Chương 57: Hậu ký
Âu Tĩnh
26/02/2014
Cố Lâm ở trong huyện môn nhìn thư do Thái phu nhân viết tới
Ban đầu khi biết bọn họ lên đường thì Thái phu nhân đã dự định ở lại trấn thủ đến lúc bọn họ rời đi, Tạ phu nhân chỉ có thể hướng bọn họ liều mạng phóng nhãn đao, một câu cũng không thể nói.
Lại nói, Cố Lâm bội phục rất ít người, nhưng đối với Thái phu nhân, thậm chí so với tổ mẫu còn bội phục hơn. . . Tổ mẫu dầu gì cũng là truyền nhân Phó thị, trên người mang tuyệt kỹ, nhưng Thái phu nhân chỉ là phụ nhân bình thường tay trói gà không chặt. Lại có thể phát huy pháp lực cường đại “Định Hải Thần Châm” mà Anh ca nhi đã nói, tại hậu trạch vững như Thái Sơn, dễ dàng trấn áp mọi thứ, chuyện này thực sự không hề đơn giản. So sánh với nhau, Cố Lâm cảm giác mình thật sự còn quá non, tính tình quá nóng vội, luôn dùng vũ lực trấn áp, không có kiên nhẫn cùng những người ăn no không có chuyện làm kia từ từ chơi đùa.
Không ngờ, nàng vẫn là quá xem nhẹ Thái phu nhân rồi.
Thái phu nhân dùng giọng rất nhạt, bà rốt cuộc đã định xong hôn sự cho Lạc ca nhi, môn đăng hộ đối, quan chính nhị phẩm Thái Bộc Tự Trường Khanh, mẫu thân xuất thân cũng quý vô cùng, lại tri thư đạt lễ, tiểu nương tử Vương tiểu thư cũng giống mẫu thân, thông minh lanh lợi, nghiêm cẩn thủ lễ.
Quan trọng nhất là đã thỏa mãn được nguyện vọng của Tạ phu nhân leo lên hoàng thân quốc — Vương tiểu thư là cháu gái duy nhất của Định Quốc trưởng công chúa.
Định Quốc trưởng công chúa là người nào? Chính là tỷ tỷ cùng một mẹ với hoàng đế, trưởng nữ của tiên hoàng. Ninh đế lúc lên ngôi tuổi vẫn còn nhỏ, trưởng công chúa một tay nâng đỡ, làm trễ nãi tuổi thanh xuân của bản thân. Khi hoàng thượng đã vững ngôi liền lui thân gả cho một vị quan tam phẩm, không hề hỏi tới quốc sự nữa. Vô cùng được Ninh đế kính trọng, lúc gặp nhau kiên trì muốn thực hiện gia lễ bái kiến tỷ tỷ, ban danh Định Quốc, nữ nhi là Liên Trường công chúa cũng phong làm An quốc Quận chúa. Nếu không phải trưởng công chúa kiên quyết từ chối, thì ngay cả cháu gái cũng sẽ được phong tước. Suy nghĩ trong chốc lát, mới chợt hiểu nhớ tới một thứ muội đã đề cập với nàng về vị Vương tiểu thư thân phận tôn quý này, nhũ danh Tiếu Tiếu. Dĩ nhiên không phải là tên thật, chỉ là nàng trong sáng hào phóng, ở khuê tú là một người thích cười, lại không làm khó dễ hạ nhân, là thiên kim tiểu thư hiếm có.
Xem xong thư, Cố Lâm bật cười. Thái phu nhân đã thân thiết hơn nói, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tạ phủ Kinh Thành cuối cùng cũng có ngày yên tĩnh.” Nghĩ đến Tạ phu nhân đại khái sẽ chỉ có thể vui mừng đi đón dâu . . . cháu gái Định Quốc trưởng công chúa, con gái An quốc Quận chúa, không nói đến có nhà mẹ đẻ chắc chắn, trưởng công chúa là người có thủ đoạn biết tiến lùi như vậy nếu nuôi dạy cháu gái thì sẽ tốt đến mức nào?
Nàng đối với Thái phu nhân lại kính nể sâu thêm một tầng.
Từ Kinh Thành đến Mân Địa, thật không phải xa bình thường. Không nói Tân ca nhi mệt mỏi bị bệnh, khiến nàng lo lắng ôm vào lòng suốt cả đường, đệ muội lại dọa nàng một trận — vào cửa mới hai tháng, hỉ mạch đã hơn tháng, có thể nói là vừa vào cửa đã có hỉ. Người có thai, người bị bệnh, nàng không khỏi nóng nảy một chút, trên đường lại không bình yên, khiến tính nhẫn nại của nàng bị bào mòn, vén rèm đuổi mấy tên lang thang không có đường, Anh ca nhi nhìn đã quen lắm rồi, nhưng Quản ca nhi lại bị dọa không nhẹ. Thật may là cũng không tạo thành phiền phức gì quá lớn, bọn họ cuối cùng cũng bình an đến Mân Địa. Chỉ là Anh ca nhi bi thương nhìn huyện nha nửa ngày, lẩm bẩm, “Mẹ nó, huyện Đường Sơn. . . Thật vẫn có một huyện Đường Sơn . . . Ta còn tưởng rằng là do viết sai, thật sự có. . . Thật sự là. . .” Chờ dàn xếp xong, Anh ca nhi mới ấp a ấp úng nói, “Triệu quốc anh” là người ở Đài Loan không sai, nhưng tổ tiên là “người từ Đường Sơn đến Đài Loan”.
Chỉ là hắn rất nhanh lại buồn bực, “Nghe không giống, lại nghe cũng giống, nhưng nghe không hiểu! Tổn thọ mất. . . tiếng Kinh Thành và tiếng phổ thông còn chưa học xong đó! ? Còn phải học cách nói ở Mân Địa này, thật đủ rồi. . .” Oán hận thì oán hận , hắn vẫn phải đi theo Quản ca nhi đi sớm về trễ, mỗi ngày đều loay hoay hào hứng, so với lúc ở kinh thành vui vẻ hơn nhiều.
Quy củ ở Mân Địa so với ở Kinh Thành thả lỏng hơn rất nhiều, phụ nữ ra cửa không phải là chuyện hiếm có gì, cho dù là thiên kim tiểu thư nhà quan lại. Nàng thỉnh thoảng sẽ mang theo Tân ca nhi ra đường chơi, bên theo chỉ có Điềm Bạch — còn về phòng thân, mười hộ vệ cùng một chỗ cũng không bằng một tay của nàng.
Đệ muội tính tình hoà thuận e lệ, cùng nàng sống chung rất tốt. Mặc dù trời mưa quá nhiều, oi bức ẩm ướt, nhưng đối với nàng mà nói, cũng không tính là cái gì. Có thể có cuộc sống Thư Tâm sảng khoái như thế này đã là khó có được rồi.
Nhưng ngày nào đó gần tối, Anh ca nhi thần bí hề hề đem Tân ca nhi cứng rắn nhét cho nhũ mẫu mang đi, kéo nàng ra cửa.
“. . . Tự ta biết cưỡi ngựa.” Cố Lâm có chút không hiểu được vừa xấu hổ. Mân Địa mặc dù dân phong cởi mở, nhưng nam nữ ở chung vẫn làm người khác chú ý .
“Ta biết, hơn nữa nàng cưỡi giỏi hơn ta.” Anh ca nhi thoải mái trả lời, “Nhưng nàng không biết đường.” Ra khỏi cửa thành, đi về phía trước hơn một dặm, liền nghe thấy tiếng nước chảy cuồn cuộn. Chạy vội tới bờ sông mọc đầy cỏ lau, một chiếc thuyền con nhẹ nhàng dao động, nhà đồ ngồi bên cạnh đang ngậm tẩu thuốc cười hì hì đứng lên gọi to, “Tạ đại nhân!”
“Đây là phần còn lại, chớ nói bản quan quịt nợ đó.” Hắn ném cho nhà đò một lượng bạc, rồi dìu Cố Lâm xuống thuyền, có chút vụng về cầm cây sào cao đẩy vào bờ, chèo thuyền ra giữa sông, phiêu phiêu đãng đãng.
Nheo mắt nhìn xung quanh không thấy ai, hắn liền ngồi xuống cởi giày vớ của Cố Lâm.
“Anh ca nhi chàng làm gì thế? !” Cố Lâm kinh hãi, muốn ngăn hắn lại.
“Đừng sợ, không có ai đâu, hôm nay cấm cá*. . . Nơi này cũng hoang vắng, sẽ không có người nhìn thấy.” Nói xong liền cởi hết giày vớ của Cố Lâm ra, lại chân tay vụng về tháo búi tóc của nàng.
(*) cấm đánh cá chăng??
“Anh ca nhi không nên náo loạn!” mặt Cố Lâm đã đỏ như rỉ máu.
“Ta không có náo a.” Anh Nhị gia có chút không giải thích được, lại có chút xấu hổ.
“Không, không phải nàng nói, nhất, rất muốn ‘xõa tóc đi chân trần đi thuyền nhỏ’ sao? Ta len lén luyện rất lâu đấy. . . Ngũ Hồ Tứ Hải trước, trước thiếu thôi. . .” . . . Đó không là câu nói trước kia sao? Tại sao hắn còn nhớ rõ?
Anh ca nhi lại hắng giọng một cái, “Này, cái đó. . . Thật ra thì ta…ta vẫn muốn như vậy , hát một Khúc cho nàng nghe. Ha ha, ta cũng biết rõ không hay, nhưng nàng muốn đi chơi thuyền nên ta chỉ biết bài này. . . Có thể trước kia cũng chưa ai hát cho nàng nghe. . .”
“. . . Ừ.” Cố Lâm ôm đầu gối, nhìn lên ánh chiều dần dần buông xuống, cùng vầng trăng đang lặng lẽ mọc lên trên sông. Hắn quay lưng về phía Cố Lâm chèo thuyền, cảm thấy thẹn chết người. Nhưng lúc hắn vẫn còn lại quân dự bị đại hòa thượng, đã rất ước mơ đến lúc yêu, cũng vô cùng khát vọng có cơ hội hát một khúc lãng mạn. Lão bà sống chết theo đuổi mới được, làm sao có thể theo đuổi một lần nữa . . . Thẳng thắn nói, hắn vẫn luôn cảm thấy hồ đồ. Lăn lộn trên giường luôn thấy có điểm không thỏa mãn, thiếu một chút gì đó.
“Lục đảo này giống như một con thuyền, ở trong đêm trăng lý dao a dao. Cô nương nha, nàng cũng ở trong tâm hải của ta phiêu a phiêu.
Để cho tiếng hát của ta theo gió nhẹ, thổi rèm cửa sổ của nàng lên.
Để cho tâm sự của ta theo dòng nước chảy, không ngừng hướng nàng bày tỏ.
Bóng cây dừa rất dài, nhưng không che giấu được tình ý của ta, ánh trăng rực rỡ, càng chiếu sáng lòng của ta hơn.
Đêm Lục đảo yên tĩnh như vậy. . . Cô nương ơi, nàng tại sao cũng im lặng không nói?” Cổ họng của ta không thể nhu hòa một chút nữa sao? Hát xong, Anh Nhị gia có chút bi thương. Tại sao đem bài hát ”Lục đảo tiểu dạ khúc” nồng nàn tình ý như vậy hát giống như quân ca hùng tráng uy vũ a a a!
Khó trách thân ái lão bà “im lặng không nói” , hắn thật muốn che mặt mà khóc rồi. J
Cố Lâm có lẽ là dao động rồi, thuyền nhỏ khẽ dao động, sau đó từ sau lưng ôm lấy hắn, kiễng chân ghé vào bên lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói ba chữ.
Cái này, Tri Huyện đại nhân, Tạ quan phụ mẫu, Anh Nhị gia, bị ba chữ yêu ngôn này kích thích đến mắt hổ rưng rưng.
Cuối cùng đem một chút còn thiếu đó lấp đầy rồi.
Hắn không dám xoay người, khàn khàn nói mười lần trăm lần. Cho đến khi nước mắt ấm áp của Ngự tỷ nhi anh minh thần võ thấm ướt sau lưng.
Cái gì gọi là “Tâm thỏa mãn đến tràn đầy” , hắn rốt cuộc hiểu rõ. Có lúc, Quỳnh Dao A Di cũng rất có triết lý .
Ban đầu khi biết bọn họ lên đường thì Thái phu nhân đã dự định ở lại trấn thủ đến lúc bọn họ rời đi, Tạ phu nhân chỉ có thể hướng bọn họ liều mạng phóng nhãn đao, một câu cũng không thể nói.
Lại nói, Cố Lâm bội phục rất ít người, nhưng đối với Thái phu nhân, thậm chí so với tổ mẫu còn bội phục hơn. . . Tổ mẫu dầu gì cũng là truyền nhân Phó thị, trên người mang tuyệt kỹ, nhưng Thái phu nhân chỉ là phụ nhân bình thường tay trói gà không chặt. Lại có thể phát huy pháp lực cường đại “Định Hải Thần Châm” mà Anh ca nhi đã nói, tại hậu trạch vững như Thái Sơn, dễ dàng trấn áp mọi thứ, chuyện này thực sự không hề đơn giản. So sánh với nhau, Cố Lâm cảm giác mình thật sự còn quá non, tính tình quá nóng vội, luôn dùng vũ lực trấn áp, không có kiên nhẫn cùng những người ăn no không có chuyện làm kia từ từ chơi đùa.
Không ngờ, nàng vẫn là quá xem nhẹ Thái phu nhân rồi.
Thái phu nhân dùng giọng rất nhạt, bà rốt cuộc đã định xong hôn sự cho Lạc ca nhi, môn đăng hộ đối, quan chính nhị phẩm Thái Bộc Tự Trường Khanh, mẫu thân xuất thân cũng quý vô cùng, lại tri thư đạt lễ, tiểu nương tử Vương tiểu thư cũng giống mẫu thân, thông minh lanh lợi, nghiêm cẩn thủ lễ.
Quan trọng nhất là đã thỏa mãn được nguyện vọng của Tạ phu nhân leo lên hoàng thân quốc — Vương tiểu thư là cháu gái duy nhất của Định Quốc trưởng công chúa.
Định Quốc trưởng công chúa là người nào? Chính là tỷ tỷ cùng một mẹ với hoàng đế, trưởng nữ của tiên hoàng. Ninh đế lúc lên ngôi tuổi vẫn còn nhỏ, trưởng công chúa một tay nâng đỡ, làm trễ nãi tuổi thanh xuân của bản thân. Khi hoàng thượng đã vững ngôi liền lui thân gả cho một vị quan tam phẩm, không hề hỏi tới quốc sự nữa. Vô cùng được Ninh đế kính trọng, lúc gặp nhau kiên trì muốn thực hiện gia lễ bái kiến tỷ tỷ, ban danh Định Quốc, nữ nhi là Liên Trường công chúa cũng phong làm An quốc Quận chúa. Nếu không phải trưởng công chúa kiên quyết từ chối, thì ngay cả cháu gái cũng sẽ được phong tước. Suy nghĩ trong chốc lát, mới chợt hiểu nhớ tới một thứ muội đã đề cập với nàng về vị Vương tiểu thư thân phận tôn quý này, nhũ danh Tiếu Tiếu. Dĩ nhiên không phải là tên thật, chỉ là nàng trong sáng hào phóng, ở khuê tú là một người thích cười, lại không làm khó dễ hạ nhân, là thiên kim tiểu thư hiếm có.
Xem xong thư, Cố Lâm bật cười. Thái phu nhân đã thân thiết hơn nói, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tạ phủ Kinh Thành cuối cùng cũng có ngày yên tĩnh.” Nghĩ đến Tạ phu nhân đại khái sẽ chỉ có thể vui mừng đi đón dâu . . . cháu gái Định Quốc trưởng công chúa, con gái An quốc Quận chúa, không nói đến có nhà mẹ đẻ chắc chắn, trưởng công chúa là người có thủ đoạn biết tiến lùi như vậy nếu nuôi dạy cháu gái thì sẽ tốt đến mức nào?
Nàng đối với Thái phu nhân lại kính nể sâu thêm một tầng.
Từ Kinh Thành đến Mân Địa, thật không phải xa bình thường. Không nói Tân ca nhi mệt mỏi bị bệnh, khiến nàng lo lắng ôm vào lòng suốt cả đường, đệ muội lại dọa nàng một trận — vào cửa mới hai tháng, hỉ mạch đã hơn tháng, có thể nói là vừa vào cửa đã có hỉ. Người có thai, người bị bệnh, nàng không khỏi nóng nảy một chút, trên đường lại không bình yên, khiến tính nhẫn nại của nàng bị bào mòn, vén rèm đuổi mấy tên lang thang không có đường, Anh ca nhi nhìn đã quen lắm rồi, nhưng Quản ca nhi lại bị dọa không nhẹ. Thật may là cũng không tạo thành phiền phức gì quá lớn, bọn họ cuối cùng cũng bình an đến Mân Địa. Chỉ là Anh ca nhi bi thương nhìn huyện nha nửa ngày, lẩm bẩm, “Mẹ nó, huyện Đường Sơn. . . Thật vẫn có một huyện Đường Sơn . . . Ta còn tưởng rằng là do viết sai, thật sự có. . . Thật sự là. . .” Chờ dàn xếp xong, Anh ca nhi mới ấp a ấp úng nói, “Triệu quốc anh” là người ở Đài Loan không sai, nhưng tổ tiên là “người từ Đường Sơn đến Đài Loan”.
Chỉ là hắn rất nhanh lại buồn bực, “Nghe không giống, lại nghe cũng giống, nhưng nghe không hiểu! Tổn thọ mất. . . tiếng Kinh Thành và tiếng phổ thông còn chưa học xong đó! ? Còn phải học cách nói ở Mân Địa này, thật đủ rồi. . .” Oán hận thì oán hận , hắn vẫn phải đi theo Quản ca nhi đi sớm về trễ, mỗi ngày đều loay hoay hào hứng, so với lúc ở kinh thành vui vẻ hơn nhiều.
Quy củ ở Mân Địa so với ở Kinh Thành thả lỏng hơn rất nhiều, phụ nữ ra cửa không phải là chuyện hiếm có gì, cho dù là thiên kim tiểu thư nhà quan lại. Nàng thỉnh thoảng sẽ mang theo Tân ca nhi ra đường chơi, bên theo chỉ có Điềm Bạch — còn về phòng thân, mười hộ vệ cùng một chỗ cũng không bằng một tay của nàng.
Đệ muội tính tình hoà thuận e lệ, cùng nàng sống chung rất tốt. Mặc dù trời mưa quá nhiều, oi bức ẩm ướt, nhưng đối với nàng mà nói, cũng không tính là cái gì. Có thể có cuộc sống Thư Tâm sảng khoái như thế này đã là khó có được rồi.
Nhưng ngày nào đó gần tối, Anh ca nhi thần bí hề hề đem Tân ca nhi cứng rắn nhét cho nhũ mẫu mang đi, kéo nàng ra cửa.
“. . . Tự ta biết cưỡi ngựa.” Cố Lâm có chút không hiểu được vừa xấu hổ. Mân Địa mặc dù dân phong cởi mở, nhưng nam nữ ở chung vẫn làm người khác chú ý .
“Ta biết, hơn nữa nàng cưỡi giỏi hơn ta.” Anh ca nhi thoải mái trả lời, “Nhưng nàng không biết đường.” Ra khỏi cửa thành, đi về phía trước hơn một dặm, liền nghe thấy tiếng nước chảy cuồn cuộn. Chạy vội tới bờ sông mọc đầy cỏ lau, một chiếc thuyền con nhẹ nhàng dao động, nhà đồ ngồi bên cạnh đang ngậm tẩu thuốc cười hì hì đứng lên gọi to, “Tạ đại nhân!”
“Đây là phần còn lại, chớ nói bản quan quịt nợ đó.” Hắn ném cho nhà đò một lượng bạc, rồi dìu Cố Lâm xuống thuyền, có chút vụng về cầm cây sào cao đẩy vào bờ, chèo thuyền ra giữa sông, phiêu phiêu đãng đãng.
Nheo mắt nhìn xung quanh không thấy ai, hắn liền ngồi xuống cởi giày vớ của Cố Lâm.
“Anh ca nhi chàng làm gì thế? !” Cố Lâm kinh hãi, muốn ngăn hắn lại.
“Đừng sợ, không có ai đâu, hôm nay cấm cá*. . . Nơi này cũng hoang vắng, sẽ không có người nhìn thấy.” Nói xong liền cởi hết giày vớ của Cố Lâm ra, lại chân tay vụng về tháo búi tóc của nàng.
(*) cấm đánh cá chăng??
“Anh ca nhi không nên náo loạn!” mặt Cố Lâm đã đỏ như rỉ máu.
“Ta không có náo a.” Anh Nhị gia có chút không giải thích được, lại có chút xấu hổ.
“Không, không phải nàng nói, nhất, rất muốn ‘xõa tóc đi chân trần đi thuyền nhỏ’ sao? Ta len lén luyện rất lâu đấy. . . Ngũ Hồ Tứ Hải trước, trước thiếu thôi. . .” . . . Đó không là câu nói trước kia sao? Tại sao hắn còn nhớ rõ?
Anh ca nhi lại hắng giọng một cái, “Này, cái đó. . . Thật ra thì ta…ta vẫn muốn như vậy , hát một Khúc cho nàng nghe. Ha ha, ta cũng biết rõ không hay, nhưng nàng muốn đi chơi thuyền nên ta chỉ biết bài này. . . Có thể trước kia cũng chưa ai hát cho nàng nghe. . .”
“. . . Ừ.” Cố Lâm ôm đầu gối, nhìn lên ánh chiều dần dần buông xuống, cùng vầng trăng đang lặng lẽ mọc lên trên sông. Hắn quay lưng về phía Cố Lâm chèo thuyền, cảm thấy thẹn chết người. Nhưng lúc hắn vẫn còn lại quân dự bị đại hòa thượng, đã rất ước mơ đến lúc yêu, cũng vô cùng khát vọng có cơ hội hát một khúc lãng mạn. Lão bà sống chết theo đuổi mới được, làm sao có thể theo đuổi một lần nữa . . . Thẳng thắn nói, hắn vẫn luôn cảm thấy hồ đồ. Lăn lộn trên giường luôn thấy có điểm không thỏa mãn, thiếu một chút gì đó.
“Lục đảo này giống như một con thuyền, ở trong đêm trăng lý dao a dao. Cô nương nha, nàng cũng ở trong tâm hải của ta phiêu a phiêu.
Để cho tiếng hát của ta theo gió nhẹ, thổi rèm cửa sổ của nàng lên.
Để cho tâm sự của ta theo dòng nước chảy, không ngừng hướng nàng bày tỏ.
Bóng cây dừa rất dài, nhưng không che giấu được tình ý của ta, ánh trăng rực rỡ, càng chiếu sáng lòng của ta hơn.
Đêm Lục đảo yên tĩnh như vậy. . . Cô nương ơi, nàng tại sao cũng im lặng không nói?” Cổ họng của ta không thể nhu hòa một chút nữa sao? Hát xong, Anh Nhị gia có chút bi thương. Tại sao đem bài hát ”Lục đảo tiểu dạ khúc” nồng nàn tình ý như vậy hát giống như quân ca hùng tráng uy vũ a a a!
Khó trách thân ái lão bà “im lặng không nói” , hắn thật muốn che mặt mà khóc rồi. J
Cố Lâm có lẽ là dao động rồi, thuyền nhỏ khẽ dao động, sau đó từ sau lưng ôm lấy hắn, kiễng chân ghé vào bên lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói ba chữ.
Cái này, Tri Huyện đại nhân, Tạ quan phụ mẫu, Anh Nhị gia, bị ba chữ yêu ngôn này kích thích đến mắt hổ rưng rưng.
Cuối cùng đem một chút còn thiếu đó lấp đầy rồi.
Hắn không dám xoay người, khàn khàn nói mười lần trăm lần. Cho đến khi nước mắt ấm áp của Ngự tỷ nhi anh minh thần võ thấm ướt sau lưng.
Cái gì gọi là “Tâm thỏa mãn đến tràn đầy” , hắn rốt cuộc hiểu rõ. Có lúc, Quỳnh Dao A Di cũng rất có triết lý .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.