Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Chương 46: Nghi Ngờ. 1
Lộ Mạn Mạn
30/08/2024
“Làm sao có thể một chút... cũng không ăn” Thẩm mẫu muốn lấy cho hắn ta hai cái bánh để mang theo ăn trên đường. Trong nháy mắt, Thẩm Tự đã đi xa rồi.
Tô Vũ Loan cũng ăn xong, vừa chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì bị Thẩm bà tử ngăn lại: ‘Ngươi chờ đó, ta có chuyện muốn hỏi.”
Tô Vũ Loan đứng lại.
Thẩm mẫu ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Vũ Loan, lạnh lùng hỏi: “Ngươi cho ta biết, vì sao tối qua ngươi không viên phòng với Tự ca nhi?”
Tô Vũ Loan nhỏ giọng trả lời: “Không ạ.”
Nghe xong Thẩm mẫu tức giận: “Nói cho ta biết vì sao lại không viên phòng?”
Tô Vũ Loan mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Thấy thế , Thẩm mẫu đuổi Thẩm Ninh ra bên ngoài.
Thẩm Ninh vẫn đang ngồi chờ xem kịch hay, không tình nguyện đành phải rời khỏi phòng chính.
‘Tự ca nhi khó khăn lắm mới về nhà được một lần, tại sao lại không thể viên phòng, ngươi làm thê tử kiểu gì vậy!” Thẩm mẫu nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu lạnh lẽo.
Lần trước không viên phòng được là có nguyên nhân, lần này Thẩm Ninh không hề gây chuyện, Tô Vũ Loan cũng đã điều dưỡng thân thể được một tháng, vậy mà vẫn không thể viên phòng, đây là có chuyện gì.
Thẩm gia cưới nàng về để nối dõi tông đường, kéo dài hương khói, nếu như không làm được thì cần nàng có lợi ích gì!
Sau khi im lặng một hồi, Tô Vũ Loan mở miệng giải thích: “Không phải con không muốn viên phòng, mà là... tướng công không muốn viên phòng với con.”
Thẩm bà tử cau mày: “Tự nhi không muốn? Làm sao có thể.”
Tuy rằng Thẩm Tự thờ ơ với Tô Vũ Loan, nhưng cũng không đến mức chán ghét, hắn ta làm sao có thể không đồng ý viên phòng.
Tô Vũ Loan nói với giọng bất bình: “Nếu không phải tướng công tự mình vào thư phòng để ngủ, thì con làm sao có thể mang chàng ấy sang bên đó được.”
Thẩm bà tử càng thêm khó hiểu, rõ ràng tối hôm qua, khi bà ta nói chuyện với Tự nhi, hắn ta không hề tỏ ra miễn cưỡng.
Tại sao hắn ta lại chạy đến ngủ ở thư phòng?
“Hay là do ngươi hầu hạ không tốt?” Thẩm bà tử nghi ngờ nhìn nàng.
Tô Vũ Loan nói: “Nếu như nhi tức hầu hạ không tốt, tướng công mắng con vài câu là xong, nhưng đây, tướng công còn không cho con thay áo ngoài cho chàng ấy, con không nghĩ ra được, chỉ sợ...”
“Sợ cái gì?” hai mắt Thẩm bà tử híp lại.
Tô Vũ Loan cũng ăn xong, vừa chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì bị Thẩm bà tử ngăn lại: ‘Ngươi chờ đó, ta có chuyện muốn hỏi.”
Tô Vũ Loan đứng lại.
Thẩm mẫu ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Vũ Loan, lạnh lùng hỏi: “Ngươi cho ta biết, vì sao tối qua ngươi không viên phòng với Tự ca nhi?”
Tô Vũ Loan nhỏ giọng trả lời: “Không ạ.”
Nghe xong Thẩm mẫu tức giận: “Nói cho ta biết vì sao lại không viên phòng?”
Tô Vũ Loan mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Thấy thế , Thẩm mẫu đuổi Thẩm Ninh ra bên ngoài.
Thẩm Ninh vẫn đang ngồi chờ xem kịch hay, không tình nguyện đành phải rời khỏi phòng chính.
‘Tự ca nhi khó khăn lắm mới về nhà được một lần, tại sao lại không thể viên phòng, ngươi làm thê tử kiểu gì vậy!” Thẩm mẫu nhìn nàng chằm chằm, giọng điệu lạnh lẽo.
Lần trước không viên phòng được là có nguyên nhân, lần này Thẩm Ninh không hề gây chuyện, Tô Vũ Loan cũng đã điều dưỡng thân thể được một tháng, vậy mà vẫn không thể viên phòng, đây là có chuyện gì.
Thẩm gia cưới nàng về để nối dõi tông đường, kéo dài hương khói, nếu như không làm được thì cần nàng có lợi ích gì!
Sau khi im lặng một hồi, Tô Vũ Loan mở miệng giải thích: “Không phải con không muốn viên phòng, mà là... tướng công không muốn viên phòng với con.”
Thẩm bà tử cau mày: “Tự nhi không muốn? Làm sao có thể.”
Tuy rằng Thẩm Tự thờ ơ với Tô Vũ Loan, nhưng cũng không đến mức chán ghét, hắn ta làm sao có thể không đồng ý viên phòng.
Tô Vũ Loan nói với giọng bất bình: “Nếu không phải tướng công tự mình vào thư phòng để ngủ, thì con làm sao có thể mang chàng ấy sang bên đó được.”
Thẩm bà tử càng thêm khó hiểu, rõ ràng tối hôm qua, khi bà ta nói chuyện với Tự nhi, hắn ta không hề tỏ ra miễn cưỡng.
Tại sao hắn ta lại chạy đến ngủ ở thư phòng?
“Hay là do ngươi hầu hạ không tốt?” Thẩm bà tử nghi ngờ nhìn nàng.
Tô Vũ Loan nói: “Nếu như nhi tức hầu hạ không tốt, tướng công mắng con vài câu là xong, nhưng đây, tướng công còn không cho con thay áo ngoài cho chàng ấy, con không nghĩ ra được, chỉ sợ...”
“Sợ cái gì?” hai mắt Thẩm bà tử híp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.