Chương 42
Âu Tĩnh
20/01/2014
Chờ giải thích rõ ràng, rốt cuộc gương mặt tuấn tú đang nhăn lại của
Anh Nhị cũng giãn ra, nhưng chợt có chút rầu rỉ.”Còn phải đến mùa thu à? Không thể. . .”
“Không thể.” Cố Lâm nghiêm mặt trả lời. Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn rầu rĩ nhăn thành cái bánh bao, nàng nở nụ cười, chút khó chịu trong lòng tiêu tán rất nhiều.
Chờ Anh Nhị gia không tình nguyện hồi hồn lại từ đau khổ phải tiếp tục kiếp Đại hòa thượng , mới nhớ ra muốn hỏi Cố Lâm khóc cái gì.
“. . . Từ khi xuất giá đến nay, đã hơn sáu năm, lần đâu tiên mồng hai trở về nhà mẹ, cảm xúc hơi nhiều một chút.” Cố Lâm tránh nặng tìm nhẹ trả lời, thuận tay đem tay nải mà đại ca tặng đưa cho hắn, dời đi lực chú ý của Anh ca nhi.
“Cái gì? Tạ Tử Anh này thật không phải . . .” Anh ca nhi đem hai chữ “Đồ”* kia cứng rắn nuốt xuống. Hoàn toàn chính xác tên đó không đáng làm người, nhưng hắn hiện tại chính là Tạ Tử Anh, mắng tới mắng lui còn không phải là mắng chính mình? Mà tay nải đựng đề thi mà Đại Cữu Ca cho kia rất nhanh hấp dẫn hắn.
(*) chữ đồ kia vốn là hai chữ Đông Tây chính là chỉ đồ vật, những thứ linh tinh
Đừng nói cổ nhân không bằng nay ha. Đại Cữu Ca này so với hắn còn giỏi hơn, càng giống như giáo sư tinh anh trong trường luyện thi nha! Nhìn chỗ tài liệu này một chút xem. . . Chính là có chút văn vẻ, lại không có dấu chấm câu, xem ra có chút khó hiểu. . . Nhưng hắn cũng không phải như lúc vừa mới tới, bị người khác coi như Anh nhị gia điên khùng, cổ văn không hiểu.
Nhìn Anh ca nhi vui mừng mở ra chỗ tài liệu đại ca đưa, khuôn mặt tuấn tú lại xuất hiện nụ cười thật thà ngu đần có chút không phù hợp, Cố Lâm đột nhiên cảm thấy, nếu hắn cả đời đều như vậy, thì tốt biết bao.
Không quan tâm hắn hiển đạt Phú Quý, không quan tâm sinh con dưỡng cái, chỉ cần hắn la Anh ca nhi ngốc hồ hồ, thần kinh thô, mặc dù không hiểu nàng, vẫn sẽ đặc biệt vì nàng mua chén trà Điềm Bạch, đó chính là hy vọng lớn nhất của nàng.
Dĩ nhiên Anh ca nhi của chúng ta không hề biết hắn trong tình trạng không chú ý đã khiến hảo cảm của Cố Lâm dành cho hắn tăng lên gấp bội. Qua hết năm hắn quả thật vội đến lật trời, mỗi ngày đều chạy ra ngoài.
Khoan hãy nói, Quản ca nhi sau khi bị hắn dạy vỡ lòng ( dạy hư ), tất cả đều thông suốt, hơn nữa nghe một hiểu mười, suy diễn thành vô cùng cao siêu tinh thâm. Nhị ca bắt những tên môn khách phụ ta ăn no không có chuyện làm kia chép lại tài liệu thi cử thật sự rất tốt. Đại Cữu Ca nhà nhị tẩu trợ giúp những đề thi sắc sảo kia lại càng như hổ thêm cánh.
Nếu như đây là thi cử ở vùng khác, hắn dám nói nhị ca chỉ cần đóng cửa đọc sách là có thể treo ngược đuôi xe*. Về phần hắn, Tiểu Sinh Bất Tài, thật sự là hắn không thể thi, nếu không đỗ đầu không dám nói, dù sao trong năm người đứng đầu là có thể.
(*)cái này là gì nhỉ, ta không rõ. Chắc ý chỉ anh ca nhi có thể thi đỗ điểm cao. Ai rõ thì chỉ ta với nguyên văn là 吊个车尾.
Nhưng đây là thi ở kinh thành, không phải chỉ như vậy là được .
Kinh thành là nơi nào? Đất Ngọa Hổ Tàng Long đó! Cái gì nhiều nhất? Quyền quý nhiều nhất! Mặc dù nói còn không biết ai là quan chủ khảo, nhưng chắc chắn không ngoài mấy vị đại nhân kia. Mặc dù nói quang minh chánh đại lộ đề là không thể nào, nhưng tiết lộ một chút đề mục và phương hướng thì tuyệt đối làm được.
Học viện sơn trường hắn đang học có một tài tử huân quý tính tình cổ quái, người Mộ Dung thế gia, cùng Cố Gia sánh vai nhà cửa đệ nhất điêu tàn ở Hoài Nam, đại danh Tiêu Tiêu, tự Thanh Vân. Năm đó ngụy tạo tên họ tịch quán từ Tứ Xuyên một đường thi tới đây, là tam nguyên cập đệ đầu tiên của Đại Yên Triều, đến điện Kim loan mới tự bộc lộ thân phận, khéo léo từ chối làm quan, khiến hoàng đế tức cười.
( chỗ này hơi thắc mắc tại sao là người nhà Mộ Dung lại có đại danh là Tiêu Tiêu, hay ông này lấy tên giả là Mộ Dung Tiêu Tiêu nhỉ, hoặc là cháu họ??)
Muốn phạt tội hắn sao. . . Hắn là cháu ruột Thái hậu. Không phạt tội hắn sao. . . Cái tội ngụy tạo văn thư cũng đủ hắn uống một bình* rồi.
(*) khó xử, dính vào chuyện khó khăn
Thứ nhất nể mặt thái hậu, thứ hai cũng là vì luyến tiếc người tài, Hoàng đế hạ chỉ cho hắn phụng chỉ đọc sách, vĩnh viễn không thể làm quan.
Tiêu Đại Tài Tử chính là rất khinh thường chế độ thi cử coi trọng quyền quý và gia thế, Hoàng đế hạ chỉ này thật là như cá gặp nước, khiến cho hắn không phải chịu áp lực gia tộc có thể làm một người đọc sách bình thường, nhưng ở thư viện cũng không hề kém, trở thành người có tài văn chương và danh vọng đều vang dội! Con cháu thế gia, tôn thất huân quý tới xin học muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cũng có thể xếp quanh Kinh Thành mấy vòng liền.
Nhưng lão nhân gia có một ngoại hiệu, gọi là “Tiêu lưỡng hành”* . Hắn không hỏi bình dân huân quý, bài văn ghi trên danh thiếp. Mở đầu nhìn hai hàng, trung gian nhìn hai hàng, kết thúc nhìn hai hàng. Nhìn vừa mắt rồi, mời đến nói chuyện, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo, hòa ái dễ gần chỉ điểm những điều chưa hiểu.
(*) hai hàng, hai dòng
Nếu không vừa mắt. . . Xin lỗi, lão nhân gia có thể đem bái thiếp kia không chút do dự quăng vào làm mồi lửa, mặc cho người khác ở bên ngoài uy hiếp lợi dụ cũng không chút dao động, nói không gặp chính là không gặp, cho dù Hoàng đế có tới nói giúp cũng vô ích.
Đáng tiếc bái thiếp bị vứt đi nhiều lắm, có thể thấy đến lão nhân gia một chút thì đã chẳng khác gì bước một chân vào con đường thăng tiến rồi.
Quản ca nhi, bởi vì là học sinh thư viện, một lần thi đã đậu tú tài, Tiêu Sơn Trường lấy bài thi của hắn xem, nhìn xong lập tức gọi hắn tới mắng một trận, sau lại bắt hắn dập đầu bái sư, thành đệ tử thân truyền của lão nhân gia.
Hắn nguyên bổn nghĩ làm bài hộ Nhị ca, để nhị ca có cơ hội được vị quái nhân của Sơn Trường này dạy dỗ một phen. . . Nhưng Anh ca nhi người ta cực kỳ có cốt khí, tự mình viết một bài viết đưa tới cửa… Kết quả hắn cũng thực sự được nhìn thấy Tiêu Sơn Trường.
Tiêu Đại Tài Tử tự mình cầm bài luận của Anh Nhị gia viết, quăng vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Trộm cơ thủ xảo, Bàng Môn Tả Đạo!” Tiêu Sơn Trường quát mắng, “Các ngươi thật đúng là huynh đệ, đều là gạng người gian xảo thích đi đường tắt quen thói dựa dẫm! Thật may là Thiên Sơn Vạn Thủy*, nếu không Lão Thái Gia nhà các ngươi nhìn thấy, không từ Tô Châu chạy tới Kinh Thành cho các ngươi hai trận gia pháp? ! Tạ lão thái phó tại sao có thể có hai đứa cháu bất tài như các ngươi? . . .”
(*) khoảng cách xa xôi
Mắng xong rồi, Tiêu Sơn Trường xoa cằm một chút, bảo Quản ca nhi đưa trà cho Anh Nhị gia vừa bị mắng đến hồ đồ, mơ mơ hồ hồ dâng trà dập đầu bái sư.
Khiến Anh Nhị gia rất buồn bực chính là ông ta mắng hai huynh đệ bọn họ hung ác như vậy, lại thu hai người thành quan môn đệ tử*, dạy những thứ Bàng Môn Tả Đạo, trộm cơ thủ xảo hơn nữa. (pó tay)
(*) đệ tử cuối cùng
Quản ca nhi còn nhịn được, nhưng Anh Nhị gia tính tình rất thẳng lại không nhịn được, cuối cùng vẫn đi hỏi.
Tiêu Sơn Trường mí mắt đều không nâng lên, trả lời rất khó hiểu, “Hai người các ngươi, làm ở Hàn Lâm là gieo họa cho các sĩ tử đời sau, nhưng rất có tài làm quan.”
Vẫn muốn hỏi thêm một chút, Anh Nhị gia lần nữa lại dùng mặt nghênh đón sách luận mình vết, đi kèm với tiếng sư tử hống quen thuộc của Tiêu Sơn Trường, “Lời dạy của Tử Lộ lại đảo lên đầu Nhan Hồi? Ngươi đọc sách như thế hay sao? Ngay cả hai bản Khổng Mạnh cho đến bây giờ cũng chưa học thuộc? ! Chép lại Luận Ngữ 20 lần, mười ngày sau giao lên! Tử Quản, đừng tưởng rằng ngươi cười trộm ta không thấy. . . Tội liên đới! Ca ca ngươi viết bao nhiêu, ngươi cũng viết cho ta bấy nhiêu bản, mười ngày sau nộp lên, thiếu một chữ cẩn thận da của hai ngươi!”
Cho nên Anh Nhị gia rất bận, cực kì bận. Hắn chẳng những mười ngày phải đến để cho Tiêu Sơn Trường giày vò một lần, còn phải làm thep mấy điều bàng môn tả đạo Sơn Trường giao phó: mang theo Quản ca nhi bấu víu quan hệ đi cửa sau đi đến gặp những đại nhân có khả năng là quan chủ khảo.
Hiện tại hắn thật sâu sắc hiểu được, nếu nói hiệu ứng hào quang, còn không bằng nói là hào quang của vân thâm vụ nặng, cao thâm khó lường mà thôi. Như vị tam nguyên cập đệ này của bọn hắn, người ta gọi là Thanh Vân Tiêu Sơn Trường thanh cao , ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, Tiên Phong Đạo Cốt. . . Nhưng chỉ có thể nhìn trước mặt thôi.
Chuyển tới sau lưng, cũng không biết có bao nhiêu cái đuôi hồ ly. . . Sợ rằng so cửu vĩ còn nhiều hơn một cái. ( :D)
Chính là Sơn Trường đại nhân lạnh nhạt nói, “Có quan hệ không dùng là đồ ngốc” , rồi đem bọn hắn đá ra cửa đi “Lấy văn kết bạn” chạy quan hệ.
Cha truyền con nối a, Anh ca nhi cảm khái. Mặc kệ là xã hội người Hoa thế kỷ hai mươi mốt, hay là Đại Yên triều ở ngã rẽ lịch sử, truyền thống con cháu Trung Hoa kiên cường không thể phá hủy, tuyệt không dao động.
Trước sau như một . . . Nói nhân tình, chạy cửa sau.
Thẳng thắn mà nói, cổ nhân vẫn tương đối thích nói nghĩa khí . Mấy viên thuốc kéo tình hữu nghị, đến bây giờ lại còn chưa hết. Dù sao ở nhà tự mình đọc sách đến phiền chết rồi, dứt khoát hô bằng kêu hữu cùng nhau đi chạy quan hệ tiện thể tụ hội, rất thú vị.
Chỉ là Anh ca nhi thế nào cũng không nghĩ tới, trong cuộc đời đọc sách kiêm chạy quan hệ này, lại ý ngoại muốn gặp “Hương thân” .
Mà “Hương thân” này, mang đến phiền phức cho hắn, thật không phải chỉ một hai điểm mà thôi.
“Không thể.” Cố Lâm nghiêm mặt trả lời. Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn rầu rĩ nhăn thành cái bánh bao, nàng nở nụ cười, chút khó chịu trong lòng tiêu tán rất nhiều.
Chờ Anh Nhị gia không tình nguyện hồi hồn lại từ đau khổ phải tiếp tục kiếp Đại hòa thượng , mới nhớ ra muốn hỏi Cố Lâm khóc cái gì.
“. . . Từ khi xuất giá đến nay, đã hơn sáu năm, lần đâu tiên mồng hai trở về nhà mẹ, cảm xúc hơi nhiều một chút.” Cố Lâm tránh nặng tìm nhẹ trả lời, thuận tay đem tay nải mà đại ca tặng đưa cho hắn, dời đi lực chú ý của Anh ca nhi.
“Cái gì? Tạ Tử Anh này thật không phải . . .” Anh ca nhi đem hai chữ “Đồ”* kia cứng rắn nuốt xuống. Hoàn toàn chính xác tên đó không đáng làm người, nhưng hắn hiện tại chính là Tạ Tử Anh, mắng tới mắng lui còn không phải là mắng chính mình? Mà tay nải đựng đề thi mà Đại Cữu Ca cho kia rất nhanh hấp dẫn hắn.
(*) chữ đồ kia vốn là hai chữ Đông Tây chính là chỉ đồ vật, những thứ linh tinh
Đừng nói cổ nhân không bằng nay ha. Đại Cữu Ca này so với hắn còn giỏi hơn, càng giống như giáo sư tinh anh trong trường luyện thi nha! Nhìn chỗ tài liệu này một chút xem. . . Chính là có chút văn vẻ, lại không có dấu chấm câu, xem ra có chút khó hiểu. . . Nhưng hắn cũng không phải như lúc vừa mới tới, bị người khác coi như Anh nhị gia điên khùng, cổ văn không hiểu.
Nhìn Anh ca nhi vui mừng mở ra chỗ tài liệu đại ca đưa, khuôn mặt tuấn tú lại xuất hiện nụ cười thật thà ngu đần có chút không phù hợp, Cố Lâm đột nhiên cảm thấy, nếu hắn cả đời đều như vậy, thì tốt biết bao.
Không quan tâm hắn hiển đạt Phú Quý, không quan tâm sinh con dưỡng cái, chỉ cần hắn la Anh ca nhi ngốc hồ hồ, thần kinh thô, mặc dù không hiểu nàng, vẫn sẽ đặc biệt vì nàng mua chén trà Điềm Bạch, đó chính là hy vọng lớn nhất của nàng.
Dĩ nhiên Anh ca nhi của chúng ta không hề biết hắn trong tình trạng không chú ý đã khiến hảo cảm của Cố Lâm dành cho hắn tăng lên gấp bội. Qua hết năm hắn quả thật vội đến lật trời, mỗi ngày đều chạy ra ngoài.
Khoan hãy nói, Quản ca nhi sau khi bị hắn dạy vỡ lòng ( dạy hư ), tất cả đều thông suốt, hơn nữa nghe một hiểu mười, suy diễn thành vô cùng cao siêu tinh thâm. Nhị ca bắt những tên môn khách phụ ta ăn no không có chuyện làm kia chép lại tài liệu thi cử thật sự rất tốt. Đại Cữu Ca nhà nhị tẩu trợ giúp những đề thi sắc sảo kia lại càng như hổ thêm cánh.
Nếu như đây là thi cử ở vùng khác, hắn dám nói nhị ca chỉ cần đóng cửa đọc sách là có thể treo ngược đuôi xe*. Về phần hắn, Tiểu Sinh Bất Tài, thật sự là hắn không thể thi, nếu không đỗ đầu không dám nói, dù sao trong năm người đứng đầu là có thể.
(*)cái này là gì nhỉ, ta không rõ. Chắc ý chỉ anh ca nhi có thể thi đỗ điểm cao. Ai rõ thì chỉ ta với nguyên văn là 吊个车尾.
Nhưng đây là thi ở kinh thành, không phải chỉ như vậy là được .
Kinh thành là nơi nào? Đất Ngọa Hổ Tàng Long đó! Cái gì nhiều nhất? Quyền quý nhiều nhất! Mặc dù nói còn không biết ai là quan chủ khảo, nhưng chắc chắn không ngoài mấy vị đại nhân kia. Mặc dù nói quang minh chánh đại lộ đề là không thể nào, nhưng tiết lộ một chút đề mục và phương hướng thì tuyệt đối làm được.
Học viện sơn trường hắn đang học có một tài tử huân quý tính tình cổ quái, người Mộ Dung thế gia, cùng Cố Gia sánh vai nhà cửa đệ nhất điêu tàn ở Hoài Nam, đại danh Tiêu Tiêu, tự Thanh Vân. Năm đó ngụy tạo tên họ tịch quán từ Tứ Xuyên một đường thi tới đây, là tam nguyên cập đệ đầu tiên của Đại Yên Triều, đến điện Kim loan mới tự bộc lộ thân phận, khéo léo từ chối làm quan, khiến hoàng đế tức cười.
( chỗ này hơi thắc mắc tại sao là người nhà Mộ Dung lại có đại danh là Tiêu Tiêu, hay ông này lấy tên giả là Mộ Dung Tiêu Tiêu nhỉ, hoặc là cháu họ??)
Muốn phạt tội hắn sao. . . Hắn là cháu ruột Thái hậu. Không phạt tội hắn sao. . . Cái tội ngụy tạo văn thư cũng đủ hắn uống một bình* rồi.
(*) khó xử, dính vào chuyện khó khăn
Thứ nhất nể mặt thái hậu, thứ hai cũng là vì luyến tiếc người tài, Hoàng đế hạ chỉ cho hắn phụng chỉ đọc sách, vĩnh viễn không thể làm quan.
Tiêu Đại Tài Tử chính là rất khinh thường chế độ thi cử coi trọng quyền quý và gia thế, Hoàng đế hạ chỉ này thật là như cá gặp nước, khiến cho hắn không phải chịu áp lực gia tộc có thể làm một người đọc sách bình thường, nhưng ở thư viện cũng không hề kém, trở thành người có tài văn chương và danh vọng đều vang dội! Con cháu thế gia, tôn thất huân quý tới xin học muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cũng có thể xếp quanh Kinh Thành mấy vòng liền.
Nhưng lão nhân gia có một ngoại hiệu, gọi là “Tiêu lưỡng hành”* . Hắn không hỏi bình dân huân quý, bài văn ghi trên danh thiếp. Mở đầu nhìn hai hàng, trung gian nhìn hai hàng, kết thúc nhìn hai hàng. Nhìn vừa mắt rồi, mời đến nói chuyện, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo, hòa ái dễ gần chỉ điểm những điều chưa hiểu.
(*) hai hàng, hai dòng
Nếu không vừa mắt. . . Xin lỗi, lão nhân gia có thể đem bái thiếp kia không chút do dự quăng vào làm mồi lửa, mặc cho người khác ở bên ngoài uy hiếp lợi dụ cũng không chút dao động, nói không gặp chính là không gặp, cho dù Hoàng đế có tới nói giúp cũng vô ích.
Đáng tiếc bái thiếp bị vứt đi nhiều lắm, có thể thấy đến lão nhân gia một chút thì đã chẳng khác gì bước một chân vào con đường thăng tiến rồi.
Quản ca nhi, bởi vì là học sinh thư viện, một lần thi đã đậu tú tài, Tiêu Sơn Trường lấy bài thi của hắn xem, nhìn xong lập tức gọi hắn tới mắng một trận, sau lại bắt hắn dập đầu bái sư, thành đệ tử thân truyền của lão nhân gia.
Hắn nguyên bổn nghĩ làm bài hộ Nhị ca, để nhị ca có cơ hội được vị quái nhân của Sơn Trường này dạy dỗ một phen. . . Nhưng Anh ca nhi người ta cực kỳ có cốt khí, tự mình viết một bài viết đưa tới cửa… Kết quả hắn cũng thực sự được nhìn thấy Tiêu Sơn Trường.
Tiêu Đại Tài Tử tự mình cầm bài luận của Anh Nhị gia viết, quăng vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Trộm cơ thủ xảo, Bàng Môn Tả Đạo!” Tiêu Sơn Trường quát mắng, “Các ngươi thật đúng là huynh đệ, đều là gạng người gian xảo thích đi đường tắt quen thói dựa dẫm! Thật may là Thiên Sơn Vạn Thủy*, nếu không Lão Thái Gia nhà các ngươi nhìn thấy, không từ Tô Châu chạy tới Kinh Thành cho các ngươi hai trận gia pháp? ! Tạ lão thái phó tại sao có thể có hai đứa cháu bất tài như các ngươi? . . .”
(*) khoảng cách xa xôi
Mắng xong rồi, Tiêu Sơn Trường xoa cằm một chút, bảo Quản ca nhi đưa trà cho Anh Nhị gia vừa bị mắng đến hồ đồ, mơ mơ hồ hồ dâng trà dập đầu bái sư.
Khiến Anh Nhị gia rất buồn bực chính là ông ta mắng hai huynh đệ bọn họ hung ác như vậy, lại thu hai người thành quan môn đệ tử*, dạy những thứ Bàng Môn Tả Đạo, trộm cơ thủ xảo hơn nữa. (pó tay)
(*) đệ tử cuối cùng
Quản ca nhi còn nhịn được, nhưng Anh Nhị gia tính tình rất thẳng lại không nhịn được, cuối cùng vẫn đi hỏi.
Tiêu Sơn Trường mí mắt đều không nâng lên, trả lời rất khó hiểu, “Hai người các ngươi, làm ở Hàn Lâm là gieo họa cho các sĩ tử đời sau, nhưng rất có tài làm quan.”
Vẫn muốn hỏi thêm một chút, Anh Nhị gia lần nữa lại dùng mặt nghênh đón sách luận mình vết, đi kèm với tiếng sư tử hống quen thuộc của Tiêu Sơn Trường, “Lời dạy của Tử Lộ lại đảo lên đầu Nhan Hồi? Ngươi đọc sách như thế hay sao? Ngay cả hai bản Khổng Mạnh cho đến bây giờ cũng chưa học thuộc? ! Chép lại Luận Ngữ 20 lần, mười ngày sau giao lên! Tử Quản, đừng tưởng rằng ngươi cười trộm ta không thấy. . . Tội liên đới! Ca ca ngươi viết bao nhiêu, ngươi cũng viết cho ta bấy nhiêu bản, mười ngày sau nộp lên, thiếu một chữ cẩn thận da của hai ngươi!”
Cho nên Anh Nhị gia rất bận, cực kì bận. Hắn chẳng những mười ngày phải đến để cho Tiêu Sơn Trường giày vò một lần, còn phải làm thep mấy điều bàng môn tả đạo Sơn Trường giao phó: mang theo Quản ca nhi bấu víu quan hệ đi cửa sau đi đến gặp những đại nhân có khả năng là quan chủ khảo.
Hiện tại hắn thật sâu sắc hiểu được, nếu nói hiệu ứng hào quang, còn không bằng nói là hào quang của vân thâm vụ nặng, cao thâm khó lường mà thôi. Như vị tam nguyên cập đệ này của bọn hắn, người ta gọi là Thanh Vân Tiêu Sơn Trường thanh cao , ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, Tiên Phong Đạo Cốt. . . Nhưng chỉ có thể nhìn trước mặt thôi.
Chuyển tới sau lưng, cũng không biết có bao nhiêu cái đuôi hồ ly. . . Sợ rằng so cửu vĩ còn nhiều hơn một cái. ( :D)
Chính là Sơn Trường đại nhân lạnh nhạt nói, “Có quan hệ không dùng là đồ ngốc” , rồi đem bọn hắn đá ra cửa đi “Lấy văn kết bạn” chạy quan hệ.
Cha truyền con nối a, Anh ca nhi cảm khái. Mặc kệ là xã hội người Hoa thế kỷ hai mươi mốt, hay là Đại Yên triều ở ngã rẽ lịch sử, truyền thống con cháu Trung Hoa kiên cường không thể phá hủy, tuyệt không dao động.
Trước sau như một . . . Nói nhân tình, chạy cửa sau.
Thẳng thắn mà nói, cổ nhân vẫn tương đối thích nói nghĩa khí . Mấy viên thuốc kéo tình hữu nghị, đến bây giờ lại còn chưa hết. Dù sao ở nhà tự mình đọc sách đến phiền chết rồi, dứt khoát hô bằng kêu hữu cùng nhau đi chạy quan hệ tiện thể tụ hội, rất thú vị.
Chỉ là Anh ca nhi thế nào cũng không nghĩ tới, trong cuộc đời đọc sách kiêm chạy quan hệ này, lại ý ngoại muốn gặp “Hương thân” .
Mà “Hương thân” này, mang đến phiền phức cho hắn, thật không phải chỉ một hai điểm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.