Chương 6: Phụ nữ mang thai không nên vận động mạnh
Kim Xoàn
05/03/2023
Cảm giác khi đang viết pỏn mà bị bắt thóp là như thế nào?
Ừ, chính nó! Chính là lúc này! Mộng Thanh thà rằng mình biến mất như chưa tồn tại. Nếu cuộc đời cô như một vở diễn, cô tình nguyện để bản thân mình chìm đắm trong dàn vai phụ chứ không muốn làm nữ chính bất hạnh như vậy.
''Xin lỗi, tôi...tôi thật sự không hiểu câu hỏi của anh Trịnh cho lắm. Tôi cần thời gian để nghiên cứu câu trả lời''
''Bạn không hiểu chỗ nào? Tôi sẵn sàng giải đáp''
''...'' Mịa, cô làm gì biết anh ta hỏi câu gì?
''Tôi nhìn thấy bạn rất tập trung để trả lời câu hỏi này nên bạn không cần ngại ngùng khi đặt câu hỏi cùng tôi. Nếu bạn thấy bất tiện thì có thể mang laptop lên, tôi sẽ nhìn vào bài soạn văn của bạn để giải thích''
''Thưa giám đốc Trịnh, chân tôi bị đau nên không tiện. Về câu hỏi của anh tôi sẽ tự nghiên cứu, không cần phiền anh''
Đậu móe nó cái tên này chắc chắn đang chơi xỏ cô. Từ đầu đến cuối cứ mặt kệ cô muốn làm gì thì làm, sau đó lại tung ra một tuyệt chiêu ch.ết chóc. Đúng là đàn ông của nhà họ Trịnh đều chó má như nhau. Thích nhất là đưa người khác ra làm trò đùa, vờn con người ta như mèo vờn chuột rồi tỏ ra vô tội.
''Chân cô đang bị đau à? Vậy thì để tôi bước xuống dưới, cô có thể cho tôi xem những gì cô đã đề ra''
''Tôi...tôi...'' Tôi đang gõ pỏn, anh có muốn chiêm ngưỡng cách tạo ra con người không?
Mộng Thanh lại quay về thời kỳ sơ sinh, cô nhắm thấy không xong, bèn vội vàng thành thật: "Xin lỗi, anh Trịnh, tôi...không chú ý nghe anh nói"
Vị giáo sư già đứng bên cạnh Trịnh Khải Thiên nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng. Còn Trịnh Khải Thiên như biết trước kết quả, anh mĩm cười, bảo: "Bạn sinh viên này, có gì bạn không hài lòng về tôi nên mới không lắng nghe lời tôi chia sẽ không?"
Mạt Mộng Thanh hết xanh rồi lại đỏ. Những sinh viên xung quanh bắt đầu chú ý đến cô, cô hận không thể vùi đầu xuống đất như đà điểu. Chẳng lẻ lại nói trắng ra cô rất rất không hài lòng với đàn ông nhà họ Trịnh các anh, làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
"Tôi...tôi...tôi không có...giám đốc Trịnh giảng rất hay. Nhưng do tôi có chút việc riêng phải hoàn thành nên...nên mới không lắng nghe anh nói được..."
"Bạn có thể cho tôi biết bạn đang làm gì không?" Anh quyết định không buông tha cho cô.
Tôi đang gõ truyện pỏn.
Tôi đang biết truyện cho người lớn đọc.
"Tôi...tôi..."
"..." Trịnh Khải Thiên im lặng.
"Tôi xin lỗi, tôi sẽ không như vậy nữa"
Anh nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của cô thì cũng không nỡ vặn vẹo cô thêm làn gì nữa. Anh nói rằng: "Tôi bỏ thời gian đến đây để tọa đàm cùng các bạn thì trong thời gian đó các bạn cũng bỏ thời gian để đến đây nghe tôi nói. Bài học được dạy ở trường Đại Học không phải là miễn phí, tôi mong các bạn trân trọng thời gian lẫn tiền bạc các bạn đầu tư cho việc ngồi ở đây"
Trịnh Khải Thiên nói một câu ngắn gọn rồi tiếp tục công việc của anh. Mộng Thanh đã mất hết cảm xúc, chỉ đành đóng laptop lại, hồn vía đã sớm lên mây.
Ra về, Mộng Thanh vội vàng biến mất khỏi giảng đường. Níu tay một người bên cạnh để hỏi nguyên nhân vì sao anh ta xuất hiện ở đây. Nếu đến đây để trả thù cô, thì con mẹ nó anh ta đúng là rảnh rỗi.
"Tuần trước giáo sư có nói với tụi mình là tuần này giám đốc Trịnh Khải Thiên của công ty tài chính MM đến đây để tọa đàm, không lẽ mày quên rồi à?"
Cô không nhớ, thật đấy.
Mộng Thanh ôm tâm tư rối nùi lảo đảo bước đi. Trong âm thanh loài người đang huân hoan chào đoán sự xuất hiện của anh khi nãy thì cô lại sợ hãi không thôi. Chẳng lẽ trên đời này lại lắm cái nghiệt duyên như vậy?
Cô buồn bực vò đầu bức tóc, đá một chân về phía trước.
Bỗng, chiếc giày huy hoàng rời khỏi chân cô, quay vài vòng rồi đáp xuống cầu thang. Cô nghe thấy tiếng đàn ông kêu lên, Mộng Thanh giật mình vội vàng rướn người nhìn xuống xem nạn nhân là ai...
Đoán không sai.
Trịnh Khải Thiên.
Anh ta cần chiếc giày của cô trên tay, từ phía dưới lầu phóng ánh mắt rực lửa lên nhìn cô. Như cặp uyên ương Romeo và Juliet, cả hai mắt đối mắt day dứt...
Đm, trời sập lần thứ n.
"Lại là cô à?"
"..."
Mộng Thanh cười ng.u ngơ, cô giơ tay lên say hi anh ta. Và kế đó, chẳng hiểu vì sao cô lại bỏ chạy. Cái sự nhục nhã dồn lại mấy ngày qua đã khiến cô mất can đảm khi đối mặt với người này. Vì để thuận lợi cho công việc chạy trốn, cô còn tháo một bên giày ra để tiện đường tẩu thoát. Giây phút bàn tay cô ứng nút thang máy thì từ phía dưới người kia cũng vừa đến. Ông trời có mắt, đó chính là cái người cô đang chạy trốn.
'Bạch'
Giày trên chân Mộng Thanh rơi xuống, cô định quay lưng bỏ chạy thì đã bị Trịnh Khải Thiên túm lấy vào thang máy, trán hằn lên hẳn ba vạch đen. Trong thang máy không có người, anh bèn áp sát cô vào trong, bóp má cô, gằn lên từng từ: "Cô bé này, mang thai con tôi mà chạy nhanh gớm"
"Anh bỏ tôi ra! Tôi không mang thai con anh! Tất cả chỉ là hiểu lầm!"
Đầu ngón tay kia càng siết chặt hơn, bàn tay kia lần xuống cấu mạnh một bên eo cô: "Phụ nữ mang thai không nên vận động mạnh"
"Có nghe không?"
Ừ, chính nó! Chính là lúc này! Mộng Thanh thà rằng mình biến mất như chưa tồn tại. Nếu cuộc đời cô như một vở diễn, cô tình nguyện để bản thân mình chìm đắm trong dàn vai phụ chứ không muốn làm nữ chính bất hạnh như vậy.
''Xin lỗi, tôi...tôi thật sự không hiểu câu hỏi của anh Trịnh cho lắm. Tôi cần thời gian để nghiên cứu câu trả lời''
''Bạn không hiểu chỗ nào? Tôi sẵn sàng giải đáp''
''...'' Mịa, cô làm gì biết anh ta hỏi câu gì?
''Tôi nhìn thấy bạn rất tập trung để trả lời câu hỏi này nên bạn không cần ngại ngùng khi đặt câu hỏi cùng tôi. Nếu bạn thấy bất tiện thì có thể mang laptop lên, tôi sẽ nhìn vào bài soạn văn của bạn để giải thích''
''Thưa giám đốc Trịnh, chân tôi bị đau nên không tiện. Về câu hỏi của anh tôi sẽ tự nghiên cứu, không cần phiền anh''
Đậu móe nó cái tên này chắc chắn đang chơi xỏ cô. Từ đầu đến cuối cứ mặt kệ cô muốn làm gì thì làm, sau đó lại tung ra một tuyệt chiêu ch.ết chóc. Đúng là đàn ông của nhà họ Trịnh đều chó má như nhau. Thích nhất là đưa người khác ra làm trò đùa, vờn con người ta như mèo vờn chuột rồi tỏ ra vô tội.
''Chân cô đang bị đau à? Vậy thì để tôi bước xuống dưới, cô có thể cho tôi xem những gì cô đã đề ra''
''Tôi...tôi...'' Tôi đang gõ pỏn, anh có muốn chiêm ngưỡng cách tạo ra con người không?
Mộng Thanh lại quay về thời kỳ sơ sinh, cô nhắm thấy không xong, bèn vội vàng thành thật: "Xin lỗi, anh Trịnh, tôi...không chú ý nghe anh nói"
Vị giáo sư già đứng bên cạnh Trịnh Khải Thiên nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng. Còn Trịnh Khải Thiên như biết trước kết quả, anh mĩm cười, bảo: "Bạn sinh viên này, có gì bạn không hài lòng về tôi nên mới không lắng nghe lời tôi chia sẽ không?"
Mạt Mộng Thanh hết xanh rồi lại đỏ. Những sinh viên xung quanh bắt đầu chú ý đến cô, cô hận không thể vùi đầu xuống đất như đà điểu. Chẳng lẻ lại nói trắng ra cô rất rất không hài lòng với đàn ông nhà họ Trịnh các anh, làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
"Tôi...tôi...tôi không có...giám đốc Trịnh giảng rất hay. Nhưng do tôi có chút việc riêng phải hoàn thành nên...nên mới không lắng nghe anh nói được..."
"Bạn có thể cho tôi biết bạn đang làm gì không?" Anh quyết định không buông tha cho cô.
Tôi đang gõ truyện pỏn.
Tôi đang biết truyện cho người lớn đọc.
"Tôi...tôi..."
"..." Trịnh Khải Thiên im lặng.
"Tôi xin lỗi, tôi sẽ không như vậy nữa"
Anh nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của cô thì cũng không nỡ vặn vẹo cô thêm làn gì nữa. Anh nói rằng: "Tôi bỏ thời gian đến đây để tọa đàm cùng các bạn thì trong thời gian đó các bạn cũng bỏ thời gian để đến đây nghe tôi nói. Bài học được dạy ở trường Đại Học không phải là miễn phí, tôi mong các bạn trân trọng thời gian lẫn tiền bạc các bạn đầu tư cho việc ngồi ở đây"
Trịnh Khải Thiên nói một câu ngắn gọn rồi tiếp tục công việc của anh. Mộng Thanh đã mất hết cảm xúc, chỉ đành đóng laptop lại, hồn vía đã sớm lên mây.
Ra về, Mộng Thanh vội vàng biến mất khỏi giảng đường. Níu tay một người bên cạnh để hỏi nguyên nhân vì sao anh ta xuất hiện ở đây. Nếu đến đây để trả thù cô, thì con mẹ nó anh ta đúng là rảnh rỗi.
"Tuần trước giáo sư có nói với tụi mình là tuần này giám đốc Trịnh Khải Thiên của công ty tài chính MM đến đây để tọa đàm, không lẽ mày quên rồi à?"
Cô không nhớ, thật đấy.
Mộng Thanh ôm tâm tư rối nùi lảo đảo bước đi. Trong âm thanh loài người đang huân hoan chào đoán sự xuất hiện của anh khi nãy thì cô lại sợ hãi không thôi. Chẳng lẽ trên đời này lại lắm cái nghiệt duyên như vậy?
Cô buồn bực vò đầu bức tóc, đá một chân về phía trước.
Bỗng, chiếc giày huy hoàng rời khỏi chân cô, quay vài vòng rồi đáp xuống cầu thang. Cô nghe thấy tiếng đàn ông kêu lên, Mộng Thanh giật mình vội vàng rướn người nhìn xuống xem nạn nhân là ai...
Đoán không sai.
Trịnh Khải Thiên.
Anh ta cần chiếc giày của cô trên tay, từ phía dưới lầu phóng ánh mắt rực lửa lên nhìn cô. Như cặp uyên ương Romeo và Juliet, cả hai mắt đối mắt day dứt...
Đm, trời sập lần thứ n.
"Lại là cô à?"
"..."
Mộng Thanh cười ng.u ngơ, cô giơ tay lên say hi anh ta. Và kế đó, chẳng hiểu vì sao cô lại bỏ chạy. Cái sự nhục nhã dồn lại mấy ngày qua đã khiến cô mất can đảm khi đối mặt với người này. Vì để thuận lợi cho công việc chạy trốn, cô còn tháo một bên giày ra để tiện đường tẩu thoát. Giây phút bàn tay cô ứng nút thang máy thì từ phía dưới người kia cũng vừa đến. Ông trời có mắt, đó chính là cái người cô đang chạy trốn.
'Bạch'
Giày trên chân Mộng Thanh rơi xuống, cô định quay lưng bỏ chạy thì đã bị Trịnh Khải Thiên túm lấy vào thang máy, trán hằn lên hẳn ba vạch đen. Trong thang máy không có người, anh bèn áp sát cô vào trong, bóp má cô, gằn lên từng từ: "Cô bé này, mang thai con tôi mà chạy nhanh gớm"
"Anh bỏ tôi ra! Tôi không mang thai con anh! Tất cả chỉ là hiểu lầm!"
Đầu ngón tay kia càng siết chặt hơn, bàn tay kia lần xuống cấu mạnh một bên eo cô: "Phụ nữ mang thai không nên vận động mạnh"
"Có nghe không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.