Chương 71: Anh chịu hết nổi
Nguyễn Thu
25/03/2023
Anh ở với hai mẹ con tới mùng 6
Tết thì về lại bên nhà, vì bên nhà còn có công việc phải làm. Trước khi
đi anh lưu luyến ôm nựng con trai, dặn vợ ngày nào cũng phải chụp ảnh
gửi cho anh xem con.
Nó bật cười vì độ sủng nịnh của anh dành cho con, gật đầu cam đoan với anh còn nhắc anh rằng:
Em biết rồi, anh về bên đó nhớ tranh thủ đi làm khai sinh cho con sớm đó. Để lâu khó làm thì rắc rối lắm..!!
Anh biết rồi..!! Anh đi nha, nhớ chăm cục zàng của ba cho tốt nha, sứt mẻ miếng nào ít bữa ba về bắt đền đó..!! Anh lại quay sang hun, nựng thằng nhỏ hồi lâu mới buông. Đứa trẻ dường như cảm nhận được ba nó sắm đi nên cứ quấn quýt lấy anh không chịu để người khác bế, những ngày qua nó đã quen hơi của ba mất rồi.
Những ngày sau đó là những ngày Nó phải vật lộn với con, thằng nhỏ trái tính trái nết cứ khóc đêm hoài khiến cho Nó rất mệt mỏi, sữa về cũng ít đi vì không được ngủ đủ giấc.
Ban ngày bà Ngoại sẽ trông cháu cho Nó tranh thủ ngủ bù, còn đêm bà chỉ trông đến 12h thì để mẹ con tự lo. Nhiều đêm Nó buồn ngủ quá tay ôm con, lưng thì dựa vào vách tường ngủ gật. Đến gần sáng thằng bé mới yên giấc để mẹ thả xuống nằm trên giường ngủ. Cứ thế dù bà Ngoại đã làm nhiều cách, đủ các loại mẹo vặt nhưng mà nó vẫn khóc đêm.
Khóc gì mà khóc giữ dội, khóc gan, khóc lì, khóc đến lồi cả rốn ra mà vẫn khóc..!! Bà Ngoại lắc đầu bó tay với thằng nhỏ.
Có khi nào rốn của thằng nhỏ vì vậy nên cứ bong ra không lành được hả không mẹ..?? Con để ý cứ khô ráo được 2-3 bữa lại róc ra chảy nước hoài. Nó lo lắng hỏi mẹ mình.
Người xưa bày lấy tổ ong vò vẽ đốt cháy thành tro rồi đem rắc lên chỉ hai ngày là lành hẳn, hay để mẹ làm thử rắc lên cho nó xem sao. Bà bảo con gái.
Thôi.. thôi, con xin..! Thuốc men, ô xy già, thuốc đỏ sát trùng còn chưa ăn ai. Ba cái tro tàn biết bao nhiêu vi khuẩn, bao nhiêu chất bẩn trong đó mà rắc lên cho thằng nhỏ. Rồi lỡ nhiễm trùng nặng ra đó thì biết phải làm sao...!! Nó ngay lập tức can ngăn mẹ mình lại, những thứ không khoa học đó Nó không dám tin tưởng để sử dụng cho con mình đâu.
Nghe thế thì bà cũng không nói gì nữa..!! Hỏi thăm nhiều cách nhưng vẫn không hiệu quả Nó đang không biết phải làm sao.
Mỗi ngày con trai một thay đổi, thay da đổi thịt nhanh chóng nhưng vẫn giữ làn da hơi đỏ ngăm chút xíu. Càng ngày càng lanh lợi, nhìn cặp mắt liếng thoắng của ** cậu mà ai cũng bật cười. Được cái là khóc đêm chỉ trong tháng gần đầy tháng thì việc khóc đêm càng thưa dần.
Hôm nay là ngày đầy tháng của con trai Nó, anh cũng về phụ mẹ làm lễ cúng bà mụ cho con.
Cha nó đâu rồi..?? Thằng nhỏ tên khai sinh là gì đó..?? Sau khi sắp lễ đầy đủ 12 chén chè, xôi và các thứ cần thiết ngoài cửa phòng thì mẹ Nó gọi với xuống bếp.
Dạ..!! Tên là Phạm Nguyễn Gia Nguyên ak mẹ..! Anh chạy lên đứng trước bàn lễ cúng cúi người đáp lời mẹ vợ.
Mặc đồ cho thằng nhỏ rồi bồng ra để nó nằm trên cái gối này đi..!! Sắm tới giờ rồi..! Mẹ Nó bảo anh.
Thế là anh lách người vào trong phòng bồng con đã được vợ mặc quần áo đầy đủ ra ngồi cạnh mâm cúng. Sau khi cúng vái, khấn tên đứa nhỏ với bà mụ rồi thắp nhang xong thì thằng nhỏ được mọi người vây quanh. Có cả cô chú bên nhà anh xuống thăm và nhìn mặt thằng nhỏ. Ai cũng tấm tắc bảo mẹ nó khéo đẻ " giống cha như đúc vậy đó ".
Sau lễ đầy tháng hai mẹ con ở nhà Ngoại được hơn một tháng nữa thì ba nó chạy về thưa với mẹ vợ:
Mẹ cho con đưa mẹ con nó về bên nhà chứ con chịu hết nổi cảnh vợ con một nơi mà mình một nẻo rồi ak..!! Anh gãi đầu nói với mẹ vợ.
Ừ..!! Anh nói vậy thì mẹ cho mẹ con nó về thôi chứ mẹ có khó khăn gì đâu..?? Nhưng theo lẽ thường thì con đầu lòng ở cữ phải được 3 tháng mười ngày, giờ mới hai tháng rưỡi anh đã xin được dẫn về thì về bên đó anh nhớ chăm lo cho hai mẹ con nó cẩn thận nghe chưa..!! Sơ sảy sau này già yếu chỉ khổ cho vợ anh thôi. Mẹ Nó dặn dò con rể.
Con biết rồi ak..!! Về bên đó con sẽ chú ý, dù sao cũng còn hơn nửa tháng nữa là hết cữ, cũng không lâu lắm ak..!! Anh gật đầu cam đoan sẽ lo tốt cho vợ con. Bà nghe những lời cam đoan của con rể thì không nói gì.. nhưng ở tuổi này rồi cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ hiểu được tâm lý của con rể người xưa có câu: " Nhớ con thì ít, nhớ đi* vợ thì nhiều.." !!
Nó bật cười vì độ sủng nịnh của anh dành cho con, gật đầu cam đoan với anh còn nhắc anh rằng:
Em biết rồi, anh về bên đó nhớ tranh thủ đi làm khai sinh cho con sớm đó. Để lâu khó làm thì rắc rối lắm..!!
Anh biết rồi..!! Anh đi nha, nhớ chăm cục zàng của ba cho tốt nha, sứt mẻ miếng nào ít bữa ba về bắt đền đó..!! Anh lại quay sang hun, nựng thằng nhỏ hồi lâu mới buông. Đứa trẻ dường như cảm nhận được ba nó sắm đi nên cứ quấn quýt lấy anh không chịu để người khác bế, những ngày qua nó đã quen hơi của ba mất rồi.
Những ngày sau đó là những ngày Nó phải vật lộn với con, thằng nhỏ trái tính trái nết cứ khóc đêm hoài khiến cho Nó rất mệt mỏi, sữa về cũng ít đi vì không được ngủ đủ giấc.
Ban ngày bà Ngoại sẽ trông cháu cho Nó tranh thủ ngủ bù, còn đêm bà chỉ trông đến 12h thì để mẹ con tự lo. Nhiều đêm Nó buồn ngủ quá tay ôm con, lưng thì dựa vào vách tường ngủ gật. Đến gần sáng thằng bé mới yên giấc để mẹ thả xuống nằm trên giường ngủ. Cứ thế dù bà Ngoại đã làm nhiều cách, đủ các loại mẹo vặt nhưng mà nó vẫn khóc đêm.
Khóc gì mà khóc giữ dội, khóc gan, khóc lì, khóc đến lồi cả rốn ra mà vẫn khóc..!! Bà Ngoại lắc đầu bó tay với thằng nhỏ.
Có khi nào rốn của thằng nhỏ vì vậy nên cứ bong ra không lành được hả không mẹ..?? Con để ý cứ khô ráo được 2-3 bữa lại róc ra chảy nước hoài. Nó lo lắng hỏi mẹ mình.
Người xưa bày lấy tổ ong vò vẽ đốt cháy thành tro rồi đem rắc lên chỉ hai ngày là lành hẳn, hay để mẹ làm thử rắc lên cho nó xem sao. Bà bảo con gái.
Thôi.. thôi, con xin..! Thuốc men, ô xy già, thuốc đỏ sát trùng còn chưa ăn ai. Ba cái tro tàn biết bao nhiêu vi khuẩn, bao nhiêu chất bẩn trong đó mà rắc lên cho thằng nhỏ. Rồi lỡ nhiễm trùng nặng ra đó thì biết phải làm sao...!! Nó ngay lập tức can ngăn mẹ mình lại, những thứ không khoa học đó Nó không dám tin tưởng để sử dụng cho con mình đâu.
Nghe thế thì bà cũng không nói gì nữa..!! Hỏi thăm nhiều cách nhưng vẫn không hiệu quả Nó đang không biết phải làm sao.
Mỗi ngày con trai một thay đổi, thay da đổi thịt nhanh chóng nhưng vẫn giữ làn da hơi đỏ ngăm chút xíu. Càng ngày càng lanh lợi, nhìn cặp mắt liếng thoắng của ** cậu mà ai cũng bật cười. Được cái là khóc đêm chỉ trong tháng gần đầy tháng thì việc khóc đêm càng thưa dần.
Hôm nay là ngày đầy tháng của con trai Nó, anh cũng về phụ mẹ làm lễ cúng bà mụ cho con.
Cha nó đâu rồi..?? Thằng nhỏ tên khai sinh là gì đó..?? Sau khi sắp lễ đầy đủ 12 chén chè, xôi và các thứ cần thiết ngoài cửa phòng thì mẹ Nó gọi với xuống bếp.
Dạ..!! Tên là Phạm Nguyễn Gia Nguyên ak mẹ..! Anh chạy lên đứng trước bàn lễ cúng cúi người đáp lời mẹ vợ.
Mặc đồ cho thằng nhỏ rồi bồng ra để nó nằm trên cái gối này đi..!! Sắm tới giờ rồi..! Mẹ Nó bảo anh.
Thế là anh lách người vào trong phòng bồng con đã được vợ mặc quần áo đầy đủ ra ngồi cạnh mâm cúng. Sau khi cúng vái, khấn tên đứa nhỏ với bà mụ rồi thắp nhang xong thì thằng nhỏ được mọi người vây quanh. Có cả cô chú bên nhà anh xuống thăm và nhìn mặt thằng nhỏ. Ai cũng tấm tắc bảo mẹ nó khéo đẻ " giống cha như đúc vậy đó ".
Sau lễ đầy tháng hai mẹ con ở nhà Ngoại được hơn một tháng nữa thì ba nó chạy về thưa với mẹ vợ:
Mẹ cho con đưa mẹ con nó về bên nhà chứ con chịu hết nổi cảnh vợ con một nơi mà mình một nẻo rồi ak..!! Anh gãi đầu nói với mẹ vợ.
Ừ..!! Anh nói vậy thì mẹ cho mẹ con nó về thôi chứ mẹ có khó khăn gì đâu..?? Nhưng theo lẽ thường thì con đầu lòng ở cữ phải được 3 tháng mười ngày, giờ mới hai tháng rưỡi anh đã xin được dẫn về thì về bên đó anh nhớ chăm lo cho hai mẹ con nó cẩn thận nghe chưa..!! Sơ sảy sau này già yếu chỉ khổ cho vợ anh thôi. Mẹ Nó dặn dò con rể.
Con biết rồi ak..!! Về bên đó con sẽ chú ý, dù sao cũng còn hơn nửa tháng nữa là hết cữ, cũng không lâu lắm ak..!! Anh gật đầu cam đoan sẽ lo tốt cho vợ con. Bà nghe những lời cam đoan của con rể thì không nói gì.. nhưng ở tuổi này rồi cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ hiểu được tâm lý của con rể người xưa có câu: " Nhớ con thì ít, nhớ đi* vợ thì nhiều.." !!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.