Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Chương 2: Kế Hoạch Của Bà Bà Và Tiểu Cô 1
Lộ Mạn Mạn
30/08/2024
Trong phòng sinh, Tô Vũ Loan đang nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, hai tay nắm chặt đệm chăn, cơn đau chuyển dạ dữ dội khiến nàng gần như tắc thở.
Nàng chờ đợi không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũ nát cũng được đẩy ra.
Thẩm bà tử bước vào, kiềm chế cảm xúc trong mắt, đi đến bên cạnh giường, thở dài nói: “Vũ Loan, thực sự là trùng hợp, hôm nay Triệu a di đi tới thôn khác đỡ đẻ rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Vũ Loan cắn chặt môi, trái tim treo lơ lửng.
Trước đây, đại phu đã nói rằng nàng rất yếu, yêu cầu nàng phải cẩn trọng lúc sinh nở, nếu không rất dễ gặp phải khó sinh.
Thẩm bà tử nắm lấy tay nàng, an ủi nói: “Đừng lo lắng, ta đã kêu Ninh nhi lên trấn trên mời bà đỡ khác, sẽ nhanh chóng quay trở lại thôi, con hãy cố gắng chịu đựng.”
Tô Vũ Loan không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng chịu đau và mong mỏi Thẩm Ninh đưa bà đỡ tới.
“Nương, Ninh nhi đã về chưa?’ Tô Vũ Loan đã chịu đau một ngày, lúc này đã không nói ra hơi.
“Đã ở trên đường rồi, Vũ Loan, con cố chịu đựng một chút.”
Thẩm bà tử trấn an nàng.
Rõ ràng là một lời an ủi nhưng lại khiến Tô Vũ Loan cảm thấy bất an.
Thôn Vân Tây chỉ cách trấn trên mười dặm, nghe nói chỉ đi một hai canh giờ sẽ tới, làm sao có thể đi cả ngày.
Trên đường xảy ra chuyện gì sao?
Nàng lo lắng suy nghĩ bất an.
Đột nhiên, một cơn đau nhói tim đánh úp lại, Tô Vũ Loan căng cứng khắp người, nàng cảm nhận được một dòng nước nóng ấm tuôn ra từ thân dưới, máu nhuộm đỏ cả mảng giường trong tích tắc.
Trái tim nàng nhấc lên tận họng, đôi môi run rẩy không kìm chế được: ‘Nương, con, con chảy rất nhiều máu, con sẽ không sao chứ?”
Nghe thấy vậy, Thẩm bà tử nhấc góc chăn nhìn vào, vừa thấy đã giật thót cả người.
Đây là Tô Vũ Loan đang bị băng huyết!
Dường như ông trời cũng đang đứng về phía Tự ca nhi.
Cố gắng kìm nén niềm vui sướng vào lòng, Thẩm bà tử tiếp tục lời an ủi nhằm kéo dài thời gian: “Đừng sợ, nữ nhân sinh con đều phải trải qua chuyện này, con hãy cố gắng chịu đựng một chút.”
Tô Vũ Loan đâu còn sức lực mà kiên trì, nàng bị cơn đau dày vò cả một ngày, hiện tại nàng lại mất nhiều máu như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệnh như giấy.
Nàng chỉ cảm thấy buồn ngủ, ý thức càng lúc càng thêm mờ nhạt.
Nàng chờ đợi không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũ nát cũng được đẩy ra.
Thẩm bà tử bước vào, kiềm chế cảm xúc trong mắt, đi đến bên cạnh giường, thở dài nói: “Vũ Loan, thực sự là trùng hợp, hôm nay Triệu a di đi tới thôn khác đỡ đẻ rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Vũ Loan cắn chặt môi, trái tim treo lơ lửng.
Trước đây, đại phu đã nói rằng nàng rất yếu, yêu cầu nàng phải cẩn trọng lúc sinh nở, nếu không rất dễ gặp phải khó sinh.
Thẩm bà tử nắm lấy tay nàng, an ủi nói: “Đừng lo lắng, ta đã kêu Ninh nhi lên trấn trên mời bà đỡ khác, sẽ nhanh chóng quay trở lại thôi, con hãy cố gắng chịu đựng.”
Tô Vũ Loan không còn cách nào khác ngoài việc cắn răng chịu đau và mong mỏi Thẩm Ninh đưa bà đỡ tới.
“Nương, Ninh nhi đã về chưa?’ Tô Vũ Loan đã chịu đau một ngày, lúc này đã không nói ra hơi.
“Đã ở trên đường rồi, Vũ Loan, con cố chịu đựng một chút.”
Thẩm bà tử trấn an nàng.
Rõ ràng là một lời an ủi nhưng lại khiến Tô Vũ Loan cảm thấy bất an.
Thôn Vân Tây chỉ cách trấn trên mười dặm, nghe nói chỉ đi một hai canh giờ sẽ tới, làm sao có thể đi cả ngày.
Trên đường xảy ra chuyện gì sao?
Nàng lo lắng suy nghĩ bất an.
Đột nhiên, một cơn đau nhói tim đánh úp lại, Tô Vũ Loan căng cứng khắp người, nàng cảm nhận được một dòng nước nóng ấm tuôn ra từ thân dưới, máu nhuộm đỏ cả mảng giường trong tích tắc.
Trái tim nàng nhấc lên tận họng, đôi môi run rẩy không kìm chế được: ‘Nương, con, con chảy rất nhiều máu, con sẽ không sao chứ?”
Nghe thấy vậy, Thẩm bà tử nhấc góc chăn nhìn vào, vừa thấy đã giật thót cả người.
Đây là Tô Vũ Loan đang bị băng huyết!
Dường như ông trời cũng đang đứng về phía Tự ca nhi.
Cố gắng kìm nén niềm vui sướng vào lòng, Thẩm bà tử tiếp tục lời an ủi nhằm kéo dài thời gian: “Đừng sợ, nữ nhân sinh con đều phải trải qua chuyện này, con hãy cố gắng chịu đựng một chút.”
Tô Vũ Loan đâu còn sức lực mà kiên trì, nàng bị cơn đau dày vò cả một ngày, hiện tại nàng lại mất nhiều máu như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệnh như giấy.
Nàng chỉ cảm thấy buồn ngủ, ý thức càng lúc càng thêm mờ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.