Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Chương 30: Cá Cắn Câu 1
Lộ Mạn Mạn
30/08/2024
Nói xong, Thẩm Ninh nhìn vào Tô Vũ Loan: “Tẩu tử, ngày mai tẩu đi vào lúc nào?”
Tô Vũ Loan khẽ nhướng mày: “Canh bốn.”
“Được.”
Sau khi Tô Vũ Loan ăn xong và rời khỏi phòng chính, Thẩm Ninh nói với Thẩm mẫu: ‘Nương, nương lấy hai mươi lượng bạc từ trong của hồi môn đưa cho con.”
Thẩm mẫu sửng sốt trong giây lát, hỏi: “Con muốn lấy hai mươi lượng bạc để làm gì?”
Thẩm Ninh đắn đo một lúc rồi nói: “Con muốn mua một ít đồ trang điểm dưỡng da trang linh tinh.”
“Vậy thì không cần đến hai mươi lượng, hai lượng là thừa đủ rồi.”
“Nương à, đồ trang điểm dưỡng da có giá hai lượng bạc thì tốt thế nào được. Con đã đến tuổi thành thân, nếu không ăn mặc trang điểm cho đẹp thì sao có thể tìm được một gia đình tốt được.”
Dù chỉ là những lời lấy cớ cho qua chuyện nhưng đó cũng là những gì Thẩm Ninh nghĩ trong lòng.
Nàng ta muốn gả vào gia đình giàu có để có một cuộc sống sung sướng.
Tuy nhiên, nàng ta lại không có vẻ ngoài xinh đẹp, vì thế phải tính toán cho bản thân.
Nếu như loại tiên dược kia có thể làm cho nàng ta trở nên xinh đẹp, thì việc gả vào gia đình quyền quý chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm mẫu không khuyên can được, nên quay về phòng lấy hai mươi lạng bạc đưa cho nàng ta, dặn dò liên tục: “Ngoài việc mua đồ trang điểm dưỡng da, không được tiêu xài linh tinh.”
Thẩm Ninh tươi cười gật đầu: “Nương, con biết rồi ạ”>
...
Ngày hôm sau, Thẩm Ninh dậy từ rất sớm.
Tô Vũ Loan gói ghém tất cả những món đồ Thẩm mẫu muốn gửi đi vào trong bọc hành lý. Sau khi ăn sán xong, nàng và Thẩm Ninh leo lên xe bò của lão Lý để đến huyện thành.
Ngoài hai người bọn họ trên xe bò còn có một phụ nhân ăn mặc rách rưới tên Thôi Kim Lan, cũng đi lên trên trấn để mua đồ.
Khi Thúy Kim Lan nhìn thấy hai người, nàng ta mỉm cười chào hỏi: “Thẩm tức phụ và Thẩm Ninh muội cũng lên trấn mua đồ à, trùng hợp quá.”
Thẩm Ninh kiêu ngạo liếc nhìn nàng ta một cái rồi vênh mặt sang một bên. Từ khi đại ca đạt giải Nguyên, a miêu a cẩu nào cũng dán vào lôi kéo quan hệ, thật là bực bội.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Kim Thúy Lan cương cứng.
“À, ta đến huyện thành để đưa chút đồ vật cho tướng công. Tô Vũ Loan mỉm cười trả lời, hóa giải sự lúng túng của Kim Thúy Lan.
Tô Vũ Loan khẽ nhướng mày: “Canh bốn.”
“Được.”
Sau khi Tô Vũ Loan ăn xong và rời khỏi phòng chính, Thẩm Ninh nói với Thẩm mẫu: ‘Nương, nương lấy hai mươi lượng bạc từ trong của hồi môn đưa cho con.”
Thẩm mẫu sửng sốt trong giây lát, hỏi: “Con muốn lấy hai mươi lượng bạc để làm gì?”
Thẩm Ninh đắn đo một lúc rồi nói: “Con muốn mua một ít đồ trang điểm dưỡng da trang linh tinh.”
“Vậy thì không cần đến hai mươi lượng, hai lượng là thừa đủ rồi.”
“Nương à, đồ trang điểm dưỡng da có giá hai lượng bạc thì tốt thế nào được. Con đã đến tuổi thành thân, nếu không ăn mặc trang điểm cho đẹp thì sao có thể tìm được một gia đình tốt được.”
Dù chỉ là những lời lấy cớ cho qua chuyện nhưng đó cũng là những gì Thẩm Ninh nghĩ trong lòng.
Nàng ta muốn gả vào gia đình giàu có để có một cuộc sống sung sướng.
Tuy nhiên, nàng ta lại không có vẻ ngoài xinh đẹp, vì thế phải tính toán cho bản thân.
Nếu như loại tiên dược kia có thể làm cho nàng ta trở nên xinh đẹp, thì việc gả vào gia đình quyền quý chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm mẫu không khuyên can được, nên quay về phòng lấy hai mươi lạng bạc đưa cho nàng ta, dặn dò liên tục: “Ngoài việc mua đồ trang điểm dưỡng da, không được tiêu xài linh tinh.”
Thẩm Ninh tươi cười gật đầu: “Nương, con biết rồi ạ”>
...
Ngày hôm sau, Thẩm Ninh dậy từ rất sớm.
Tô Vũ Loan gói ghém tất cả những món đồ Thẩm mẫu muốn gửi đi vào trong bọc hành lý. Sau khi ăn sán xong, nàng và Thẩm Ninh leo lên xe bò của lão Lý để đến huyện thành.
Ngoài hai người bọn họ trên xe bò còn có một phụ nhân ăn mặc rách rưới tên Thôi Kim Lan, cũng đi lên trên trấn để mua đồ.
Khi Thúy Kim Lan nhìn thấy hai người, nàng ta mỉm cười chào hỏi: “Thẩm tức phụ và Thẩm Ninh muội cũng lên trấn mua đồ à, trùng hợp quá.”
Thẩm Ninh kiêu ngạo liếc nhìn nàng ta một cái rồi vênh mặt sang một bên. Từ khi đại ca đạt giải Nguyên, a miêu a cẩu nào cũng dán vào lôi kéo quan hệ, thật là bực bội.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Kim Thúy Lan cương cứng.
“À, ta đến huyện thành để đưa chút đồ vật cho tướng công. Tô Vũ Loan mỉm cười trả lời, hóa giải sự lúng túng của Kim Thúy Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.