Chương 21
Trang Buby
04/08/2020
Anh nói xong câu đó khiến cô tự động im lặng không nói gì thêm nữa. Sau một hồi thấy cô im lặng anh lại lên tiếng.
- Sao không nói gì nữa?
- Không nói! Nói mất công lại mang danh nói nhiều
- Thì cũng phải nói gì đó chứ!
- Cho tôi xuất viện.
- muốn xuất viện lắm đúng không?
Cô gật đầu.
- Nằm xuống ngủ giấc thật ngon đến sáng mai xem tình hình bác sỹ nói sao rồi sẽ được xuất viện.
Mắt cô nhìn anh sáng bừng lên như những ngôi sao lấp lánh, vẻ mặt đầy háo hức.
- Thật chứ?
- Trẻ con đâu mà nói dối. Mà kể ra cô cứ ở đây thêm vài ngày cho tôi được bình yên mấy hôm.
- Xuý.. đừng mơ!
Ngay lập tức cô mỉm cười ngoan ngoãn kéo chiếc mền nằm xuống, chẳng bao lâu mắt đã nhắm nghiền lại rồi thiếp đi vào giấc ngủ. Anh ngồi kế bên chiếc giường, mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt hết thảy dịu dàng, đôi bàn tay đôi lúc còn nhẹ nhàng vén gọn những sợi tóc loai thoai trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, miệng thì thầm nói nhỏ.
- Cô đúng là dễ ngủ như heo ấy!
Từng giây từng phút trôi qua, anh lặng lẽ ngồi ngắm nhìn cô một lúc rất lâu, rất rất lâu...cho tới khi điện thoại anh reo lên cuộc gọi từ một số máy lạ.
- Cho hỏi anh có quen cô gái nào tên Trân Trân không ạ?
Anh im lặng rồi lạnh lùng lên tiếng.
- Có chuyện gì không?
- Hiện tại cô ấy đang xảy ra tai nạn trên đường 75, do không liên lạc được cho người nhà nên cô ấy nhờ tôi gọi cho anh. Làm phiền anh tới đón cô ấy nha.
- Gọi cho người khác đi, tôi bận rồi.
- Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, nếu được anh làm ơn làm phúc tới đón cô ấy dùm tôi mới. Tôi cũng chỉ là người qua đường, vợ con tôi còn đang ở nhà chờ tôi về ăn tối.
Anh liếc mắt nhìn sang cô rồi đáp lời.
- Được rồi. Nhắn địa chỉ qua đây.
Ánh đèn sáng tắt đi, anh rời đi khỏi ngay lúc đó. Trước khi đi vẫn không quên dặn Cúc bên ngoài hành lang.
- Trông mợ cho cẩn thận.
- Dạ cậu cứ yên tâm ạ.
Đi xe tới đúng địa chỉ người kia nhắn, chiếc đèn xe rọi thẳng đằng trước, xa xa anh thấy Trân Trân đang ngồi ven đường cùng một người đàn ông trẻ, người này chắc là người gọi điện cho anh khi nãy. Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, anh bước xuống xe, ánh mắt lạnh băng nhìn trước mắt, Trân Trân đang trong bộ dạng say xỉn ngồi dựa đầu vào tường.
Người đàn ông:
- Anh là người tôi gọi điện khi nãy đó hả? Anh đến rồi thì tốt quá, cô gái này giao cho anh.
- Khoan đã. Mọi chuyện là như nào.
- Cô ấy say rượu nên đi thế nào mà lại đâm thẳng vào đầu xe của tôi. May mà tôi phanh gấp lại nên chỉ đụng trúng chân cô ấy. Mà lỗi này không hoàn toàn là ở tôi nên đừng bắt đền gì nhé. Tôi là tôi tốt bụng mới ở lại đó, vào người khác là người ta bỏ chạy lâu rồi.
- Dìu cô ấy vào trong xe đi.
- Sao cơ?
- Tôi không thích nói lại lần hai ( vẻ mặt anh khó chịu nói)
- Được được.
Anh lái xe đưa Trân Trân về căn hộ cô ở, Trân Trân ngồi ghế sau liên miệng kêu tên anh.
- Gia Minh... Gia Minh..
- Tới nơi rồi. Xuống xe đi..
Anh quay lại nhìn cô trong trạng thái say không biết gì cả, mắt cá chân vẫn còn sưng phồng, thôi thì làm người tốt thì làm cho trót, bất đắc dĩ anh đành mở cửa xe rồi dìu cô bước xuống. Bất ngờ cô kéo người anh lại rồi đặt lên môi anh một nụ hôn, vài giây thất thần rồi lại nhanh chóng đẩy cô ra khỏi người mình rồi nói.
- Cô??
Cô mỉm cười với anh.
- Em yêu anh.. Gia Minh!
Hít một hơi thật sâu rồi anh đỡ cô lại ngồi sảnh chính, nói với bảo vệ khu đây.
- Cô gái này say sỉn nên nhờ tôi đưa về. Anh nhận ra cô ấy chứ?
- Đây là cô Trân Trân mà.
- Nhận ra thì tốt rồi. Nhờ anh đưa cô ấy lên phòng giúp.
Không để bảo về trả lời anh đã vội vã rời đi. Bảo vệ tiến lại gần cô, từ xa trợ lý của cô chạy tới.
- Bỏ cái tay anh ra khỏi người cô ấy. Có biết cô ấy là ai không mà chạm vào.
- Tôi thấy anh kia nhờ tôi vậy nên tôi có lòng tốt thôi mà
- Háo sắc!
Anh bảo vệ lắc đầu ngao ngán.
Trợ lý của cô dìu cô đi, những bước đi loạng choạng.
- Tôi tưởng cậu ấy đưa cô lên phòng cơ mà.
Cô rơi nước mắt nói.
- Việc tôi bảo, đã làm xong chưa?
- Rồi.. nhưng cô chắc chứ? Còn danh tiếng của cô nữa, dư luận sẽ lên án cô đó.
- Kệ đi. Với tôi bây giờ không gì quan trọng bằng anh ấy.
- Haizz lại còn đôi chân này nữa, tình hình vậy phải nghỉ quay ít nhất chục ngày.
- Liên hệ với đạo diễn dùm tôi.
******
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đến bệnh viện từ lúc mặt trời chưa lên cao, trên tay còn cầm theo một hộp cháo. Cánh cửa phòng mở ra, kịp lúc chứng kiến cảnh cô vươn vai ngáp lớn một tiếng, bộ dạng trông thật sự xấu hổ.
Anh ho lên vài tiếng rồi mới bước vào. Cô giật mình nhìn ra ngoài cửa.
- Mình cô ở đây sao?
Cô gật đầu nói.
- Bé Cúc vừa chạy loanh quanh đi đâu đó thôi.
- Nhỏ này. Đi chăm người ốm kiểu gì vậy.
- Anh đừng trách con bé, qua nay cũng vất vả vì tôi nhiều rồi.
- Mình nó vất vả thôi sao.
- Ừm.. à quên.. còn anh nữa, cũng vất vả nhiều rồi
Anh nhếch môi cười nhẹ rồi lấy trong chiếc hộp ra một bát cháo hạt sen thơm phức. Cô nhăn nhó.
- Lại là cháo hả?
- Ốm không ăn cháo thì ăn gì.
- Ăn nhiều nên chán.
- Cháo hôm nay đặc biệt hơn mọi lần.
- Cũng chỉ là cháo thì có gì đặc biệt.
- Sao lại không đặc biệt. Cháo này do tôi nấu ấy.
- Do anh ấy ( cô tròn xoe mắt hỏi lại)
- Tiện tay thì làm thôi.
- Liệu ngày mai trời có bão không?
- Ý gì vậy?
- Không. Cảm ơn anh..( cô tủm tỉm cười)
- Ngồi lại gần đây.
- Làm gì?
- Bảo thì cứ làm theo đi.
Cô lê mông ngồi sát cạnh giường, anh đưa thìa cháo ra trước mặt. Cô nhăn mặt nói.
- Tôi tự xúc được rồi.
- Há mồm.
- Á.. nóng..
Anh vội đặt bát cháo xuống rồi tiến tới thổi phù phù gần miệng cô. Cô nhíu mày nói.
- Ý tôi là cháo nóng.
- Tự xúc mà ăn đi.
- Ơ...
Bà hai từ bên ngoài tiến vào, cô cười tươi chào lớn.
- Mẹ hai!
- Con bé này xem ra đỡ nhiều rồi nhỉ? Nay nói lớn được rồi.
- Cái mồm cô ta có lúc nào là bé đâu ( anh nói)
- Gia Minh.. con đến đây lâu chưa?
- Con vừa mới tới thôi ạ.
Bà liếc mắt nhìn bát cháo trên bàn rồi nói.
- Xem ra cháo của ta hôm nay ế rồi.
Anh lảng tránh đứng dậy lúng túng nói.
- Con ra ngoài chút.
Bà lắc đầu kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.
- Đêm qua ngủ ngon không?
- Dạ ngon ạ.
- Chẳng bù cho ai kia, đèn phòng 2 giờ vẫn thấy sáng.
- Mẹ hai hôm nay dậy sớm thế ạ.
- Ừ. Có tuổi rồi nên dậy sớm quen rồi.
- Dạ.
- Bác sỹ nói bao giờ con được xuất viện không? Bà nội với mọi người gửi lời hỏi thăm tới con đó.
- Con đang xin anh Gia Minh cho con xuất viện mà anh ấy không chịu.
- Chắc tại nó lo cho con ấy.
- Không có đâu. Để về nhà ảnh được bình yên hơn đó.
- Ai nói con vậy.
- Vừa nãy anh bảo con vậy mà.
Bà cười với cô.
- Đúng là cô bé ngốc này, biết đâu trong lòng lại mong con về nhà từng giờ ấy. Mà mẹ hai hỏi thật con nhé, con cảm nhận sao về Gia Minh?
Cô nhíu mày suy nghĩ, kịp lúc anh bước chân tới cạnh cửa, ánh mắt nhìn vào bên trong chờ đợi câu trả lời.
- Theo như con nhận xét ban đầu thì rất lạnh lùng, khó gần, lạnh như tảng băng ấy mẹ hai.
Bà bật cười. Cô nói tiếp.
- Thưc ra sau một vài ngày chung sống, con thấy anh ấy cũng rất tốt, tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng mang một trái tim ấm áp. Biết quan tâm, biết giúp đỡ.
Nói đến đây anh giãn nhẹ khuôn mặt ra rồi nở nụ cười nhẹ. Sau đó ho lên vài tiếng mới bước vào bên trong.
- Con phải tới công ty. Mẹ hai về sau nhá.
- ừ được rồi. Con đi đi.
Cô vội vàng nháy mắt nhìn anh rồi nói.
- Thế còn xuất viện?
- Cứ biết thế!
******
Trước cổng tập đoàn Trần Gia, từ hồi sáng đã tụ tập rất đông phóng viên, nhà báo. Trên đường lái xe tới, anh nhận được cuộc gọi của thư ký.
- Tổng giám đốc, cậu dừng xe lại cách công ty vài trăm mét nhá.
- Sao phải vậy?
- Sáng giờ đám phóng viên, nhà báo tập trung từ rất sớm. Bọn họ muốn phỏng vấn anh về nghi án ngoại tình với diễn viên Trân Trân, họ còn có bức ảnh hai người hôn nhau nữa.
Anh im lặng không nói lời nào rồi tắt máy. Xe dừng lại trước tập đoàn một đoạn không xa, trợ lý của anh thấy vậy vội vàng chạy tới.
- Chúng ta đi cổng sau.
- Không cần. Trốn tránh không phải là giải pháp.
- Cậu nghe tôi đi, không được manh động. Rồi tìm phương án giải quyết.
Khuôn mặt anh không chút biểu cảm mà tiến thẳng xe về đằng trước. Thấy xe anh xuất hiện, một đám nhào vô lấn tới.
- Trần Tổng.. anh đây rồi.
Bảo vệ chạy tới mở cửa xe cho anh, ba bốn vệ sỹ ngăn đám phóng viên, nhà báo tới gần.
- Trần tổng. Có phải hiện tại diễn viên Trân Trân đang là nhân tình của anh ạ.
- Trần tổng. Được biết cô ấy là tình cũ của anh, hai người quay lại lâu chưa, có phải cuộc hôn nhân của anh chỉ để che mắt thiên hạ.
- Trần tổng. Xin anh tiết lộ một chút ạ.
Anh dừng chân lại đưa mắt càn quét một lượt, hơi lạnh toát ra khiến phóng viên tự động lùi lại vài bước.
Bước lên phòng làm việc, trợ lý của anh đặt bức ảnh xuống bàn làm việc của anh.
- Cậu xem đi.
Anh cau mày cầm bức ảnh trên tay rồi giận dữ vò lát chúng trong lòng bàn tay.
- Bịt mồm tụi toà soạn lại. Phong tỏa tin tức.
- Tôi e là hơi khó khăn vì Trân Trân là ngôi sao lớn, sức ảnh hưởng quốc tế. Lần đầu tiên xuất hiện tin đồn nên sẽ là tin cực hót.
- Tôi không muốn chuyện này đến tai bà nội và cô ấy. Hiểu chứ?
- Tôi sẽ cố gắng!
- Được rồi. Đi chuẩn bị tài liệu cho tôi, 1 giờ nữa bàn hợp đồng với đối tác.
******
Tại khu trung cư cao cấp Trân Trân ở.
- Trân Trân.. hội phóng viên nhà báo vẫn tụ tập bên dưới rất đông
Cô mỉm cười vắt chân chéo ngũ, miệng nhấp môi ly cafe đầy mãn nguyện.
- Kệ đi. Dù sao chân tôi cũng chưa lành lặn nên nghỉ ngơi trên này, không ra ngoài cũng không sao hết.
- Trân Trân à. Nói thật nhé, tôi sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cô đấy.
- Kệ đi. Miễn là đạt được thứ mình muốn, hy sinh một chút có sao đâu.
- Sao không nói gì nữa?
- Không nói! Nói mất công lại mang danh nói nhiều
- Thì cũng phải nói gì đó chứ!
- Cho tôi xuất viện.
- muốn xuất viện lắm đúng không?
Cô gật đầu.
- Nằm xuống ngủ giấc thật ngon đến sáng mai xem tình hình bác sỹ nói sao rồi sẽ được xuất viện.
Mắt cô nhìn anh sáng bừng lên như những ngôi sao lấp lánh, vẻ mặt đầy háo hức.
- Thật chứ?
- Trẻ con đâu mà nói dối. Mà kể ra cô cứ ở đây thêm vài ngày cho tôi được bình yên mấy hôm.
- Xuý.. đừng mơ!
Ngay lập tức cô mỉm cười ngoan ngoãn kéo chiếc mền nằm xuống, chẳng bao lâu mắt đã nhắm nghiền lại rồi thiếp đi vào giấc ngủ. Anh ngồi kế bên chiếc giường, mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt hết thảy dịu dàng, đôi bàn tay đôi lúc còn nhẹ nhàng vén gọn những sợi tóc loai thoai trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, miệng thì thầm nói nhỏ.
- Cô đúng là dễ ngủ như heo ấy!
Từng giây từng phút trôi qua, anh lặng lẽ ngồi ngắm nhìn cô một lúc rất lâu, rất rất lâu...cho tới khi điện thoại anh reo lên cuộc gọi từ một số máy lạ.
- Cho hỏi anh có quen cô gái nào tên Trân Trân không ạ?
Anh im lặng rồi lạnh lùng lên tiếng.
- Có chuyện gì không?
- Hiện tại cô ấy đang xảy ra tai nạn trên đường 75, do không liên lạc được cho người nhà nên cô ấy nhờ tôi gọi cho anh. Làm phiền anh tới đón cô ấy nha.
- Gọi cho người khác đi, tôi bận rồi.
- Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, nếu được anh làm ơn làm phúc tới đón cô ấy dùm tôi mới. Tôi cũng chỉ là người qua đường, vợ con tôi còn đang ở nhà chờ tôi về ăn tối.
Anh liếc mắt nhìn sang cô rồi đáp lời.
- Được rồi. Nhắn địa chỉ qua đây.
Ánh đèn sáng tắt đi, anh rời đi khỏi ngay lúc đó. Trước khi đi vẫn không quên dặn Cúc bên ngoài hành lang.
- Trông mợ cho cẩn thận.
- Dạ cậu cứ yên tâm ạ.
Đi xe tới đúng địa chỉ người kia nhắn, chiếc đèn xe rọi thẳng đằng trước, xa xa anh thấy Trân Trân đang ngồi ven đường cùng một người đàn ông trẻ, người này chắc là người gọi điện cho anh khi nãy. Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, anh bước xuống xe, ánh mắt lạnh băng nhìn trước mắt, Trân Trân đang trong bộ dạng say xỉn ngồi dựa đầu vào tường.
Người đàn ông:
- Anh là người tôi gọi điện khi nãy đó hả? Anh đến rồi thì tốt quá, cô gái này giao cho anh.
- Khoan đã. Mọi chuyện là như nào.
- Cô ấy say rượu nên đi thế nào mà lại đâm thẳng vào đầu xe của tôi. May mà tôi phanh gấp lại nên chỉ đụng trúng chân cô ấy. Mà lỗi này không hoàn toàn là ở tôi nên đừng bắt đền gì nhé. Tôi là tôi tốt bụng mới ở lại đó, vào người khác là người ta bỏ chạy lâu rồi.
- Dìu cô ấy vào trong xe đi.
- Sao cơ?
- Tôi không thích nói lại lần hai ( vẻ mặt anh khó chịu nói)
- Được được.
Anh lái xe đưa Trân Trân về căn hộ cô ở, Trân Trân ngồi ghế sau liên miệng kêu tên anh.
- Gia Minh... Gia Minh..
- Tới nơi rồi. Xuống xe đi..
Anh quay lại nhìn cô trong trạng thái say không biết gì cả, mắt cá chân vẫn còn sưng phồng, thôi thì làm người tốt thì làm cho trót, bất đắc dĩ anh đành mở cửa xe rồi dìu cô bước xuống. Bất ngờ cô kéo người anh lại rồi đặt lên môi anh một nụ hôn, vài giây thất thần rồi lại nhanh chóng đẩy cô ra khỏi người mình rồi nói.
- Cô??
Cô mỉm cười với anh.
- Em yêu anh.. Gia Minh!
Hít một hơi thật sâu rồi anh đỡ cô lại ngồi sảnh chính, nói với bảo vệ khu đây.
- Cô gái này say sỉn nên nhờ tôi đưa về. Anh nhận ra cô ấy chứ?
- Đây là cô Trân Trân mà.
- Nhận ra thì tốt rồi. Nhờ anh đưa cô ấy lên phòng giúp.
Không để bảo về trả lời anh đã vội vã rời đi. Bảo vệ tiến lại gần cô, từ xa trợ lý của cô chạy tới.
- Bỏ cái tay anh ra khỏi người cô ấy. Có biết cô ấy là ai không mà chạm vào.
- Tôi thấy anh kia nhờ tôi vậy nên tôi có lòng tốt thôi mà
- Háo sắc!
Anh bảo vệ lắc đầu ngao ngán.
Trợ lý của cô dìu cô đi, những bước đi loạng choạng.
- Tôi tưởng cậu ấy đưa cô lên phòng cơ mà.
Cô rơi nước mắt nói.
- Việc tôi bảo, đã làm xong chưa?
- Rồi.. nhưng cô chắc chứ? Còn danh tiếng của cô nữa, dư luận sẽ lên án cô đó.
- Kệ đi. Với tôi bây giờ không gì quan trọng bằng anh ấy.
- Haizz lại còn đôi chân này nữa, tình hình vậy phải nghỉ quay ít nhất chục ngày.
- Liên hệ với đạo diễn dùm tôi.
******
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đến bệnh viện từ lúc mặt trời chưa lên cao, trên tay còn cầm theo một hộp cháo. Cánh cửa phòng mở ra, kịp lúc chứng kiến cảnh cô vươn vai ngáp lớn một tiếng, bộ dạng trông thật sự xấu hổ.
Anh ho lên vài tiếng rồi mới bước vào. Cô giật mình nhìn ra ngoài cửa.
- Mình cô ở đây sao?
Cô gật đầu nói.
- Bé Cúc vừa chạy loanh quanh đi đâu đó thôi.
- Nhỏ này. Đi chăm người ốm kiểu gì vậy.
- Anh đừng trách con bé, qua nay cũng vất vả vì tôi nhiều rồi.
- Mình nó vất vả thôi sao.
- Ừm.. à quên.. còn anh nữa, cũng vất vả nhiều rồi
Anh nhếch môi cười nhẹ rồi lấy trong chiếc hộp ra một bát cháo hạt sen thơm phức. Cô nhăn nhó.
- Lại là cháo hả?
- Ốm không ăn cháo thì ăn gì.
- Ăn nhiều nên chán.
- Cháo hôm nay đặc biệt hơn mọi lần.
- Cũng chỉ là cháo thì có gì đặc biệt.
- Sao lại không đặc biệt. Cháo này do tôi nấu ấy.
- Do anh ấy ( cô tròn xoe mắt hỏi lại)
- Tiện tay thì làm thôi.
- Liệu ngày mai trời có bão không?
- Ý gì vậy?
- Không. Cảm ơn anh..( cô tủm tỉm cười)
- Ngồi lại gần đây.
- Làm gì?
- Bảo thì cứ làm theo đi.
Cô lê mông ngồi sát cạnh giường, anh đưa thìa cháo ra trước mặt. Cô nhăn mặt nói.
- Tôi tự xúc được rồi.
- Há mồm.
- Á.. nóng..
Anh vội đặt bát cháo xuống rồi tiến tới thổi phù phù gần miệng cô. Cô nhíu mày nói.
- Ý tôi là cháo nóng.
- Tự xúc mà ăn đi.
- Ơ...
Bà hai từ bên ngoài tiến vào, cô cười tươi chào lớn.
- Mẹ hai!
- Con bé này xem ra đỡ nhiều rồi nhỉ? Nay nói lớn được rồi.
- Cái mồm cô ta có lúc nào là bé đâu ( anh nói)
- Gia Minh.. con đến đây lâu chưa?
- Con vừa mới tới thôi ạ.
Bà liếc mắt nhìn bát cháo trên bàn rồi nói.
- Xem ra cháo của ta hôm nay ế rồi.
Anh lảng tránh đứng dậy lúng túng nói.
- Con ra ngoài chút.
Bà lắc đầu kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.
- Đêm qua ngủ ngon không?
- Dạ ngon ạ.
- Chẳng bù cho ai kia, đèn phòng 2 giờ vẫn thấy sáng.
- Mẹ hai hôm nay dậy sớm thế ạ.
- Ừ. Có tuổi rồi nên dậy sớm quen rồi.
- Dạ.
- Bác sỹ nói bao giờ con được xuất viện không? Bà nội với mọi người gửi lời hỏi thăm tới con đó.
- Con đang xin anh Gia Minh cho con xuất viện mà anh ấy không chịu.
- Chắc tại nó lo cho con ấy.
- Không có đâu. Để về nhà ảnh được bình yên hơn đó.
- Ai nói con vậy.
- Vừa nãy anh bảo con vậy mà.
Bà cười với cô.
- Đúng là cô bé ngốc này, biết đâu trong lòng lại mong con về nhà từng giờ ấy. Mà mẹ hai hỏi thật con nhé, con cảm nhận sao về Gia Minh?
Cô nhíu mày suy nghĩ, kịp lúc anh bước chân tới cạnh cửa, ánh mắt nhìn vào bên trong chờ đợi câu trả lời.
- Theo như con nhận xét ban đầu thì rất lạnh lùng, khó gần, lạnh như tảng băng ấy mẹ hai.
Bà bật cười. Cô nói tiếp.
- Thưc ra sau một vài ngày chung sống, con thấy anh ấy cũng rất tốt, tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng mang một trái tim ấm áp. Biết quan tâm, biết giúp đỡ.
Nói đến đây anh giãn nhẹ khuôn mặt ra rồi nở nụ cười nhẹ. Sau đó ho lên vài tiếng mới bước vào bên trong.
- Con phải tới công ty. Mẹ hai về sau nhá.
- ừ được rồi. Con đi đi.
Cô vội vàng nháy mắt nhìn anh rồi nói.
- Thế còn xuất viện?
- Cứ biết thế!
******
Trước cổng tập đoàn Trần Gia, từ hồi sáng đã tụ tập rất đông phóng viên, nhà báo. Trên đường lái xe tới, anh nhận được cuộc gọi của thư ký.
- Tổng giám đốc, cậu dừng xe lại cách công ty vài trăm mét nhá.
- Sao phải vậy?
- Sáng giờ đám phóng viên, nhà báo tập trung từ rất sớm. Bọn họ muốn phỏng vấn anh về nghi án ngoại tình với diễn viên Trân Trân, họ còn có bức ảnh hai người hôn nhau nữa.
Anh im lặng không nói lời nào rồi tắt máy. Xe dừng lại trước tập đoàn một đoạn không xa, trợ lý của anh thấy vậy vội vàng chạy tới.
- Chúng ta đi cổng sau.
- Không cần. Trốn tránh không phải là giải pháp.
- Cậu nghe tôi đi, không được manh động. Rồi tìm phương án giải quyết.
Khuôn mặt anh không chút biểu cảm mà tiến thẳng xe về đằng trước. Thấy xe anh xuất hiện, một đám nhào vô lấn tới.
- Trần Tổng.. anh đây rồi.
Bảo vệ chạy tới mở cửa xe cho anh, ba bốn vệ sỹ ngăn đám phóng viên, nhà báo tới gần.
- Trần tổng. Có phải hiện tại diễn viên Trân Trân đang là nhân tình của anh ạ.
- Trần tổng. Được biết cô ấy là tình cũ của anh, hai người quay lại lâu chưa, có phải cuộc hôn nhân của anh chỉ để che mắt thiên hạ.
- Trần tổng. Xin anh tiết lộ một chút ạ.
Anh dừng chân lại đưa mắt càn quét một lượt, hơi lạnh toát ra khiến phóng viên tự động lùi lại vài bước.
Bước lên phòng làm việc, trợ lý của anh đặt bức ảnh xuống bàn làm việc của anh.
- Cậu xem đi.
Anh cau mày cầm bức ảnh trên tay rồi giận dữ vò lát chúng trong lòng bàn tay.
- Bịt mồm tụi toà soạn lại. Phong tỏa tin tức.
- Tôi e là hơi khó khăn vì Trân Trân là ngôi sao lớn, sức ảnh hưởng quốc tế. Lần đầu tiên xuất hiện tin đồn nên sẽ là tin cực hót.
- Tôi không muốn chuyện này đến tai bà nội và cô ấy. Hiểu chứ?
- Tôi sẽ cố gắng!
- Được rồi. Đi chuẩn bị tài liệu cho tôi, 1 giờ nữa bàn hợp đồng với đối tác.
******
Tại khu trung cư cao cấp Trân Trân ở.
- Trân Trân.. hội phóng viên nhà báo vẫn tụ tập bên dưới rất đông
Cô mỉm cười vắt chân chéo ngũ, miệng nhấp môi ly cafe đầy mãn nguyện.
- Kệ đi. Dù sao chân tôi cũng chưa lành lặn nên nghỉ ngơi trên này, không ra ngoài cũng không sao hết.
- Trân Trân à. Nói thật nhé, tôi sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cô đấy.
- Kệ đi. Miễn là đạt được thứ mình muốn, hy sinh một chút có sao đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.