Chương 59
Trang Buby
18/08/2020
Cô cũng theo đó mà xúc động không kém gì vú Tám, nếu hồn ma cu Tý gặp
tối qua là mẹ chồng cô vậy rốt cuộc bà còn điều gì nặng lòng mà bao
nhiêu năm rồi vẫn chưa thể đi siêu thoát. Cô nghẹn lòng hỏi thêm:
- Vậy vú Tám còn nhớ hôm mẹ chồng con bị tai nạn là sáng hay chiều không ạ?
- Khoảng gần 12 giờ trưa. Tôi vẫn nhớ như in lúc lão phu nhân làm lễ rước vong về nhà. Khi đó sư thầy cúng kiếng khó khăn lắm thì vong linh mới chịu nhập vô cành phan, sư thầy nói linh hồn không chịu đi. Mọi người khi đó nói nhau rằng chắc bà cả vẫn day dứt khi cậu Gia Minh vẫn còn nhỏ. Đúng rồi, bà cả còn một người em gái sinh đôi nữa, không biết cậu Gia Minh biết không.
Cô ngạc nhiên trả lời.
- Cháu không thấy anh ấy nhắc tới người dì này.
- Trước lúc bà cả còn sống thì bà ấy hay lui tới Trần Gia lắm. Từ ngày bà cả mất tôi cũng không thấy bà ấy xuất hiện nữa. Bà ấy là em gái sinh đôi với bà cả nhưng nhan sắc không bằng bà cả. Mà bữa nay mợ làm gì mà lại quan tâm chuyện cũ vậy?
- À. Cũng không có gì đâu vú. Thỉnh thoảng con muốn ôn lại chuyện cũ xíu mà. Con không có duyên biết mặt mẹ chồng mình nên tò mò bà là người như nào.
- Nói tóm lại mẹ chồng mợ là người trên cả tuyệt vời. Tôi còn tấm ảnh của bà ấy nè, mợ có muốn xem không?
- Vú Tám còn ảnh hả? Vậy cho con mượn chút được không?
- Được. Nhưng mợ đợi tôi lát, tôi làm xong công việc rồi lên phòng lấy cho mợ.
- Được được. Con cảm ơn vú nhé.
Bà hai từ xa đi tới, vừa đi vừa nói:
- Sao con không ở trên phòng nghỉ ngơi, xuống dưới này làm gì?
- Mẹ hai. Con ở phòng nhiều nên chán, xuống dưới này hít thở không khí sáng sớm ấy mà.
- Ừm. Mẹ tính đi chợ hải sản. Con có muốn ăn gì không? Tầm tuổi thai này nên bổ sung thêm nhiều canxi cho tốt nhé.
- À đúng rồi. Mẹ hai mua giúp con ít cua nhé, trưa nay con biểu mẹ con nấu bún riêu cua.
- Ấy. Sao lại biểu mẹ con làm, nếu con thích thì có thể biểu đầu bếp làm cũng được mà. Bà lên chơi vài ngày lại bắt tội bà.
- Hihi con thích nhất món bún riêu mẹ con nấu mà. Lâu lâu làm nũng chút mẹ ạ.
- Con bé này. Thôi mẹ đi đây kẻo lại hết cua ngon. Đi sớm gặp được cua đồng vẫn là ngon nhất.
- Dạ.
Cô cũng quay qua nói với vú Tám.
- Con lên phòng trước nhé. Lát vú nhớ lấy ảnh cho con xem nhé.
- Tôi biết rồi mợ.
Lúc cô lên phòng thì thấy Gia Minh đang đứng ngoài ban công hút thuốc. Ánh ban mai chiếu xuống đôi lông mày rậm dày, sống mũi cao cùng bờ môi mỏng, ánh mắt nhìn xa xăm toát lên sự trầm ổn. Dưới bờ vai dài rộng tráng kiện là một lồng ngực với từng múi cơ bắp cuồn cuộn. Không thể phủ nhận, người đàn ông ấy của cô có một sức hút cực kỳ mãnh liệt. Anh xoay người lại thấy cô, vội vàng dập tắt điếu thuốc dưới chân, dịu dàng hỏi.
- Em vừa xuống dưới lầu hay là sang phòng mẹ? Anh dậy đã không thấy em đâu.
- Em xuống dưới lầu lên mà.
- Sáng giờ đã sang thăm mẹ chưa đó?
- Em có ghé qua một chút. Nhưng mà hôm nay anh lại tâm trạng gì à?
- Đâu có đâu.
- Lại còn dấu em. Ánh mắt anh đâu thể dấu nổi.
- Thực ra cũng không có gì quan trọng đâu. Em đừng lo nhé.
- Em vừa đi gặp vú Tám về. Vú Tám nói mẹ còn một người em gái sinh đôi. Anh biết bà dì đó không?
Gia Minh nhíu mày hỏi lại:
- Em gái sinh đôi? Sao anh chưa từng nghe thấy ai nhắc đến.
- Đó giờ bà nội chưa nói với anh ạ?
- Ừm. Chưa ai nói với anh về người dì này.
- Em cũng không biết sao mọi người lại dấu anh nữa. Nhưng anh đừng vội trách bà, chắc bà có lý do gì đó.
- Anh biết rồi.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng của cu Tý.
- Anh chị ơi. Em vô được không?
- Vô đi cu Tý.
Cu tý hớn ha hớn hở bước vào.
Gia Minh hỏi:
- Đêm qua lạ nhà ngủ ngon không em?
- Úi. Em đặt lưng xuống giường là ngủ không biết trời đất đâu luôn. Nhưng có điều đêm qua em lại gặp ác mộng. Em lại gặp hồn ma dưới gốc xoài tối qua.
- Vậy hồn ma đó có nói gì với em không? ( cô hỏi lại)
Cu Tý lắc đầu.
- Em không nhớ nữa nhưng hình như là có..
- Em cố nhớ lại xem nào.
Gia Minh:
- Đừng bắt thằng bé nhớ lại nữa em. Tội thằng nhỏ.- Gia Minh!
- Hai chị em nói với nhau nhé, anh xuống dưới nhà lúc. À đúng rồi, lát anh cho cu Tý đi ra ngoài thị trấn chơi nhé.
Sau khi anh đi khỏi, cô lại cố gắng gặng hỏi lại cu Tý.
- Em nhớ lại giúp chị xem người phụ nữ ấy nói gì đi.
- Mà sao bữa nay chị quan tâm chuyện này vậy?
- Chị có việc rất cần ấy. Thực sự rất rất cần ấy.
- Nhưng mà giấc mơ đó nó... ôi thôi em không nhớ nữa đâu.. không nhớ nổi.
- Cu Tý!!
- Em ra ngoài chơi với anh rể đây.
Nhỏ Cúc bên ngoài cửa gọi vào.
- Mợ ơi.. lão phu nhân kêu mợ mời bà với cậu nhỏ xuống ăn sáng.
- Ừ được rồi. Mợ xuống luôn đây.
Lúc 3 người bước đến cửa nhà ăn thì xa xa cô thấy người nhà của An Nhã xách theo một làn đồ đi từ hướng nhà kho ra cổng. Cô ngây người nhìn theo bước đi của cô gái mặc đồ đen, đầu lại đội mũ lưỡi trai. Theo cảm giác cô lên tiếng gọi.
- Khoan đã cô gì ơi.
Cô gái khựng chân lại. Bất chợt vú Tám đứng đằng sau lên tiếng khiến cô giật mình quay lại.
- Mợ với bà và cậu nhỏ vô trong thôi ạ.
Lúc cô quay qua nhìn đã chẳng thấy cô gái đó đâu nữa.
- Nụ. Vô thôi kẻo mọi người đợi (mẹ cô nói)
- Dạ mẹ.
Bên trong đã đông đủ mọi người trong nhà. Bà nội ngồi chính giữa, ba chồng cô với hai bà ngồi kế bên, tiếp đó là vợ chồng Gia Hưng. Gia Hưng bữa nay coi bộ sắc mặt tốt hơn hôm qua một chút. Bà nội với mọi người nhanh chóng mời mẹ cô ngồi xuống dùng bữa, bà nói:
- Bà xui với cháu đây đừng ngại nhé. Cứ tự nhiên như nhà của mình.
Mẹ cô cười nhẹ trả lời:
- Dạ cháu biết rồi ạ.
Bà ba nói:
- Sún lại đây gỡ thịt tôm hùm cho cậu nhỏ.
- Ấy bà ơi. Thằng bé lớn rồi cứ để nó tự làm ạ
- Không sao đâu chị xui.
Bà nội:
- Mà Gia Minh chưa xuống hả Nụ?
- Con tưởng anh ấy xuống dưới này được lúc rồi bà nội.Vừa dứt lời thì Gia Minh từ ngoài đi vào.
- Xin lỗi cả nhà, con đến hơi chậm.
Ba chồng cô:
- Thôi được rồi. Mời cả nhà dùng bữa nhé.
Cả bữa ăn mọi người quanh đi quanh lại nói về chuyện 2 đứa bé trong bụng của cô và Út Liên, không khí mỗi lúc một vui vẻ, đủ để cô cảm nhận mọi người chào đón hai đứa trẻ này biết nhường nào.
- Mà đúng rồi. Bé Su đâu thím út?
- Dạ con bé hôm nay kêu mệt, vẫn nằm trên phòng chị ạ.
- Thế có ai trên đó với con bé không?
- Có chị ạ.
Bà nội:
- Nghe nói bây giờ đang dịch sốt xuất huyết ấy. Cẩn thận cho con nhỏ, sức đề kháng vẫn kém. Kể cả 2 đứa cũng vậy, đang mang bầu phải tuyệt đối cẩn thận.
- Dạ bà nội.
Sau khi dùng bữa xong, cô theo vú Tám lên phòng lấy ảnh của mẹ chồng cô, còn Gia Minh đưa cu Tý ra ngoài thị trấn dạo chơi thêm vài khu trung tâm.
Cầm bức ảnh của mẹ chồng cô mà cô như không cầm được lòng. Nụ cười, ánh mắt hiền hoà như vậy, tiếc là mệnh lại yểu. Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống tấm ảnh, vú Tám chầm chậm nói.
- Đây là bức ảnh duy nhất tôi còn giữ lại.
- Mẹ chồng cháu.. bà đẹp thật ấy vú Tám ạ.
- Cậu Gia Minh được kết tinh từ nhan sắc, trí tuệ, tất cả những nét đẹp nhất của ông bà. Bà cả mất sớm nhưng chắc sẽ yên lòng khi nhìn thấy thành công của cậu ấy ngày hôm nay.
- Dạ. Cháu cũng hy vọng là vậy. Vú cho cháu mượn tấm ảnh này cháu đem về phòng ít bữa nhé.
- Mợ cứ tự nhiên đi.
Cô ghé phòng mẹ mình thì gặp nhỏ Cúc.
- Mợ tìm bà ạ? Bà vừa nãy được bà hai với bà ba dẫn đi chợ trung tâm rồi.
- Vậy à? Mẹ hai với mẹ ba nghe vẻ dạo này nói chuyện vui vẻ với nhau hơn đúng không Cúc.
- Con cũng thấy vậy.
- Vậy là tốt rồi.
- Ý mà mợ cầm tấm ảnh của ai mà đẹp vậy?
- Mẹ chồng mợ đó.
- Mợ cho con xem với ạ.
Cúc cầm lấy tấm ảnh rồi nhìn xuống suy nghĩ.
- Con nhìn thấy bà giống giống một người. Rất quen luôn mợ.
- Con nhớ được ai không Cúc?
- Đúng rồi, bà Phương gần nhà con. Có điều bà không được đẹp như bà cả nhà mình. Nhưng nhiều nét giống lắm.
- Quê con ở đâu hả Cúc?
- Quê con cách đây 100km cơ mợ.
- Thế bà Phương mà con nói có chồng con gì không?
- Bà đó cũng tội lắm mợ. Người ta biểu bà ấy bị trời hành hay sao mà điên điên khùng khùng mà.
Tự nhiên từ đâu trong đầu cô lại liên tưởng bà Phương đó chính là dì của Gia Minh. Cô không biết sao mình lại có suy nghĩ vậy nhưng trực giác mách bảo cô rằng bà ấy có liên quan tới Gia Minh và cô tin vào trực giác của mình. Còn về vụ linh hồn dưới gốc cây xoài, cô nhất định sẽ tìm thầy pháp hỏi cho rõ chuyện, cô tin vào tâm linh, cô tin rằng không tự dưng linh hồn lại để cho người khác nhìn thấy mình, chắc chắn là linh hồn đó có tâm nguyện gì đó chưa được hoàn thành.
****
3 ngày sau
Mẹ cô xin phép cả nhà đưa cu Tý về quê, có dịp sẽ lên sau. Mặc dù cả nhà hết lời giữ lại nhưng bà vẫn một mực muốn về dưới quê với lý do còn vướng một số công chuyện quan trọng. Trước khi ra về, lúc sắp xếp đồ đạc, cu Tý có nói với cô.
- Hôm trước chị hỏi em chuyện có nhớ linh hồn nói gì, hôm đó em không nhớ nhưng hôm nay bất chợt em nhớ ra rồi.
- Sao cơ?
- Linh hồn đó nói muốn cầu siêu cho đứa bé. Em thấy bụng bà ấy chảy nhiều máu lắm.
- Em nhớ chắc chứ?
- Chắc ạ. Bây giờ nhắc lại em còn thấy sợ đây này.
Cô mỉm cười đưa tay sờ nhẹ lên má cu Tý, giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
- Về dưới quê phải chịu khó nghe lời ba mẹ đấy. mấy bữa nữa anh chị về chơi sau. Rồi phải chịu khó chăm học để mai sau cháu nó còn tự hào về cậu.
- Vậy vú Tám còn nhớ hôm mẹ chồng con bị tai nạn là sáng hay chiều không ạ?
- Khoảng gần 12 giờ trưa. Tôi vẫn nhớ như in lúc lão phu nhân làm lễ rước vong về nhà. Khi đó sư thầy cúng kiếng khó khăn lắm thì vong linh mới chịu nhập vô cành phan, sư thầy nói linh hồn không chịu đi. Mọi người khi đó nói nhau rằng chắc bà cả vẫn day dứt khi cậu Gia Minh vẫn còn nhỏ. Đúng rồi, bà cả còn một người em gái sinh đôi nữa, không biết cậu Gia Minh biết không.
Cô ngạc nhiên trả lời.
- Cháu không thấy anh ấy nhắc tới người dì này.
- Trước lúc bà cả còn sống thì bà ấy hay lui tới Trần Gia lắm. Từ ngày bà cả mất tôi cũng không thấy bà ấy xuất hiện nữa. Bà ấy là em gái sinh đôi với bà cả nhưng nhan sắc không bằng bà cả. Mà bữa nay mợ làm gì mà lại quan tâm chuyện cũ vậy?
- À. Cũng không có gì đâu vú. Thỉnh thoảng con muốn ôn lại chuyện cũ xíu mà. Con không có duyên biết mặt mẹ chồng mình nên tò mò bà là người như nào.
- Nói tóm lại mẹ chồng mợ là người trên cả tuyệt vời. Tôi còn tấm ảnh của bà ấy nè, mợ có muốn xem không?
- Vú Tám còn ảnh hả? Vậy cho con mượn chút được không?
- Được. Nhưng mợ đợi tôi lát, tôi làm xong công việc rồi lên phòng lấy cho mợ.
- Được được. Con cảm ơn vú nhé.
Bà hai từ xa đi tới, vừa đi vừa nói:
- Sao con không ở trên phòng nghỉ ngơi, xuống dưới này làm gì?
- Mẹ hai. Con ở phòng nhiều nên chán, xuống dưới này hít thở không khí sáng sớm ấy mà.
- Ừm. Mẹ tính đi chợ hải sản. Con có muốn ăn gì không? Tầm tuổi thai này nên bổ sung thêm nhiều canxi cho tốt nhé.
- À đúng rồi. Mẹ hai mua giúp con ít cua nhé, trưa nay con biểu mẹ con nấu bún riêu cua.
- Ấy. Sao lại biểu mẹ con làm, nếu con thích thì có thể biểu đầu bếp làm cũng được mà. Bà lên chơi vài ngày lại bắt tội bà.
- Hihi con thích nhất món bún riêu mẹ con nấu mà. Lâu lâu làm nũng chút mẹ ạ.
- Con bé này. Thôi mẹ đi đây kẻo lại hết cua ngon. Đi sớm gặp được cua đồng vẫn là ngon nhất.
- Dạ.
Cô cũng quay qua nói với vú Tám.
- Con lên phòng trước nhé. Lát vú nhớ lấy ảnh cho con xem nhé.
- Tôi biết rồi mợ.
Lúc cô lên phòng thì thấy Gia Minh đang đứng ngoài ban công hút thuốc. Ánh ban mai chiếu xuống đôi lông mày rậm dày, sống mũi cao cùng bờ môi mỏng, ánh mắt nhìn xa xăm toát lên sự trầm ổn. Dưới bờ vai dài rộng tráng kiện là một lồng ngực với từng múi cơ bắp cuồn cuộn. Không thể phủ nhận, người đàn ông ấy của cô có một sức hút cực kỳ mãnh liệt. Anh xoay người lại thấy cô, vội vàng dập tắt điếu thuốc dưới chân, dịu dàng hỏi.
- Em vừa xuống dưới lầu hay là sang phòng mẹ? Anh dậy đã không thấy em đâu.
- Em xuống dưới lầu lên mà.
- Sáng giờ đã sang thăm mẹ chưa đó?
- Em có ghé qua một chút. Nhưng mà hôm nay anh lại tâm trạng gì à?
- Đâu có đâu.
- Lại còn dấu em. Ánh mắt anh đâu thể dấu nổi.
- Thực ra cũng không có gì quan trọng đâu. Em đừng lo nhé.
- Em vừa đi gặp vú Tám về. Vú Tám nói mẹ còn một người em gái sinh đôi. Anh biết bà dì đó không?
Gia Minh nhíu mày hỏi lại:
- Em gái sinh đôi? Sao anh chưa từng nghe thấy ai nhắc đến.
- Đó giờ bà nội chưa nói với anh ạ?
- Ừm. Chưa ai nói với anh về người dì này.
- Em cũng không biết sao mọi người lại dấu anh nữa. Nhưng anh đừng vội trách bà, chắc bà có lý do gì đó.
- Anh biết rồi.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng của cu Tý.
- Anh chị ơi. Em vô được không?
- Vô đi cu Tý.
Cu tý hớn ha hớn hở bước vào.
Gia Minh hỏi:
- Đêm qua lạ nhà ngủ ngon không em?
- Úi. Em đặt lưng xuống giường là ngủ không biết trời đất đâu luôn. Nhưng có điều đêm qua em lại gặp ác mộng. Em lại gặp hồn ma dưới gốc xoài tối qua.
- Vậy hồn ma đó có nói gì với em không? ( cô hỏi lại)
Cu Tý lắc đầu.
- Em không nhớ nữa nhưng hình như là có..
- Em cố nhớ lại xem nào.
Gia Minh:
- Đừng bắt thằng bé nhớ lại nữa em. Tội thằng nhỏ.- Gia Minh!
- Hai chị em nói với nhau nhé, anh xuống dưới nhà lúc. À đúng rồi, lát anh cho cu Tý đi ra ngoài thị trấn chơi nhé.
Sau khi anh đi khỏi, cô lại cố gắng gặng hỏi lại cu Tý.
- Em nhớ lại giúp chị xem người phụ nữ ấy nói gì đi.
- Mà sao bữa nay chị quan tâm chuyện này vậy?
- Chị có việc rất cần ấy. Thực sự rất rất cần ấy.
- Nhưng mà giấc mơ đó nó... ôi thôi em không nhớ nữa đâu.. không nhớ nổi.
- Cu Tý!!
- Em ra ngoài chơi với anh rể đây.
Nhỏ Cúc bên ngoài cửa gọi vào.
- Mợ ơi.. lão phu nhân kêu mợ mời bà với cậu nhỏ xuống ăn sáng.
- Ừ được rồi. Mợ xuống luôn đây.
Lúc 3 người bước đến cửa nhà ăn thì xa xa cô thấy người nhà của An Nhã xách theo một làn đồ đi từ hướng nhà kho ra cổng. Cô ngây người nhìn theo bước đi của cô gái mặc đồ đen, đầu lại đội mũ lưỡi trai. Theo cảm giác cô lên tiếng gọi.
- Khoan đã cô gì ơi.
Cô gái khựng chân lại. Bất chợt vú Tám đứng đằng sau lên tiếng khiến cô giật mình quay lại.
- Mợ với bà và cậu nhỏ vô trong thôi ạ.
Lúc cô quay qua nhìn đã chẳng thấy cô gái đó đâu nữa.
- Nụ. Vô thôi kẻo mọi người đợi (mẹ cô nói)
- Dạ mẹ.
Bên trong đã đông đủ mọi người trong nhà. Bà nội ngồi chính giữa, ba chồng cô với hai bà ngồi kế bên, tiếp đó là vợ chồng Gia Hưng. Gia Hưng bữa nay coi bộ sắc mặt tốt hơn hôm qua một chút. Bà nội với mọi người nhanh chóng mời mẹ cô ngồi xuống dùng bữa, bà nói:
- Bà xui với cháu đây đừng ngại nhé. Cứ tự nhiên như nhà của mình.
Mẹ cô cười nhẹ trả lời:
- Dạ cháu biết rồi ạ.
Bà ba nói:
- Sún lại đây gỡ thịt tôm hùm cho cậu nhỏ.
- Ấy bà ơi. Thằng bé lớn rồi cứ để nó tự làm ạ
- Không sao đâu chị xui.
Bà nội:
- Mà Gia Minh chưa xuống hả Nụ?
- Con tưởng anh ấy xuống dưới này được lúc rồi bà nội.Vừa dứt lời thì Gia Minh từ ngoài đi vào.
- Xin lỗi cả nhà, con đến hơi chậm.
Ba chồng cô:
- Thôi được rồi. Mời cả nhà dùng bữa nhé.
Cả bữa ăn mọi người quanh đi quanh lại nói về chuyện 2 đứa bé trong bụng của cô và Út Liên, không khí mỗi lúc một vui vẻ, đủ để cô cảm nhận mọi người chào đón hai đứa trẻ này biết nhường nào.
- Mà đúng rồi. Bé Su đâu thím út?
- Dạ con bé hôm nay kêu mệt, vẫn nằm trên phòng chị ạ.
- Thế có ai trên đó với con bé không?
- Có chị ạ.
Bà nội:
- Nghe nói bây giờ đang dịch sốt xuất huyết ấy. Cẩn thận cho con nhỏ, sức đề kháng vẫn kém. Kể cả 2 đứa cũng vậy, đang mang bầu phải tuyệt đối cẩn thận.
- Dạ bà nội.
Sau khi dùng bữa xong, cô theo vú Tám lên phòng lấy ảnh của mẹ chồng cô, còn Gia Minh đưa cu Tý ra ngoài thị trấn dạo chơi thêm vài khu trung tâm.
Cầm bức ảnh của mẹ chồng cô mà cô như không cầm được lòng. Nụ cười, ánh mắt hiền hoà như vậy, tiếc là mệnh lại yểu. Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống tấm ảnh, vú Tám chầm chậm nói.
- Đây là bức ảnh duy nhất tôi còn giữ lại.
- Mẹ chồng cháu.. bà đẹp thật ấy vú Tám ạ.
- Cậu Gia Minh được kết tinh từ nhan sắc, trí tuệ, tất cả những nét đẹp nhất của ông bà. Bà cả mất sớm nhưng chắc sẽ yên lòng khi nhìn thấy thành công của cậu ấy ngày hôm nay.
- Dạ. Cháu cũng hy vọng là vậy. Vú cho cháu mượn tấm ảnh này cháu đem về phòng ít bữa nhé.
- Mợ cứ tự nhiên đi.
Cô ghé phòng mẹ mình thì gặp nhỏ Cúc.
- Mợ tìm bà ạ? Bà vừa nãy được bà hai với bà ba dẫn đi chợ trung tâm rồi.
- Vậy à? Mẹ hai với mẹ ba nghe vẻ dạo này nói chuyện vui vẻ với nhau hơn đúng không Cúc.
- Con cũng thấy vậy.
- Vậy là tốt rồi.
- Ý mà mợ cầm tấm ảnh của ai mà đẹp vậy?
- Mẹ chồng mợ đó.
- Mợ cho con xem với ạ.
Cúc cầm lấy tấm ảnh rồi nhìn xuống suy nghĩ.
- Con nhìn thấy bà giống giống một người. Rất quen luôn mợ.
- Con nhớ được ai không Cúc?
- Đúng rồi, bà Phương gần nhà con. Có điều bà không được đẹp như bà cả nhà mình. Nhưng nhiều nét giống lắm.
- Quê con ở đâu hả Cúc?
- Quê con cách đây 100km cơ mợ.
- Thế bà Phương mà con nói có chồng con gì không?
- Bà đó cũng tội lắm mợ. Người ta biểu bà ấy bị trời hành hay sao mà điên điên khùng khùng mà.
Tự nhiên từ đâu trong đầu cô lại liên tưởng bà Phương đó chính là dì của Gia Minh. Cô không biết sao mình lại có suy nghĩ vậy nhưng trực giác mách bảo cô rằng bà ấy có liên quan tới Gia Minh và cô tin vào trực giác của mình. Còn về vụ linh hồn dưới gốc cây xoài, cô nhất định sẽ tìm thầy pháp hỏi cho rõ chuyện, cô tin vào tâm linh, cô tin rằng không tự dưng linh hồn lại để cho người khác nhìn thấy mình, chắc chắn là linh hồn đó có tâm nguyện gì đó chưa được hoàn thành.
****
3 ngày sau
Mẹ cô xin phép cả nhà đưa cu Tý về quê, có dịp sẽ lên sau. Mặc dù cả nhà hết lời giữ lại nhưng bà vẫn một mực muốn về dưới quê với lý do còn vướng một số công chuyện quan trọng. Trước khi ra về, lúc sắp xếp đồ đạc, cu Tý có nói với cô.
- Hôm trước chị hỏi em chuyện có nhớ linh hồn nói gì, hôm đó em không nhớ nhưng hôm nay bất chợt em nhớ ra rồi.
- Sao cơ?
- Linh hồn đó nói muốn cầu siêu cho đứa bé. Em thấy bụng bà ấy chảy nhiều máu lắm.
- Em nhớ chắc chứ?
- Chắc ạ. Bây giờ nhắc lại em còn thấy sợ đây này.
Cô mỉm cười đưa tay sờ nhẹ lên má cu Tý, giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
- Về dưới quê phải chịu khó nghe lời ba mẹ đấy. mấy bữa nữa anh chị về chơi sau. Rồi phải chịu khó chăm học để mai sau cháu nó còn tự hào về cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.