Chương 53: CHƯƠNG 53
Âu Tĩnh
20/02/2014
Trong lúc Cố Lâm đang thực hành “Giáo dục lại” với Tân ca nhi, Thái
phu nhân lại phát hiện mình đã lớn tuổi rồi, đối với chuyện giáo dục bắt đầu lực bất tòng tâm.
Làm người không nói lý thật là tốt. Bà yên lặng nhìn Tạ phu nhân đang ôm chân bà khóc đến rất thê thảm. Nếu có thể, bà cũng muốn vô cớ gây rối vừa không nói đạo lý như vậy, tốt nhất có thể một cước đá văng, không khoan nhượng hưu nàng ta hoặc hạ lệnh để con dâu đến từ đường an tĩnh một chút. . . Đáng tiếc, bà không làm được loại chuyện không đạo lý này. Làm một thê tử và mẫu thân, thậm chí là Thái phu nhân, bà đều đặc biệt để ý đến chuyện hợp tình hợp lý. Bà tin tưởng không quy củ không thể tiêu chuẩn, cũng như dạy trẻ con, dạy con dâu vậy. Trưởng Tử được bà dạy đặc biệt cẩn thận, kiêu ngạo nhất không phải việc Tạ Thượng Thư trở thành Lễ bộ thượng thư, thành thần tử tin cậy của Hoàng đế, mà là nhi tử của bà luôn cẩn thủ lễ phép, lại biết cơ biến, xử sự dung thông khôn khéo.
Nhưng đem hắn dạy theo đúng lễ pháp, nói không chừng cũng không hoàn toàn đúng đắn.
Mặc dù quân tử thẳng thắn vô tư, nhưng tiểu nhân thường ưu tư a khốn kiếp!
Lời nghiêm túc có thể dạy dỗ, nhưng là bà đã dùng cạn sạch sức lực để dạy dỗ con dâu nhiệt tình yêu thích hát tuồng này rồi a! Đang lúc bà lạnh nhạt nhăn nhó mặt mày đến độ sắp không kềm được, ma ma đi vào thông báo, Tứ gia tới.
Thái phu nhân giương mắt nhìn tôn tử Lạc ca nhi tự tay mình nuôi lớn, biết hắn sợ rằng đã tới được một lát rồi. Lạc ca nhi an ủi tổ mẫu lại nháy mắt mấy cái, Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, bà thật sự đã lớn tuổi, không vẩy vùng nổi nữa rồi.
“Hai mẹ con các ngươi nhiều năm không gặp, cũng nói vài lời với nhau đi.” Thái phu nhân đứng dậy, “Ta đi nghỉ ngơi một chút.” Tinh thần Tạ phu nhân vì vậy mà rung một cái. Cuối cùng. . . Cuối cùng cái nhà này cũng có người đứng về phía bà rồi ! Con trai ruột của bà! Thật vất vả kiềm chế chờ đến khi Thái phu nhân rời đi, cố nén kích động ngồi chờ Lạc ca nhi vái ba lạy, chân chính hưởng thụ được vinh dự làm mẹ đẻ. . . Đây là nhi tử của ta! Còn là con trai đã đỗ đạt rất có tiền đồ nha!
Nhưng lúc Lạc ca nhi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà, thiếu chút nữa dọa Tạ phu nhân nhảy dựng lên.
Kỳ ca nhi. . . ? Ai cho ngươi trở về! ? Không phải đã để cho ngươi chết ở bên ngoài sao? !
“Mẫu thân.” Lạc ca nhi rất cung kính nói. Vẻ mặt là lạnh nhạt xa cách .
Tạ phu nhân miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước miếng, “Lạc, Lạc ca nhi?”
“Vâng” Lạc ca nhi cười cười, lại cùng Kỳ ca nhi giống như vậy, “Mẫu thân không nhận ra ta rồi hả ? Cũng đúng. Rời nhà mười năm, tướng mạo thay đổi nhiều, người trong nhà cũng không nhận được rồi.”
Quá, quá giống. Cùng Kỳ ca nhi mà bà chán ghét thống hận thật giống . . Mặc kệ là dung mạo hay là khí chất đều. . . Quá giống. Điều này làm cho bà khẩn trương. Ban đầu Ngọc ca nhi chết non, Anh ca nhi mới bốn tuổi, đối thủ cạnh tranh duy nhất chính là Kỳ ca nhi mới vừa đầy hai tuổi. Thật vất vả đem di nương của Kỳ ca nhi đuổi đi, nàng đặc biệt nghiêm nghị dùng lời nói dạy dỗ đứa con thứ này, để cho hắn hiểu rõ chính thứ khác biệt, ít si tâm vọng tưởng. . . Nếu có thể, tốt nhất nên sớm chết non một chút. Ngọc ca nhi là bảo bối như vậy cũng không thể trưởng thành, tại sao tên tiểu tạp chủng này có thể bình an? Tại sao bệnh chết lại là Ngọc ca nhi của ta, sao không phải là tiểu tạp chủng có thể tranh giành với nhi tử của ta? Bà cũng hiểu, đứa bé âm lãnh thâm trầm đó hận bà, vô cùng hận bà, chỉ là giả bộ che giấu rất sâu mà thôi. Thẳng thắn mà nói, bà biết mình làm quá mức rồi. Đứa bé kia ngày từng ngày lớn lên, từng bước một thi đậu công danh, ánh mắt nhìn bà càng ngày càng lạnh lẽo, chán ghét. Bà cũng không phải không sợ hãi .
Nhưng bà là chủ mẫu của Tạ gia! Ai có thể khiêu chiến với bà? Người nào có thể khiêu chiến với bà? Bà không thừa nhận mình sợ, cho nên càng làm quá đáng hơn cho đứa con thứ biết sự lợi hại của bà, cho đến khi ép hắn rời đi, bà mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bà nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được, trông sao trông trăng ngóng chờ tiểu nhi tử trở về, nó lại giống Kỳ ca nhi như vậy, giống như bảo bà nhanh chóng bảo hắn cút ra ngoài.
“Nghe nói. . . Ta rất giống Tam ca?” Lạc ca nhi hơi nghiêng đầu cười cười hỏi.
( Haiz, đọc đoạn này cảm xúc của ta là không còn j để nói… Tranh đấu….)
“Câm mồm! Con ta làm sao lại giống Tiểu Tạp Chủng kia! ?” Tạ phu nhân vừa sợ vừa giận quát lên.
Lạc ca nhi im lặng, khéo léo chuyển đề tài, thăm hỏi mẫu thân, nói tình trạng của mình gần đây, thay mặt thúc mẫu và các đường huynh đệ tỷ muội chào hỏi, lễ phép đến vô cùng xã giao, nhưng cũng không thể chê trách.
Dần dần, Tạ phu nhân tỉnh táo lại, bắt đầu đối với tiểu nhi tử cụp mắt gạt lệ, nói bà nhỡ hắn đến cỡ nào, những năm này thống khổ và phiền não ra sao, Thái phu nhân đối với bà không công bằng bao nhiêu, Nhị tẩu của hắn là một Độc Phụ như thế nào, bây giờ còn cướp đi cháu trai duy nhất của bà… vân vân.
Lạc ca nhi vẫn trầm mặc lắng nghe, có lúc gật đầu, có lúc an ủi, chờ mẫu thân hắn nói đến vui mừng, lộ ra vẻ mỏi mệt mới lễ phép cáo lui.
Tạ phu nhân xác thực cảm thấy rất mệt mỏi. Hôm nay bà tốn quá nhiều hơi sức để khóc, thống khổ vì bị đoạt cháu trai và kinh sợ do tiểu nhi tử quá giống Kỳ ca nhi. . . Bà thật sự rất muốn đi nằm nghỉ.
Đi ra khỏi nhà chính, Lạc ca nhi thở ra một hơi tích tụ đã lâu. Kết quả. . . Vẫn là không hỏi được câu mà hắn vẫn muốn hỏi nhất kia . Có lẽ không hỏi thì tốt hơn, không biết có lẽ tốt hơn.
Thậm chí, hắn không nên quay lại. . . Thì hơn.
Nghe nói, hắn và Tam ca diện mạo vô cùng giống nhau, mà những huynh đệ tỷ muội bọn họ đều đã hiểu chuyện từ sớm. Hắn đối với Tam ca không có ấn tượng gì, cũng không biết. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ diện mạo của mẫu thân, nhiều năm như vậy cũng không hề phai mờ. Lúc hắn đến Tô Châu, khi đó mới năm tuổi. Từ một tiểu nhi tử được cưng chiều nay lại phải chịu đủ loại trói buộc và dạy dỗ, vô cùng không quen. Cả ngày lẫn đêm đều nhớ nhung mẫu thân, khóc lóc không ngừng.
Kết quả tổ mẫu của hắn nói, “Ngươi nếu quả thật không tiếp tục chịu được nữa, vậy thì tự mình viết thư mẹ ngươi, chỉ cần mẫu thân đến đón ngươi, ngươi có thể trở về.”
Cứ như vậy hắn bị dỗ dành. Hắn bị tổ mẫu dụ dỗ ngoan ngoãn đi theo tổ phụ học vỡ lòng, chỉ vì muốn học cách viết như cho mẹ. Dần dần hắn vất tri bất giác thay đổi, dần dần biết được tùy ý đánh chửi tôi tớ là không đúng, dần dần biết là rõ thị phi đúng sai.
Nhưng hắn vẫn luôn nhớ mẹ, vô cùng nhớ. Hắn học được chừng hơn trăm chữ, liền cố gắng viết thư về nhà, tổ mẫu cũng không hề ngăn cản hắn, rất nhiều chữ lạ do chính bà tự tay dạy .
Trông mong rồi trông mong , trông được chỉ là thư của mẹ, nàng lại không hề tới.
Ban đầ, hắn còn tin tưởng là mẹ không đi được, đường xá xa xôi, việc nhà bộn bề, mẹ ở trong thư nói nhớ hắn rất nhiều thương hắn rất nhiều, rồi chảy bao nhiêu lệ, hắn đều tin.
Nhưng khi hắn dần lớn lên, di nương của cha từng người từng người một trở về hầu hạ tổ mẫu, mẹ ruột của hắn lại không hề thấy bóng dáng. Hắn không hiểu. Hơn nữa hắn còn nghe lén được hai di nương âm thầm than khóc, an ủi lẫn nhau, “Vì đứa bé, phu nhân nói cái gì là cái đó. . . Đại cô nương phải gả cho nơi thật tốt, công danh Tam gia muốn có phải mời tiên sinh. Những thứ này đều là phu nhân nói . . . Mặc kệ như thế nào, vì đứa bé. . .” Vì đại tỷ và Tam ca, hai di nương trở lại Tô Châu. Nhưng tại sao mẹ của hắn, không vì hắn mà tới? Hắn nghĩ không thông, chạy đi hỏi tổ mẫu. Có lẽ tổ mẫu nói quy củ rất phiền, nhưng tổ mẫu chưa bao giờ nói bừa, nói một không bao giờ nói hai.”Mẹ ngươi sợ ta, sợ tới mức không dám đến.” Tổ mẫu nhàn nhạt.
Lạc ca nhi nay đã hiểu rất nhiều quy củ lại mê hoặc, “Mẹ ta là trưởng tức, không phải nên hầu hạ tổ mẫu sao?” Tổ mẫu chỉ cười cười, cũng không nói thêm cái gì.
Hắn một năm rồi một năm dần lớn lên, nhìn những bức thư liên miên bất tận, càng ngày càng trầm mặc. Sau đó hắn không hề viết thư cho mẹ nữa, mẹ cũng rất giống hoàn toàn quên hắn, không hề có tin tức gì nữa.
( Thương Lạc ca nhi quá T^T)
Thật ra thì ông bà cũng rất yêu hắn, thúc mẫu cũng đối xử không tệ, các đường huynh đệ tỷ muội tình cảm cũng rất tốt. Lễ phép quy củ, bên trong hóa ra cũng cảm thấy không có gì trói buộc nữa. . . Tổ mẫu nói đúng, không quy củ sao thành được tiêu chuẩn được. Người người đều nguyện ý giữ quy củ, hơi trói buộc một chút, mới có thể làm cho mình và người khác có được tự tại chân chính.
Không có lễ phép quy củ. . . Sẽ thành Nhị ca danh tiếng lan xa đến tận Tô Châu kia.
Hắn đều hiểu.
Nhưng hắn thật sự chỉ là rất muốn hỏi mẹ một chút, hỏi bà một tiếng, “Mẹ, tại sao người không tới đón ta?” Tổ mẫu là người có nguyên tắc sẽ không ép buộc bà, chỉ cần bà nguyện ý đến, hắn sẽ có thể trở về bên người bà. . . Tại sao không đến?
Bởi vì sợ tổ mẫu? Bởi vì nhi tử không chỉ có một mình hắn? Sợ bởi nếu vắng nhà sẽ có người thừa cơ mà vào, mất sủng ái của cha? Hay là vì yêu kinh thành phồn hoa và tôn vinh của chủ mẫu?
Hoặc là vì tất cả? Cũng có khả năng đều không đúng.
Hắn hi vọng đều không đúng.
Cho nên hắn rất cố gắng, rất cố gắng. Hắn nghĩ chứng minh giá trị của mình. Nhị ca danh tiếng càng bừa bãi, hắn chí khí lại càng cao. Trừ lý do bề ngoài là hồi báo ân sâu của ông bà. . . Thật ra thì còn có lý do sâu hơn, ngay cả hắn mình cũng không muốn thừa nhận lý do đó.
Mẹ, ta cũng là con của ngài. Ta còn tốt hơn nhị ca, tốt hơn rất nhiều rất nhiều. Ta tri thư đạt lễ, hiểu thị phi, tốt hơn nhị ca rất nhiều.
Mẹ ngài. . . Tới đón ta. . . Không, ngài tới thăm ta cũng được. Tô Châu và kinh thành mặc dù xa, cũng chỉ là hai tháng lộ trình. Mẹ, ta mười hai tuổi đã thi đậu đồng sinh, trúng tú tài. Ngươi không phải nên tới thăm ta một chút sao? Cha là trọng thần một nước không thể đi được, nhưng trong nhà cũng đã cưới tẩu tẩu rồi, sẽ không thể không đi được chứ?
Mẹ của hắn vẫn không đến.
Sau đó, hắn nghe nói, nhị ca điên khùng rồi. Thúc mẫu bàn luận xôn xao rồi bị hắn nghe được,
“. . . Chỉ lo cho đứa nhỏ trong bụng di nương kia, cũng không nhìn con trai mình một cái. . . Nữ nhân này tâm làm từ gì vậy? Bà ta chỉ nghĩ tới ‘ có cháu trai’ là quan trọng nhất, sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ sợ mấy phòng chúng ta sẽ đoạt địa vị phòng lớn của bọn họ?”
“Hư. . . Sau lưng nói xấu chị dâu là không phải, còn là trưởng tẩu, để mẹ chồng nghe được thật không hay!”
“Ta không cam lòng! Chúng ta chẳng lẽ không có Lạc ca nhi của bà ta? Có con trai giỏi giang như vậy cũng không bỏ được đến xem một cái! Ngươi nhìn mấy năm. . . Ta nha, con gái của ta đều là bảo bối của ta. . .”
Hắn cái gì cũng không muốn nữa. Không nhớ không nghĩ nữa. Chỉ muốn thẳng mặt hỏi bà một câu kia, chỉ một câu.
Người rốt cuộc tại sao không đến?
Hắn chỉ muốn biết điều này mà thôi. Ông bà tuổi cũng lớn như vậy, tân tân khổ khổ nuôi dạy hắn, khiến cho đường huynh đệ tỷ muội cũng phải ghen tỵ, bị người khác chế nhạo. Vì hắn, Thiên Sơn Vạn Thủy cùng trở về kinh thành.
Người rốt cuộc tại sao, không đến?
Rốt cuộc hồi kinh, về đến nhà mới mấy ngày. . . Hắn liền hối hận. Nên vĩnh viễn không quay lại, khiến sự nghi ngờ này vĩnh viễn chôn sâu trong lòng mới tốt.
Không trở về, mẹ trong lòng hắn vĩnh viễn là dịu dàng từ ái đẹp đẽ như vậy. Không cần ép buộc bản thân đối mặt với sự thức khiến người ta phải tức giận.
Không nên trở lại.
( Edit đến đoạn này thật muốn khóc )
“Tam ca!” Một tiếng xa lạ gọi tỉnh hắn, hắn hít sâu một hơi xoay người.
“Ta là đồ ngốc.” Quản ca nhi lầu bầu gõ đầu của mình, quy củ vái chào, “Xin lỗi, thật sự quá giống, ta gọi nhầm. Bái kiến Tứ ca.”
“Ngũ đệ.” Hắn cũng đáp lễ, nhàn nhạt.
“Nhị ca tìm chúng ta đó.” Thứ đệ cười vừa phóng khoáng lại có chút bại hoại, “Nhiều người nhiều kế, chúng ta thương lượng một chút xem tấn công lão hồ ly. . . Không không không, ta là nói, nên làm thể thế nào để Tiêu Sơn Trường bằng lòng gặp ngươi.”
“Tấn công?” Lạc ca nhi có chút mê võng, sợ hãi cả kinh.”Các ngươi. . . Nhị ca và Ngũ đệ, muốn dẫn ta bái kiến Thanh Vân Sơn Trường?” Tại sao? Mối quan hệ quý giá như vậy, tại sao dễ dàng cho hắn?
“Dĩ nhiên.” Quản ca nhi cười rực rỡ như mặt trời, “Phù sa không chảy ruộng ngoài a! Mặc dù sẽ dở khóc dở cười rớt rất nhiều lớp da. . . Tương lai không nên hận chúng ta đó. Đánh hổ thân huynh đệ chứ sao. . . Chịu giày vò hay khó khăn cũng phải cùng chịu.”
“Mặc dù mới gặp nhau không được mấy ngày. . .” Quản ca nhi gãi đầu, “Nhưng đều là con cháu Tạ gia, con trai của cha nha. Nhị ca nói, ‘ đoàn kết chính là lực lượng ’!” Gãi gãi khuôn mặt, Quản ca nhi có chút đỏ mặt, “Ách, Tứ ca, ngươi nhất định cảm giác rất quái lạ. Thật ra thì, sau trận điên khùng kia của nhị ca, ta cảm giác cũng rất quái lạ, rất khó hiểu. Nhị gia thiếu chút nữa một cước đạp chết ta, bị một gậy đánh thông, đột nhiên biến thành ‘ nhị ca ’, mạc danh kỳ diệu xưng huynh gọi đệ, cực kỳ kỳ quái. Nhưng, nhưng là, rất nhanh ngươi sẽ cảm thấy có huynh đệ thật sự rất tốt!”
Lạc ca nhi không nói gì, mặt không vẻ gì nhìn hắn. Khiến trong lòng Quản ca nhi rất bồn chồn. Nếu không phải là tuổi không đúng, thật sự cực kỳ giống Tâm ca tựa như cây băng kia. . . Hắn cũng không muốn không biết thẹn tự làm quen a! Nếu không phải là nhị ca mắng, hắn còn lâu mới làm.
“Hai người các ngươi hơn kém một tuổi, người trẻ tuổi không có sự khác biệt.” Nhị ca lục tung chỗ bài tập trước kia Tiêu Sơn Trường đưa cho bọn họ, “Đoàn kết chính là lực lượng! Làm huynh đệ là duyên phận trong duyên phận! Hắn nếu vui lòng, chúng ta ba người sóng vai chiến đấu. Hắn không đồng ý, chúng ta liền khách khí. Chỉ là chuyện đi cửa sau này sớm một ngày coi như tốt một ngày, để lão già điên kia chỉ giày vò hai chúng ta sao? Huynh đệ để làm gì? Dùng để có nạn cùng chịu đó! Huống chi so với chúng ta hắn lại thông minh, đọc sách nhiều hơn!” Rồi đem hắn đá ra khỏi cửa.
Lạc ca nhi rốt cuộc mở miệng, “. . . Nhị ca nói vậy sao?”
“Đúng. Hắn bây giờ đang tìm chỗ bài tập trước kia Tiêu Sơn Trường đưa cho chúng ta, cho ngươi tham khảo . . . A, ngươi không cần hiểu lầm!” Quản ca nhi khua loạn đôi tay, “Nhị ca được thôn suốt rồi, không phải là kẻ khốn kiếp trước kia nữa! Hắn thậm chí đã quên hết chuyện trước kia. . . Nhưng ta nghĩ quên hết cũng tốt, bắt đầu học lại từ nói chuyện cũng đáng! Mặc dù có điểm rầy rà thích khi dễ người khác. . . Có lúc so với cha còn giống cha hơn, còn là loại cha hay càu nhàu rầy ràa. . .” Dừng một chút, Quản ca nhi mặt càng đỏ hơn, “Ách, nhưng, nhưng là ca ca rất đáng tin cậy. Cái đó, Tứ ca, cái này không cần nói cho nhị ca đó! Mắc cỡ chết người. . . A còn nữa, Nhị tẩu càng là người tốt đó! Ách, còn có. . .” Hắn mở to mắt, “Tứ ca, hoan nghênh. . . Về nhà.”
Huynh đệ. Hoan nghênh về nhà.
( oa cảm động quá, nhị gia mà nghe được chắc đắc ý lắm đây)
“. . . Đường ca thường nói ta là mặt than, mặt lão bản .” Lạc ca nhi sờ sờ mặt của mình, “Nhị ca đang chờ chúng ta ở đâu?”
“Tiểu thư phòng của cha! Hiện tại ta đã lớn, không thể hàng ngày chạy đến viện của ca ca. . . Cha liền đem tiểu thư phòng nhường lại, ba người chúng ta dùng vẫn đủ . . .”
Có người hoan nghênh ta về nhà. Lạc ca nhi nghĩ. Thật sự sao?
Hắn yên lặng đi theo Quản ca nhi, tiểu thư phòng hiện ra trước mắt.
“Quản ca nhi, lằng nhằng gì lâu thế? !” Nhị ca khiến Lạc ca nhi cảm thấy rất phức tạp thò đầu ra mắng, ” Tiểu Lạc đến đây, ca ca kể cho ngươi bí quyết cuộc thi. . . Ứng phó cái lão điên khùng đó. . . Ta là nói để sơn trường đại nhân vừa lòng. . .”
“Tốt nhất không nên dạy bạy bạ.” Quản ca nhi oán trách, “Nhị ca, sơn trường nói rồi, đều là huynh dạy hư ta. Đứng đắn một chút có được không, chớ dạy Tứ ca những thứ Bàng Môn Tả Đạo này?”
“Không có mấy thứ Bàng Môn Tả Đạo này ngươi có thể thi đậu đồng sinh sao! Tiểu Lạc mau tới!”
“Cho Tứ ca uống ngụm trà đã được không? Nào có khó dễ người khác như vậy . . .”
“Ta nói một câu ngươi cãi một câu! Ta là ca ca hay ngươi là ca ca? ! . . .”
Lạc ca nhi nhìn bọn họ cãi vả, lẳng lặng lắng nghe , hắn nở nụ cười, hốc mắt lại đỏ.
Nói không chừng, ta thật sự đã về nhà. . . Thật sự về đến nhà.
Làm người không nói lý thật là tốt. Bà yên lặng nhìn Tạ phu nhân đang ôm chân bà khóc đến rất thê thảm. Nếu có thể, bà cũng muốn vô cớ gây rối vừa không nói đạo lý như vậy, tốt nhất có thể một cước đá văng, không khoan nhượng hưu nàng ta hoặc hạ lệnh để con dâu đến từ đường an tĩnh một chút. . . Đáng tiếc, bà không làm được loại chuyện không đạo lý này. Làm một thê tử và mẫu thân, thậm chí là Thái phu nhân, bà đều đặc biệt để ý đến chuyện hợp tình hợp lý. Bà tin tưởng không quy củ không thể tiêu chuẩn, cũng như dạy trẻ con, dạy con dâu vậy. Trưởng Tử được bà dạy đặc biệt cẩn thận, kiêu ngạo nhất không phải việc Tạ Thượng Thư trở thành Lễ bộ thượng thư, thành thần tử tin cậy của Hoàng đế, mà là nhi tử của bà luôn cẩn thủ lễ phép, lại biết cơ biến, xử sự dung thông khôn khéo.
Nhưng đem hắn dạy theo đúng lễ pháp, nói không chừng cũng không hoàn toàn đúng đắn.
Mặc dù quân tử thẳng thắn vô tư, nhưng tiểu nhân thường ưu tư a khốn kiếp!
Lời nghiêm túc có thể dạy dỗ, nhưng là bà đã dùng cạn sạch sức lực để dạy dỗ con dâu nhiệt tình yêu thích hát tuồng này rồi a! Đang lúc bà lạnh nhạt nhăn nhó mặt mày đến độ sắp không kềm được, ma ma đi vào thông báo, Tứ gia tới.
Thái phu nhân giương mắt nhìn tôn tử Lạc ca nhi tự tay mình nuôi lớn, biết hắn sợ rằng đã tới được một lát rồi. Lạc ca nhi an ủi tổ mẫu lại nháy mắt mấy cái, Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, bà thật sự đã lớn tuổi, không vẩy vùng nổi nữa rồi.
“Hai mẹ con các ngươi nhiều năm không gặp, cũng nói vài lời với nhau đi.” Thái phu nhân đứng dậy, “Ta đi nghỉ ngơi một chút.” Tinh thần Tạ phu nhân vì vậy mà rung một cái. Cuối cùng. . . Cuối cùng cái nhà này cũng có người đứng về phía bà rồi ! Con trai ruột của bà! Thật vất vả kiềm chế chờ đến khi Thái phu nhân rời đi, cố nén kích động ngồi chờ Lạc ca nhi vái ba lạy, chân chính hưởng thụ được vinh dự làm mẹ đẻ. . . Đây là nhi tử của ta! Còn là con trai đã đỗ đạt rất có tiền đồ nha!
Nhưng lúc Lạc ca nhi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà, thiếu chút nữa dọa Tạ phu nhân nhảy dựng lên.
Kỳ ca nhi. . . ? Ai cho ngươi trở về! ? Không phải đã để cho ngươi chết ở bên ngoài sao? !
“Mẫu thân.” Lạc ca nhi rất cung kính nói. Vẻ mặt là lạnh nhạt xa cách .
Tạ phu nhân miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước miếng, “Lạc, Lạc ca nhi?”
“Vâng” Lạc ca nhi cười cười, lại cùng Kỳ ca nhi giống như vậy, “Mẫu thân không nhận ra ta rồi hả ? Cũng đúng. Rời nhà mười năm, tướng mạo thay đổi nhiều, người trong nhà cũng không nhận được rồi.”
Quá, quá giống. Cùng Kỳ ca nhi mà bà chán ghét thống hận thật giống . . Mặc kệ là dung mạo hay là khí chất đều. . . Quá giống. Điều này làm cho bà khẩn trương. Ban đầu Ngọc ca nhi chết non, Anh ca nhi mới bốn tuổi, đối thủ cạnh tranh duy nhất chính là Kỳ ca nhi mới vừa đầy hai tuổi. Thật vất vả đem di nương của Kỳ ca nhi đuổi đi, nàng đặc biệt nghiêm nghị dùng lời nói dạy dỗ đứa con thứ này, để cho hắn hiểu rõ chính thứ khác biệt, ít si tâm vọng tưởng. . . Nếu có thể, tốt nhất nên sớm chết non một chút. Ngọc ca nhi là bảo bối như vậy cũng không thể trưởng thành, tại sao tên tiểu tạp chủng này có thể bình an? Tại sao bệnh chết lại là Ngọc ca nhi của ta, sao không phải là tiểu tạp chủng có thể tranh giành với nhi tử của ta? Bà cũng hiểu, đứa bé âm lãnh thâm trầm đó hận bà, vô cùng hận bà, chỉ là giả bộ che giấu rất sâu mà thôi. Thẳng thắn mà nói, bà biết mình làm quá mức rồi. Đứa bé kia ngày từng ngày lớn lên, từng bước một thi đậu công danh, ánh mắt nhìn bà càng ngày càng lạnh lẽo, chán ghét. Bà cũng không phải không sợ hãi .
Nhưng bà là chủ mẫu của Tạ gia! Ai có thể khiêu chiến với bà? Người nào có thể khiêu chiến với bà? Bà không thừa nhận mình sợ, cho nên càng làm quá đáng hơn cho đứa con thứ biết sự lợi hại của bà, cho đến khi ép hắn rời đi, bà mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bà nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được, trông sao trông trăng ngóng chờ tiểu nhi tử trở về, nó lại giống Kỳ ca nhi như vậy, giống như bảo bà nhanh chóng bảo hắn cút ra ngoài.
“Nghe nói. . . Ta rất giống Tam ca?” Lạc ca nhi hơi nghiêng đầu cười cười hỏi.
( Haiz, đọc đoạn này cảm xúc của ta là không còn j để nói… Tranh đấu….)
“Câm mồm! Con ta làm sao lại giống Tiểu Tạp Chủng kia! ?” Tạ phu nhân vừa sợ vừa giận quát lên.
Lạc ca nhi im lặng, khéo léo chuyển đề tài, thăm hỏi mẫu thân, nói tình trạng của mình gần đây, thay mặt thúc mẫu và các đường huynh đệ tỷ muội chào hỏi, lễ phép đến vô cùng xã giao, nhưng cũng không thể chê trách.
Dần dần, Tạ phu nhân tỉnh táo lại, bắt đầu đối với tiểu nhi tử cụp mắt gạt lệ, nói bà nhỡ hắn đến cỡ nào, những năm này thống khổ và phiền não ra sao, Thái phu nhân đối với bà không công bằng bao nhiêu, Nhị tẩu của hắn là một Độc Phụ như thế nào, bây giờ còn cướp đi cháu trai duy nhất của bà… vân vân.
Lạc ca nhi vẫn trầm mặc lắng nghe, có lúc gật đầu, có lúc an ủi, chờ mẫu thân hắn nói đến vui mừng, lộ ra vẻ mỏi mệt mới lễ phép cáo lui.
Tạ phu nhân xác thực cảm thấy rất mệt mỏi. Hôm nay bà tốn quá nhiều hơi sức để khóc, thống khổ vì bị đoạt cháu trai và kinh sợ do tiểu nhi tử quá giống Kỳ ca nhi. . . Bà thật sự rất muốn đi nằm nghỉ.
Đi ra khỏi nhà chính, Lạc ca nhi thở ra một hơi tích tụ đã lâu. Kết quả. . . Vẫn là không hỏi được câu mà hắn vẫn muốn hỏi nhất kia . Có lẽ không hỏi thì tốt hơn, không biết có lẽ tốt hơn.
Thậm chí, hắn không nên quay lại. . . Thì hơn.
Nghe nói, hắn và Tam ca diện mạo vô cùng giống nhau, mà những huynh đệ tỷ muội bọn họ đều đã hiểu chuyện từ sớm. Hắn đối với Tam ca không có ấn tượng gì, cũng không biết. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ diện mạo của mẫu thân, nhiều năm như vậy cũng không hề phai mờ. Lúc hắn đến Tô Châu, khi đó mới năm tuổi. Từ một tiểu nhi tử được cưng chiều nay lại phải chịu đủ loại trói buộc và dạy dỗ, vô cùng không quen. Cả ngày lẫn đêm đều nhớ nhung mẫu thân, khóc lóc không ngừng.
Kết quả tổ mẫu của hắn nói, “Ngươi nếu quả thật không tiếp tục chịu được nữa, vậy thì tự mình viết thư mẹ ngươi, chỉ cần mẫu thân đến đón ngươi, ngươi có thể trở về.”
Cứ như vậy hắn bị dỗ dành. Hắn bị tổ mẫu dụ dỗ ngoan ngoãn đi theo tổ phụ học vỡ lòng, chỉ vì muốn học cách viết như cho mẹ. Dần dần hắn vất tri bất giác thay đổi, dần dần biết được tùy ý đánh chửi tôi tớ là không đúng, dần dần biết là rõ thị phi đúng sai.
Nhưng hắn vẫn luôn nhớ mẹ, vô cùng nhớ. Hắn học được chừng hơn trăm chữ, liền cố gắng viết thư về nhà, tổ mẫu cũng không hề ngăn cản hắn, rất nhiều chữ lạ do chính bà tự tay dạy .
Trông mong rồi trông mong , trông được chỉ là thư của mẹ, nàng lại không hề tới.
Ban đầ, hắn còn tin tưởng là mẹ không đi được, đường xá xa xôi, việc nhà bộn bề, mẹ ở trong thư nói nhớ hắn rất nhiều thương hắn rất nhiều, rồi chảy bao nhiêu lệ, hắn đều tin.
Nhưng khi hắn dần lớn lên, di nương của cha từng người từng người một trở về hầu hạ tổ mẫu, mẹ ruột của hắn lại không hề thấy bóng dáng. Hắn không hiểu. Hơn nữa hắn còn nghe lén được hai di nương âm thầm than khóc, an ủi lẫn nhau, “Vì đứa bé, phu nhân nói cái gì là cái đó. . . Đại cô nương phải gả cho nơi thật tốt, công danh Tam gia muốn có phải mời tiên sinh. Những thứ này đều là phu nhân nói . . . Mặc kệ như thế nào, vì đứa bé. . .” Vì đại tỷ và Tam ca, hai di nương trở lại Tô Châu. Nhưng tại sao mẹ của hắn, không vì hắn mà tới? Hắn nghĩ không thông, chạy đi hỏi tổ mẫu. Có lẽ tổ mẫu nói quy củ rất phiền, nhưng tổ mẫu chưa bao giờ nói bừa, nói một không bao giờ nói hai.”Mẹ ngươi sợ ta, sợ tới mức không dám đến.” Tổ mẫu nhàn nhạt.
Lạc ca nhi nay đã hiểu rất nhiều quy củ lại mê hoặc, “Mẹ ta là trưởng tức, không phải nên hầu hạ tổ mẫu sao?” Tổ mẫu chỉ cười cười, cũng không nói thêm cái gì.
Hắn một năm rồi một năm dần lớn lên, nhìn những bức thư liên miên bất tận, càng ngày càng trầm mặc. Sau đó hắn không hề viết thư cho mẹ nữa, mẹ cũng rất giống hoàn toàn quên hắn, không hề có tin tức gì nữa.
( Thương Lạc ca nhi quá T^T)
Thật ra thì ông bà cũng rất yêu hắn, thúc mẫu cũng đối xử không tệ, các đường huynh đệ tỷ muội tình cảm cũng rất tốt. Lễ phép quy củ, bên trong hóa ra cũng cảm thấy không có gì trói buộc nữa. . . Tổ mẫu nói đúng, không quy củ sao thành được tiêu chuẩn được. Người người đều nguyện ý giữ quy củ, hơi trói buộc một chút, mới có thể làm cho mình và người khác có được tự tại chân chính.
Không có lễ phép quy củ. . . Sẽ thành Nhị ca danh tiếng lan xa đến tận Tô Châu kia.
Hắn đều hiểu.
Nhưng hắn thật sự chỉ là rất muốn hỏi mẹ một chút, hỏi bà một tiếng, “Mẹ, tại sao người không tới đón ta?” Tổ mẫu là người có nguyên tắc sẽ không ép buộc bà, chỉ cần bà nguyện ý đến, hắn sẽ có thể trở về bên người bà. . . Tại sao không đến?
Bởi vì sợ tổ mẫu? Bởi vì nhi tử không chỉ có một mình hắn? Sợ bởi nếu vắng nhà sẽ có người thừa cơ mà vào, mất sủng ái của cha? Hay là vì yêu kinh thành phồn hoa và tôn vinh của chủ mẫu?
Hoặc là vì tất cả? Cũng có khả năng đều không đúng.
Hắn hi vọng đều không đúng.
Cho nên hắn rất cố gắng, rất cố gắng. Hắn nghĩ chứng minh giá trị của mình. Nhị ca danh tiếng càng bừa bãi, hắn chí khí lại càng cao. Trừ lý do bề ngoài là hồi báo ân sâu của ông bà. . . Thật ra thì còn có lý do sâu hơn, ngay cả hắn mình cũng không muốn thừa nhận lý do đó.
Mẹ, ta cũng là con của ngài. Ta còn tốt hơn nhị ca, tốt hơn rất nhiều rất nhiều. Ta tri thư đạt lễ, hiểu thị phi, tốt hơn nhị ca rất nhiều.
Mẹ ngài. . . Tới đón ta. . . Không, ngài tới thăm ta cũng được. Tô Châu và kinh thành mặc dù xa, cũng chỉ là hai tháng lộ trình. Mẹ, ta mười hai tuổi đã thi đậu đồng sinh, trúng tú tài. Ngươi không phải nên tới thăm ta một chút sao? Cha là trọng thần một nước không thể đi được, nhưng trong nhà cũng đã cưới tẩu tẩu rồi, sẽ không thể không đi được chứ?
Mẹ của hắn vẫn không đến.
Sau đó, hắn nghe nói, nhị ca điên khùng rồi. Thúc mẫu bàn luận xôn xao rồi bị hắn nghe được,
“. . . Chỉ lo cho đứa nhỏ trong bụng di nương kia, cũng không nhìn con trai mình một cái. . . Nữ nhân này tâm làm từ gì vậy? Bà ta chỉ nghĩ tới ‘ có cháu trai’ là quan trọng nhất, sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ sợ mấy phòng chúng ta sẽ đoạt địa vị phòng lớn của bọn họ?”
“Hư. . . Sau lưng nói xấu chị dâu là không phải, còn là trưởng tẩu, để mẹ chồng nghe được thật không hay!”
“Ta không cam lòng! Chúng ta chẳng lẽ không có Lạc ca nhi của bà ta? Có con trai giỏi giang như vậy cũng không bỏ được đến xem một cái! Ngươi nhìn mấy năm. . . Ta nha, con gái của ta đều là bảo bối của ta. . .”
Hắn cái gì cũng không muốn nữa. Không nhớ không nghĩ nữa. Chỉ muốn thẳng mặt hỏi bà một câu kia, chỉ một câu.
Người rốt cuộc tại sao không đến?
Hắn chỉ muốn biết điều này mà thôi. Ông bà tuổi cũng lớn như vậy, tân tân khổ khổ nuôi dạy hắn, khiến cho đường huynh đệ tỷ muội cũng phải ghen tỵ, bị người khác chế nhạo. Vì hắn, Thiên Sơn Vạn Thủy cùng trở về kinh thành.
Người rốt cuộc tại sao, không đến?
Rốt cuộc hồi kinh, về đến nhà mới mấy ngày. . . Hắn liền hối hận. Nên vĩnh viễn không quay lại, khiến sự nghi ngờ này vĩnh viễn chôn sâu trong lòng mới tốt.
Không trở về, mẹ trong lòng hắn vĩnh viễn là dịu dàng từ ái đẹp đẽ như vậy. Không cần ép buộc bản thân đối mặt với sự thức khiến người ta phải tức giận.
Không nên trở lại.
( Edit đến đoạn này thật muốn khóc )
“Tam ca!” Một tiếng xa lạ gọi tỉnh hắn, hắn hít sâu một hơi xoay người.
“Ta là đồ ngốc.” Quản ca nhi lầu bầu gõ đầu của mình, quy củ vái chào, “Xin lỗi, thật sự quá giống, ta gọi nhầm. Bái kiến Tứ ca.”
“Ngũ đệ.” Hắn cũng đáp lễ, nhàn nhạt.
“Nhị ca tìm chúng ta đó.” Thứ đệ cười vừa phóng khoáng lại có chút bại hoại, “Nhiều người nhiều kế, chúng ta thương lượng một chút xem tấn công lão hồ ly. . . Không không không, ta là nói, nên làm thể thế nào để Tiêu Sơn Trường bằng lòng gặp ngươi.”
“Tấn công?” Lạc ca nhi có chút mê võng, sợ hãi cả kinh.”Các ngươi. . . Nhị ca và Ngũ đệ, muốn dẫn ta bái kiến Thanh Vân Sơn Trường?” Tại sao? Mối quan hệ quý giá như vậy, tại sao dễ dàng cho hắn?
“Dĩ nhiên.” Quản ca nhi cười rực rỡ như mặt trời, “Phù sa không chảy ruộng ngoài a! Mặc dù sẽ dở khóc dở cười rớt rất nhiều lớp da. . . Tương lai không nên hận chúng ta đó. Đánh hổ thân huynh đệ chứ sao. . . Chịu giày vò hay khó khăn cũng phải cùng chịu.”
“Mặc dù mới gặp nhau không được mấy ngày. . .” Quản ca nhi gãi đầu, “Nhưng đều là con cháu Tạ gia, con trai của cha nha. Nhị ca nói, ‘ đoàn kết chính là lực lượng ’!” Gãi gãi khuôn mặt, Quản ca nhi có chút đỏ mặt, “Ách, Tứ ca, ngươi nhất định cảm giác rất quái lạ. Thật ra thì, sau trận điên khùng kia của nhị ca, ta cảm giác cũng rất quái lạ, rất khó hiểu. Nhị gia thiếu chút nữa một cước đạp chết ta, bị một gậy đánh thông, đột nhiên biến thành ‘ nhị ca ’, mạc danh kỳ diệu xưng huynh gọi đệ, cực kỳ kỳ quái. Nhưng, nhưng là, rất nhanh ngươi sẽ cảm thấy có huynh đệ thật sự rất tốt!”
Lạc ca nhi không nói gì, mặt không vẻ gì nhìn hắn. Khiến trong lòng Quản ca nhi rất bồn chồn. Nếu không phải là tuổi không đúng, thật sự cực kỳ giống Tâm ca tựa như cây băng kia. . . Hắn cũng không muốn không biết thẹn tự làm quen a! Nếu không phải là nhị ca mắng, hắn còn lâu mới làm.
“Hai người các ngươi hơn kém một tuổi, người trẻ tuổi không có sự khác biệt.” Nhị ca lục tung chỗ bài tập trước kia Tiêu Sơn Trường đưa cho bọn họ, “Đoàn kết chính là lực lượng! Làm huynh đệ là duyên phận trong duyên phận! Hắn nếu vui lòng, chúng ta ba người sóng vai chiến đấu. Hắn không đồng ý, chúng ta liền khách khí. Chỉ là chuyện đi cửa sau này sớm một ngày coi như tốt một ngày, để lão già điên kia chỉ giày vò hai chúng ta sao? Huynh đệ để làm gì? Dùng để có nạn cùng chịu đó! Huống chi so với chúng ta hắn lại thông minh, đọc sách nhiều hơn!” Rồi đem hắn đá ra khỏi cửa.
Lạc ca nhi rốt cuộc mở miệng, “. . . Nhị ca nói vậy sao?”
“Đúng. Hắn bây giờ đang tìm chỗ bài tập trước kia Tiêu Sơn Trường đưa cho chúng ta, cho ngươi tham khảo . . . A, ngươi không cần hiểu lầm!” Quản ca nhi khua loạn đôi tay, “Nhị ca được thôn suốt rồi, không phải là kẻ khốn kiếp trước kia nữa! Hắn thậm chí đã quên hết chuyện trước kia. . . Nhưng ta nghĩ quên hết cũng tốt, bắt đầu học lại từ nói chuyện cũng đáng! Mặc dù có điểm rầy rà thích khi dễ người khác. . . Có lúc so với cha còn giống cha hơn, còn là loại cha hay càu nhàu rầy ràa. . .” Dừng một chút, Quản ca nhi mặt càng đỏ hơn, “Ách, nhưng, nhưng là ca ca rất đáng tin cậy. Cái đó, Tứ ca, cái này không cần nói cho nhị ca đó! Mắc cỡ chết người. . . A còn nữa, Nhị tẩu càng là người tốt đó! Ách, còn có. . .” Hắn mở to mắt, “Tứ ca, hoan nghênh. . . Về nhà.”
Huynh đệ. Hoan nghênh về nhà.
( oa cảm động quá, nhị gia mà nghe được chắc đắc ý lắm đây)
“. . . Đường ca thường nói ta là mặt than, mặt lão bản .” Lạc ca nhi sờ sờ mặt của mình, “Nhị ca đang chờ chúng ta ở đâu?”
“Tiểu thư phòng của cha! Hiện tại ta đã lớn, không thể hàng ngày chạy đến viện của ca ca. . . Cha liền đem tiểu thư phòng nhường lại, ba người chúng ta dùng vẫn đủ . . .”
Có người hoan nghênh ta về nhà. Lạc ca nhi nghĩ. Thật sự sao?
Hắn yên lặng đi theo Quản ca nhi, tiểu thư phòng hiện ra trước mắt.
“Quản ca nhi, lằng nhằng gì lâu thế? !” Nhị ca khiến Lạc ca nhi cảm thấy rất phức tạp thò đầu ra mắng, ” Tiểu Lạc đến đây, ca ca kể cho ngươi bí quyết cuộc thi. . . Ứng phó cái lão điên khùng đó. . . Ta là nói để sơn trường đại nhân vừa lòng. . .”
“Tốt nhất không nên dạy bạy bạ.” Quản ca nhi oán trách, “Nhị ca, sơn trường nói rồi, đều là huynh dạy hư ta. Đứng đắn một chút có được không, chớ dạy Tứ ca những thứ Bàng Môn Tả Đạo này?”
“Không có mấy thứ Bàng Môn Tả Đạo này ngươi có thể thi đậu đồng sinh sao! Tiểu Lạc mau tới!”
“Cho Tứ ca uống ngụm trà đã được không? Nào có khó dễ người khác như vậy . . .”
“Ta nói một câu ngươi cãi một câu! Ta là ca ca hay ngươi là ca ca? ! . . .”
Lạc ca nhi nhìn bọn họ cãi vả, lẳng lặng lắng nghe , hắn nở nụ cười, hốc mắt lại đỏ.
Nói không chừng, ta thật sự đã về nhà. . . Thật sự về đến nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.