[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú
Chương 2:
Trương Tảo Canh
27/11/2023
----
Nhà họ Lương nhận thầu rất nhiều vùng núi, như rất nhiều thôn dân trồng các loại hoa quả anh đào táo lê nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Anh đào bán theo giá thị trường thì hai ba mươi tệ, còn giá thu mua thực tế chỉ hơn năm tệ.
Làm sao mà chênh lệch như vậy?
Người mua hoa quả từ xa lái xe tải đến tốn phí, phải thuê người bán hoa, chi phí từng khâu từng khâu chất chồng.
Nông dân trồng trái cây thì sao, trừ phân bón nhân tạo hàng năm, chỉ thu lại tiền công bỏ ra, nếu có thiên tai gì đó thì năm đó mất trắng.
Cho nên bất kể thời đại nào, nông dân không thay đổi được số mệnh dựa vào trời ăn cơm.
Một nữ sinh đại học không làm trong văn phòng ở thành phố lớn mà lại về quê, mỗi ngày phơi gió phơi nắng, từ tiên nữ cũng sẽ biến thành thôn nữ nha.
Nhưng mà tốt nghiệp đại học......
Hai mắt Thím Ngọc Hồng sáng lên:
"Cẩm Tú, cháu có bạn trai chưa?"
Lương Cẩm Tú hối hận.
Hiện tại nam giới ở nông thôn cưới vợ hơi khó, một là do tỷ lệ nam nữ mất cân bằng do trọng nam kihnh nữ, hơn nữa người trẻ tuổi thích cuộc sống thành thị, tầm mắt đều sẽ thay đổi.
Hiện giờ thị trường hôn nhân ở nông thôn đã không thể dùng một nhà có nữ trăm nhà cầu, phụ nữ tái hôn đều có người tranh nhau cưới, càng không cần phải nói nữ sinh đại học tướng mạo không tệ như cô.
Trong điện thoại, mẹ cô đã nói rất nhiều lần, bảo cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, từ khi tin tức cô về quê truyền ra thì cô đã trở thành đối tượng công lược trọng điểm của bà mối.
Cảm giác ranh giới giữa người với không tồn tại ở nông thôn.
Lương Cẩm Tú đang muốn nói sang chuyện khác, xe buýt bỗng nhiên thắng gấp.
Phanh quá mạnh khiến người trong xe đều cụng đầu vào ghế.
Lập tức không ai còn tâm tình nói chuyện phiếm, nhao nhao nổi giận đùng đùng hò hét tài xế.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."
Tài xế liên tục xin lỗi và giải thích.
"Phía trước có hai con chim đậu trên đất, không phanh sẽ cán chết chúng."
Đường cái có chim cũng không có gì lạ, bình thường xe chưa tới đã bay đi.
Tài xế là một người tâm địa không tệ, liên tục nhấn vài tiếng còi, thấy chim vẫn không nhúc nhích nên đành phải đẩy cửa xe xuống xe.
Lương Cẩm Tú nhảy xuống theo.
Nhiệt độ ngoài trời khoảng bốn mươi độ, đường đá nóng hổi, có thể chiên trứng gà rồi đó.
Dường như hai con chim không cảm giác được cái nóng, một con bụng hướng lên trời, một con khác nằm sấp bên cạnh nó, đuôi nâu xám có nếp nhăn màu vàng xanh đậm không rõ ràng, chính giữa một chỏm lông trắng là một cái đầu nhỏ màu đen tuyền vô cùng bắt mắt.
Là Bạch Đầu Ông.
"Con này chết rồi đi."
Tài xế ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào cái bụng chim - - móng vuốt đã bắt đầu cứng ngắc.
Nhà họ Lương nhận thầu rất nhiều vùng núi, như rất nhiều thôn dân trồng các loại hoa quả anh đào táo lê nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Anh đào bán theo giá thị trường thì hai ba mươi tệ, còn giá thu mua thực tế chỉ hơn năm tệ.
Làm sao mà chênh lệch như vậy?
Người mua hoa quả từ xa lái xe tải đến tốn phí, phải thuê người bán hoa, chi phí từng khâu từng khâu chất chồng.
Nông dân trồng trái cây thì sao, trừ phân bón nhân tạo hàng năm, chỉ thu lại tiền công bỏ ra, nếu có thiên tai gì đó thì năm đó mất trắng.
Cho nên bất kể thời đại nào, nông dân không thay đổi được số mệnh dựa vào trời ăn cơm.
Một nữ sinh đại học không làm trong văn phòng ở thành phố lớn mà lại về quê, mỗi ngày phơi gió phơi nắng, từ tiên nữ cũng sẽ biến thành thôn nữ nha.
Nhưng mà tốt nghiệp đại học......
Hai mắt Thím Ngọc Hồng sáng lên:
"Cẩm Tú, cháu có bạn trai chưa?"
Lương Cẩm Tú hối hận.
Hiện tại nam giới ở nông thôn cưới vợ hơi khó, một là do tỷ lệ nam nữ mất cân bằng do trọng nam kihnh nữ, hơn nữa người trẻ tuổi thích cuộc sống thành thị, tầm mắt đều sẽ thay đổi.
Hiện giờ thị trường hôn nhân ở nông thôn đã không thể dùng một nhà có nữ trăm nhà cầu, phụ nữ tái hôn đều có người tranh nhau cưới, càng không cần phải nói nữ sinh đại học tướng mạo không tệ như cô.
Trong điện thoại, mẹ cô đã nói rất nhiều lần, bảo cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, từ khi tin tức cô về quê truyền ra thì cô đã trở thành đối tượng công lược trọng điểm của bà mối.
Cảm giác ranh giới giữa người với không tồn tại ở nông thôn.
Lương Cẩm Tú đang muốn nói sang chuyện khác, xe buýt bỗng nhiên thắng gấp.
Phanh quá mạnh khiến người trong xe đều cụng đầu vào ghế.
Lập tức không ai còn tâm tình nói chuyện phiếm, nhao nhao nổi giận đùng đùng hò hét tài xế.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."
Tài xế liên tục xin lỗi và giải thích.
"Phía trước có hai con chim đậu trên đất, không phanh sẽ cán chết chúng."
Đường cái có chim cũng không có gì lạ, bình thường xe chưa tới đã bay đi.
Tài xế là một người tâm địa không tệ, liên tục nhấn vài tiếng còi, thấy chim vẫn không nhúc nhích nên đành phải đẩy cửa xe xuống xe.
Lương Cẩm Tú nhảy xuống theo.
Nhiệt độ ngoài trời khoảng bốn mươi độ, đường đá nóng hổi, có thể chiên trứng gà rồi đó.
Dường như hai con chim không cảm giác được cái nóng, một con bụng hướng lên trời, một con khác nằm sấp bên cạnh nó, đuôi nâu xám có nếp nhăn màu vàng xanh đậm không rõ ràng, chính giữa một chỏm lông trắng là một cái đầu nhỏ màu đen tuyền vô cùng bắt mắt.
Là Bạch Đầu Ông.
"Con này chết rồi đi."
Tài xế ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào cái bụng chim - - móng vuốt đã bắt đầu cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.