Làm Giàu: Đậu Trạng Nguyên Liền Hưu Thê, Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam
Chương 6: Tái Sinh Sau Khi Chết Và Kiếp Sống Thứ Hai 2
Lộ Mạn Mạn
30/08/2024
Chỉ cần Tô Vũ Loan chết, không bao lâu nữa đại ca thành thân với tẩu tử mới, đến lúc đó nàng ta có thể dựa vào thân phận của tẩu tử ở kinh thành để chọn lựa một mối hôn sự tốt đẹp.
Trên mặt nàng ta hiện vẻ không kiên nhẫn.
Thẩm bà tử thầm thở dài, trong lòng bẩm bẩm “A di đà phật.”
Bà ta cũng không muốn tự tay giết chết tôn tử của mình, nhưng sự việc đã đi đến nước này, bà ta cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng tương lai trưởng tức mới của mình sẽ sinh cho bà ta một tôn tử cao quý hơn nhiều.
Tô Vũ Loan hấp hối trên giường, nàng duỗi tay sờ vào bụng mình, thật yên ắng. Nàng không còn cảm nhận được nhịp tim của hài tử nữa.
Nàng yếu ớt nhắm mắt lại, giọt nước mắt chảy dài theo khóe mắt.
Hài nhi, nương xin lỗi, nương không thể bảo vệ được con.
Khi nàng mở mắt ra, trong con ngươi tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Mãi cho đến khi mảnh ý thức cuối cùng tan rã, nàng mới nhắm mắt lại...
..............................
Gió mùa thu tháng chín thổi qua ô cửa sổ vỡ nát được dán những mảnh giấy đỏ, tiếng chuông trên cổ vật nuôi vang vọng trên đường làng.
Tô Vũ Loan như tỉnh lại sau giấc mộng, ngơ ngác ngồi trên ghế, trải qua gần một chung trà mới chắc chắn mình đã được tái sinh.
Sống lại đúng ngày nàng được sắp xếp viên phòng với Thẩm Tự.
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phòng Thẩm bà tử, bà ta cầm một chiếc váy lớn màu đỏ được khâu vá sơ sài đồng thời không thêu bất cứ họa tiết nào.
“Vũ Loan? Con thức dậy chưa, thức rồi thì mau đến đây thử đồ mới của con đi, những gì nương đã nói với con, con phải ghi nhớ vào tâm của mình.”
Tô Vũ Loan không quan tâm, liếc mắt nhìn xung quanh, gạch đen tường đất, vài thanh gỗ chống đỡ bên trên.
Đây là phòng của nàng.
Góc kia là chiếc tủ gỗ bị bong tróc sơn.
Phía trên chiếc bàn gỗ cạnh giường là những đồ thêu nàng thu mua từ những nàng dâu nhỏ trong thôn, còn chưa kịp mang lên huyện thành bán lại.
Vì tiết kiệm tiền để đóng học phí cho Thẩm Tự, mấy năm nay nàng hận không thể bẻ một đồng làm đôi để chi tiêu.
Nàng không nỡ mua thêm gì cho chính mình.
Cả căn phòng một màu xám xịt, không có chút nào giống với phòng của nữ nhi.
Trên mặt nàng ta hiện vẻ không kiên nhẫn.
Thẩm bà tử thầm thở dài, trong lòng bẩm bẩm “A di đà phật.”
Bà ta cũng không muốn tự tay giết chết tôn tử của mình, nhưng sự việc đã đi đến nước này, bà ta cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng tương lai trưởng tức mới của mình sẽ sinh cho bà ta một tôn tử cao quý hơn nhiều.
Tô Vũ Loan hấp hối trên giường, nàng duỗi tay sờ vào bụng mình, thật yên ắng. Nàng không còn cảm nhận được nhịp tim của hài tử nữa.
Nàng yếu ớt nhắm mắt lại, giọt nước mắt chảy dài theo khóe mắt.
Hài nhi, nương xin lỗi, nương không thể bảo vệ được con.
Khi nàng mở mắt ra, trong con ngươi tràn ngập thù hận nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Mãi cho đến khi mảnh ý thức cuối cùng tan rã, nàng mới nhắm mắt lại...
..............................
Gió mùa thu tháng chín thổi qua ô cửa sổ vỡ nát được dán những mảnh giấy đỏ, tiếng chuông trên cổ vật nuôi vang vọng trên đường làng.
Tô Vũ Loan như tỉnh lại sau giấc mộng, ngơ ngác ngồi trên ghế, trải qua gần một chung trà mới chắc chắn mình đã được tái sinh.
Sống lại đúng ngày nàng được sắp xếp viên phòng với Thẩm Tự.
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phòng Thẩm bà tử, bà ta cầm một chiếc váy lớn màu đỏ được khâu vá sơ sài đồng thời không thêu bất cứ họa tiết nào.
“Vũ Loan? Con thức dậy chưa, thức rồi thì mau đến đây thử đồ mới của con đi, những gì nương đã nói với con, con phải ghi nhớ vào tâm của mình.”
Tô Vũ Loan không quan tâm, liếc mắt nhìn xung quanh, gạch đen tường đất, vài thanh gỗ chống đỡ bên trên.
Đây là phòng của nàng.
Góc kia là chiếc tủ gỗ bị bong tróc sơn.
Phía trên chiếc bàn gỗ cạnh giường là những đồ thêu nàng thu mua từ những nàng dâu nhỏ trong thôn, còn chưa kịp mang lên huyện thành bán lại.
Vì tiết kiệm tiền để đóng học phí cho Thẩm Tự, mấy năm nay nàng hận không thể bẻ một đồng làm đôi để chi tiêu.
Nàng không nỡ mua thêm gì cho chính mình.
Cả căn phòng một màu xám xịt, không có chút nào giống với phòng của nữ nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.