Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ
Chương 16: Gạo Trắng Tinh
Lê Mạc Mạch
10/06/2023
Trong lòng nàng khe khẽ thở dài, hoàn cảnh như vậy, thật không biết cả nhà giống như nào suốt những năm qua, chỉ cần một cơn cuồng phòng thì chắc chắn chiếc nóc nhà không vững chắc này sẽ không trụ nổi!
“Rắc…”
Thời điểm Thẩm Bích Thấm đang thất thần thì có một tiếng vang nhỏ truyền đến, Thẩm Kỳ Viễn bưng trong tay một chiếc chén gốm nâu cẩn thận đi đến.
“Tam ca ca, cẩn thận cái ghế.” Thẩm Bích Thấm mỉm cười nhắc nhở.
Nghĩ đến ngày hôm qua bản thân mình lần đầu tiên gọi Thẩm Kỳ Viễn là “Tam ca ca”, hắn còn sửng sốt, kinh ngạc rồi vui mừng tột độ, nhìn thế nào cũng vô cùng đáng cười.
Nguyên chủ bởi vì những thân nhân cực phẩm kia xúi dục mà vẫn luôn hận Thẩm Kỳ Viễn ở trong bụng nương đoạt hết chất dinh dưỡng, nên cơ thể nàng mới ốm yếu như vậy, cho nên từ đó vẫn chưa từng nhìn Thẩm Kỳ Viễn bằng sắc mặt tốt, còn trực tiếp gọi cả họ lẫn tên của hắn ra, thật là vô cùng không lễ phép.
Nhưng mà trái ngược lại với chuyện nguyên chủ không hiểu chuyện, Thẩm Kỳ Viễn vẫn rất ra dáng làm ca ca, thậm chí còn vô cùng yêu thương nguyên chủ, đồng thời, bất cứ lời nào nguyên chủ nói, hắn đều nghe theo.
“À, ha ha, huynh không chú ý.” Nghe được lời nhắc nhở, lúc này Thẩm Kỳ Viễn mới ngượng ngùng cười, rồi tránh qua ghế băng, nói, “Tứ muội muội, cháo đến rồi, muội nhân lúc còn nóng mau ăn hết đi.”
Thẩm Kỳ Viễn đem một chiếc ghế băng đặt trên đầu giường Thẩm Bích Thấm, sau đó lấy chén gốm đặt ở trên ghế gỗ, rồi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Thẩm Bích thấm.
Thật ra cơ thể nguyên chủ cũng không phải là mang bệnh gì quá nặng, chỉ là so với người thường thì yếu hơn, vấn đề lớn nhất chính là tâm bệnh, theo cách nói hiện đại thì chính là chứng trầm cảm nặng.
Hiện giờ Thẩm Bích Thấm đã đến đây, tâm bệnh cũng chuyển biến tốt, nên cơ thể khôi phục rất nhanh, bây giờ mới qua hai ngày mà Thẩm Bích Thấm đã có sức tự mình ăn cơm.
“Tam ca ca, sao… sao lại có thịt?” Nhìn đồ ăn trong chén gốm trước mặt, Thẩm Bích Thấm mặt đầy khiếp sợ.
Khi biết được nguyên chủ được ăn cháo, chính là cháo gạo tinh, thì nàng đã biết gia đình này đối với nguyên chủ là vô cùng yêu thương.
Bởi vì ở nông gia, đều là ăn những loại ngũ cốc khác, chẳng hạn như là cây đậu, rất ít nhà ăn nguyên gạo không.
Mà cho dù ăn thì cũng chỉ là ăn gạo lứt, hơn nữa khi ăn cũng sẽ được trộn cùng những loại ngũ cốc khác để cùng ăn, rất ít nhà ăn cơm gạo lứt chứ càng không nói đến loại gạo tinh này.
Gạo lứt, chính là loạt gạo sau khi bỏ vỏ ngoài ra thì vẫn còn giữ lại một ít một ít mô cám bên trong, vị thô, nhưng kết cấu vô cùng cứng, khi nấu lên vô cùng tốn thời gian, hơn nữa cũng không dễ tiêu hóa, khi nấu cháo cũng sẽ có màu vàng.
Còn gạo tinh chính là gạo lứt sau một quá trình xay xát nữa, đồng thời thì lớp vỏ bên ngoài cũng đã bị loại bỏ, được gọi là gạo tinh trắng. Chẳng những nhìn trắng như tuyết, mà khi ăn cũng vô cùng dẻo mềm, ngon miệng, lợi cho tiêu hóa, khi nấu cũng có màu trắng trong, vô cùng hấp dẫn.
“Rắc…”
Thời điểm Thẩm Bích Thấm đang thất thần thì có một tiếng vang nhỏ truyền đến, Thẩm Kỳ Viễn bưng trong tay một chiếc chén gốm nâu cẩn thận đi đến.
“Tam ca ca, cẩn thận cái ghế.” Thẩm Bích Thấm mỉm cười nhắc nhở.
Nghĩ đến ngày hôm qua bản thân mình lần đầu tiên gọi Thẩm Kỳ Viễn là “Tam ca ca”, hắn còn sửng sốt, kinh ngạc rồi vui mừng tột độ, nhìn thế nào cũng vô cùng đáng cười.
Nguyên chủ bởi vì những thân nhân cực phẩm kia xúi dục mà vẫn luôn hận Thẩm Kỳ Viễn ở trong bụng nương đoạt hết chất dinh dưỡng, nên cơ thể nàng mới ốm yếu như vậy, cho nên từ đó vẫn chưa từng nhìn Thẩm Kỳ Viễn bằng sắc mặt tốt, còn trực tiếp gọi cả họ lẫn tên của hắn ra, thật là vô cùng không lễ phép.
Nhưng mà trái ngược lại với chuyện nguyên chủ không hiểu chuyện, Thẩm Kỳ Viễn vẫn rất ra dáng làm ca ca, thậm chí còn vô cùng yêu thương nguyên chủ, đồng thời, bất cứ lời nào nguyên chủ nói, hắn đều nghe theo.
“À, ha ha, huynh không chú ý.” Nghe được lời nhắc nhở, lúc này Thẩm Kỳ Viễn mới ngượng ngùng cười, rồi tránh qua ghế băng, nói, “Tứ muội muội, cháo đến rồi, muội nhân lúc còn nóng mau ăn hết đi.”
Thẩm Kỳ Viễn đem một chiếc ghế băng đặt trên đầu giường Thẩm Bích Thấm, sau đó lấy chén gốm đặt ở trên ghế gỗ, rồi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Thẩm Bích thấm.
Thật ra cơ thể nguyên chủ cũng không phải là mang bệnh gì quá nặng, chỉ là so với người thường thì yếu hơn, vấn đề lớn nhất chính là tâm bệnh, theo cách nói hiện đại thì chính là chứng trầm cảm nặng.
Hiện giờ Thẩm Bích Thấm đã đến đây, tâm bệnh cũng chuyển biến tốt, nên cơ thể khôi phục rất nhanh, bây giờ mới qua hai ngày mà Thẩm Bích Thấm đã có sức tự mình ăn cơm.
“Tam ca ca, sao… sao lại có thịt?” Nhìn đồ ăn trong chén gốm trước mặt, Thẩm Bích Thấm mặt đầy khiếp sợ.
Khi biết được nguyên chủ được ăn cháo, chính là cháo gạo tinh, thì nàng đã biết gia đình này đối với nguyên chủ là vô cùng yêu thương.
Bởi vì ở nông gia, đều là ăn những loại ngũ cốc khác, chẳng hạn như là cây đậu, rất ít nhà ăn nguyên gạo không.
Mà cho dù ăn thì cũng chỉ là ăn gạo lứt, hơn nữa khi ăn cũng sẽ được trộn cùng những loại ngũ cốc khác để cùng ăn, rất ít nhà ăn cơm gạo lứt chứ càng không nói đến loại gạo tinh này.
Gạo lứt, chính là loạt gạo sau khi bỏ vỏ ngoài ra thì vẫn còn giữ lại một ít một ít mô cám bên trong, vị thô, nhưng kết cấu vô cùng cứng, khi nấu lên vô cùng tốn thời gian, hơn nữa cũng không dễ tiêu hóa, khi nấu cháo cũng sẽ có màu vàng.
Còn gạo tinh chính là gạo lứt sau một quá trình xay xát nữa, đồng thời thì lớp vỏ bên ngoài cũng đã bị loại bỏ, được gọi là gạo tinh trắng. Chẳng những nhìn trắng như tuyết, mà khi ăn cũng vô cùng dẻo mềm, ngon miệng, lợi cho tiêu hóa, khi nấu cũng có màu trắng trong, vô cùng hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.