Chương 22
Âu Tĩnh
03/04/2014
Nếm được chút canh thịt, Nhị gia mặc dù vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng thấy hài lòng. . . Mặc dù bị Cố Lâm nổi giận đập mấy lần, nhưng nàng ra tay rất nhẹ, da ngay cả hồng cũng không hồng. . . Ai nha, nữ tử Đại Yên triều da mặt đều mỏng nha, có thể hiểu, có thể hiểu.
Thật ra thì, có cơ hội làm cầm thú ai lại muốn không bằng cầm thú?! Nhưng cô cô đã ra lệnh rồi, hiện tại hắn mỗi ngày đều phải uống ba chén thuốc đắng chết người, còn phải lần lượt trích ra một chén máu đen. . . Đừng có xem thường một chén máu đen nhỏ này, lần trước hắn tiện tay đổ vào lu hoa sen, ngay cả cá trong đó cũng bị độc chết.
Len lén trị liệu ba tháng, thái y cũng phải hô kỳ tích, còn liều mạng hỏi thăm hắn đã ăn thần đan diệu dược gì. . . Bây giờ hắn đối với Đại cô cô vừa lợi hại vừa đáng sợ này là phục lăn rồi.
Đại cô cô nói hai năm, hắn sẽ nhịn hai năm. Suy nghĩ một chút, Tạ Nhị gia năm nay mới 22, nhịn a nhịn, 24 là có thể làm mãnh hổ thoát cũi rồi, làm vài ba hay mười lần rồi chết, hoặc sau hai năm có thể tự do làm cầm thú, kẻ ngu mới không giải được đề toán đơn giản như vậy.
Tâm tình vui vẻ cho nên bước chân đến thư phòng của Nhị gia nhẹ nhàng không ít, ý chí học tập dâng cao vô cùng, nam nhân mà, nếu cảm thấy về mặt tình yêu lấy được thành tựu trọng đại, sẽ đặt tim ở trong bụng, không hề lo được lo mất nữa. Hiện tại hắn nghiêm túc suy tính, thân là một nam tử hán có bả vai vững chắc, phải làm như thế nào để cho sự nghiệp vô cùng tỏa sáng, ít nhất có thể nuôi được nữ nhân của mình.
Nhưng nữ nhân, nghĩ đến đều có chút tinh tế, hơn nữa còn là một thiếu phụ khuê tú quan lại Đại Yên triều. Mặc dù trên mặt không biểu hiện, nhưng Cố Lâm vẫn im lặng xử lý chăm sóc từng chậu hoa cúc.
Nàng từ trước đến giờ đều không thích các loại nổi tiếng, những loài hoa tầm thường đến tay nàng thường thường đều có sức sống riêng, hoa nở rộ, hương ngào ngạt. Nổi tiếng hay không, thực tế cũng chỉ là do người đời tự ý đánh giá mà thôi. Hoa vẫn là hoa, chỉ là nhìn xem người có tình hay không, có chú ý hay không mà thôi.
Hoa du có đẹp, nhưng đều sẽ phải tàn. Cho nên nàng mới có thể càng yêu càng thích hoa, lục tìm cánh hoa tàn, chia ra một phần để nghiên cứu chế tạo hương liệu, lúc mới bắt đầu cũng chỉ là nghĩ cách kéo dài chút dư hương này. Sau đó càng đọc càng hiểu thêm, nàng mới gia nhập làm dược liệu và những cái khác. Ôm một chậu sứ hoa cúc phấn trắng to cỡ nắm tay, ngửa đầu nhìn bầu trời quang đãng trong xanh như được tẩy rửa.
". . . Bất nhạc thọ, bất ai yểu; bất vinh thông, bất sửu cùng. . . Vạn vật nhất phủ, tử sinh đồng trạng.*" Nàng lẩm bẩm nhớ tới một đoạn ngắn trong phần Thiên Địa của Trang Tử.
(*) Không lấy thọ mà vui, không lấy chết sớm mà buồn, không lấy am hiểu mà vinh dự, không vì nghèo khó mà xấu hổ…. vạn vật đều giống nhau không có khác biệt, sống chết đều giống nhau. *toát mồ hôi*
Hoa nở hoa tàn đều theo thời gian. Nàng năm nay hơn hai mươi tuổi, nên nàng có thể nếm thử tuần trăng mật, vui thích thanh xuân, cần gì phải vì nhất định tàn lụi mà cố gắng từ chối?
Nàng tự cười bản thân, nếu không phải sớm có một chút cảm động và mơ mộng như vậy, làm sao lại cố ý "Không tranh mới là tranh" ?
Có thể cùng Nhị gia ngốc, Anh ca nhi, ngọt ngào đến khi nào thì tính đến đó. Vững vàng nhớ "Bất nhạc thọ, bất ai yểu" là được. Tâm tư Nhị gia tương đối qua loa, cũng không phát hiện trong lòng Cố Lâm có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc buổi tối trở về ăn cơm, liếc thấy trên bàn có một nửa Nam Hoa Kinh nàng đang viết dở, hắn có hơi kinh ngạc.
Tây Tịch lão tiên sinh chẳng những giúp hắn trộm cơ thủ xảo và luyện chữ, còn cho hắn mượn không ít bảng chữ mẫu của các danh gia tới giảng giải cho hắn nghe. Thư pháp là một đạo, không phải chỉ cần mấy năm khổ công là thành công, nhưng cũng không thể gấp gáp được, cong đường phía trước của hắn còn rộng mở, trước tiên cần xây dựng được tinh thần, khí chất của chữ, có xấu cũng phải có khí chất, phẩm vị.
Hiện tại chữ Nhị gia miễn cưỡng có thể nói là được, lớn nhỏ đồng đều, không đến nỗi thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng xấu vẫn là xấu, dù đã có mấy phần tính cách cương liệt của quân nhân. Chỉ là vẫn còn trong giai đoạn nhãn cao thủ đề*.
(*) mục tiêu thì cao những năng lực lại thấp
"Ngự Tỷ nhi, chữ nàng càng ngày càng đẹp." Hắn suy nghĩ nửa ngày, "Không câu nệ, tất cả đều rất tự nhiên."
Cố Lâm bật cười, "Anh ca nhi tiến bộ rồi, chàng đọc sách chưa tới nửa năm đã có thể bình luận chữ của thiếp rồi."
"Để cho nàng cười nhạo ta rồi!" Nhị gia hù dọa nàng, "Đợi chút gia ăn no sẽ xử lý nàng!"
"Cơm nước xong còn một thang thuốc đó, gia cử xử lý xong chén thuốc kia trước đi rồi hãy nói." Cố Lâm nhàn nhạt đáp lại.
Nghĩ đến thang thuốc đắng chết người kia, Nhị gia chỉ biết lắc đầu thở dài. Hắn nghiêm trọng hoài nghi, Đại cô cô căn bản là cố ý muốn chỉnh hắn mới có thể kê thang thuốc đắng như vậy.
Nhưng mà khi hắn đang ào ào bới cơm, Cố Lâm ăn uống lịch sự, còn có thể giúp hắn gắp thức ăn, múc bát canh, hiền huệ dịu dàng khiến Nhị gia xúc động thật lâu.
Xuyên đến thời đại quỷ quái, rơi xuống thân tên cặn bã này, cái gì cũng có thể khiến hắn oán trách cả một sọt. Nhưng lại được lão bà đối xử như khách VIP. . . Ở thế kỷ hai mươi mốt, hắn ngay cả nằm mơ cũng chưa mơ thấy. Không gặp phải một bạn gái dã man đã cám ơn trời đất, còn muốn bạn gái hầu hạ toàn diện. . . ngại sống quá dài sao? Sợ không bị lên án công khai đến chết sao?
Ăn cơm xong, hắn sợ phí ánh mắt, cũng sợ đôi mắt của Ngự Tỷ nhi xinh đẹp làm chuyện xấu, nên luôn dắt nàng ra viện đi đi lại lại, ngắm chút trăng sao. Sao ở cổ đại rất sáng, đáng tiếc là tên sao rất khác so với hiện đại, khiến hắn không khỏi thấy tiếc nuối cho cả bụng đầy kiến thức thiên văn của mình.
Điềm Bạch bê thuốc đến, phá hư tâm tình lãng mạn tốt đẹp của hắn. Hắn than thở, nhưng lông mày cũng không nhíu một hơi uống cạn, khoát tay không cần mứt quả để ngọt miệng. Chút đắng này có thấm vào đâu, hắn còn muốn sống đến bảy tám mươi tuổi, nắm tay Ngự Tỷ nhi cùng nhau ngắm sao đấy.
Không nói đến thang thuốc kia đắng chết người kia nữa, cứ mấy tháng liên lục như vậy, hắn đã có thể tập hoàn chỉnh một bài Thái Cực, đi quyền cũng miễn cưỡng có chút lực, cùng Ngự Tỷ nhi đùa giỡn một chút cũng không thành vấn đề nữa. Buổi tối không đèn không thể làm chuyện xấu, đành phải đối luyện để thuận tiện chiếm chút đậu hủ.
Gia học của Ngự Tỷ nhi rất uyên bác, thật đúng là từ trong cung truyền ra, khéo léo uyển chuyển, mạnh mẽ lại mềm mại. Ngay cả ống tay áo cũng có thể làm vũ khí, thật sự rất ly kỳ. Nhưng Cố Lâm đối với quyền pháp Đại Khai Đại Hạp, không rõ nguồn gốc lại uy mãnh bén nhọn của Nhị gia rất tò mò. . . Nhìn quyền ý tương đối giống với binh sĩ đánh tay không.
Nhưng nàng chỉ học được chút da lông, cũng không dám nói bản thân đã nhìn chính xác.
Chỉ tiếc, trị liệu mấy tháng khiến gân cốt cường tráng một chút, nhưng thân thể hắn vẫn yếu ớt như cũ. Nàng đã rất nhẹ tay, nhưng Nhị gia vẫn thở hổn hển run rẩy cả người.
Nàng thu quyền, nhưng người kia không thu, cứng rắn ở trên tay nàng vuốt ve mấy cái trắng trợn. ( =.= sàm sỡ )
Du côn phúc hắc, không nhịn được nàng đập hắn hai cái, kiên quyết bắt hắn đi tắm rửa. Chính nàng cũng một thân toàn mồ hôi, tự mình trở về đông sương phòng rửa mặt.
Vốn dĩ nàng chỉ định lau tóc qua loa một chút, rồi sẽ đi qua chính phòng giúp Nhị gia vấn tóc, nhưng nàng vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Nhị gia ngông nghênh mang mái tóc dài ướt sũng, đang nằm ở trên giường La Hán* dưới ánh nến híp mắt đọc binh thư.
". . . Anh ca nhi, đây là phòng ta!" Cố Lâm cắn môi, luống cuống che đôi chân trần trắng như tuyết, thấy Nhị gia đã trợn trắng mắt rồi, nàng quả thật xấu hổ đến muốn độn thổ.
"Ta...ta biết chứ." Hắn hơi hồi hồn, vội vàng biện luận, "Ta biết rõ phải cởi giày, giày ta đã cởi ở bên ngoài rồi."
Hắn cũng không phải là kẻ lỗ mãng như khi mới đến nữa. Thật ra Đại Yên triều cũng tương đối giống Đường triều, nếp sống còn rất cởi mở. Chỉ là mở cũng có trình độ, mặc áo rộng cổ một chút, nhìn thấy tảng tuyết trắng lớn cũng không sao cả, nhưng chân nữ nhân chỉ có trượng phu mới có thể thấy .
Trước kia hắn có chút buồn bực, Điềm Bạch và bọn tiểu nha hoàn luân phiên quản lý Đông Sương đã muốn tu sửa lại từ lâu. . . Căn phòng kia lại không lớn lắm. Hắn cũng nghe phu nhân quản gia đề cập tới chuyện thiếu phu nhân muốn dùng tiền của mình để tự trang hoàng lại Đông Sương phòng, hắn không chịu, bắt phu nhân quản gia lấy số tiền tiêu hàng tháng mà trước kia hắn không dùng đến vẫn còn ghi trong sổ ra sử dụng.
Thì ra là nàng là sửa thành sàn gỗ, mỗi ngày lau đến sạch bóng, để chân trần đi tới đi lui. . . Quá hưởng thụ rồi?! Hơn nữa hắn ngàn ngàn vạn vạn không ngờ, Ngự tỷ nhi chỉ mặc đơn giản một bộ quần áo trắng, tóc dài xõa tung, để chân trần lại có thể khiến lòng người ngứa ngáy như vậy.
Rõ ràng ở bãi biển thế kỷ hai mươi mốt hắn nhìn các mỹ nữ mặc đồ tắm đến tê dại rồi, nhưng chưa bao giờ lại trong lòng lại có ý xấu như bây giờ.
Thoa son để hại nhan sắc à? Nàng hiện tại đỏ mặt xấu hổ như vậy, so với mật Phật Đà còn hơn rất rất nhiều nữa.... (cái này không rõ lắm @@)
Nếu không phải là Điềm Bạch nhanh trí đem một xấp khăn vải nhét vào tay Cố Lâm, hai người còn không biết sẽ đắm đuối đưa tình ( có cả thẹn quá hóa giận ) bao lâu nữa.
Một đám tiểu nha hoàn cười trộm trốn thật xa, khiến Cố Lâm xấu hổ không bước nổi một bước nào. Nàng xụ mặt, cầm khăn vải phủ lên trên đầu Nhị gia, thô bạo lau mái tóc của hắn.
Thật ra thì, có cơ hội làm cầm thú ai lại muốn không bằng cầm thú?! Nhưng cô cô đã ra lệnh rồi, hiện tại hắn mỗi ngày đều phải uống ba chén thuốc đắng chết người, còn phải lần lượt trích ra một chén máu đen. . . Đừng có xem thường một chén máu đen nhỏ này, lần trước hắn tiện tay đổ vào lu hoa sen, ngay cả cá trong đó cũng bị độc chết.
Len lén trị liệu ba tháng, thái y cũng phải hô kỳ tích, còn liều mạng hỏi thăm hắn đã ăn thần đan diệu dược gì. . . Bây giờ hắn đối với Đại cô cô vừa lợi hại vừa đáng sợ này là phục lăn rồi.
Đại cô cô nói hai năm, hắn sẽ nhịn hai năm. Suy nghĩ một chút, Tạ Nhị gia năm nay mới 22, nhịn a nhịn, 24 là có thể làm mãnh hổ thoát cũi rồi, làm vài ba hay mười lần rồi chết, hoặc sau hai năm có thể tự do làm cầm thú, kẻ ngu mới không giải được đề toán đơn giản như vậy.
Tâm tình vui vẻ cho nên bước chân đến thư phòng của Nhị gia nhẹ nhàng không ít, ý chí học tập dâng cao vô cùng, nam nhân mà, nếu cảm thấy về mặt tình yêu lấy được thành tựu trọng đại, sẽ đặt tim ở trong bụng, không hề lo được lo mất nữa. Hiện tại hắn nghiêm túc suy tính, thân là một nam tử hán có bả vai vững chắc, phải làm như thế nào để cho sự nghiệp vô cùng tỏa sáng, ít nhất có thể nuôi được nữ nhân của mình.
Nhưng nữ nhân, nghĩ đến đều có chút tinh tế, hơn nữa còn là một thiếu phụ khuê tú quan lại Đại Yên triều. Mặc dù trên mặt không biểu hiện, nhưng Cố Lâm vẫn im lặng xử lý chăm sóc từng chậu hoa cúc.
Nàng từ trước đến giờ đều không thích các loại nổi tiếng, những loài hoa tầm thường đến tay nàng thường thường đều có sức sống riêng, hoa nở rộ, hương ngào ngạt. Nổi tiếng hay không, thực tế cũng chỉ là do người đời tự ý đánh giá mà thôi. Hoa vẫn là hoa, chỉ là nhìn xem người có tình hay không, có chú ý hay không mà thôi.
Hoa du có đẹp, nhưng đều sẽ phải tàn. Cho nên nàng mới có thể càng yêu càng thích hoa, lục tìm cánh hoa tàn, chia ra một phần để nghiên cứu chế tạo hương liệu, lúc mới bắt đầu cũng chỉ là nghĩ cách kéo dài chút dư hương này. Sau đó càng đọc càng hiểu thêm, nàng mới gia nhập làm dược liệu và những cái khác. Ôm một chậu sứ hoa cúc phấn trắng to cỡ nắm tay, ngửa đầu nhìn bầu trời quang đãng trong xanh như được tẩy rửa.
". . . Bất nhạc thọ, bất ai yểu; bất vinh thông, bất sửu cùng. . . Vạn vật nhất phủ, tử sinh đồng trạng.*" Nàng lẩm bẩm nhớ tới một đoạn ngắn trong phần Thiên Địa của Trang Tử.
(*) Không lấy thọ mà vui, không lấy chết sớm mà buồn, không lấy am hiểu mà vinh dự, không vì nghèo khó mà xấu hổ…. vạn vật đều giống nhau không có khác biệt, sống chết đều giống nhau. *toát mồ hôi*
Hoa nở hoa tàn đều theo thời gian. Nàng năm nay hơn hai mươi tuổi, nên nàng có thể nếm thử tuần trăng mật, vui thích thanh xuân, cần gì phải vì nhất định tàn lụi mà cố gắng từ chối?
Nàng tự cười bản thân, nếu không phải sớm có một chút cảm động và mơ mộng như vậy, làm sao lại cố ý "Không tranh mới là tranh" ?
Có thể cùng Nhị gia ngốc, Anh ca nhi, ngọt ngào đến khi nào thì tính đến đó. Vững vàng nhớ "Bất nhạc thọ, bất ai yểu" là được. Tâm tư Nhị gia tương đối qua loa, cũng không phát hiện trong lòng Cố Lâm có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc buổi tối trở về ăn cơm, liếc thấy trên bàn có một nửa Nam Hoa Kinh nàng đang viết dở, hắn có hơi kinh ngạc.
Tây Tịch lão tiên sinh chẳng những giúp hắn trộm cơ thủ xảo và luyện chữ, còn cho hắn mượn không ít bảng chữ mẫu của các danh gia tới giảng giải cho hắn nghe. Thư pháp là một đạo, không phải chỉ cần mấy năm khổ công là thành công, nhưng cũng không thể gấp gáp được, cong đường phía trước của hắn còn rộng mở, trước tiên cần xây dựng được tinh thần, khí chất của chữ, có xấu cũng phải có khí chất, phẩm vị.
Hiện tại chữ Nhị gia miễn cưỡng có thể nói là được, lớn nhỏ đồng đều, không đến nỗi thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng xấu vẫn là xấu, dù đã có mấy phần tính cách cương liệt của quân nhân. Chỉ là vẫn còn trong giai đoạn nhãn cao thủ đề*.
(*) mục tiêu thì cao những năng lực lại thấp
"Ngự Tỷ nhi, chữ nàng càng ngày càng đẹp." Hắn suy nghĩ nửa ngày, "Không câu nệ, tất cả đều rất tự nhiên."
Cố Lâm bật cười, "Anh ca nhi tiến bộ rồi, chàng đọc sách chưa tới nửa năm đã có thể bình luận chữ của thiếp rồi."
"Để cho nàng cười nhạo ta rồi!" Nhị gia hù dọa nàng, "Đợi chút gia ăn no sẽ xử lý nàng!"
"Cơm nước xong còn một thang thuốc đó, gia cử xử lý xong chén thuốc kia trước đi rồi hãy nói." Cố Lâm nhàn nhạt đáp lại.
Nghĩ đến thang thuốc đắng chết người kia, Nhị gia chỉ biết lắc đầu thở dài. Hắn nghiêm trọng hoài nghi, Đại cô cô căn bản là cố ý muốn chỉnh hắn mới có thể kê thang thuốc đắng như vậy.
Nhưng mà khi hắn đang ào ào bới cơm, Cố Lâm ăn uống lịch sự, còn có thể giúp hắn gắp thức ăn, múc bát canh, hiền huệ dịu dàng khiến Nhị gia xúc động thật lâu.
Xuyên đến thời đại quỷ quái, rơi xuống thân tên cặn bã này, cái gì cũng có thể khiến hắn oán trách cả một sọt. Nhưng lại được lão bà đối xử như khách VIP. . . Ở thế kỷ hai mươi mốt, hắn ngay cả nằm mơ cũng chưa mơ thấy. Không gặp phải một bạn gái dã man đã cám ơn trời đất, còn muốn bạn gái hầu hạ toàn diện. . . ngại sống quá dài sao? Sợ không bị lên án công khai đến chết sao?
Ăn cơm xong, hắn sợ phí ánh mắt, cũng sợ đôi mắt của Ngự Tỷ nhi xinh đẹp làm chuyện xấu, nên luôn dắt nàng ra viện đi đi lại lại, ngắm chút trăng sao. Sao ở cổ đại rất sáng, đáng tiếc là tên sao rất khác so với hiện đại, khiến hắn không khỏi thấy tiếc nuối cho cả bụng đầy kiến thức thiên văn của mình.
Điềm Bạch bê thuốc đến, phá hư tâm tình lãng mạn tốt đẹp của hắn. Hắn than thở, nhưng lông mày cũng không nhíu một hơi uống cạn, khoát tay không cần mứt quả để ngọt miệng. Chút đắng này có thấm vào đâu, hắn còn muốn sống đến bảy tám mươi tuổi, nắm tay Ngự Tỷ nhi cùng nhau ngắm sao đấy.
Không nói đến thang thuốc kia đắng chết người kia nữa, cứ mấy tháng liên lục như vậy, hắn đã có thể tập hoàn chỉnh một bài Thái Cực, đi quyền cũng miễn cưỡng có chút lực, cùng Ngự Tỷ nhi đùa giỡn một chút cũng không thành vấn đề nữa. Buổi tối không đèn không thể làm chuyện xấu, đành phải đối luyện để thuận tiện chiếm chút đậu hủ.
Gia học của Ngự Tỷ nhi rất uyên bác, thật đúng là từ trong cung truyền ra, khéo léo uyển chuyển, mạnh mẽ lại mềm mại. Ngay cả ống tay áo cũng có thể làm vũ khí, thật sự rất ly kỳ. Nhưng Cố Lâm đối với quyền pháp Đại Khai Đại Hạp, không rõ nguồn gốc lại uy mãnh bén nhọn của Nhị gia rất tò mò. . . Nhìn quyền ý tương đối giống với binh sĩ đánh tay không.
Nhưng nàng chỉ học được chút da lông, cũng không dám nói bản thân đã nhìn chính xác.
Chỉ tiếc, trị liệu mấy tháng khiến gân cốt cường tráng một chút, nhưng thân thể hắn vẫn yếu ớt như cũ. Nàng đã rất nhẹ tay, nhưng Nhị gia vẫn thở hổn hển run rẩy cả người.
Nàng thu quyền, nhưng người kia không thu, cứng rắn ở trên tay nàng vuốt ve mấy cái trắng trợn. ( =.= sàm sỡ )
Du côn phúc hắc, không nhịn được nàng đập hắn hai cái, kiên quyết bắt hắn đi tắm rửa. Chính nàng cũng một thân toàn mồ hôi, tự mình trở về đông sương phòng rửa mặt.
Vốn dĩ nàng chỉ định lau tóc qua loa một chút, rồi sẽ đi qua chính phòng giúp Nhị gia vấn tóc, nhưng nàng vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Nhị gia ngông nghênh mang mái tóc dài ướt sũng, đang nằm ở trên giường La Hán* dưới ánh nến híp mắt đọc binh thư.
". . . Anh ca nhi, đây là phòng ta!" Cố Lâm cắn môi, luống cuống che đôi chân trần trắng như tuyết, thấy Nhị gia đã trợn trắng mắt rồi, nàng quả thật xấu hổ đến muốn độn thổ.
"Ta...ta biết chứ." Hắn hơi hồi hồn, vội vàng biện luận, "Ta biết rõ phải cởi giày, giày ta đã cởi ở bên ngoài rồi."
Hắn cũng không phải là kẻ lỗ mãng như khi mới đến nữa. Thật ra Đại Yên triều cũng tương đối giống Đường triều, nếp sống còn rất cởi mở. Chỉ là mở cũng có trình độ, mặc áo rộng cổ một chút, nhìn thấy tảng tuyết trắng lớn cũng không sao cả, nhưng chân nữ nhân chỉ có trượng phu mới có thể thấy .
Trước kia hắn có chút buồn bực, Điềm Bạch và bọn tiểu nha hoàn luân phiên quản lý Đông Sương đã muốn tu sửa lại từ lâu. . . Căn phòng kia lại không lớn lắm. Hắn cũng nghe phu nhân quản gia đề cập tới chuyện thiếu phu nhân muốn dùng tiền của mình để tự trang hoàng lại Đông Sương phòng, hắn không chịu, bắt phu nhân quản gia lấy số tiền tiêu hàng tháng mà trước kia hắn không dùng đến vẫn còn ghi trong sổ ra sử dụng.
Thì ra là nàng là sửa thành sàn gỗ, mỗi ngày lau đến sạch bóng, để chân trần đi tới đi lui. . . Quá hưởng thụ rồi?! Hơn nữa hắn ngàn ngàn vạn vạn không ngờ, Ngự tỷ nhi chỉ mặc đơn giản một bộ quần áo trắng, tóc dài xõa tung, để chân trần lại có thể khiến lòng người ngứa ngáy như vậy.
Rõ ràng ở bãi biển thế kỷ hai mươi mốt hắn nhìn các mỹ nữ mặc đồ tắm đến tê dại rồi, nhưng chưa bao giờ lại trong lòng lại có ý xấu như bây giờ.
Thoa son để hại nhan sắc à? Nàng hiện tại đỏ mặt xấu hổ như vậy, so với mật Phật Đà còn hơn rất rất nhiều nữa.... (cái này không rõ lắm @@)
Nếu không phải là Điềm Bạch nhanh trí đem một xấp khăn vải nhét vào tay Cố Lâm, hai người còn không biết sẽ đắm đuối đưa tình ( có cả thẹn quá hóa giận ) bao lâu nữa.
Một đám tiểu nha hoàn cười trộm trốn thật xa, khiến Cố Lâm xấu hổ không bước nổi một bước nào. Nàng xụ mặt, cầm khăn vải phủ lên trên đầu Nhị gia, thô bạo lau mái tóc của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.