Chương 49: CHƯƠNG 49
Âu Tĩnh
13/02/2014
Ngoài ý muốn , Cố Lâm không bị trách phạt gì.
Cha chồng chỉ nói vài lời sâu sắc muốn nàng nhớ kỹ bản thân chính là đích trưởng tức Tạ gia, lại không nói thêm cái gì liền cho bọn họ cáo lui. Về phần bà bà, ngay cả mặt mũi đều không thấy, cư nhiên cho nàng nhẹ nhàng may mắn vượt qua cửa này.
Chuyện bất thường tất có trá nha, nàng hỏi Điềm Bạch hốc mắt còn hồng, Điềm Bạch lại cười hì hì một tiếng, cúi đầu lui ra.
Cái gọi là tương sinh tương khắc, cái gọi là vui quá hóa buồn. . . Vì Lạc Ca Nhi ba năm sau thi tiến sĩ, Tạ lão thái gia và Thái phu nhân muốn mang theo Lạc Ca Nhi cùng khởi hành, hướng kinh thành mà đến .
Nguyên bản vốn chỉ có Tạ lão thái gia mang theo Lạc Ca Nhi đến, điều này là hoàn toàn đúng. Việc thi tiến sĩ, ở kinh thành không thể chỉ thi không là được, chạy quan hệ nói nhân tình, cũng không thể để nước tới chân mới nhảy, càng bắt đầu sớm càng tốt, không chút ngoài ý muốn nào. Nhưng Tạ thái phu nhân cũng đi theo, còn đặc biệt chỉ tên muốn gặp Tân ca nhi. . .
Cái này chính là có hàm ý thâm sâu.
Hiện tại Tạ phu nhân lâm vào trạng thái tâm thần không yên, làm sao mà quản đến con dâu bất tài được, chỉ vội vàng thanh tra tìm kiếm gian tế mà Tạ thái phu nhân an bài ẩn nấp. Một mặt lại đi ngược lại với cưng chiều trước kia, nghiêm nghị dạy dỗ Tân ca nhi, rất sợ bị Tạ thái phu nhân nặn ra một lỗi nào. . . Tân ca nhi quả nhiên là cốt nhục của nhị gia, không đến ba tuổi đã có tính tình bướng bỉnh như con lừa, thái độ trước sau của tổ mẫu khác biệt quá lớn, hắn liền làm trái cực nhiều, thực làm cho Tạ phu nhân nước sôi lửa bỏng sứt đầu mẻ trán một phen.
Hại Cố Lâm đã chuẩn bị chừng mười hai vạn phần tinh thần tiếc nuối một chút. . . Nguyên bản nàng sắp xếp trọn vẹn cả ngày chuẩn bị các cách “An nội” mà đều không được sử dụng đến , Tạ phu nhân đã bị Tạ thái phu nhân ở xa trấn áp, người mới chỉ ở trên đường đến, đã dọa Tạ phu nhân sợ tới mức sắp hỏng tinh thần rồi, suốt ngày nghi thần nghi quỷ giám sát quét sân vẩy nước dọn nhà và kiểm kê sổ sách, đồng thời còn phải lăn lộn với Tân ca nhi.
Quả nhiên đều là tật xấu của việc quá nhàn đi. Cố Lâm yên lặng suy nghĩ. Thấy không, bà bà vừa có việc để làm, lập tức sống yên ổn, ngay cả ba di nương ngày thường vẫn thích nháo loạn một chút nay đều im lặng như đã chết, nếu không nhà này cũng không quá yên tĩnh như vậy.
Nhưng nếu Tạ thái phu nhân ngoài ý muốn nhúng tay, bình định nội ưu, hoạ ngoại xâm sao, đương nhiên nàng có thể tập trung tinh lực hoàn toàn diệt sạch cỏ dại.
Vì thế, Tạ nhị gia đứng đầu đếm ngược, bởi vì mệt nhọc quá độ, lại “Bị bệnh” .
Lần bị bệnh này là làm cho các sĩ tử kinh thành và nhóm hoàn khố có không gian tưởng tượng tương đối lớn, thi cử xong nên rất nhàn rỗi, đến mức sắp bị bụi phủ dầy rồi, vừa vặn có mấy truyện bát quái trà dư tửu hậu để tiêu khiển. Các phiên bản tương đối nhiều, liên quan đến tiểu thư phủ quốc công có bảy tám cách nói không giống nhau, liên quan đến Cố thị Tạ gia ( Cố Lâm ) thì lại càng nhiều .
Đương nhiên cũng có người nói là đổ giàn nho*, phiên bản này còn càng truyền càng phổ biến, càng ngày càng trở thành chân tướng duy nhất.
(*) cách nói ngụ ý của chuyện trong nhà cãi nhau, bị lão bà đánh.
Truyền không đến hai ngày, liền truyền đến tai Trịnh ngũ tiểu thư vôn không có tính nhẫn nại, nàng ta chịu đựng toàn thân đau nhức vì ngã ngựa, tiến quân thần tốc, xông thẳng vào Tạ phủ như vào nơi không người, thẳng đến lúc đến nhị môn, lại bị Cố Lâm chắn ở cửa Hạo Hãn hiên.
“Tạ Tử anh đâu? !” Trịnh Ngũ tiểu thư trừng mắt nhìn Cố Lâm, mềm mỏng hỏi.
Cố Lâm khí định thần nhàn, “Không thấy bái thiếp, không nghe thấy thông báo, thứ thiếp thân khó có thể lấy lễ đối đãi.” Nàng quay đầu hướng về phía Điềm Bạch, “Đến hỏi Lý đại tổng quản, vì sao tùy tiện thả người đi vào trong nhà? Người canh cửa đều không có sao? Người biết rõ thì biết đó là cô nương nữ phẫn nam trang, người không biết lại nghĩ trong Tạ phủ lại có thể cho nam nhân lạ vào, cái này truyền ra thì sẽ hủy thanh danh của ai?”
Trịnh Ngũ tiểu thư rất ít cùng nữ nhân Đại Yên triều lui tới, trong nhà từ trên xuống dưới không có một ai làm ( hoặc là dám ) cho nàng một tia ủy khuất. Bên ngoài nàng thà rằng cùng đám hoàn khố xưng huynh gọi đệ, còn nữ nhân Đại Yên triều thì nàng khinh thường, nàng không thèm chấp mấy nữ nhân đó đâu!
Cho nên nàng đối với mấy cuộc chiến trong nội viện này chính là tân binh trong siêu cấp những tân binh, không chút nào ngoài ý muốn lập tức nổi giận như mìn nổ, “Giả vờ cái gì? Ngươi cũng không phải chưa từng gặp ta!”
“Nô tỳ mỗi ngày thay thiếp thân đổ đêm thêm hương ngày ngày đều thấy, nhưng thiếp thân cũng không biết tên của họ đâu.” Cố Lâm hơi nhíu mày.
Trịnh Ngũ tiểu thư phát điên . Đáng tiếc người làm nàng ta phát điên ở sau tường người. . . Điềm Bạch dẫn một đoàn các ma ma tráng kiện giàn trận ở phía trước, nàng ta lại chỉ có một thân một mình.
“Ai dám chặn ta?” Nàng thật sự bị chọc giận đến điên rồi, “Ta chính là Ngũ tiểu thư phủ Trịnh Quốc công! Ngươi một nữ nhi của gia đình vô tước nghèo lụi bại cư nhiên lại dám vô lễ với ta? !”
Cố Lâm chậm rãi thẳng thắt lưng, bễ nghễ nhìn trịnh Ngũ tiểu thư, “Trịnh tiểu thư, Trịnh Quốc công nhiều thế hệ nổi danh, chức quan đều lớn, đó là điều hiển nhiên. Nhưng từ khi Đại Yên triều khai quốc đến nay, cho tới bây giờ không hề có chức quan nào gọi là 『 tiểu thư phủ quốc công 』. Cố Lâm bất tài, phu quân mặc dù thiểm cư bảng mạt*, là sĩ tử thi ở kinh đô, được quý xưng là 『 nương tử cử nhân 』, Lâm chỉ là dân thường, còn chờ phu quân tương lai đi vào con đường làm quan, vì Lâm xin cáo mệnh. Ngươi và ta đều là dân thường, mà ngươi lại xông vào bên trong Tạ phủ, lại mặc nam trang, hư hư thực thực làm ô danh thanh bạch của Tạ gia. . . Là ai vô lễ, rõ như nhật nguyệt!”
(*) đứng ở cuối bảng
Trịnh Ngũ tiểu thư làm sao lại chịu được cơn giận này, keng một tiếng liền rút kiếm ra, quả nhiên bức tường người phía trước liền ồ lên chạy trốn như nước chảy. . . Lại chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Cố Lâm không biết như thế nào đã đứng ngay trước mắt nàng, cổ tay đau nhức, kiếm đã đổi chủ. Nàng giơ tay muốn sử dụng võ công của nữ tử truyền lưu từ xưa nhất: bàn tay liên kích, lại bị Cố Lâm chặn một cái, mạc danh kỳ diệu vòng vo đổi phương hướng, mông đau xót, liền thân bất do kỷ bay xa ra ngoài. . . Sau đó ngồi dưới đất sững sờ.
( chiêu đạp người của Lâm tỷ càng ngày càng xuất thần nhập hóa)
“Cầm cho cẩn thận, không cẩn thận làm thương đến mình cũng không tốt.” Cố Lâm thản nhiên khuyên nhủ, đem kiếm của Ngũ tiểu thư đưa cho Điềm Bạch, “Cầm đưa cho Lý đại tổng quản, để hắn phái người đưa đến phủ Trịnh Quốc công. Cái gì cũng đừng nói, nếu bị ép hỏi quá, thì nói Ngũ tiểu thư không cẩn thận, thiếu chút nữa chém kiếm vào người, vạn hạnh không nháo thành tai nạn chết người.”
Trịnh Ngũ tiểu thư bên ngoài đi lại, bản thân cũng luyện chút quyền cước, tuy rằng khiếp sợ phát hiện nữ nhân cổ đại nhàm chán này cư nhiên là khối thiết bản có võ công. . . Nhưng nàng ta là ai? Đích tiểu thư duy nhất của phủ Trịnh Quốc công! Trịnh quý phi vẫn là cô cô của nàng! Hôm nay nàng chính là khinh địch , tương lai muốn bao nhiêu hộ vệ liền có bấy nhiêu hộ vệ, công phu muốn cao bao nhiêu đều có, sao có thể sợ nữ nhân cổ đại ngu xuẩn không biết gì này? !
Nhưng cứ ảo não như vậy mà đi, nàng lại không cam lòng, không làm cho Cố Lâm chịu khổ sở là không được!
“Cố Lâm!” Nàng lộ ra nụ cười đắc thắng, diễm quang bắn ra bốn phía — cho dù vẫn còn một cái mông ngồi bệt dưới đất — “Ngươi còn không biết đi? Tạ Tử Anh chung quy vẫn sẽ là của ta, ta sẽ gả cho hắn ! Ngươi cái gì cũng không là. . .”
Cố Lâm vẻ mặt nhịn cười không được, “. . . luật Đại Yên, chưa hưu vợ cũ lại cưới vợ kế, chuyển dời ngàn dặm ba năm. Ta chưa nhận được hưu thư, nhị gia cũng không tính chuyển dời ngàn dặm.”
Trịnh Ngũ tiểu thư như nuốt phải hạt tiêu. Nàng cố sống cố chết, ngay cả một khóc hai nháo ba thắt cổ đều dùng rồi, lại chỉ có thể bắt Trịnh Quốc công miễn cưỡng đi nói làm bình thê. Nàng mới mở đầu đề nghị Tạ thượng thư hưu Cố Lâm, Trịnh Quốc Công liền phá lệ nổi giận mắng nàng một trận.
Cái gì nghĩa phụ hiền phụ, cái gì danh vọng đại nghĩa. . . Đều là nguỵ quân tử, trời tru đất diệt!
“Bình thê cũng là thê!” Trịnh Ngũ tiểu thư cố chịu cái mông đang đau nhảy dựng lên kêu to.
Cố Lâm bật cười, chợt che miệng, “Luật Đại Yên, thê thiếp không có con, thê tử thất đức, trường hợp đặc biệt phải lập hồ sơ trình quan phủ nạp bình thê, do chính chính thê đi làm mai. Nhưng bất luận nhị gia có nhi tử ký danh của ta hay không . . Lâm bất tài, trí nhớ lại rất tốt. Ta chưa bao giờ thay nhị gia làm mai, trịnh tiểu thư hẳn là có hiểu lầm gì rồi. . . Hoặc là tối hôm qua ngủ không tốt?”
Trịnh Ngũ tiểu thư lại đánh về phía Cố Lâm, thực đáng tiếc đây chính trận chiến giữa tân thủ cấp một và tinh anh kim long thủ lĩnh long vương cấp bậc truyền thuyết. Nàng chịu thương không có biện pháp cởi quần để người ta kiểm nghiệm, hơn nữa thoạt nhìn không hề có nhân chứng.
Cho nên Cố Lâm dễ dàng đem nàng ta đá ra nhị môn, mệnh lệnh đóng cửa khóa lại.
Toàn bộ nội viện cung kính, mỗi người đều nín thở tĩnh khí, ngay cả cái kim rơi cũng nghe thấy. Sớm biết thiếu phu nhân có công phu đá người rất tốt, lại không biết nó lại xuất thần nhập hóa, quỷ thần khó lường, kinh thiên động địa như vậy. . . Còn đá đẹp như vậy, đá đúng nơi không thể kiểm tra vết thương.
Nhìn Trịnh Ngũ tiểu thư bị đá một đường từ Hạo Hãn hiên đến nhị môn, cư nhiên còn có thể giơ chân mắng to. . . Đây mới là thực công phu, cao thủ võ lâm trong các cao thủ võ lâm a!
Hình ảnh Tạ nhị thiếu phu nhân Cố Lâm, lại cao lớn thêm một tầng nữa, đã sắp từ tòa nhà cao ba tầng trở thành núi thái sơn.
___________________________________
Cái truyện cười giàn nho đổ như thế này nè:
Một ông quan nọ rất sợ vợ,nhiều lần bị vợ chửi mắng, có lần còn bị vợ đánh nữa.
Một hôm, ông ta bị móng tay vợ cào xước mặt. Hôm sau, quan đến công đường làm việc.Cấp trên của quan nhìn thấy vết xước, hỏi:
-Mặt anh làm sao mà bị xước thế kia?
Quan trả lời:
-Tối qua, lúc ngồi hóng mát dưới giàn nho, giàn nho đổ, gai nho cào xước đấy mà.
Quan trên không tin:
- Không phải, chắc là bị vợ cáo cho rồi. Trên đời này thiếu gì những đứa đàn bà như vậy.Ta ra lệnh bắt mụ ấy về đây.
Chẳng may câu nói và lệnh bắt ấy của quan trên vừa dứt thì vợ quan trên đứng ngoài, nghe được.Vợ quan trên hầm hầm nét mặt đi ra trước công đường. Quan trên thấy vợ ra liền nói với ông quan sợ vợ:
-Thôi hoãn lại, giàn nho nhà tôi sắp đỗ rồi!
Cha chồng chỉ nói vài lời sâu sắc muốn nàng nhớ kỹ bản thân chính là đích trưởng tức Tạ gia, lại không nói thêm cái gì liền cho bọn họ cáo lui. Về phần bà bà, ngay cả mặt mũi đều không thấy, cư nhiên cho nàng nhẹ nhàng may mắn vượt qua cửa này.
Chuyện bất thường tất có trá nha, nàng hỏi Điềm Bạch hốc mắt còn hồng, Điềm Bạch lại cười hì hì một tiếng, cúi đầu lui ra.
Cái gọi là tương sinh tương khắc, cái gọi là vui quá hóa buồn. . . Vì Lạc Ca Nhi ba năm sau thi tiến sĩ, Tạ lão thái gia và Thái phu nhân muốn mang theo Lạc Ca Nhi cùng khởi hành, hướng kinh thành mà đến .
Nguyên bản vốn chỉ có Tạ lão thái gia mang theo Lạc Ca Nhi đến, điều này là hoàn toàn đúng. Việc thi tiến sĩ, ở kinh thành không thể chỉ thi không là được, chạy quan hệ nói nhân tình, cũng không thể để nước tới chân mới nhảy, càng bắt đầu sớm càng tốt, không chút ngoài ý muốn nào. Nhưng Tạ thái phu nhân cũng đi theo, còn đặc biệt chỉ tên muốn gặp Tân ca nhi. . .
Cái này chính là có hàm ý thâm sâu.
Hiện tại Tạ phu nhân lâm vào trạng thái tâm thần không yên, làm sao mà quản đến con dâu bất tài được, chỉ vội vàng thanh tra tìm kiếm gian tế mà Tạ thái phu nhân an bài ẩn nấp. Một mặt lại đi ngược lại với cưng chiều trước kia, nghiêm nghị dạy dỗ Tân ca nhi, rất sợ bị Tạ thái phu nhân nặn ra một lỗi nào. . . Tân ca nhi quả nhiên là cốt nhục của nhị gia, không đến ba tuổi đã có tính tình bướng bỉnh như con lừa, thái độ trước sau của tổ mẫu khác biệt quá lớn, hắn liền làm trái cực nhiều, thực làm cho Tạ phu nhân nước sôi lửa bỏng sứt đầu mẻ trán một phen.
Hại Cố Lâm đã chuẩn bị chừng mười hai vạn phần tinh thần tiếc nuối một chút. . . Nguyên bản nàng sắp xếp trọn vẹn cả ngày chuẩn bị các cách “An nội” mà đều không được sử dụng đến , Tạ phu nhân đã bị Tạ thái phu nhân ở xa trấn áp, người mới chỉ ở trên đường đến, đã dọa Tạ phu nhân sợ tới mức sắp hỏng tinh thần rồi, suốt ngày nghi thần nghi quỷ giám sát quét sân vẩy nước dọn nhà và kiểm kê sổ sách, đồng thời còn phải lăn lộn với Tân ca nhi.
Quả nhiên đều là tật xấu của việc quá nhàn đi. Cố Lâm yên lặng suy nghĩ. Thấy không, bà bà vừa có việc để làm, lập tức sống yên ổn, ngay cả ba di nương ngày thường vẫn thích nháo loạn một chút nay đều im lặng như đã chết, nếu không nhà này cũng không quá yên tĩnh như vậy.
Nhưng nếu Tạ thái phu nhân ngoài ý muốn nhúng tay, bình định nội ưu, hoạ ngoại xâm sao, đương nhiên nàng có thể tập trung tinh lực hoàn toàn diệt sạch cỏ dại.
Vì thế, Tạ nhị gia đứng đầu đếm ngược, bởi vì mệt nhọc quá độ, lại “Bị bệnh” .
Lần bị bệnh này là làm cho các sĩ tử kinh thành và nhóm hoàn khố có không gian tưởng tượng tương đối lớn, thi cử xong nên rất nhàn rỗi, đến mức sắp bị bụi phủ dầy rồi, vừa vặn có mấy truyện bát quái trà dư tửu hậu để tiêu khiển. Các phiên bản tương đối nhiều, liên quan đến tiểu thư phủ quốc công có bảy tám cách nói không giống nhau, liên quan đến Cố thị Tạ gia ( Cố Lâm ) thì lại càng nhiều .
Đương nhiên cũng có người nói là đổ giàn nho*, phiên bản này còn càng truyền càng phổ biến, càng ngày càng trở thành chân tướng duy nhất.
(*) cách nói ngụ ý của chuyện trong nhà cãi nhau, bị lão bà đánh.
Truyền không đến hai ngày, liền truyền đến tai Trịnh ngũ tiểu thư vôn không có tính nhẫn nại, nàng ta chịu đựng toàn thân đau nhức vì ngã ngựa, tiến quân thần tốc, xông thẳng vào Tạ phủ như vào nơi không người, thẳng đến lúc đến nhị môn, lại bị Cố Lâm chắn ở cửa Hạo Hãn hiên.
“Tạ Tử anh đâu? !” Trịnh Ngũ tiểu thư trừng mắt nhìn Cố Lâm, mềm mỏng hỏi.
Cố Lâm khí định thần nhàn, “Không thấy bái thiếp, không nghe thấy thông báo, thứ thiếp thân khó có thể lấy lễ đối đãi.” Nàng quay đầu hướng về phía Điềm Bạch, “Đến hỏi Lý đại tổng quản, vì sao tùy tiện thả người đi vào trong nhà? Người canh cửa đều không có sao? Người biết rõ thì biết đó là cô nương nữ phẫn nam trang, người không biết lại nghĩ trong Tạ phủ lại có thể cho nam nhân lạ vào, cái này truyền ra thì sẽ hủy thanh danh của ai?”
Trịnh Ngũ tiểu thư rất ít cùng nữ nhân Đại Yên triều lui tới, trong nhà từ trên xuống dưới không có một ai làm ( hoặc là dám ) cho nàng một tia ủy khuất. Bên ngoài nàng thà rằng cùng đám hoàn khố xưng huynh gọi đệ, còn nữ nhân Đại Yên triều thì nàng khinh thường, nàng không thèm chấp mấy nữ nhân đó đâu!
Cho nên nàng đối với mấy cuộc chiến trong nội viện này chính là tân binh trong siêu cấp những tân binh, không chút nào ngoài ý muốn lập tức nổi giận như mìn nổ, “Giả vờ cái gì? Ngươi cũng không phải chưa từng gặp ta!”
“Nô tỳ mỗi ngày thay thiếp thân đổ đêm thêm hương ngày ngày đều thấy, nhưng thiếp thân cũng không biết tên của họ đâu.” Cố Lâm hơi nhíu mày.
Trịnh Ngũ tiểu thư phát điên . Đáng tiếc người làm nàng ta phát điên ở sau tường người. . . Điềm Bạch dẫn một đoàn các ma ma tráng kiện giàn trận ở phía trước, nàng ta lại chỉ có một thân một mình.
“Ai dám chặn ta?” Nàng thật sự bị chọc giận đến điên rồi, “Ta chính là Ngũ tiểu thư phủ Trịnh Quốc công! Ngươi một nữ nhi của gia đình vô tước nghèo lụi bại cư nhiên lại dám vô lễ với ta? !”
Cố Lâm chậm rãi thẳng thắt lưng, bễ nghễ nhìn trịnh Ngũ tiểu thư, “Trịnh tiểu thư, Trịnh Quốc công nhiều thế hệ nổi danh, chức quan đều lớn, đó là điều hiển nhiên. Nhưng từ khi Đại Yên triều khai quốc đến nay, cho tới bây giờ không hề có chức quan nào gọi là 『 tiểu thư phủ quốc công 』. Cố Lâm bất tài, phu quân mặc dù thiểm cư bảng mạt*, là sĩ tử thi ở kinh đô, được quý xưng là 『 nương tử cử nhân 』, Lâm chỉ là dân thường, còn chờ phu quân tương lai đi vào con đường làm quan, vì Lâm xin cáo mệnh. Ngươi và ta đều là dân thường, mà ngươi lại xông vào bên trong Tạ phủ, lại mặc nam trang, hư hư thực thực làm ô danh thanh bạch của Tạ gia. . . Là ai vô lễ, rõ như nhật nguyệt!”
(*) đứng ở cuối bảng
Trịnh Ngũ tiểu thư làm sao lại chịu được cơn giận này, keng một tiếng liền rút kiếm ra, quả nhiên bức tường người phía trước liền ồ lên chạy trốn như nước chảy. . . Lại chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Cố Lâm không biết như thế nào đã đứng ngay trước mắt nàng, cổ tay đau nhức, kiếm đã đổi chủ. Nàng giơ tay muốn sử dụng võ công của nữ tử truyền lưu từ xưa nhất: bàn tay liên kích, lại bị Cố Lâm chặn một cái, mạc danh kỳ diệu vòng vo đổi phương hướng, mông đau xót, liền thân bất do kỷ bay xa ra ngoài. . . Sau đó ngồi dưới đất sững sờ.
( chiêu đạp người của Lâm tỷ càng ngày càng xuất thần nhập hóa)
“Cầm cho cẩn thận, không cẩn thận làm thương đến mình cũng không tốt.” Cố Lâm thản nhiên khuyên nhủ, đem kiếm của Ngũ tiểu thư đưa cho Điềm Bạch, “Cầm đưa cho Lý đại tổng quản, để hắn phái người đưa đến phủ Trịnh Quốc công. Cái gì cũng đừng nói, nếu bị ép hỏi quá, thì nói Ngũ tiểu thư không cẩn thận, thiếu chút nữa chém kiếm vào người, vạn hạnh không nháo thành tai nạn chết người.”
Trịnh Ngũ tiểu thư bên ngoài đi lại, bản thân cũng luyện chút quyền cước, tuy rằng khiếp sợ phát hiện nữ nhân cổ đại nhàm chán này cư nhiên là khối thiết bản có võ công. . . Nhưng nàng ta là ai? Đích tiểu thư duy nhất của phủ Trịnh Quốc công! Trịnh quý phi vẫn là cô cô của nàng! Hôm nay nàng chính là khinh địch , tương lai muốn bao nhiêu hộ vệ liền có bấy nhiêu hộ vệ, công phu muốn cao bao nhiêu đều có, sao có thể sợ nữ nhân cổ đại ngu xuẩn không biết gì này? !
Nhưng cứ ảo não như vậy mà đi, nàng lại không cam lòng, không làm cho Cố Lâm chịu khổ sở là không được!
“Cố Lâm!” Nàng lộ ra nụ cười đắc thắng, diễm quang bắn ra bốn phía — cho dù vẫn còn một cái mông ngồi bệt dưới đất — “Ngươi còn không biết đi? Tạ Tử Anh chung quy vẫn sẽ là của ta, ta sẽ gả cho hắn ! Ngươi cái gì cũng không là. . .”
Cố Lâm vẻ mặt nhịn cười không được, “. . . luật Đại Yên, chưa hưu vợ cũ lại cưới vợ kế, chuyển dời ngàn dặm ba năm. Ta chưa nhận được hưu thư, nhị gia cũng không tính chuyển dời ngàn dặm.”
Trịnh Ngũ tiểu thư như nuốt phải hạt tiêu. Nàng cố sống cố chết, ngay cả một khóc hai nháo ba thắt cổ đều dùng rồi, lại chỉ có thể bắt Trịnh Quốc công miễn cưỡng đi nói làm bình thê. Nàng mới mở đầu đề nghị Tạ thượng thư hưu Cố Lâm, Trịnh Quốc Công liền phá lệ nổi giận mắng nàng một trận.
Cái gì nghĩa phụ hiền phụ, cái gì danh vọng đại nghĩa. . . Đều là nguỵ quân tử, trời tru đất diệt!
“Bình thê cũng là thê!” Trịnh Ngũ tiểu thư cố chịu cái mông đang đau nhảy dựng lên kêu to.
Cố Lâm bật cười, chợt che miệng, “Luật Đại Yên, thê thiếp không có con, thê tử thất đức, trường hợp đặc biệt phải lập hồ sơ trình quan phủ nạp bình thê, do chính chính thê đi làm mai. Nhưng bất luận nhị gia có nhi tử ký danh của ta hay không . . Lâm bất tài, trí nhớ lại rất tốt. Ta chưa bao giờ thay nhị gia làm mai, trịnh tiểu thư hẳn là có hiểu lầm gì rồi. . . Hoặc là tối hôm qua ngủ không tốt?”
Trịnh Ngũ tiểu thư lại đánh về phía Cố Lâm, thực đáng tiếc đây chính trận chiến giữa tân thủ cấp một và tinh anh kim long thủ lĩnh long vương cấp bậc truyền thuyết. Nàng chịu thương không có biện pháp cởi quần để người ta kiểm nghiệm, hơn nữa thoạt nhìn không hề có nhân chứng.
Cho nên Cố Lâm dễ dàng đem nàng ta đá ra nhị môn, mệnh lệnh đóng cửa khóa lại.
Toàn bộ nội viện cung kính, mỗi người đều nín thở tĩnh khí, ngay cả cái kim rơi cũng nghe thấy. Sớm biết thiếu phu nhân có công phu đá người rất tốt, lại không biết nó lại xuất thần nhập hóa, quỷ thần khó lường, kinh thiên động địa như vậy. . . Còn đá đẹp như vậy, đá đúng nơi không thể kiểm tra vết thương.
Nhìn Trịnh Ngũ tiểu thư bị đá một đường từ Hạo Hãn hiên đến nhị môn, cư nhiên còn có thể giơ chân mắng to. . . Đây mới là thực công phu, cao thủ võ lâm trong các cao thủ võ lâm a!
Hình ảnh Tạ nhị thiếu phu nhân Cố Lâm, lại cao lớn thêm một tầng nữa, đã sắp từ tòa nhà cao ba tầng trở thành núi thái sơn.
___________________________________
Cái truyện cười giàn nho đổ như thế này nè:
Một ông quan nọ rất sợ vợ,nhiều lần bị vợ chửi mắng, có lần còn bị vợ đánh nữa.
Một hôm, ông ta bị móng tay vợ cào xước mặt. Hôm sau, quan đến công đường làm việc.Cấp trên của quan nhìn thấy vết xước, hỏi:
-Mặt anh làm sao mà bị xước thế kia?
Quan trả lời:
-Tối qua, lúc ngồi hóng mát dưới giàn nho, giàn nho đổ, gai nho cào xước đấy mà.
Quan trên không tin:
- Không phải, chắc là bị vợ cáo cho rồi. Trên đời này thiếu gì những đứa đàn bà như vậy.Ta ra lệnh bắt mụ ấy về đây.
Chẳng may câu nói và lệnh bắt ấy của quan trên vừa dứt thì vợ quan trên đứng ngoài, nghe được.Vợ quan trên hầm hầm nét mặt đi ra trước công đường. Quan trên thấy vợ ra liền nói với ông quan sợ vợ:
-Thôi hoãn lại, giàn nho nhà tôi sắp đỗ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.