Lam Điền Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên
Chương 37: Chương 37
Luyến Tố Bạch
14/03/2017
“Đường Hân?” Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, chả thấy ai cả, khó hiểu nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo, nếu như Đường Hân đã xuất hiện ở đây, vậy chắc hẳn người của Đường Môn chỉ ở gần đây thôi.
“Ê, Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường đuổi theo Triển Chiêu, gọi với theo.
“Không có gì a? Không lẽ ngươi hoa mắt?”
Triển Chiêu không đáp, chăm chú tìm kiếm hồng ảnh phía xa xa, lúc nãy đuổi theo cô nãy giờ, tại sao đến ngã rẽ lại chẳng thấy đâu!
Bạch Ngọc Đường theo sau, nhìn xung quanh, nói
“Làm gì có Đường Hân ở đây, đã nói ngươi đừng suốt ngày căng thẳng như thế mà, tự làm mình phát điên luôn.”
Không thể nào!
Triển Chiêu định giải thích, đột nhiên hiểu ra, thì ra Đường Hân cố ý dụ mình theo ả, vậy mục đích thực sự của ả là gì? Nếu muốn dẫn đường, tại sao lại không xuất hiện?
Chẳng lẽ……
Bạch Ngọc Đường thấy anh không nói gì, liền kéo kéo áo choàng của anh để gọi anh tỉnh lại.
Lúc nãy vì chạy quá nhanh, cho nên áo choàng đã mở rộng ra, lúc này Triển Chiêu vẫn trầm tư nên không phát hiện, thế nhưng Bạch Ngọc Đường đã nhìn thấy tất cả, vùng bụng lộ ra hoàn toàn không phù hợp với thân thể tiêm gầy của Triển Chiêu, trông vô cùng cổ quái. Không nhịn được nói.
“ Miêu Nhi, quan trường hỗn tạp, phải xã giao nhiều lắm sao? Lâu ngày không thấy, bụng cũng phì lên không ít đó!”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ vỗ vài cái vào bụng Triển Chiêu, Triển Chiêu hoảng hồn, lùi về phía sau vài bước lấy kiếm chắn trước người, tay còn lại kéo áo choàng lại.
“Ngươi…. Xin tự trọng!”
Trong lòng hoảng sợ, không biết Bạch Ngọc Đường đã nhìn ra gì rồi, nhưng nghe giọng điệu của hắn tựa hồ cũng chả biết gì đâu, hơi hơi an tâm, lại nghe Bạch Ngọc Đường nói.
“Giấu diếm gì chứ, mình làm mình chịu, còn lo lắng gì chứ?”
Môi run run, cái gì cũng không nói, tay cầm Cự Khuyết càng lúc càng siết chặt.
Bạch Ngọc Đường tự nhiên biết Triển Chiêu nhất định có nguyên nhân khác, nếu trực tiếp hỏi anh, thể nào anh cũng phủ nhận, dùng lời lẽ kích anh thì anh tình nguyện bị hiểu lầm chứ không chịu nói, trong lòng có chút chán nản, nhưng kèm theo đó cũng có chút lo lắng, người bình thường có bụng thì có cần phản ứng như thế không, chuyện này cùng với việc thân thể Triển Chiêu ngày càng suy yếu có liên hệ gì? Đang định tiến lên hỏi cho rõ ràng, đột nhiên thấy Triển Chiêu biến sắc, chân mày nhíu chặt, hai mắt đột nhiên trợn to, tay ôm bụng, trên trán lấm tấm mồ hôi
“Ngươi đau sao?”
Bạch Ngọc Đường khẩn trương, đau thế nào? Lại có thể làm cho một người trước giờ luôn ẩn nhẫn như Triển Chiêu phải đau đớn như thế! Định tiến lên đỡ, nhưng bị Triển Chiêu hất tay ra.
“Ngươi tránh ra!”
Triển Chiêu nóng lòng, tại sau lại phát tác nữa rồi? Nếu như cho Bạch Ngọc Đường nhìn ra cái gì đó… Không kịp nghĩ nhiều, lập tức quát hắn mau dừng lại.
“Mèo thối! Còn xem Bạch gia gia là người ngoài sao? Giấu diếm như thế là đủ rồi đó, mau nói cho ta biết ngươi rốt cuộc đang gặp chuyện gì đi!”
Triển Chiêu không nhịn được rên rỉ vài tiếng, dạo gần đây thỉnh thoảng cảm thấy đau bụng, Công Tôn tiên sinh cũng không rõ nguyên nhân, cơn đau ngày càng nhiều, thời gian cách nhau cũng càng lúc càng ngắn, chẳng lẽ…. Chẳng lẽ..? Đang lúc nghĩ đến điều mấu chốt, cánh tay của mình bị kéo mạnh.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Dẫn con mèo bệnh ngươi tìm đại phu, ta rốt cuộc muốn biết con mèo nhà ngươi đang mắc bệnh gì?”
Được, Triển Chiêu ngươi không nói, đại tẩu cũng không nói, Bạch Ngọc Đường ta không tin ngay cả đại phu cũng không nói!
“Ngươi buông tay ra….”
Tìm đại phu sao? Thế thì nguy rồi! Bị Bạch Ngọc Đường siết chặt tay, Triển Chiêu cũng hất tay ra, lớn tiếng quát.
“Ngươi buông tay ra cho ta! Ai cần ngươi quan tâm chứ!”
Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo, nếu như Đường Hân đã xuất hiện ở đây, vậy chắc hẳn người của Đường Môn chỉ ở gần đây thôi.
“Ê, Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường đuổi theo Triển Chiêu, gọi với theo.
“Không có gì a? Không lẽ ngươi hoa mắt?”
Triển Chiêu không đáp, chăm chú tìm kiếm hồng ảnh phía xa xa, lúc nãy đuổi theo cô nãy giờ, tại sao đến ngã rẽ lại chẳng thấy đâu!
Bạch Ngọc Đường theo sau, nhìn xung quanh, nói
“Làm gì có Đường Hân ở đây, đã nói ngươi đừng suốt ngày căng thẳng như thế mà, tự làm mình phát điên luôn.”
Không thể nào!
Triển Chiêu định giải thích, đột nhiên hiểu ra, thì ra Đường Hân cố ý dụ mình theo ả, vậy mục đích thực sự của ả là gì? Nếu muốn dẫn đường, tại sao lại không xuất hiện?
Chẳng lẽ……
Bạch Ngọc Đường thấy anh không nói gì, liền kéo kéo áo choàng của anh để gọi anh tỉnh lại.
Lúc nãy vì chạy quá nhanh, cho nên áo choàng đã mở rộng ra, lúc này Triển Chiêu vẫn trầm tư nên không phát hiện, thế nhưng Bạch Ngọc Đường đã nhìn thấy tất cả, vùng bụng lộ ra hoàn toàn không phù hợp với thân thể tiêm gầy của Triển Chiêu, trông vô cùng cổ quái. Không nhịn được nói.
“ Miêu Nhi, quan trường hỗn tạp, phải xã giao nhiều lắm sao? Lâu ngày không thấy, bụng cũng phì lên không ít đó!”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ vỗ vài cái vào bụng Triển Chiêu, Triển Chiêu hoảng hồn, lùi về phía sau vài bước lấy kiếm chắn trước người, tay còn lại kéo áo choàng lại.
“Ngươi…. Xin tự trọng!”
Trong lòng hoảng sợ, không biết Bạch Ngọc Đường đã nhìn ra gì rồi, nhưng nghe giọng điệu của hắn tựa hồ cũng chả biết gì đâu, hơi hơi an tâm, lại nghe Bạch Ngọc Đường nói.
“Giấu diếm gì chứ, mình làm mình chịu, còn lo lắng gì chứ?”
Môi run run, cái gì cũng không nói, tay cầm Cự Khuyết càng lúc càng siết chặt.
Bạch Ngọc Đường tự nhiên biết Triển Chiêu nhất định có nguyên nhân khác, nếu trực tiếp hỏi anh, thể nào anh cũng phủ nhận, dùng lời lẽ kích anh thì anh tình nguyện bị hiểu lầm chứ không chịu nói, trong lòng có chút chán nản, nhưng kèm theo đó cũng có chút lo lắng, người bình thường có bụng thì có cần phản ứng như thế không, chuyện này cùng với việc thân thể Triển Chiêu ngày càng suy yếu có liên hệ gì? Đang định tiến lên hỏi cho rõ ràng, đột nhiên thấy Triển Chiêu biến sắc, chân mày nhíu chặt, hai mắt đột nhiên trợn to, tay ôm bụng, trên trán lấm tấm mồ hôi
“Ngươi đau sao?”
Bạch Ngọc Đường khẩn trương, đau thế nào? Lại có thể làm cho một người trước giờ luôn ẩn nhẫn như Triển Chiêu phải đau đớn như thế! Định tiến lên đỡ, nhưng bị Triển Chiêu hất tay ra.
“Ngươi tránh ra!”
Triển Chiêu nóng lòng, tại sau lại phát tác nữa rồi? Nếu như cho Bạch Ngọc Đường nhìn ra cái gì đó… Không kịp nghĩ nhiều, lập tức quát hắn mau dừng lại.
“Mèo thối! Còn xem Bạch gia gia là người ngoài sao? Giấu diếm như thế là đủ rồi đó, mau nói cho ta biết ngươi rốt cuộc đang gặp chuyện gì đi!”
Triển Chiêu không nhịn được rên rỉ vài tiếng, dạo gần đây thỉnh thoảng cảm thấy đau bụng, Công Tôn tiên sinh cũng không rõ nguyên nhân, cơn đau ngày càng nhiều, thời gian cách nhau cũng càng lúc càng ngắn, chẳng lẽ…. Chẳng lẽ..? Đang lúc nghĩ đến điều mấu chốt, cánh tay của mình bị kéo mạnh.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Dẫn con mèo bệnh ngươi tìm đại phu, ta rốt cuộc muốn biết con mèo nhà ngươi đang mắc bệnh gì?”
Được, Triển Chiêu ngươi không nói, đại tẩu cũng không nói, Bạch Ngọc Đường ta không tin ngay cả đại phu cũng không nói!
“Ngươi buông tay ra….”
Tìm đại phu sao? Thế thì nguy rồi! Bị Bạch Ngọc Đường siết chặt tay, Triển Chiêu cũng hất tay ra, lớn tiếng quát.
“Ngươi buông tay ra cho ta! Ai cần ngươi quan tâm chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.