Chương 40
Trang Buby
04/08/2020
Đứng ở một khoảng cách với ông chú ấy mà tim cô đập thình thịch liên hồi, trăm ngàn nỗi sợ dồn đến một lúc. Dẫu biết sớm muộn cũng sẽ có ngày phải đối mặt nhưng đối mặt ở một hoàn cảnh như này là điều cô không hề mong muốn. Cô định bụng lùi lại rồi quay đầu bước đi hướng khác thì đúng lúc bà nội lại lên tiếng gọi cô.
- Diệu Anh... vào đây đi cháu.
Theo lời gọi của bà nội đã gây sự chú ý của mọi người xung quanh, ai nấy đều quay mặt ra nhìn về phía cô khiến cô càng trở nên bối rối. Hướng mắt về phía ông chú kia cũng đang nhìn mình, cảm giác lúc này giống như con thuyền chơi vơi với những con sóng lớn giữa đại dương bao la. Cô nhanh chóng ổn định lại một chút cảm xúc, trở nên bình tĩnh hơn tiến về phía bà nội và mọi người. Bà nội mỉm cười vẫy tay nói.
- Lại đây. Hôm nay có dịp ta sẽ giới thiệu con với tất cả mọi người trong họ Trần Gia.
Bà dẫn cô đi một vòng chào hỏi từng người một, từ những người hàng cao tới hàng thấp. An Nhã đi sau cô và bà trở nên khó chịu trong lòng. Mọi người đều dành những lời khen có cánh với cô, còn An Nhã lại chẳng có ai mảy may nhắc đến. Bước về phía bàn ông chú kia, cô bắt đầu thấy run run, đổ cả mồ hôi trong lòng bàn tay. Chắc chắn ông chú ấy sẽ nhận ra cô, quả này tiêu đời rồi Nụ ơiiiiiii......Nhìn ánh mắt ông chú ấy đang chăm chú nhìn cô khiến hô hấp của cô mỗi lúc trở nên khó thở.
- Chú Tịch... lâu rồi không gặp, càng ngày càng phong độ hơn đấy ( bà nội vui vẻ nói)
- Lão phu nhân quá khen rồi. Cháu chỉ mong được bằng một phần anh cả thôi.
Xong rồi bà nói.
- Diệu Anh...đây là chú Tịch, là anh em thúc bá với ba chồng cháu. Chú ấy bận lắm, cả năm mới được gặp vào ngày giỗ tổ thôi ấy.
Cô cúi đầu.
- Cháu chào chú Tịch ạ.
- Cháu là vợ Gia Minh hay Gia Long?
- Cháu là vợ anh Gia Minh ạ.
- Lâu rồi không gặp cháu, càng ngày càng xinh đáo để, vừa nãy mãi chú mới nhận ra. Còn nhận ra chú không,ngày trước chú vẫn trêu mày làm con dâu chú ấy.
Chú nói câu nào cô thót tim câu đó. Bà nội ngạc nhiên hỏi.
- Thế hai chú cháu quen biết nhau từ trước à? Chú Tịch xuôi xuống dưới đó làm gì đấy?
- À. Vợ chồng nhà cháu thích ăn gà vịt dưới quê, mỗi lần đi công tác ngang qua con đường ấy là lại rẽ vào nhà cô bé này mua gà vịt.
- Chú Tịch chưa già đã lẫn rồi.Phải nói là nhà hàng xóm của vợ cháu.( Bất ngờ Gia Minh từ sau lên tiếng).
Mọi người quay lại nhìn, cô thở phào nhẹ nhõm hơn khi thấy anh.
Chú Tịch định lên tiếng nhưng nhìn ánh mắt của Gia Minh nên không nói gì thêm nữa, chỉ biết gật đầu.
- Gia Minh đó à? Chắc là chú nhầm.
Bà nội.
- Thảo nào. Chứ nhà cháu dâu tôi làm gì có nuôi gà nuôi vịt để bán.
Gia Minh.
- Bà nội. Chắc chú Tịch nhầm lẫn thôi. Thực ra bên cạnh nhà vợ cháu có một nhà có trang trại gà vịt. Hôm nào bà nội thích ăn vịt cỏ thì cứ bảo vợ chồng cháu một tiếng.
Chú Tịch cười gượng.
- Gia Minh nói đúng đấy.
- Khi nào chú Tịch xuôi đó có thể vào nhà bố mẹ vợ cháu uống nước cho biết nhà cửa.
- Ừ. Chú biết rồi.
Trong đầu chú Tịch vẫn không ngừng nghĩ tại sao Gia Minh lại nói vậy, rõ ràng nhà cô bé đó bán gà bán vịt, ông không hề nhớ nhầm. Mà thôi kệ, Gia Minh nói thế nào thì nó là thế, ông đâu có dại trái lời Gia Minh.
An Nhã đứng đằng sau nhìn Nụ đầy nghi hoặc. Cô lại nhớ đến bức ảnh trong ví của anh Nô, phải nói cô bé trong ảnh đó giống với chị dâu mình 90 phần trăm. Nhất định cô phải tìm hiểu cho ra lẽ. Mỗi lúc đứng gần Gia Minh thế này khiến An Nhã không khỏi những đố kỵ với cô, nếu như ngày đó Nụ lấy Gia Long theo lời Út Liên nói thì bây giờ Gia Minh đã có thể làm chồng cô rồi. Cô cũng chẳng phải lấy một kẻ ngốc vô dụng không có tiếng nói. Càng nghĩ càng bực bội!!!!
Đến giờ ăn, vẫn như mọi lần những người trong nhà được sắp xếp vào một bàn. Út Liên hôm nay đột nhiên nói với bé Su.
- Su ra ngồi với bác Diệu Anh đi con.
Cô thấy con bé dễ thương cũng sởi lởi nói.
- Su lại đây ngồi với bác, bác xé thịt gà cho Su ăn.
Con bé rụt rè lấp sau lưng mẹ rồi tỏ vẻ sợ sệt khiến ai cũng ngạc nhiên. Gia Hưng thấy vậy nói.
- Su mọi ngày thích ngồi với bác Diệu Anh lắm mà.
- Con không yêu bác Diệu Anh nữa.
- Sao Su lại không yêu bác nữa.
- Bác nói bác ghét con, bác không muốn nhìn thấy con.
Câu nói của Su khiến mọi người ngạc nhiên hết mức, những ánh mắt đổ dồn về phía cô không phải là ít, chắc mọi người nghĩ cô là người xấu xa tới mức đi bắt nạt đứa trẻ con. Còn cô, thật sự không thể tin được lời nói giả dối ấy thốt ra từ miệng một đứa nhỏ dễ thương thế kia. Cô chưa bao giờ nói ghét Su, dù không thích mẹ Su nhưng cô vẫn luôn thương yêu Su vì con bé là đứa trẻ đáng yêu. Nếu hôm nay không phải là một đứa trẻ thì nhất định cô sẽ nói cho ra lẽ, chẳng qua là cô không thích chấp với trẻ con. Cô cũng chỉ nhẹ nhàng nói.
- Su.. bác chưa bao giờ nói bác ghét Su.
Chưa để cô nói hết, con bé đã mồm năm miệng mười đáp.
- Bác nói dối.. bác nói bác ghét Su...
Xong hồi con bé bật khóc nức nở oà thành tiếng lớn.
Gia Minh vốn không muốn nặng lời với trẻ con nhưng khi thấy Su nói vậy khiến anh khó chịu vô cùng. Anh lớn tiếng nói.
- Su!!! Con là trẻ con tuyệt đối không được nói dối. Ai dậy con nói vậy hả?
Con bé oà khóc lớn tiếng hơn, Gia Hưng kéo con bé vào lòng rồi nói.
- Su... ba bảo con nín ngay. Con không được nói vậy.
Út Liên:
- Sao mình lại nặng lời với con. Trẻ con thường không biết nói dối.
Gia Minh lạnh lùng nói.
- Trẻ con không biết nói dối nhưng người lớn dạy trẻ con nói dối thì có đấy.
Nhìn thấy sắc mặt của Gia Minh không tốt nên Út Liên liền im lặng.
Bà nội ở trên mâm các bô não khó chịu nhìn về phía mâm dưới rồi nói với các ông bà trong họ.
- Mọi người cứ tự nhiên ăn đi, đừng quan tâm tới việc nhỏ của tụi trẻ ấy mà.
Mặc dù nghe bà nội nói vậy nhưng mọi người không hẳn là không bận tâm tới.
1 giờ chiều... sau khi mọi người trở về đã hết, bà nội mới bắt đầu trách móc từng người một về bữa cơm lúc trưa. Lúc trở về phòng, cô phụng phịu thở dài ngồi phịch xuống giường. Gia Minh vừa thay áo sơ mi vừa liếc mắt nhìn cô rồi hỏi.
- Vợ anh lại làm sao thế?
- Gia Minh...em đang nghĩ có nên nói cho bà nội với mọi người biết thân phận thực sự của em không? Chúng ta không thể che dấu mãi như thế này được.
Gia Minh dừng động tác rồi bước gần đến chỗ cô, chậm rãi nói.
- Nhất định sẽ nói nhưng để anh xem thời gian nào hợp lý nhất sẽ nói.
Cô nhìn anh rồi gật đầu.
- Mà giờ anh đi đến công ty luôn à?
- Ừm. Khả năng tối nay anh không ăn cơm nhà vì có cuộc hẹn với đối tác.
Cô đưa mắt tinh nghịch hỏi.
- Đối tác là nam hay là một cô chân dài miên man nào đó?
- Tầm này chân dài cũng đâu bằng vợ anh chân ngắn.
- Xuý. Chỉ được cái nịnh vợ là nhanh.
Anh cười nhẹ rồi hôn chụt lên trán cô một cái mới bước đi.
*******
Buổi chiều gió mát, cô xuống sân vườn ngồi xích đu thì đã thấy bé Su đang ôm con gấu bông ngồi sẵn đó. Thấy cô, con bé đứng dậy ngoảnh đi thì cô gọi lại.
- Su...ngồi đó chơi với bác đi.
- Không... con không chơi với bác nữa. Bác nói bác ghét con rồi.
- Con không chơi với bác là bác buồn đó nhé.
Con bé mếu máo.
- Bác cũng làm Su buồn mà.
Cô nở ra nụ cười hiền dịu tiến tới gần chỗ con bé rồi nhẹ giọng hỏi.
- Bác thương Su vì Su là đứa trẻ ngoan. Vậy Su có ngoan không?
Con bé suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
- vậy bây giờ bác hỏi gì thì Su trả lời đấy nhé.
- Dạ.
- Ai nói với Su là bác ghét Su, bác không muốn thấy Su... để bác xem ai dám nói vậy để Su buồn nào.
- Mẹ Liên nói.. mẹ nói ăn cơm không được ngồi cùng bác nữa, bác không yêu Su đâu, bác ghét Su và không muốn thấy Su nữa..
À thì ra lại là Út Liên... cô ta đang cố tình đầu độc cho con mình những ý nghĩ xấu xa về người khác. Không thể để yên chuyện này, cô phải đi tìm ả nói chuyện cho ra lẽ.
Cô nhẹ giọng cúi xuống nói với Su.
- Mẹ Liên không biết nên mẹ Liên nói vậy chứ bác yêu Su mà. Bác không yêu Su thì làm sao bác hay xé gà cho Su ăn. Su đừng buồn nữa nhé.
Con bé gật đầu.
- Vậy Su ngồi đây chơi nhé. Bác đi công chuyện lát, chơi xong rồi vào nhà nghỉ ngơi nhé.
Cô đứng lên đi tìm Út Liên từ phòng tới các tầng đều không thấy.
- Cúc thấy Út Liên đâu không?
- Vừa con thấy mợ ba ở khu vườn đằng sau mà.
- Ơ. Mợ vừa từ đó về có thấy đâu.
- Con mới gặp mà mợ.
- Ừ. Vậy mợ đi trước đây.
Xuống dưới khu sân vườn sau cô thấy Út Liên đang đứng nói chuyện điện thoại. Chắc do mải mê nói chuyện quá nên Út Liên không biết được có sự xuất hiện của cô.
- Tôi muốn xử hắn ta càng sớm càng tốt, đừng để hắn ta làm phiền tôi nữa. Các người hiểu không?
- Bao tiền cũng được. Miễn là làm kín kín một chút.
Út Liên tắt điện thoại quay người đi thì thấy cô đứng trước mặt khiến ả giật mình rơi điện thoại xuống sàn.
- Chị đứng đây lâu chưa?
Cô chầm chậm nói.
- Có phải thím định giết bố bé Su bịt đầu mối đúng không?
Út Liên thay đổi sắc mặt nói.
- Chị nói cái quái gì vậy? Em không hiểu chị nói gì. Tại sao em phải giết chồng mình,chị đừng nói láo!
- Gia Hưng không phải bố bé Su.
- Ai nói chị vậy?
- Thím mà nói lớn tiếng để mọi người nghe được thì đừng trách tôi không biết giữ mồm.
Út Liên nhìn trước ngó sau rồi nói.
- Chị muốn gì? Chị định làm gì? Chị tưởng những lời nói linh tinh này của chị sẽ khiến mọi người tin.
- Tin hay không chỉ cần thử ADN là biết mà.
Út Liên cứng họng không nói lên lời.
Cô nói tiếp.
- Dừng lại cái hành động điên rồ đó đi. Ít nhất cô cũng nên vì con mình. Còn nữa, đừng tìm cách phá tôi nữa, tôi không ngao ngán thím đâu. Chọn cách yên bình hay bão giông phụ thuộc vào thái độ sống của thím. Đừng bao giờ nghĩ ai cũng xấu xa giống mình.
Nói rồi cô quay mặt bước đi, Út Liên gọi lại.
- Chị sẽ không nói chuyện này cho ai chứ?
- Phụ thuộc vào cách sống của thím sau này. Dừng lại mọi chuyện khi chưa quá muộn.
- Diệu Anh... vào đây đi cháu.
Theo lời gọi của bà nội đã gây sự chú ý của mọi người xung quanh, ai nấy đều quay mặt ra nhìn về phía cô khiến cô càng trở nên bối rối. Hướng mắt về phía ông chú kia cũng đang nhìn mình, cảm giác lúc này giống như con thuyền chơi vơi với những con sóng lớn giữa đại dương bao la. Cô nhanh chóng ổn định lại một chút cảm xúc, trở nên bình tĩnh hơn tiến về phía bà nội và mọi người. Bà nội mỉm cười vẫy tay nói.
- Lại đây. Hôm nay có dịp ta sẽ giới thiệu con với tất cả mọi người trong họ Trần Gia.
Bà dẫn cô đi một vòng chào hỏi từng người một, từ những người hàng cao tới hàng thấp. An Nhã đi sau cô và bà trở nên khó chịu trong lòng. Mọi người đều dành những lời khen có cánh với cô, còn An Nhã lại chẳng có ai mảy may nhắc đến. Bước về phía bàn ông chú kia, cô bắt đầu thấy run run, đổ cả mồ hôi trong lòng bàn tay. Chắc chắn ông chú ấy sẽ nhận ra cô, quả này tiêu đời rồi Nụ ơiiiiiii......Nhìn ánh mắt ông chú ấy đang chăm chú nhìn cô khiến hô hấp của cô mỗi lúc trở nên khó thở.
- Chú Tịch... lâu rồi không gặp, càng ngày càng phong độ hơn đấy ( bà nội vui vẻ nói)
- Lão phu nhân quá khen rồi. Cháu chỉ mong được bằng một phần anh cả thôi.
Xong rồi bà nói.
- Diệu Anh...đây là chú Tịch, là anh em thúc bá với ba chồng cháu. Chú ấy bận lắm, cả năm mới được gặp vào ngày giỗ tổ thôi ấy.
Cô cúi đầu.
- Cháu chào chú Tịch ạ.
- Cháu là vợ Gia Minh hay Gia Long?
- Cháu là vợ anh Gia Minh ạ.
- Lâu rồi không gặp cháu, càng ngày càng xinh đáo để, vừa nãy mãi chú mới nhận ra. Còn nhận ra chú không,ngày trước chú vẫn trêu mày làm con dâu chú ấy.
Chú nói câu nào cô thót tim câu đó. Bà nội ngạc nhiên hỏi.
- Thế hai chú cháu quen biết nhau từ trước à? Chú Tịch xuôi xuống dưới đó làm gì đấy?
- À. Vợ chồng nhà cháu thích ăn gà vịt dưới quê, mỗi lần đi công tác ngang qua con đường ấy là lại rẽ vào nhà cô bé này mua gà vịt.
- Chú Tịch chưa già đã lẫn rồi.Phải nói là nhà hàng xóm của vợ cháu.( Bất ngờ Gia Minh từ sau lên tiếng).
Mọi người quay lại nhìn, cô thở phào nhẹ nhõm hơn khi thấy anh.
Chú Tịch định lên tiếng nhưng nhìn ánh mắt của Gia Minh nên không nói gì thêm nữa, chỉ biết gật đầu.
- Gia Minh đó à? Chắc là chú nhầm.
Bà nội.
- Thảo nào. Chứ nhà cháu dâu tôi làm gì có nuôi gà nuôi vịt để bán.
Gia Minh.
- Bà nội. Chắc chú Tịch nhầm lẫn thôi. Thực ra bên cạnh nhà vợ cháu có một nhà có trang trại gà vịt. Hôm nào bà nội thích ăn vịt cỏ thì cứ bảo vợ chồng cháu một tiếng.
Chú Tịch cười gượng.
- Gia Minh nói đúng đấy.
- Khi nào chú Tịch xuôi đó có thể vào nhà bố mẹ vợ cháu uống nước cho biết nhà cửa.
- Ừ. Chú biết rồi.
Trong đầu chú Tịch vẫn không ngừng nghĩ tại sao Gia Minh lại nói vậy, rõ ràng nhà cô bé đó bán gà bán vịt, ông không hề nhớ nhầm. Mà thôi kệ, Gia Minh nói thế nào thì nó là thế, ông đâu có dại trái lời Gia Minh.
An Nhã đứng đằng sau nhìn Nụ đầy nghi hoặc. Cô lại nhớ đến bức ảnh trong ví của anh Nô, phải nói cô bé trong ảnh đó giống với chị dâu mình 90 phần trăm. Nhất định cô phải tìm hiểu cho ra lẽ. Mỗi lúc đứng gần Gia Minh thế này khiến An Nhã không khỏi những đố kỵ với cô, nếu như ngày đó Nụ lấy Gia Long theo lời Út Liên nói thì bây giờ Gia Minh đã có thể làm chồng cô rồi. Cô cũng chẳng phải lấy một kẻ ngốc vô dụng không có tiếng nói. Càng nghĩ càng bực bội!!!!
Đến giờ ăn, vẫn như mọi lần những người trong nhà được sắp xếp vào một bàn. Út Liên hôm nay đột nhiên nói với bé Su.
- Su ra ngồi với bác Diệu Anh đi con.
Cô thấy con bé dễ thương cũng sởi lởi nói.
- Su lại đây ngồi với bác, bác xé thịt gà cho Su ăn.
Con bé rụt rè lấp sau lưng mẹ rồi tỏ vẻ sợ sệt khiến ai cũng ngạc nhiên. Gia Hưng thấy vậy nói.
- Su mọi ngày thích ngồi với bác Diệu Anh lắm mà.
- Con không yêu bác Diệu Anh nữa.
- Sao Su lại không yêu bác nữa.
- Bác nói bác ghét con, bác không muốn nhìn thấy con.
Câu nói của Su khiến mọi người ngạc nhiên hết mức, những ánh mắt đổ dồn về phía cô không phải là ít, chắc mọi người nghĩ cô là người xấu xa tới mức đi bắt nạt đứa trẻ con. Còn cô, thật sự không thể tin được lời nói giả dối ấy thốt ra từ miệng một đứa nhỏ dễ thương thế kia. Cô chưa bao giờ nói ghét Su, dù không thích mẹ Su nhưng cô vẫn luôn thương yêu Su vì con bé là đứa trẻ đáng yêu. Nếu hôm nay không phải là một đứa trẻ thì nhất định cô sẽ nói cho ra lẽ, chẳng qua là cô không thích chấp với trẻ con. Cô cũng chỉ nhẹ nhàng nói.
- Su.. bác chưa bao giờ nói bác ghét Su.
Chưa để cô nói hết, con bé đã mồm năm miệng mười đáp.
- Bác nói dối.. bác nói bác ghét Su...
Xong hồi con bé bật khóc nức nở oà thành tiếng lớn.
Gia Minh vốn không muốn nặng lời với trẻ con nhưng khi thấy Su nói vậy khiến anh khó chịu vô cùng. Anh lớn tiếng nói.
- Su!!! Con là trẻ con tuyệt đối không được nói dối. Ai dậy con nói vậy hả?
Con bé oà khóc lớn tiếng hơn, Gia Hưng kéo con bé vào lòng rồi nói.
- Su... ba bảo con nín ngay. Con không được nói vậy.
Út Liên:
- Sao mình lại nặng lời với con. Trẻ con thường không biết nói dối.
Gia Minh lạnh lùng nói.
- Trẻ con không biết nói dối nhưng người lớn dạy trẻ con nói dối thì có đấy.
Nhìn thấy sắc mặt của Gia Minh không tốt nên Út Liên liền im lặng.
Bà nội ở trên mâm các bô não khó chịu nhìn về phía mâm dưới rồi nói với các ông bà trong họ.
- Mọi người cứ tự nhiên ăn đi, đừng quan tâm tới việc nhỏ của tụi trẻ ấy mà.
Mặc dù nghe bà nội nói vậy nhưng mọi người không hẳn là không bận tâm tới.
1 giờ chiều... sau khi mọi người trở về đã hết, bà nội mới bắt đầu trách móc từng người một về bữa cơm lúc trưa. Lúc trở về phòng, cô phụng phịu thở dài ngồi phịch xuống giường. Gia Minh vừa thay áo sơ mi vừa liếc mắt nhìn cô rồi hỏi.
- Vợ anh lại làm sao thế?
- Gia Minh...em đang nghĩ có nên nói cho bà nội với mọi người biết thân phận thực sự của em không? Chúng ta không thể che dấu mãi như thế này được.
Gia Minh dừng động tác rồi bước gần đến chỗ cô, chậm rãi nói.
- Nhất định sẽ nói nhưng để anh xem thời gian nào hợp lý nhất sẽ nói.
Cô nhìn anh rồi gật đầu.
- Mà giờ anh đi đến công ty luôn à?
- Ừm. Khả năng tối nay anh không ăn cơm nhà vì có cuộc hẹn với đối tác.
Cô đưa mắt tinh nghịch hỏi.
- Đối tác là nam hay là một cô chân dài miên man nào đó?
- Tầm này chân dài cũng đâu bằng vợ anh chân ngắn.
- Xuý. Chỉ được cái nịnh vợ là nhanh.
Anh cười nhẹ rồi hôn chụt lên trán cô một cái mới bước đi.
*******
Buổi chiều gió mát, cô xuống sân vườn ngồi xích đu thì đã thấy bé Su đang ôm con gấu bông ngồi sẵn đó. Thấy cô, con bé đứng dậy ngoảnh đi thì cô gọi lại.
- Su...ngồi đó chơi với bác đi.
- Không... con không chơi với bác nữa. Bác nói bác ghét con rồi.
- Con không chơi với bác là bác buồn đó nhé.
Con bé mếu máo.
- Bác cũng làm Su buồn mà.
Cô nở ra nụ cười hiền dịu tiến tới gần chỗ con bé rồi nhẹ giọng hỏi.
- Bác thương Su vì Su là đứa trẻ ngoan. Vậy Su có ngoan không?
Con bé suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
- vậy bây giờ bác hỏi gì thì Su trả lời đấy nhé.
- Dạ.
- Ai nói với Su là bác ghét Su, bác không muốn thấy Su... để bác xem ai dám nói vậy để Su buồn nào.
- Mẹ Liên nói.. mẹ nói ăn cơm không được ngồi cùng bác nữa, bác không yêu Su đâu, bác ghét Su và không muốn thấy Su nữa..
À thì ra lại là Út Liên... cô ta đang cố tình đầu độc cho con mình những ý nghĩ xấu xa về người khác. Không thể để yên chuyện này, cô phải đi tìm ả nói chuyện cho ra lẽ.
Cô nhẹ giọng cúi xuống nói với Su.
- Mẹ Liên không biết nên mẹ Liên nói vậy chứ bác yêu Su mà. Bác không yêu Su thì làm sao bác hay xé gà cho Su ăn. Su đừng buồn nữa nhé.
Con bé gật đầu.
- Vậy Su ngồi đây chơi nhé. Bác đi công chuyện lát, chơi xong rồi vào nhà nghỉ ngơi nhé.
Cô đứng lên đi tìm Út Liên từ phòng tới các tầng đều không thấy.
- Cúc thấy Út Liên đâu không?
- Vừa con thấy mợ ba ở khu vườn đằng sau mà.
- Ơ. Mợ vừa từ đó về có thấy đâu.
- Con mới gặp mà mợ.
- Ừ. Vậy mợ đi trước đây.
Xuống dưới khu sân vườn sau cô thấy Út Liên đang đứng nói chuyện điện thoại. Chắc do mải mê nói chuyện quá nên Út Liên không biết được có sự xuất hiện của cô.
- Tôi muốn xử hắn ta càng sớm càng tốt, đừng để hắn ta làm phiền tôi nữa. Các người hiểu không?
- Bao tiền cũng được. Miễn là làm kín kín một chút.
Út Liên tắt điện thoại quay người đi thì thấy cô đứng trước mặt khiến ả giật mình rơi điện thoại xuống sàn.
- Chị đứng đây lâu chưa?
Cô chầm chậm nói.
- Có phải thím định giết bố bé Su bịt đầu mối đúng không?
Út Liên thay đổi sắc mặt nói.
- Chị nói cái quái gì vậy? Em không hiểu chị nói gì. Tại sao em phải giết chồng mình,chị đừng nói láo!
- Gia Hưng không phải bố bé Su.
- Ai nói chị vậy?
- Thím mà nói lớn tiếng để mọi người nghe được thì đừng trách tôi không biết giữ mồm.
Út Liên nhìn trước ngó sau rồi nói.
- Chị muốn gì? Chị định làm gì? Chị tưởng những lời nói linh tinh này của chị sẽ khiến mọi người tin.
- Tin hay không chỉ cần thử ADN là biết mà.
Út Liên cứng họng không nói lên lời.
Cô nói tiếp.
- Dừng lại cái hành động điên rồ đó đi. Ít nhất cô cũng nên vì con mình. Còn nữa, đừng tìm cách phá tôi nữa, tôi không ngao ngán thím đâu. Chọn cách yên bình hay bão giông phụ thuộc vào thái độ sống của thím. Đừng bao giờ nghĩ ai cũng xấu xa giống mình.
Nói rồi cô quay mặt bước đi, Út Liên gọi lại.
- Chị sẽ không nói chuyện này cho ai chứ?
- Phụ thuộc vào cách sống của thím sau này. Dừng lại mọi chuyện khi chưa quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.