[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu
Chương 6: Ngươi Hiểu Y Thuật Sao? (2)
Thiên Phiến
20/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sở Nguyệt lắc đầu: “Ta không được đi học, gần nhà ta có Ngô bá bá là đại phu trong thôn, thấy nhiều nên cũng hiểu được một chút.”
Đúng thật cha Ngô Dũng là đại phu duy nhất của thôn Ngưu Đầu.
Tuy y thuật bình thường, nhưng trị bệnh đau đầu thì không thành vấn đề, chỉ là con người ông ấy quá lương thiện, gặp gia đình nghèo khổ, thu phí khám bệnh sẽ tùy vào tâm trạng, vì thế trong nhà ông ấy thường xuyên không có gì ăn.
Thuở nhỏ Ngô Dũng bị đói bụng rất nhiều lần, nên hắn ta cảm thấy làm đại phu sẽ không kiếm được nhiều tiền, sống chết không chịu học y thuật với cha hắn ta, về sau thì bái một người thợ mộc làm sư, học tập giúp người ta làm đồ dụng trong nhà.
Nghe Sở Nguyệt nói vậy, đương nhiên Lục Tinh Hà sẽ tin.
“Thế à, cũng tốt.”
Vẻ mặt Lục Tinh Bình đầy vẻ sùng bái, giơ ngón tay cái về phía Sở Nguyệt.
“Tẩu tẩu thật lợi hại!”
Sở Nguyệt mím môi cười, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lục Tinh An nghe thấy tiếng động thì chạy từ phòng bếp chạy ra, thấy Vân Thúy Hà không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nương, đại ca đại tẩu, ăn cơm trước đi.”
“Haiz.” Vân Thúy Hà được Sở Nguyệt và Lục Tinh Bình đỡ dậy, bước vào phòng bếp: “Được rồi, ăn cơm trước đi, còn chuyện khác thì đợi ăn cơm xong rồi nói tiếp.”
Dù thế nào, bà cũng là trưởng bối duy nhất trong nhà, lời bà nói, Lục Tinh Hà vẫn sẽ nghe.
Đồ ăn rất đơn giản, mỗi người một chén cháo gạo lứt, một cái bánh bột ngô, trên bàn cũng có dĩa muối ăn, bụng Sở Nguyệt kêu ọc ọc vì đói.
Ăn cơm xong, Vân Thúy Hà nhìn Sở Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, bên ngoài trời nắng lắm, đừng ra ngoài làm gì.”
Sở Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, nàng rời phòng bếp.
Cũng không biết Vân Thì ở trong bếp nói gì với Lục Tinh Hà, một lúc sau, hắn ngoan ngoãn quay về phòng. Hắn chẳng nói lời nào với chuyện nàng nói sẽ chăm sóc mẹ hắn,l, chỉ ngồi trước cửa sổ nghiêm túc chép quyển sách đang chất đống trên bàn.
Sở Nguyệt cũng không quấy rầy hắn, nàng ngồi trong phòng một lúc, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài thì mở cửa: “Tinh Bình, Tinh An à, các con muốn lên núi à?”
Hai huynh đệ gật đầu.
“Tụi con lên núi hái một ít rau dại ạ.”
Sau khi Sở Nguyệt nghe thế thì vội vàng vào bếp tìm một cái rổ.
“Ta đi cùng các người.”
Đi hái rau dại, nếu may mắn thì có lẽ sẽ tìm được dược liệu.
Ba người vừa mới mở cửa thì Lục Tinh Hà bước từ trong phòng ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đã hơi tối, quả thật trong nhà đã nhiều ngày chưa ăn rau xanh, đi đào chút rau dại về ăn cũng tốt.
“Trong núi không an toàn, ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Hắn vào phòng bếp kiếm một cái xẻng.
“Tinh An ở nhà chăm sóc nương đi, Tinh Bình có thể đi theo bọn ta.”
Nói xong, hắn cầm cái xẻng đi trước, Sở Nguyệt và Lục Tinh Bình đi ở phía sau.
Sở Nguyệt lắc đầu: “Ta không được đi học, gần nhà ta có Ngô bá bá là đại phu trong thôn, thấy nhiều nên cũng hiểu được một chút.”
Đúng thật cha Ngô Dũng là đại phu duy nhất của thôn Ngưu Đầu.
Tuy y thuật bình thường, nhưng trị bệnh đau đầu thì không thành vấn đề, chỉ là con người ông ấy quá lương thiện, gặp gia đình nghèo khổ, thu phí khám bệnh sẽ tùy vào tâm trạng, vì thế trong nhà ông ấy thường xuyên không có gì ăn.
Thuở nhỏ Ngô Dũng bị đói bụng rất nhiều lần, nên hắn ta cảm thấy làm đại phu sẽ không kiếm được nhiều tiền, sống chết không chịu học y thuật với cha hắn ta, về sau thì bái một người thợ mộc làm sư, học tập giúp người ta làm đồ dụng trong nhà.
Nghe Sở Nguyệt nói vậy, đương nhiên Lục Tinh Hà sẽ tin.
“Thế à, cũng tốt.”
Vẻ mặt Lục Tinh Bình đầy vẻ sùng bái, giơ ngón tay cái về phía Sở Nguyệt.
“Tẩu tẩu thật lợi hại!”
Sở Nguyệt mím môi cười, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lục Tinh An nghe thấy tiếng động thì chạy từ phòng bếp chạy ra, thấy Vân Thúy Hà không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nương, đại ca đại tẩu, ăn cơm trước đi.”
“Haiz.” Vân Thúy Hà được Sở Nguyệt và Lục Tinh Bình đỡ dậy, bước vào phòng bếp: “Được rồi, ăn cơm trước đi, còn chuyện khác thì đợi ăn cơm xong rồi nói tiếp.”
Dù thế nào, bà cũng là trưởng bối duy nhất trong nhà, lời bà nói, Lục Tinh Hà vẫn sẽ nghe.
Đồ ăn rất đơn giản, mỗi người một chén cháo gạo lứt, một cái bánh bột ngô, trên bàn cũng có dĩa muối ăn, bụng Sở Nguyệt kêu ọc ọc vì đói.
Ăn cơm xong, Vân Thúy Hà nhìn Sở Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, bên ngoài trời nắng lắm, đừng ra ngoài làm gì.”
Sở Nguyệt nghe vậy thì gật đầu, nàng rời phòng bếp.
Cũng không biết Vân Thì ở trong bếp nói gì với Lục Tinh Hà, một lúc sau, hắn ngoan ngoãn quay về phòng. Hắn chẳng nói lời nào với chuyện nàng nói sẽ chăm sóc mẹ hắn,l, chỉ ngồi trước cửa sổ nghiêm túc chép quyển sách đang chất đống trên bàn.
Sở Nguyệt cũng không quấy rầy hắn, nàng ngồi trong phòng một lúc, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài thì mở cửa: “Tinh Bình, Tinh An à, các con muốn lên núi à?”
Hai huynh đệ gật đầu.
“Tụi con lên núi hái một ít rau dại ạ.”
Sau khi Sở Nguyệt nghe thế thì vội vàng vào bếp tìm một cái rổ.
“Ta đi cùng các người.”
Đi hái rau dại, nếu may mắn thì có lẽ sẽ tìm được dược liệu.
Ba người vừa mới mở cửa thì Lục Tinh Hà bước từ trong phòng ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đã hơi tối, quả thật trong nhà đã nhiều ngày chưa ăn rau xanh, đi đào chút rau dại về ăn cũng tốt.
“Trong núi không an toàn, ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Hắn vào phòng bếp kiếm một cái xẻng.
“Tinh An ở nhà chăm sóc nương đi, Tinh Bình có thể đi theo bọn ta.”
Nói xong, hắn cầm cái xẻng đi trước, Sở Nguyệt và Lục Tinh Bình đi ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.