[Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 35:

Trương Tảo Canh

03/12/2023

----

Dù sao cô cũng rất hài lòng, tuy độ hot không thể so sánh với lần đầu tiên, nhưng lần này dựa vào sức mình, nhìn tổng số người tiếp cận là năm mươi nghìn người, số người hâm mộ là hơn năm nghìn, nói cách khác, trung bình mười người xem thì có một fan.

Còn chưa đi vào cổng cô đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Cơm nước đã chuẩn bị xong, dưa chuột và trứng chiên thơm lừng, đậu xanh xào chín cùng với sườn heo om đậu hũ rực rỡ sắc màu sẽ kích thích vị giác của bạn.

Cảm xúc lớn nhất khi về nhà có người nấu cho ăn chính là rất vui.

Trong thời gian ngắn, Lương Cẩm Tú cảm giác mình tăng ít nhất là ba cân, cứ tiếp tục như vậy, sợ là cô sẽ trông mũm mĩm một chút.

Trịnh Phương xem phát sóng trực tiếp, bà gắp cho con gái thêm miếng sườn, nghiêm túc cảnh cáo.

"Nhà họ Lương chúng ta chưa từng có ai đi lừa đảo, con chú ý một chút cho mẹ."

Cô cảm giác tất cả chỉ là trùng hợp.

"Thứ nhất, đồng chí Trịnh Phương, mẹ họ Trịnh, xin mẹ đừng vì hôn nhân mà đánh mất bản thân, như vậy con sẽ xem thường mẹ. "

Lương Cẩm Tú vừa ăn cơm vừa từ từ nói.

"Thứ hai, không có chứng cứ đừng kết luận tùy tiện, chẳng lẽ mẹ không biết thú ngữ sao? Con vẫn nhớ là mẹ đã kể với con, tổ tông nào đó của mẹ có thể triệu hồi sơn tước bằng tiếng huýt sáo."

Lương Cẩm Tú đã nghĩ ra lý do phản biện từ lâu.

Loại chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được, hơn nữa nó cũng không phải là năng lực đặc thù gây nguy hại cho xã hội, hoặc là không thể cho ai biết.

Công Dã Trường thời Trung Quốc cổ đại có thể giải được tiếng của bách cầm.



Giữa con người và động vật có rất nhiều điểm chung, động vật tuy không có ngôn ngữ, nhưng sẽ thông qua tiếng kêu, động tác cơ thể khác nhau để biểu đạt cảm xúc.

Trịnh Phương vẫn không tin, chỉ vào con gà mái đi loanh quanh ở cửa thỉnh thoảng lại cục cục vài tiếng, hỏi:

"Vậy con nói cho mẹ biết, nó đang nói cái gì?"

Lương Cẩm Tú nhìn: "Nó không biết nói."

Khi phát hiện có thể nghe hiểu động vật nói chuyện, cô ý thức được một vấn đề đáng sợ, sau này còn dám ăn thịt nữa không?

Gà vịt cá, nếu những con gia cầm này biết nói chuyện thì thật đáng sợ.

Có thể nói chuyện tương đương với việc có ý thức bản thân, ở một mức độ nào đó cũng là loài động vật cấp cao như con người.

Sau đó cô mới phát hiện không phải động vật nào cũng biết nói chuyện, vì thế cô cố tình đi chợ chuyên nông sản, gà vịt chờ mổ trong lồng sắt căn bản không nói lời nào, cũng không hiểu lời của cô.

Và những loài biết nói, đều không nằm trong chuỗi thức ăn bình thường, như động vật hoang dã hay thú cưng.

Có loại gia cầm cũng biết nói, nhưng lại không có ở đây mặc dù nằm trong chuỗi thức ăn.

Hôm nay nói chuyện con gà lau kia, mẹ vô cùng yêu thích nó, đến mức nuôi như thú cưng, nuôi lâu sinh ra tình cảm cho nên về sau dù nó già đi hay là như thế nào, nhất định cũng không thịt.

Về phần quy luật cụ thể thì cô vẫn đang tìm hiểu.

Sau bữa trưa vui vẻ hòa thuận, đôi vợ chồng già về phòng ngủ trưa, Lương Cẩm Tú lại đi tới vườn trái cây, định quay mấy video ngắn để quảng cáo.

Sau đó cô sốc đến nỗi suýt nữa đánh rơi điện thoại di động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook