng: "Vừa rồi ở trong phòng cùng bà nội nói gì vậy, hốc mắt có chút hồng."
Trần Hòa Nhan đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhưng khi nghe thấy lời này, cô liền tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đó, mỉm cười, nghiêm túc nói với Tần Tuyển: "Bà nội thật sự có thể nghe thấy người gọi điện thoại đến lúc nãy, bà nói với em, nếu như không muốn sống như vậy nữa thì ly hôn, bà cùng ba mẹ đều sẽ ủng hộ em."
Tần Tuyển nghe vậy, mím môi, nhìn chăm chú con đường phía trước, Trần Hòa Nhan có thể thấy được hai tay hắn nắm chặt vô lăng, các khớp ngón tay đã trắng bệch, hồi lâu mới nghe thấy hắn thấp giọng mở miệng, "... Chúng ta không ly hôn, chúng ta sẽ không ly hôn. Tin tưởng anh, chúng ta sẽ không ly hôn."
...
Sau khi trở về nhà, Trần Hòa Nhan phát hiện không biết có phải do ảnh hưởng từ cuộc nói chuyện trong xe hay không, người đàn ông sau khi trở về nhà có vẻ tâm trạng rất thấp, khi cô ra khỏi phòng tắm thì phát hiện anh tự đem mình trong phòng làm việc bận rộn.
Thời điểm đi ngang qua cửa cô dừng lại một lúc, nghe thấy hình như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu rất bình tĩnh và nghiêm túc, vốn dĩ cô muốn tranh thủ buổi tối rảnh rỗi yên tĩnh để đi vào thư phòng nghiên cứu một số video tài kiểu khảo công gì đó, nếu đã như vậy, để cho anh làm việc đi.
Đêm nay, người đàn ông dường như bận rộn đến khuya mới trở về phòng ngủ, khi anh ta nằm xuống và chuẩn bị đi ngủ, Trần Hòa Nhan ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác được người bên cạnh thấp giọng nói với cô mấy câu gì đó, cô nghe không rõ, lật người rồi ngủ thiếp đi...
...
Sau đó, cuộc sống của Trần Hòa Nhan vẫn trôi qua như bình thường, rất phong phú và có uy luật, đi làm, tan làm, có thời gian rảnh liền tìm một vài giáo sư để chuẩn bị cho kì thi.
Có một chút nhạc đệm nhỏ là cô và Tần Tuyển lại được chương trình tống nghệ của Khương Hân đưa lên bảng hotsearch.
Sau mùa đầu tiên của kỳ hai 《 Ngọt ngào hôn nhân 》, mức độ nổi tiếng đã tăng lên từng ngày, trước khi tập thứ hai bắt đầu, mức độ nổi tiếng đã lên một tầm cao mới, các chủ đề liên quan đã được thảo luận rộng rãi. Theo xếp hạng của nó, về cơ bản nó đã được xác định là một con hắc mã bạo hồng trong năm nay.
Chính vì sự nổi tiếng của 《 Ngọt ngào hôn nhân 》mà rất nhiều người xung quanh Trần Hòa Nhan đều đang xem, cho nên những người này cứ mỗi lần xem thấy cô lại nói với cô một câu "Tôi xem trong đó nhìn thấy cô" vân vân.
Vốn là những người xung quang nới chuyện đùa giỡn linh tinh vài câu, cũng không có gì to tát, nhưng cô không nghĩ tới, có mấy cảnh bị dính vào màn ảnh liền bị lôi ra cắt ghép lại rồi trên mạng bàn tán thảo luận khắp nơi.
Lúc Tiểu La cho cô xem đoạn video ngắn kia cũng chỉ có một bộ phận nhỏ người thảo luận thôi, nhưng dần dần không biết thế nào mà ngày càng được lan truyền rộng rãi, thu hút sự chú ý của càng nhiều người, cuối cùng còn lên cả hotsearch, tuy rằng nó ở cuối bảng hotsearch và nhanh chóng bị loại khỏi đó nhưng cô vẫn cảm thấy thực sự là rất thần kỳ, có một số cư dân mạng nhìn thấy, có thể lấy ra một vài chi tiết nhỏ đó rồi cắt ghép lại với nhau, thực giống thám tử.
Khi tập hai của kỳ hai phát sóng, có không ít người xem thích thú tìm những cảnh quay vài giây của vợ chồng anh chị trong chương trình, cũng không biết mệt.
Thậm chí có một số bài viết phân tích thông tin chi tiết trên internet.
Ví dụ, trong tập thứ hai, khi cả gia đình lại cùng nhau dùng bữa, một người nào đó nhận xét,
『 Tôi chú ý thấy anh trai bóc tổng cộng mười con tôm, một mình ăn hai con, còn tám con còn lại trong bát của chị dâu. Còn nữa lúc đang ăn, chị dâu vô tình lấy nhầm và uống vào cốc của anh trai... Aaaaa, tại sao tôi nhìn mấy cảnh nhàm chán như vậy nhưng lại có thể móc ra một chút đường. 』
Như một lần khá, màn ảnh phát ra cảnh Khương Hân, Tần Ngạn cùng Tống Nghi Lam đang ngồi trong vòng khách thân thiết nói chuyện với nhau, Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển lần lượt từ tầng hai đi xuống, chuẩn bị ra xe đi về, nhưng cũng bị camera quay lại, lập tức có mưa bình luận phân tích:
『 Không giống nhau! Mời mọi người quay lại nhìn xem, lúc mới vào cửa, anh trai có đeo cà vạt, nhưng bây giờ đã không còn nữa, ngay cả vị trí buộc tóc đuôi ngựa của chị dâu cũng không giống nhau! Vì vậy, có phải hai người đã vụng trộm hôn nhau, mạnh dạn phỏng đoán, một bên kéo cà vạt, một bên nâng đầu nên tạo một trận hôn cuồng nhiệt? 』
Trong tập đầu tiên của kì hai, nó không được bàn luận rõ ràng nhưng trong tập thứ hai, trong bình luận bắt đầu xuất hiện "anh trai" và "chị dâu" càng nhiều hơn, ngay cả đề tài thảo luận trên mạng của họ cũng dần dần nhiều hơn.
『 Anh trai chị dâu giá trị nhan sắc cao, tương tác tự nhiên, xem thực sự rất thoải mái, nhưng đáng tiếc là có quá ít cảnh quay. 』
『 Tôi vốn là đến xem hai đôi Khương Hân và Cao Phỉ, không nghĩ tới tôi bị thu hút bởi anh trai chị dâu xuất hiện chưa tới một phút. 』
『 Ô ô ô, tôi lúc đầu nghĩ moi đường từ anh trai chị dâu nhưng hai người đều không phải người trong ngành giải trí, đường cũng không có bao nhiêu. 』
『 Mọi người có Weibo của hai người họ không, không chừng lên đó có thể tìm thấy một số thứ. 』
『 Tôi chỉ thiếu chút nữa là phải đi tìm kính lúp để xem chương trình, xem chương trình để nhặt thức ăn cho chó qua các chi tiết cũng thực thú vị! 』
...
Khương hân ngồi trước gương trang điểm, lướt xem những bình luận này, càng nhìn càng thấy chói mắt và khó chịu, cuối cùng không chịu được nữa, cô ta đập mạnh điện thoại lên bàn, cau mày phàn nàn với người đại diện Ngọc tỷ của mình: " Không phải đã gỡ hotsearch sao? Tại sao lại có nhiều bình luận lộn xộn như vậy? Rốt cuộc là tôi quaychương trình hay họ mời là người quay chương trình?"
Ngọc tỷ thầm than trong lòng, "Đã gỡ hotsearch rồi, những bình luận trên Weibo của người khác cũng không phát ngôn thái quá, chúng ta cũng không có khả năng cấm bình luận của từng tài khoản, Tiểu Hân, cũng không có cách nào, người xem đôi khi thích những thứ kì kì quái quái không thể đoán được."
Huyền học, may mắn cũng đã trở nên phổ biến trong làng giải trí, tiểu hồng dựa vào nâng đỡ, còn đại hồng dựa vào vận mệnh, không ai có thể nói trước được.
"Tiểu tiện nhân Cao Phỉ này, thấy độ nổi tiếng của mình không bằng cặp Tiểu Hân, liền nghĩ ra cái thủ đoạn này!" Ngọc tỷ sợ Khương Hân tức giận lan sang mình liền vội vàng chuyển hướng nói, "Giống như lần trước mua thủy quân trong phòng phát sóng trực tiếp, lần này lửa bống cháy tới bên anh trai chị dâu Tần Ngạn, chính là vì có người điều khiển trong bóng tối, lần này chúng ta phải đáp trả lại thật tốt!"
Khương Hân nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không được, cô ta cầm điện thoại trên bàn lên bấm số của đạo diễn Minh Ngạn.
Ngay sai khi cuộc gọi đựọc kết nối, Khương hân cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng yêu cầu cần biện tập lại tập 3 trước khi lên sóng.
Nhưng mà Minh Ngạn trực tiếp từ chối, nói thật thì Minh Ngạn có anh trai ở sau lưng chống đỡ, hắn cũng không sợ Khương Hân, "Khương lão sư, lúc trước chúng ta kí kết hợp đồng, cô đưa ra một đống yêu cầu, chúng tôi đều tận lực thỏa mãn cô, bốn cặp khách quý thì nhóm cô đã được tuyên truyền nhiều nhất, cũng trở thành cặp đôi được yêu thích nhất trong bốn cặp.
Ban đầu cũng là cô tự nói muốn đến nhà chồng tương lai ghi hình, rút thăm kịch bản chúng tôi cũng cố ý theo yêu cầu của cô mà làm, cô muốn đi bên Tần gia ghi hình nên nghĩ tới sẽ có dính vài cảnh của anh trai chị dâu, bây giờ đột nhiên cắt bớt đi, mà đó cũng là nhà của họ, cắt đi sẽ rất kì quái, chưa kể nếu nói muốn cắt ống kính của bọn họ đi thì cũng chính là cắt bớt ống kính của cô, sau đó cô lại yêu cầu ống kính của mình phải xuất hiện nhiều nhất, đây không phải là làm khó chúng tôi hay sao?"
Khương hân bị phản bác đến á khẩu không trả lời được, một hơi ở ngực tức không thể đi xuống.
Thật ra, Minh Ngạn cảm thấy mình nói như vậy rất lịch sự, nếu không phải kỳ ba vẫn đang ghi hình và phải ghi hình với sự hợp tác của bà thím này thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm xem cô ta có bị đoạt sự chú ý hay không, chương trình nổi tiếng là được.
Nếu không phải sợ Tần đại ca phản đối, hắn rất muốn cắt thêm vài phân cảnh nữa vào, hắn còn có cảnh Tần đại ca muốn hôn vợ nhưng bị vợ bóp miệng, nghĩ đi nghĩ lại hắn đành miễn cưỡng cắt bỏ không cho vào!
Page: Nhà có một bé Mee đáng iu
...
Khi hai vợ chồng vừa đến cửa nhà, bên trong cũng nghe được tiếng động bên ngoài liền ra mở cửa cho hai người.
Bà nội Trần mặc bộ quần áo rạng rỡ, chải tóc tỉ mỉ, bà mỉm cười nhìn cháu gái và cháu rể ngoài cửa, "Tới rồi, nhanh nhanh, vào đi, bên ngoài lạnh lắm.
Ngay khi Trần Hòa Nhan bước vào nhà, họ đã ngửi thấy mùi thơm nồng trong không khí, ngay khi hít một hơi, cô liền biết ba mình đang hầm món súp móng giò đậu phộng yêu thích của cô.
"Ba, mẹ, chúng con về rồi." Trần Hòa Nhan một bên thay giày một bên hướng phòng bếp hô một tiếng với ba mẹ.
Thật hiếm khi cả ba và mẹ đều tan sớm cùng nhau.
Tần Tuyển hai tay đặt bánh kem và quả bưởi xuống bàn, cười nói với bà nội Trần: "Bà ơi, bánh kem đào này không có đường sacaroza, lát nữa có thể ăn thêm một chút, nhưng cũng không thể ăn nhiều, khó tiêu hóa."
"Được được!" Bà nội Trần cười đáp.
Có một câu nói ở thành phố A rằng những người lớn tuổi nên giữ thái độ khiêm tốn khi ngày mừng thọ của họ trôi qua, điều này để tránh cho Diêm Vương chúa nhắc nhở về cuộc sống của người già còn bao nhiêu năm.
Lần này, bà nội Trần cũng chưa phải mừng thọ lớn*, cho nên cũng chỉ tổ chức cho ba một cái sinh nhật đơn giản.
(*) kiểu như năm nay bà mới 74 ý mà bình thường người ta mừng thọ vào 70, 75, 80 các kiểu ấy. Tớ cũng không biết diễn đạt như nào.
Trần Hòa Nam không về được, ba Trần là con một nên cùng với bà nội Trần, năm người cùng nhau ăn cơm, cắt bánh kem quả đào, thật sinh động và náo nhiệt.
Nhưng bà nội Trần vẫn rất vui, vẫn luôn cười ha hả.
Bữa tối rất phong phú, tất cả đều là món tủ của ba Trần mẹ Trần, Trần Hòa Nhan cũng thích ăn, thần kinh cũng thả lỏng khi ngồi một bàn nên bất tri bất giác cũng ăn khá nhiều.
Sau khi ăn xong, Trần Hòa Nhan ngồi trên sô pha không chịu di chuyển, cô cùng bà nội xem một bộ phim tâm lý tình cảm quy mô lớn, sau bữa tối, cha Trần và mẹ Trần lại đi vào phòng bếp bận rộn, Tần Tuyển muốn đi vào phụ giúp rửa bắt gì đó nhưng bị mẹ Trần đuổi ra ngoài, vì thế liền cùng hai bà cháu ngồi phòng khách xem TV.
Trong phim truyền hình, nam chính biết mình bị bệnh nan y, đã nhẫn tâm dùng mọi cách tàn nhẫn nhất để đuổi nữ chính đi, bà nội Trần lén lau nước mắt.
Trần Hòa Nhan bên cạnh nhìn thấy, định đứng dậy lấy khăn giấy cho bà thì điện thoại di động của cô tiếng chuông dồn dập vang lên.
Trần Hòa Nhan đưa khăn giấy cho bà, cầm điện thoại lên xem, đang định trả lời thì phát hiện là cuộc gọi của Tống Nghi Lam liền không muốn trả lời.
Cô thậm chí có thể đoán được tại sao Tống Nghi Lam lại thực hiện cuộc gọi này.
Ước chừng đơn giản muốn chất vấn tại sao hôm nay không có về nhà cũ.
Đáng lẽ hôm nay là ngày trở về nhà cũ ăn tối, Tần Tuyển đã gọi điện trước cho cả Trần lão gia tử và dì Chu để giải thích lý do vì sao hôm nay họ không về, nhưng khi gọi cho Tống Nghi Lam liền không gọi được, cho nên cũng không có gọi lại.
Trần Hòa Nhan không nói rằng cô biết Tống Nghi Lam rất rõ, nhưng sau khi như kẻ thù suốt bao năm qua, cô vẫn biết một chút về thói quen của bà mẹ chồng này.
Cho dù hai người kia có nói với bà rằng tối nay hai vợ chồng sẽ không về nhà cũ ăn cơm, nhưng bà lại không trực tiếp nhận được cuộc gọi, đây là một lý do khiến bà có thể hưng sư vấn tội bọn họ, cái này giống như đối với mẹ chồng nàng dâu giống như trời sinh có thì địch với nhau, một cuộc gọi tới chất vấn vài câu khiến Trần Hòa Nhan càng thêm ngột ngạt, đối với Tống Nghi Lam cũng coi như có lời...
Sau khi sững sờ một lúc, điện thoại vang lên một hồi sau trầm mặc một hồi, nhưng sau đó rất nhanh có cuộc gọi thứ hai.
"Nhan Nhan, điện thoại cháu vẫn luôn đổ chuông, sau cháu không trả lời? " Bà nội Trần đang xem TV bên cạnh thấy điện thoại của Trần Hòa Nhan đổ chuông liên tục, liền bị thu hút sự chú ý của bà.
Tần Tuyển cũng nhìn cô.
Trần Hòa Nhan trong lòng thở dài một hơi, cầm điện thoại không ngừng đổ chuông, cô bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc nhìn Tần Tuyển, nếu cúp máy, Tống Nghi Lam sẽ tiếp tục gọi.
Vì vậy, vẫn là tiếp máy đi...
Tần Tuyển lập tức hiểu ý vợ, cầm lấy điện thoại, bấm nút trả lời.
Có lẽ là do đầu dây bên kia càng ngày càng mất kiên nhẫn, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tần Tuyển còn chưa kịp đưa điện thoại lên tai, giọng nói sắc bén xen lẫn tức giận của Tống Nghi Lam đột nhiên vọt ra, "Trần Hòa Nhan, cô có bộ dáng của người làm vãn bối hay không..."
Ngay cả khi loa ngoài không được bật, vẫn có thể nghe thấy giọng nói vang ra khỏi điện thoại.
Ngay cả bà nội Trần, người đang chăm chú xem phim truyền hình, cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn sang.
Tần Tuyển ánh mắt trầm xuống, nhưng ngại ánh mắt của bà nội Trần, sắc mặt hắn cứng đờ, đứng dậy đi tới trước cửa sổ nói: "Mẹ, là con... Sao lại không nói, con đã sớm gọi điện nói chuyện này với ông nội cùng với dì Chu rồi, hôm nay sẽ đi Trần gia sẽ không về đó... gọi điện cho mẹ thì không nghe máy..."
Một giọng nói loáng thoáng truyền đến, tay Trần Hòa Nhan đang lột vỏ cam dừng lại một chút, quả nhiên, giống như cô đoán cũng không sai biệt lắm.
Bà nội Trần có vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra, bà cụ có chút cổ quái, ánh mắt có vẻ hỗn loạn, nhìn cháu rể đang nghe điện thoại cách đó không xa, sau đó quay sang nhìn cháu gái, phản ứng có chút chậm, không nghe rõ nội dùng Tần Tuyển nói chuyện điện thoại, liền hỏi Trần Hòa Nhan, "Nhan Nhan, có chuyện gì vậy, là ai gọi điện thoại? Người đàn ông của cháu đang cãi nhau với ai?"
Bà nội lướn tuổi, Trần Hòa Nhan không muốn làm phiền bà với những chuyện lùm xùm về gia đình chồng.
Cô bẻ mấy múi cam cho bà nội Trần, cười an ủi bà cụ: "Không sao đâu, anh ấy luôn thế này, bà ơi, bà có biết không, anh ấy suốt ngày giữ mặt mũi, giọng điệu cao một chút liền như muốn cãi nhau với người ta."
Bà nội Trần đôi mắt già nua có chút vẩn đục, bà lặng lẽ liếc nhìn cháu gái một cái rồi không nói chuyện nữa, tiếp tục quay đầu xem TV.
Cuộc điện thoại bên kia Tần Tuyển vẫn luôn đứt quãng, Trần Hòa Nhan có thể nghe thấy giọng nói kìm nén của anh, "Con gọi cho mẹ hay cô ấy gọi thì có khác gì nhau? Không gọi được... Mẹ hỏi ông nội một chút tình huống là được, lễ nghĩa... chưa gọi cho mẹ một lần chính là con dâu không hiểu lễ nghĩa? Nhà chúng ta khi nào mà nghi thức nghiêm ngặt như vậy? Mẹ, là mẹ ở không không có việc liền tìm cô ấy... đủ rồi! Có phải mẹ muốn cô ấy mỗi ngày sớm tối đều phải dập đầu thỉnh an mẹ thì mẹ mới vừa lòng..."
Trần Hòa Nhan nghe được một ít lời đứt quãng liền tập trung tinh thần lột cam cho đến khi Tần Tuyển cúp điện thoại rồi đi về đây.
Nhìn thấy anh đi đến bên cạnh cô, Trần Hòa Nhan lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, đưa cho anh quả cam đã bóc trong tay cô.
Tần Tuyển cầm lấy, đứng ở đó, xuất thần nhìn tóc của vợ mình.
Không thể tiếp tục như thế này nữa.
Vì mối quan hệ của hắn, cô thực sự đã đủ kiên nhẫn, nhưng sẽ có một ngày cô không thể chịu đựng được nữa...
Bởi vì bà nội Trần vẫn còn ở đó, hai người bọn họ ngầm không nhắc một lời về cuộc điện thoại vừa rồi, tiếp tục xem TV với bà nội Trần như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, ba Trần và mẹ Trần cũng đã hoàn thành công việc trong bếp và ra ngoài xem TV trò chuyện với mọi người.
Cả nhà cùng xem TV, ăn trái cây và trò chuyện, nhưng được một lúc, ba Trần nghiện cờ vua, thường ở nhà, vợ và mẹ không có bồi ông chời, mỗi khi con rể đến, ông sẽ kéo hắn đến để giết một vài cục.
Vì vậy, ba vợ và con rể di dời trận địa sang một bên bày một ván, ba người phụ nữ ở đây tiếp tục xem TV, bà nội Trần dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi nói với Trần Hòa Nhan, "Nhan Nhan, bà nhớ ra, bà có một cái gì đó trong điện thoại... một cái gì đó... một cái ví, bà già rồi không thể dùng nó, cháu dạy bà đi "
Trần Hòa Nhan gật đầu và đợi bà nội Trần lấy điện thoại ra.
Ai ngờ, bà nội Trần nắm lấy tay Trần Hòa Nhan, từ trên ghế sofa đứng lên, "Điện thoại ở trong phòng của bà, đi thôi, chúng ta về phòng đi, dạy bà nội cách dùng."
Trần Hòa Nhan không nghĩ ngợi gì, gật đầu rồi đi theo bà nội Trần trở về phòng, ba người còn lại trong phòng khách cũng đang làm việc riêng của mình, không ai để ý tới.
Khi hai bà cháu lần lượt vào phòng, bà nội Trần đóng cửa và nắm tay Trần Hòa Nhan dẫn cô đến cạnh giường ngồi xuống.
"Bà Nội?" Trần Hòa Nhan nghi hoặc nhìn hành động của bà mình.
Bà nội Trần nắm tay cháu gái, giương đôi mắt già lim dim nhìn Trần Hòa Nhan, khuôn mặt già nua chuyển động và nghiêm nghị nói: "Nha đầu, hiện tại chỉ có hai bà cháu mình, ba mẹ cháu cũng không có đây, chúng ta đừng nói cho họ biết, cháu phải nói thật cho bà biết, bà mẹ chồng kia vẫn cho là cháu không tốt sao?"
Trần Hòa Nhan giật mình, không ngờ bà nội lại hỏi câu này, hiển nhiên cuộc điện thoại vừa rồi thật ra bà nội nghe rất rõ, nhưng bà chỉ giả vờ bối rối trước mặt Tần Tuyển.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc để bà nội lo lắng cho mình ở độ tuổi như vậy.
Bà nội Trần như nhìn thấu suy nghĩ của Trần Hòa Nhan, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc nhưng vẫn ấm áp của cô, "Đừng tưởng rằng bà già mắt mờ và tai không thính có thể che giấu mọi chuyện với bà, thực ra bà biết trong thâm tâm cháu sẽ không bao giờ nói những điều này với trong nhà, không có khả năng bên kia sẽ đối xử thật tốt với cháu, từ khi cháu gả đên Tần gia, bà ta đã làm cháu phải chịu những ủy khuất gì, cháu đừng có mà cậy mạnh, bà mẹ chồng kia của chái, thời điểm con trai mình kết hôn, cái loại sự tình đến muộn nhất cũng có thể làm được, bà không tin những năm này bà ta có thể cùng cháu sống chung thật tốt!"
Nhắc đến cảnh cháu gái đi lấy chồng, bà nội Trần vẫn còn tức giận, nếu không phải vì có quá nhiều khách nhìn, cũng vì thể diện và hạnh phúc sau này của cháu gái, bà nội Trần mãi mới nhịn xuống được, nếu không bà sẽ chỉ vào mũi Tống Nghi Lam mắng ngay tại chỗ, mắng đến khi bà ta không có mặt mũi gặp người mới thôi!
Sau khi kết hôn, cháu gái không bao giờ về nhà nói một lời về chuyện bất bình ở nhà chồng, bà nội Trần và con trai, con dâu đã lo lắng trong một thời gian dài, nhưng cháu gái không bao giờ nói hay thể hiện điều đó, bọn học cũng muốn hỏi nhiều, nhìn thấy cháu rể đối xử tốt với cháu gái, bọn họ mới bắt đầu thả lỏng dần.
Suy cho cùng cuộc sống là của đôi vợ chồng trẻ tự mình trải qua, những người lớn tuổi trong họ chỉ có thể quan sát từ một phía, nhìn thấy hai đứa đều hạnh phúc là yên tâm rồi.
Nhưng cuộc gọi vừa rồi, mặc dù tai bà nội Trần không thính lắm nhưng bà vẫn nghe thấy, lúc đó là giọng mẹ chồng của cháu gái, giọng điệu, nhất định không giống mẹ chồng con dâu hòa thuận.
Trần Hòa Nhan cố gắng hết sức để nở một nụ cười thoải mái với bà nội, "Bà ơi, bà đừng lo lắng quá, giữa mẹ chồng và con dâu có mâu thuẫn nhỏ là chuyện bình thường, bình thường bà với mẹ cháu vẫn có thời điểm cãi nhau đấy thôi, đừng lo lắng cho cháu, Tần Tuyển che chở cho cháu, cháu không bị chịu thiệt thòi gì cả!"
Trần bà nội đã sống gần như cả đời, bà cũng là con dâu rồi mới trở thành mẹ chồng, bà có thể không rõ ràng một số chuyện sao? Mối quan hệ mẹ chồng - con dâu vốn rất khó để trở thành tình mẹ con, chỉ một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể trở mặt thành thù.
Bà hoàn toàn không tin rằng lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của cháu gái là toàn bộ tình hình mẹ chồng nàng dâu. Bà cụ đã đi qua đời nhiều hơn cháu gái, bà tự trong lòng mình có suy đoán.
Sau một hồi im lặng, bà nội Trần nói: "Có phải vì đứa bé đó không? Mẹ chồng cháu bất mãn vì cháu không có con?"
"Bà nội..." Trần Hòa Nhan cứng họng, không biết nên nói như thế nào.
Bà nội Trần đột nhiên nắm chặt tay Trần Hòa Nhan, ánh mắt nhìn chăm chú vào cháu gái, "Nhan Nhan, đứa nhỏ mất đi không phải là lỗi của cháu, nếu nhà bọn họ vì đứa nhỏ mà làm cho cháu phải chịu ủy khuất thì đừng gạt người trong nhà, cùng lắm thì ly hôn... Nhà bọn họ có tiền đều nói nhà chúng ta trèo cao, nhưng nhà cháu cũng là bảo bối được nhà chúng ta nuôi lớn, cũng không phải là tội nhân thì cũng không phải chịu mấy cái ủy khuất này, cùng lắm thì về nhà, nửa đời sau cả nhà vẫn nuôi được cháu, bà nội nghĩ ba mẹ và em trai cháu cũng đều sẽ nghĩ như vậy."
Cuối cùng, bà nội Trần thở dài, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tươi như hoa của cháu gái, "Nha đầu à, chúng ta đã vất vả nuôi nấng cháu như vậy, không phải như thế mà cháu phải đi ở nhà người khác rồi bị oan, nếu không có ý định ly hôn thì nhớ nói với người trong nhà một tiếng."
Trần Hòa Nhan mở miệng định nói nhưng cổ họng bỗng nghẹn lại, cố gắng hết sức để mắt mở để hốc mắt không bị nóng lên.
Cô nghiêng người ôm bà nội Trần, giống như cô được bà ôm khi còn nhỏ, gục đầu vào vai bà, thân mật cọ cọ. Bà nội cô đã không được trẻ, như trong cuốn sách, bởi vì cô, cuối cùng thì bà vẫn không thể an hưởng tuổi già... một lần nữa, cô sẽ không bao giờ để sự việc như vậy phát sinh một lần nào nữa!
...
Thời điểm về nhà, tài xế không có đến đây, là Tần Tuyển tự mình lái xe.
Xe chạy trong bóng tối, hai người im lặng ngồi trong xe, trong khoang tối yên tĩnh, Tần Tuyển bỗng mở miệng: "Vừa rồi ở trong phòng cùng bà nội nói gì vậy, hốc mắt có chút hồng."
Trần Hòa Nhan đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhưng khi nghe thấy lời này, cô liền tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đó, mỉm cười, nghiêm túc nói với Tần Tuyển: "Bà nội thật sự có thể nghe thấy người gọi điện thoại đến lúc nãy, bà nói với em, nếu như không muốn sống như vậy nữa thì ly hôn, bà cùng ba mẹ đều sẽ ủng hộ em."
Tần Tuyển nghe vậy, mím môi, nhìn chăm chú con đường phía trước, Trần Hòa Nhan có thể thấy được hai tay hắn nắm chặt vô lăng, các khớp ngón tay đã trắng bệch, hồi lâu mới nghe thấy hắn thấp giọng mở miệng, "... Chúng ta không ly hôn, chúng ta sẽ không ly hôn. Tin tưởng anh, chúng ta sẽ không ly hôn."
...
Sau khi trở về nhà, Trần Hòa Nhan phát hiện không biết có phải do ảnh hưởng từ cuộc nói chuyện trong xe hay không, người đàn ông sau khi trở về nhà có vẻ tâm trạng rất thấp, khi cô ra khỏi phòng tắm thì phát hiện anh tự đem mình trong phòng làm việc bận rộn.
Thời điểm đi ngang qua cửa cô dừng lại một lúc, nghe thấy hình như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu rất bình tĩnh và nghiêm túc, vốn dĩ cô muốn tranh thủ buổi tối rảnh rỗi yên tĩnh để đi vào thư phòng nghiên cứu một số video tài kiểu khảo công gì đó, nếu đã như vậy, để cho anh làm việc đi.
Đêm nay, người đàn ông dường như bận rộn đến khuya mới trở về phòng ngủ, khi anh ta nằm xuống và chuẩn bị đi ngủ, Trần Hòa Nhan ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác được người bên cạnh thấp giọng nói với cô mấy câu gì đó, cô nghe không rõ, lật người rồi ngủ thiếp đi...
...
Sau đó, cuộc sống của Trần Hòa Nhan vẫn trôi qua như bình thường, rất phong phú và có uy luật, đi làm, tan làm, có thời gian rảnh liền tìm một vài giáo sư để chuẩn bị cho kì thi.
Có một chút nhạc đệm nhỏ là cô và Tần Tuyển lại được chương trình tống nghệ của Khương Hân đưa lên bảng hotsearch.
Sau mùa đầu tiên của kỳ hai 《 Ngọt ngào hôn nhân 》, mức độ nổi tiếng đã tăng lên từng ngày, trước khi tập thứ hai bắt đầu, mức độ nổi tiếng đã lên một tầm cao mới, các chủ đề liên quan đã được thảo luận rộng rãi. Theo xếp hạng của nó, về cơ bản nó đã được xác định là một con hắc mã bạo hồng trong năm nay.
Chính vì sự nổi tiếng của 《 Ngọt ngào hôn nhân 》mà rất nhiều người xung quanh Trần Hòa Nhan đều đang xem, cho nên những người này cứ mỗi lần xem thấy cô lại nói với cô một câu "Tôi xem trong đó nhìn thấy cô" vân vân.
Vốn là những người xung quang nới chuyện đùa giỡn linh tinh vài câu, cũng không có gì to tát, nhưng cô không nghĩ tới, có mấy cảnh bị dính vào màn ảnh liền bị lôi ra cắt ghép lại rồi trên mạng bàn tán thảo luận khắp nơi.
Lúc Tiểu La cho cô xem đoạn video ngắn kia cũng chỉ có một bộ phận nhỏ người thảo luận thôi, nhưng dần dần không biết thế nào mà ngày càng được lan truyền rộng rãi, thu hút sự chú ý của càng nhiều người, cuối cùng còn lên cả hotsearch, tuy rằng nó ở cuối bảng hotsearch và nhanh chóng bị loại khỏi đó nhưng cô vẫn cảm thấy thực sự là rất thần kỳ, có một số cư dân mạng nhìn thấy, có thể lấy ra một vài chi tiết nhỏ đó rồi cắt ghép lại với nhau, thực giống thám tử.
Khi tập hai của kỳ hai phát sóng, có không ít người xem thích thú tìm những cảnh quay vài giây của vợ chồng anh chị trong chương trình, cũng không biết mệt.
Thậm chí có một số bài viết phân tích thông tin chi tiết trên internet.
Ví dụ, trong tập thứ hai, khi cả gia đình lại cùng nhau dùng bữa, một người nào đó nhận xét,
『 Tôi chú ý thấy anh trai bóc tổng cộng mười con tôm, một mình ăn hai con, còn tám con còn lại trong bát của chị dâu. Còn nữa lúc đang ăn, chị dâu vô tình lấy nhầm và uống vào cốc của anh trai... Aaaaa, tại sao tôi nhìn mấy cảnh nhàm chán như vậy nhưng lại có thể móc ra một chút đường. 』
Như một lần khá, màn ảnh phát ra cảnh Khương Hân, Tần Ngạn cùng Tống Nghi Lam đang ngồi trong vòng khách thân thiết nói chuyện với nhau, Trần Hòa Nhan và Tần Tuyển lần lượt từ tầng hai đi xuống, chuẩn bị ra xe đi về, nhưng cũng bị camera quay lại, lập tức có mưa bình luận phân tích:
『 Không giống nhau! Mời mọi người quay lại nhìn xem, lúc mới vào cửa, anh trai có đeo cà vạt, nhưng bây giờ đã không còn nữa, ngay cả vị trí buộc tóc đuôi ngựa của chị dâu cũng không giống nhau! Vì vậy, có phải hai người đã vụng trộm hôn nhau, mạnh dạn phỏng đoán, một bên kéo cà vạt, một bên nâng đầu nên tạo một trận hôn cuồng nhiệt? 』
Trong tập đầu tiên của kì hai, nó không được bàn luận rõ ràng nhưng trong tập thứ hai, trong bình luận bắt đầu xuất hiện "anh trai" và "chị dâu" càng nhiều hơn, ngay cả đề tài thảo luận trên mạng của họ cũng dần dần nhiều hơn.
『 Anh trai chị dâu giá trị nhan sắc cao, tương tác tự nhiên, xem thực sự rất thoải mái, nhưng đáng tiếc là có quá ít cảnh quay. 』
『 Tôi vốn là đến xem hai đôi Khương Hân và Cao Phỉ, không nghĩ tới tôi bị thu hút bởi anh trai chị dâu xuất hiện chưa tới một phút. 』
『 Ô ô ô, tôi lúc đầu nghĩ moi đường từ anh trai chị dâu nhưng hai người đều không phải người trong ngành giải trí, đường cũng không có bao nhiêu. 』
『 Mọi người có Weibo của hai người họ không, không chừng lên đó có thể tìm thấy một số thứ. 』
『 Tôi chỉ thiếu chút nữa là phải đi tìm kính lúp để xem chương trình, xem chương trình để nhặt thức ăn cho chó qua các chi tiết cũng thực thú vị! 』
...
Khương hân ngồi trước gương trang điểm, lướt xem những bình luận này, càng nhìn càng thấy chói mắt và khó chịu, cuối cùng không chịu được nữa, cô ta đập mạnh điện thoại lên bàn, cau mày phàn nàn với người đại diện Ngọc tỷ của mình: " Không phải đã gỡ hotsearch sao? Tại sao lại có nhiều bình luận lộn xộn như vậy? Rốt cuộc là tôi quaychương trình hay họ mời là người quay chương trình?"
Ngọc tỷ thầm than trong lòng, "Đã gỡ hotsearch rồi, những bình luận trên Weibo của người khác cũng không phát ngôn thái quá, chúng ta cũng không có khả năng cấm bình luận của từng tài khoản, Tiểu Hân, cũng không có cách nào, người xem đôi khi thích những thứ kì kì quái quái không thể đoán được."
Huyền học, may mắn cũng đã trở nên phổ biến trong làng giải trí, tiểu hồng dựa vào nâng đỡ, còn đại hồng dựa vào vận mệnh, không ai có thể nói trước được.
"Tiểu tiện nhân Cao Phỉ này, thấy độ nổi tiếng của mình không bằng cặp Tiểu Hân, liền nghĩ ra cái thủ đoạn này!" Ngọc tỷ sợ Khương Hân tức giận lan sang mình liền vội vàng chuyển hướng nói, "Giống như lần trước mua thủy quân trong phòng phát sóng trực tiếp, lần này lửa bống cháy tới bên anh trai chị dâu Tần Ngạn, chính là vì có người điều khiển trong bóng tối, lần này chúng ta phải đáp trả lại thật tốt!"
Khương Hân nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không được, cô ta cầm điện thoại trên bàn lên bấm số của đạo diễn Minh Ngạn.
Ngay sai khi cuộc gọi đựọc kết nối, Khương hân cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng yêu cầu cần biện tập lại tập 3 trước khi lên sóng.
Nhưng mà Minh Ngạn trực tiếp từ chối, nói thật thì Minh Ngạn có anh trai ở sau lưng chống đỡ, hắn cũng không sợ Khương Hân, "Khương lão sư, lúc trước chúng ta kí kết hợp đồng, cô đưa ra một đống yêu cầu, chúng tôi đều tận lực thỏa mãn cô, bốn cặp khách quý thì nhóm cô đã được tuyên truyền nhiều nhất, cũng trở thành cặp đôi được yêu thích nhất trong bốn cặp.
Ban đầu cũng là cô tự nói muốn đến nhà chồng tương lai ghi hình, rút thăm kịch bản chúng tôi cũng cố ý theo yêu cầu của cô mà làm, cô muốn đi bên Tần gia ghi hình nên nghĩ tới sẽ có dính vài cảnh của anh trai chị dâu, bây giờ đột nhiên cắt bớt đi, mà đó cũng là nhà của họ, cắt đi sẽ rất kì quái, chưa kể nếu nói muốn cắt ống kính của bọn họ đi thì cũng chính là cắt bớt ống kính của cô, sau đó cô lại yêu cầu ống kính của mình phải xuất hiện nhiều nhất, đây không phải là làm khó chúng tôi hay sao?"
Khương hân bị phản bác đến á khẩu không trả lời được, một hơi ở ngực tức không thể đi xuống.
Thật ra, Minh Ngạn cảm thấy mình nói như vậy rất lịch sự, nếu không phải kỳ ba vẫn đang ghi hình và phải ghi hình với sự hợp tác của bà thím này thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm xem cô ta có bị đoạt sự chú ý hay không, chương trình nổi tiếng là được.
Nếu không phải sợ Tần đại ca phản đối, hắn rất muốn cắt thêm vài phân cảnh nữa vào, hắn còn có cảnh Tần đại ca muốn hôn vợ nhưng bị vợ bóp miệng, nghĩ đi nghĩ lại hắn đành miễn cưỡng cắt bỏ không cho vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.