Chương 17
Âu Tĩnh
07/11/2013
Ngày chúc thọ tổ mẫu, trời chưa sáng Cố Lâm liền dắt Nhị gia chạy về nhà. Cố gia cũng ở Kinh Thành, nói xa cũng không coi là xa. Lúc bọn họ đến, người gác cổng vẫn còn rất kinh ngạc vì không nghĩ thiếu tiểu thư cùng cô gia sẽ đến sớm như vậy.
Nhưng hy vọng của Cố Lâm đã tan vỡ. . . Đại cô cô đã đến từ ngày hôm qua, đang ở phòng tổ mẫu nghỉ ngơi một đêm. Cho nên lúc nàng mang theo Nhị gia đến bái kiến tổ mẫu, đại cô cô cũng ở bên hầu hạ.
Xong rồi.
Trước đó nàng đã viết thư nói một cách hàm súc cho tổ mẫu nhờ xem bệnh cho Nhị gia. . . Tổ mẫu chung quy tính tình vẫn là dịu dàng, thủ đoạn cũng ôn hòa rất nhiều.
Chỉ là nhìn sắc mặt của đại cô cô đã chăm sóc nàng từ nhỏ . . . Sợ rằng tổ mẫu đã nói cho nàng biết, hơn nữa tâm tình của cô cô không hề tốt chút nào.
"Hừm, Tạ gia cô gia." Đại cô cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá, ngăn Nhị gia thi lễ, "Nào dám nhận.. . Ngươi còn dám bỏ mặc cháu gái của ta năm năm, không thèm nhìn cơ mà. Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự hạ hoa đón xuân*?" Khuôn mặt xinh đẹp của Đại cô cô hiện lên chút sắc bén quay đầu quát bọn nha hoàn, "Còn không đóng cửa đi ra ngoài, muốn nhìn gì đây?"
(*) đại ý câu này chính là khi có việc mới tìm đến người thường bị ghét bỏ, còn bình thường thì không hề đoái hoài đến. Câu này dựa theo điển tích về Chung Vô Diệm và Tề Tuyên vương. Chung Vô diệm là người phụ nữ xấu nhưng cực kì tài giỏi đã giúp Tề Tuyên vương rất nhiều trong việc trị quốc, còn hạ hoa đón xuân ở đây là ngầm chỉ các phi tử xinh đẹp khác chỉ có thể giúp mua vui, không thể giúp việc nước. nhưng câu này chỉ là truyền miệng chứ không thực sự đúng vì tình cảm của Chung Vô Diệm và Tề Tuyên vương rất tốt chứ không phải là có việc mới nhớ đến.
Bọn nha hoàn đồng loạt như thuỷ triều rút chạy trốn sạch sẽ, nhưng vẫn không quên đóng cửa, cả một hàng thật chỉnh tề đứng trên hành lang canh cửa.
Cố Lâm lo lắng nhìn về phía tổ mẫu: Nội tổ mẫu, cứu mạng a, ta không muốn làm quả phụ.
Tổ mẫu khổ sở nhìn Cố Lâm: Tôn nữ, không phải tổ mẫu không giúp cháu. . . Tính khí cô cô của cháu ta cũng không thể ngăn được đâu.
Cố Lâm bất đắc dĩ tìm cách tự cứu, chỉ mới kịp hô một tiếng "Cô. . ." Nhị gia đã bị đạp bay ra ngoài, không kịp rơi xuống đất, thân hình Đại cô cô đã phi đến mạnh mẽ tuyệt đẹp như phi yến, nhấc một chân lên cao, lại đạp cho Nhị gia đã giống như túi vải rách vài cái.
"Cô cô! Đại cô cô!" Cố Lâm vội gọi, "Xin ngài nương tay! Ta là dẫn hắn đến xem bệnh chứ không phải dẫn hắn trở về để dâng mạng đâu!"
"Yên tâm." Đại cô cô đạp Nhị gia đã ngã xuống đất mấy cái nữa, "Tối thiểu qua mười ngày nửa tháng mới có thể đột nhiên chết được, kiểm tra vết thương cũng không ra được cái gì đâu. Người như thế này mà ngươi còn muốn ở bên? Đạp chết cho xong! Mẫu thân mạnh khỏe lại không dạy hắn tận tình thì thật sự là không được!”
Được rồi, ngay cả ta cũng bị lôi vào. Tổ mẫu buồn rầu nâng ly trà lên uống..., nữ nhi này tính tình như thuốc nổ. Cũng chỉ có vị lang trung phóng túng tựa như hôn phu kia của nàng mới quản được. Đáng tiếc vị hôn phu kia vẫn còn ở Liêu Đông làm ăn không kịp về . . .
"Cô cô! Anh ca nhi đã thay đổi rất tốt rồi! Thật đó!" Cố Lâm thật sự muốn khóc.
Nhị gia nằm trên mặt đất mắt trợn trắng thoi thóp một hơi. Khó trách Ngự Tỷ nhi đạp người lanh lẹ như vậy. . . Thì ra là gia học uyên bác.
Mặc dù Đại cô cô này cũng có phong vận ngự tỷ, nhưng hắn đối với loại bạn gái dã man kiểu này thật sự là ngoài sợ hãi không còn cái gì khác nữa.
So sánh với nhau, Ngự Tỷ nhi thật là quá dịu dàng, quá săn sóc, quá hiền huệ đáng yêu.
"Không có tiền đồ!" Đại cô cô mắng, "Giúp ngươi hả giận còn oán ta. . . Tương lai bị chèn ép đến chết cũng không được quay lại khóc!" Vốn bị đánh mấy cái, đáng lẽ phải đau đến cơ hồ đã bất tỉnh, vậy mà hiện tại lại không đau, Nhị gia không khỏi có chút ngẩn người.
Tức giận, Đại cô cô tùy tiện nắm tay chẩn mạch, hai tay chẩn qua, rất lạnh lùng phán. "Xuân độc nhập xương, ngũ tạng thiếu hụt, nhiều nhất năm năm sẽ đi, chuẩn bị lo hậu sự."
"Xuân độc?" Cố Lâm mờ mịt, "Vậy mà ta không nhìn ra. . ."
"Mẫu thân! Người dạy thế nào vậy? Vẫn thật sự chỉ biết chút ít. . ." Đại cô cô oán hận, hướng về phía Cố Lâm phát giận, "Về sau đi ra ngoài đừng nói là truyền nhân đệ tử của Phó thị, quá mất thể diện!"
"Ta chỉ thu nàng làm ngoại môn đệ tử thôi!" Tổ mẫu cũng oán trách, "Chính là để chuẩn bị cho nàng khi xuất giá không bị người ám toán khi dễ mà thôi, thời gian eo hẹp lắm. Ngươi không phải không biết đệ đệ cùng đệ muội ngươi?"
"Ta không dám nhận thức đối với loại người như vậy." Đại cô cô bĩu môi, lại trợn mắt nhìn Cố Lâm một cái. "Nếu như ngươi muốn có con cái, còn có thể nghĩ biện pháp. . ."
"Cô cô người nhất định trị được." Cố Lâm chết cũng không buông, "Hắn không phải họ Mộ Dung!"
Đại cô cô ghét bỏ nhìn Tạ nhị gia một mực yên lặng không lên tiếng bên cạnh, đưa một ống nhổ mới cho hắn, "Đứng ngay ngắn, ôm lấy."
Nhị gia không giải thích được ôm lấy ống nhổ, rất nhanh, hắn liền biết cái đó dùng để làm gì. . . Đại cô cô kiểu bạn gái dã man này, nháy mắt đem hắn đánh cho tê người một trận. Trong lòng kỳ quái, đau cũng không phải rất đau, nhưng cảm thấy toàn thân khó chịu không yên, dâng tới ngực, khó chịu tiếp tục dâng lên đến không chịu được nữa thì oa một tiếng, phun ra nửa ống máu đen.
"Còn nhỏ tuổi mà không lo học, xuân dược ăn như cơm à?" Đại cô cô tiếp tục mắng, "Thật không nên trị cho ngươi, chết mới tốt!"
Nhị gia như đưa đám, vô cùng như đưa đám. Cô cô, xuân dược ta là bất đắc dĩ nhìn qua, nhưng nếm cũng chưa từng đâu! Tại sao chứ? Tại sao tên cặn bã đời trước này tạo nghiệt, hắn lại phải cứng cổ nuốt vào chịu đựng chứ?
Mặc dù không hiểu rõ trị liệu như thế nào, nhưng hắn xác thực cảm thấy thân thể, xương cốt đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc dù khó chịu, mặc dù uất ức, hắn vẫn là một quân nhân chuyên nghiệp có lễ phép, rất thận trọng nói cám ơn, "Cám ơn cô cô."
Hừm, bị đánh đến tê người như vậy còn chưa nổi giận à? Xem ra cũng không phải là hoàn toàn không thể cứu. Thật ra thì không cần thiết phải trị liệu một cách thô lỗ như thế này. . . Ai bảo nàng bao che đâu? Tôn nữ gả cho một tên thanh danh vang dội như vậy, nàng sớm tức sôi ruột rồi. Hiện tại tức vẫn không giảm nhiều, tiểu tử này xem ra cũng không phải là hoàn toàn không dạy được. "Được rồi." Đại cô cô phất tay một cái, "Phải biết là Lâm tỷ nhi của chúng ta vẫn có người nhà mẹ đẻ đó. Chờ ta chút nữa viết phương thuốc, trong vòng hai năm không được sinh hoạt vợ chồng. Không chịu đựng được liền tự mình chuẩn bị quan tài chôn cất đi, đừng làm phiền cháu gái ta!"
Cố Lâm bi thương, rất bi thương. Nàng chính là không hy vọng gặp phải Đại cô cô lợi hại lại không hề giữ miệng này! Ai biết người tính vĩnh viễn không bằng trời tính. . .
Kết quả, bọn họ mang theo một xấp phương thuốc cùng các khoản cấm kỵ trở về, cô cô ngay cả thọ yến cũng không cho bọn họ ăn, đưa bọn họ đuổi về.
". . . Cô cô thật sự nhanh nhẹn dũng mãnh." Nhị gia không còn hơi sức nói, cổ họng vẫn còn có mùi tanh ngọt.
"Nàng là. . . truyền nhân Phó thị, tính khí hơi lớn một chút. . . Nhưng bản lãnh rất cao."
Nhị gia mắt sáng lên, "Cho nên, nhà nàng là võ lâm thế gia? Có đúng hay không, có đúng hay không?"
Cố Lâm đau đầu, "Không hẳn là như vậy. . . Ta vẫn là ngoại môn đệ tử. Phó thị truyền nhân, mẫu thân truyền nữ nhi, hơn nữa chỉ truyền cho trưởng nữ. Ta vốn là không có tư cách nhận, ngay cả chút da lông cũng không thể. Chỉ là tổ mẫu thương ta, cô cô cũng đồng ý, nếu không thì không được."
"Hả? Còn có môn phái võ lâm kỳ quái như thế?" Nhị gia ánh mắt trợn trắng rồi.
"Không, Phó thị truyền nhân nghe nói là từ trong cung truyền tới. . ." Nàng chần chờ một chút, nhỏ giọng nói, "Mộ Dung Xung trước khi bị quần hùng chia cắt vô cùng hỗn loạn, tiền triều nghe nói có huấn luyện một nhóm cung nhân cái gì cũng biết. . . Ta biết cũng không quá nhiều, nghe nói Mộ Dung Xung được thiên hạ, có một nữa giang sơn là do cung nhân Phó thị trợ giúp.
"Nhưng tại sao sau đó Phó thị lại lưu lạc dân gian, khúc mắc và chi tiết trong đó, chỉ có truyền nhân mới biết. Ta chỉ biết Phó thị truyền nhân nam đầu hàng, nữ không thuần phục. Nam tử làm quan, cưới nữ nhân Mộ Dung gia. Nhưng Phó thị truyền nhân nữ, bí mật không tôn trọng hoàng thất, không lấy người nhà Mộ Dung, truyền nhân không cứu họ Mộ Dung ."
Thì ra là. . . lịch sử từ nơi này bắt đầu bị bẻ cong! Đại cô cô là được truyền thừa từ hơn một trăm năm trước đã lợi hại như vậy rồi, Phó thị. . . sẽ có bao nhiêu kinh thế tuyệt diễm đây?
"Anh ca nhi, chàng cũng đừng lộ ra cái gì." Cố Lâm thận trọng dặn dò, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ nhẹ, "Nghe nói Mộ Dung Xung lưu lại di mệnh muốn tìm truyền nhân Phó thị đấy. Thật may là mẫu truyền nữ, cho nên họ đều không giống nhau, truyền thuyết trong dân gian cũng rất ít. Có vài nữ hài tự nhận mình là Phó thị truyền nhân, xác thực bị nhét vào trong cung làm phi. Nhưng Phó thị truyền nhân đích thực cũng không thiếu chút phú quý này."
Vốn là đang say mê hưởng thụ Ngự Tỷ nhi thổ khí như lan thủ thỉ thù thì, vừa nghe đến Mộ Dung hoàng thất còn có loại tặc tâm này, Nhị gia lập tức tỉnh táo lại.
Bẩn Đường thối Hán, ai biết hoàng đế Đại Yên triều sẽ có biểu diễn gì chứ!? Coi như không phải Phó thị truyền nhân chính tông, nhưng Ngự tỷ nhi nhà hắn đáng yêu, dịu dàng săn sóc như thế. . . Ai biết Đại Yến Hoàng đế có thể hay không cướp đoạt dân nữ?
Đương nhiên là chết cũng không thể nói rồi!
"Ngự Tỷ nhi, nàng là của ta." Trong lòng hắn rất khẩn trương, vội vàng mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền. Hai năm không thể. . . Hắn thật là hận chết cái tên nam nhân cặn bã này.
Cố Lâm liếc hắn một cái, hai gò má ửng hồng. Nói chuyện đứng đắn đi! Cái tên hoàn khố công tử này vẫn như vậy, thật là chết đi sống lại cũng không đổi được.
Nhưng hy vọng của Cố Lâm đã tan vỡ. . . Đại cô cô đã đến từ ngày hôm qua, đang ở phòng tổ mẫu nghỉ ngơi một đêm. Cho nên lúc nàng mang theo Nhị gia đến bái kiến tổ mẫu, đại cô cô cũng ở bên hầu hạ.
Xong rồi.
Trước đó nàng đã viết thư nói một cách hàm súc cho tổ mẫu nhờ xem bệnh cho Nhị gia. . . Tổ mẫu chung quy tính tình vẫn là dịu dàng, thủ đoạn cũng ôn hòa rất nhiều.
Chỉ là nhìn sắc mặt của đại cô cô đã chăm sóc nàng từ nhỏ . . . Sợ rằng tổ mẫu đã nói cho nàng biết, hơn nữa tâm tình của cô cô không hề tốt chút nào.
"Hừm, Tạ gia cô gia." Đại cô cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá, ngăn Nhị gia thi lễ, "Nào dám nhận.. . Ngươi còn dám bỏ mặc cháu gái của ta năm năm, không thèm nhìn cơ mà. Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự hạ hoa đón xuân*?" Khuôn mặt xinh đẹp của Đại cô cô hiện lên chút sắc bén quay đầu quát bọn nha hoàn, "Còn không đóng cửa đi ra ngoài, muốn nhìn gì đây?"
(*) đại ý câu này chính là khi có việc mới tìm đến người thường bị ghét bỏ, còn bình thường thì không hề đoái hoài đến. Câu này dựa theo điển tích về Chung Vô Diệm và Tề Tuyên vương. Chung Vô diệm là người phụ nữ xấu nhưng cực kì tài giỏi đã giúp Tề Tuyên vương rất nhiều trong việc trị quốc, còn hạ hoa đón xuân ở đây là ngầm chỉ các phi tử xinh đẹp khác chỉ có thể giúp mua vui, không thể giúp việc nước. nhưng câu này chỉ là truyền miệng chứ không thực sự đúng vì tình cảm của Chung Vô Diệm và Tề Tuyên vương rất tốt chứ không phải là có việc mới nhớ đến.
Bọn nha hoàn đồng loạt như thuỷ triều rút chạy trốn sạch sẽ, nhưng vẫn không quên đóng cửa, cả một hàng thật chỉnh tề đứng trên hành lang canh cửa.
Cố Lâm lo lắng nhìn về phía tổ mẫu: Nội tổ mẫu, cứu mạng a, ta không muốn làm quả phụ.
Tổ mẫu khổ sở nhìn Cố Lâm: Tôn nữ, không phải tổ mẫu không giúp cháu. . . Tính khí cô cô của cháu ta cũng không thể ngăn được đâu.
Cố Lâm bất đắc dĩ tìm cách tự cứu, chỉ mới kịp hô một tiếng "Cô. . ." Nhị gia đã bị đạp bay ra ngoài, không kịp rơi xuống đất, thân hình Đại cô cô đã phi đến mạnh mẽ tuyệt đẹp như phi yến, nhấc một chân lên cao, lại đạp cho Nhị gia đã giống như túi vải rách vài cái.
"Cô cô! Đại cô cô!" Cố Lâm vội gọi, "Xin ngài nương tay! Ta là dẫn hắn đến xem bệnh chứ không phải dẫn hắn trở về để dâng mạng đâu!"
"Yên tâm." Đại cô cô đạp Nhị gia đã ngã xuống đất mấy cái nữa, "Tối thiểu qua mười ngày nửa tháng mới có thể đột nhiên chết được, kiểm tra vết thương cũng không ra được cái gì đâu. Người như thế này mà ngươi còn muốn ở bên? Đạp chết cho xong! Mẫu thân mạnh khỏe lại không dạy hắn tận tình thì thật sự là không được!”
Được rồi, ngay cả ta cũng bị lôi vào. Tổ mẫu buồn rầu nâng ly trà lên uống..., nữ nhi này tính tình như thuốc nổ. Cũng chỉ có vị lang trung phóng túng tựa như hôn phu kia của nàng mới quản được. Đáng tiếc vị hôn phu kia vẫn còn ở Liêu Đông làm ăn không kịp về . . .
"Cô cô! Anh ca nhi đã thay đổi rất tốt rồi! Thật đó!" Cố Lâm thật sự muốn khóc.
Nhị gia nằm trên mặt đất mắt trợn trắng thoi thóp một hơi. Khó trách Ngự Tỷ nhi đạp người lanh lẹ như vậy. . . Thì ra là gia học uyên bác.
Mặc dù Đại cô cô này cũng có phong vận ngự tỷ, nhưng hắn đối với loại bạn gái dã man kiểu này thật sự là ngoài sợ hãi không còn cái gì khác nữa.
So sánh với nhau, Ngự Tỷ nhi thật là quá dịu dàng, quá săn sóc, quá hiền huệ đáng yêu.
"Không có tiền đồ!" Đại cô cô mắng, "Giúp ngươi hả giận còn oán ta. . . Tương lai bị chèn ép đến chết cũng không được quay lại khóc!" Vốn bị đánh mấy cái, đáng lẽ phải đau đến cơ hồ đã bất tỉnh, vậy mà hiện tại lại không đau, Nhị gia không khỏi có chút ngẩn người.
Tức giận, Đại cô cô tùy tiện nắm tay chẩn mạch, hai tay chẩn qua, rất lạnh lùng phán. "Xuân độc nhập xương, ngũ tạng thiếu hụt, nhiều nhất năm năm sẽ đi, chuẩn bị lo hậu sự."
"Xuân độc?" Cố Lâm mờ mịt, "Vậy mà ta không nhìn ra. . ."
"Mẫu thân! Người dạy thế nào vậy? Vẫn thật sự chỉ biết chút ít. . ." Đại cô cô oán hận, hướng về phía Cố Lâm phát giận, "Về sau đi ra ngoài đừng nói là truyền nhân đệ tử của Phó thị, quá mất thể diện!"
"Ta chỉ thu nàng làm ngoại môn đệ tử thôi!" Tổ mẫu cũng oán trách, "Chính là để chuẩn bị cho nàng khi xuất giá không bị người ám toán khi dễ mà thôi, thời gian eo hẹp lắm. Ngươi không phải không biết đệ đệ cùng đệ muội ngươi?"
"Ta không dám nhận thức đối với loại người như vậy." Đại cô cô bĩu môi, lại trợn mắt nhìn Cố Lâm một cái. "Nếu như ngươi muốn có con cái, còn có thể nghĩ biện pháp. . ."
"Cô cô người nhất định trị được." Cố Lâm chết cũng không buông, "Hắn không phải họ Mộ Dung!"
Đại cô cô ghét bỏ nhìn Tạ nhị gia một mực yên lặng không lên tiếng bên cạnh, đưa một ống nhổ mới cho hắn, "Đứng ngay ngắn, ôm lấy."
Nhị gia không giải thích được ôm lấy ống nhổ, rất nhanh, hắn liền biết cái đó dùng để làm gì. . . Đại cô cô kiểu bạn gái dã man này, nháy mắt đem hắn đánh cho tê người một trận. Trong lòng kỳ quái, đau cũng không phải rất đau, nhưng cảm thấy toàn thân khó chịu không yên, dâng tới ngực, khó chịu tiếp tục dâng lên đến không chịu được nữa thì oa một tiếng, phun ra nửa ống máu đen.
"Còn nhỏ tuổi mà không lo học, xuân dược ăn như cơm à?" Đại cô cô tiếp tục mắng, "Thật không nên trị cho ngươi, chết mới tốt!"
Nhị gia như đưa đám, vô cùng như đưa đám. Cô cô, xuân dược ta là bất đắc dĩ nhìn qua, nhưng nếm cũng chưa từng đâu! Tại sao chứ? Tại sao tên cặn bã đời trước này tạo nghiệt, hắn lại phải cứng cổ nuốt vào chịu đựng chứ?
Mặc dù không hiểu rõ trị liệu như thế nào, nhưng hắn xác thực cảm thấy thân thể, xương cốt đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc dù khó chịu, mặc dù uất ức, hắn vẫn là một quân nhân chuyên nghiệp có lễ phép, rất thận trọng nói cám ơn, "Cám ơn cô cô."
Hừm, bị đánh đến tê người như vậy còn chưa nổi giận à? Xem ra cũng không phải là hoàn toàn không thể cứu. Thật ra thì không cần thiết phải trị liệu một cách thô lỗ như thế này. . . Ai bảo nàng bao che đâu? Tôn nữ gả cho một tên thanh danh vang dội như vậy, nàng sớm tức sôi ruột rồi. Hiện tại tức vẫn không giảm nhiều, tiểu tử này xem ra cũng không phải là hoàn toàn không dạy được. "Được rồi." Đại cô cô phất tay một cái, "Phải biết là Lâm tỷ nhi của chúng ta vẫn có người nhà mẹ đẻ đó. Chờ ta chút nữa viết phương thuốc, trong vòng hai năm không được sinh hoạt vợ chồng. Không chịu đựng được liền tự mình chuẩn bị quan tài chôn cất đi, đừng làm phiền cháu gái ta!"
Cố Lâm bi thương, rất bi thương. Nàng chính là không hy vọng gặp phải Đại cô cô lợi hại lại không hề giữ miệng này! Ai biết người tính vĩnh viễn không bằng trời tính. . .
Kết quả, bọn họ mang theo một xấp phương thuốc cùng các khoản cấm kỵ trở về, cô cô ngay cả thọ yến cũng không cho bọn họ ăn, đưa bọn họ đuổi về.
". . . Cô cô thật sự nhanh nhẹn dũng mãnh." Nhị gia không còn hơi sức nói, cổ họng vẫn còn có mùi tanh ngọt.
"Nàng là. . . truyền nhân Phó thị, tính khí hơi lớn một chút. . . Nhưng bản lãnh rất cao."
Nhị gia mắt sáng lên, "Cho nên, nhà nàng là võ lâm thế gia? Có đúng hay không, có đúng hay không?"
Cố Lâm đau đầu, "Không hẳn là như vậy. . . Ta vẫn là ngoại môn đệ tử. Phó thị truyền nhân, mẫu thân truyền nữ nhi, hơn nữa chỉ truyền cho trưởng nữ. Ta vốn là không có tư cách nhận, ngay cả chút da lông cũng không thể. Chỉ là tổ mẫu thương ta, cô cô cũng đồng ý, nếu không thì không được."
"Hả? Còn có môn phái võ lâm kỳ quái như thế?" Nhị gia ánh mắt trợn trắng rồi.
"Không, Phó thị truyền nhân nghe nói là từ trong cung truyền tới. . ." Nàng chần chờ một chút, nhỏ giọng nói, "Mộ Dung Xung trước khi bị quần hùng chia cắt vô cùng hỗn loạn, tiền triều nghe nói có huấn luyện một nhóm cung nhân cái gì cũng biết. . . Ta biết cũng không quá nhiều, nghe nói Mộ Dung Xung được thiên hạ, có một nữa giang sơn là do cung nhân Phó thị trợ giúp.
"Nhưng tại sao sau đó Phó thị lại lưu lạc dân gian, khúc mắc và chi tiết trong đó, chỉ có truyền nhân mới biết. Ta chỉ biết Phó thị truyền nhân nam đầu hàng, nữ không thuần phục. Nam tử làm quan, cưới nữ nhân Mộ Dung gia. Nhưng Phó thị truyền nhân nữ, bí mật không tôn trọng hoàng thất, không lấy người nhà Mộ Dung, truyền nhân không cứu họ Mộ Dung ."
Thì ra là. . . lịch sử từ nơi này bắt đầu bị bẻ cong! Đại cô cô là được truyền thừa từ hơn một trăm năm trước đã lợi hại như vậy rồi, Phó thị. . . sẽ có bao nhiêu kinh thế tuyệt diễm đây?
"Anh ca nhi, chàng cũng đừng lộ ra cái gì." Cố Lâm thận trọng dặn dò, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ nhẹ, "Nghe nói Mộ Dung Xung lưu lại di mệnh muốn tìm truyền nhân Phó thị đấy. Thật may là mẫu truyền nữ, cho nên họ đều không giống nhau, truyền thuyết trong dân gian cũng rất ít. Có vài nữ hài tự nhận mình là Phó thị truyền nhân, xác thực bị nhét vào trong cung làm phi. Nhưng Phó thị truyền nhân đích thực cũng không thiếu chút phú quý này."
Vốn là đang say mê hưởng thụ Ngự Tỷ nhi thổ khí như lan thủ thỉ thù thì, vừa nghe đến Mộ Dung hoàng thất còn có loại tặc tâm này, Nhị gia lập tức tỉnh táo lại.
Bẩn Đường thối Hán, ai biết hoàng đế Đại Yên triều sẽ có biểu diễn gì chứ!? Coi như không phải Phó thị truyền nhân chính tông, nhưng Ngự tỷ nhi nhà hắn đáng yêu, dịu dàng săn sóc như thế. . . Ai biết Đại Yến Hoàng đế có thể hay không cướp đoạt dân nữ?
Đương nhiên là chết cũng không thể nói rồi!
"Ngự Tỷ nhi, nàng là của ta." Trong lòng hắn rất khẩn trương, vội vàng mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền. Hai năm không thể. . . Hắn thật là hận chết cái tên nam nhân cặn bã này.
Cố Lâm liếc hắn một cái, hai gò má ửng hồng. Nói chuyện đứng đắn đi! Cái tên hoàn khố công tử này vẫn như vậy, thật là chết đi sống lại cũng không đổi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.