[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 42: Hắn Đã Trở Lại! Trở Lại Thời Khắc Đen Tối Nhất Của Cuộc Đời
Yêu Sủng
05/07/2024
Bán cho trấn trưởng để chôn cùng khuê nữ của trấn trưởng, hắn ta còn nhớ rõ cái cảm giác lúc đó, cảm giác nghẹt thở do đất cát che kín mũi và miếng của hắn ta. Đúng tối nay của kiếp trước, hai tay của hắn ta đều là máu, dùng máu để đào ra một con đường sống.
Sau đó, hắn nằm trên giường giống như một tên tàn tật, tự sinh tự diệt. Mãi cho đến nhiều năm sau hắn mới bắt được cơ hội để xoay người.
Lê lết cái thân thể tàn phế này làm mưa làm gió ở trong triều, hắn biết kiếp nạn của chính mình sắp đến rồi, thời gian không còn nhiều.
Cuối cùng hắn lôi kéo kẻ thù của mình đồng quy vu tận. Nhưng mà không ngờ được chính là khi mở mắt một lần nữa thì hắn lại trở về đoạn thời gian bị lừa chôn sống với người ta.
Tất cả đều giống như đúc với kiếp trước, nhưng lại không giống.
Trong bóng tối, hai mắt thiếu niên tối đen như mực, đôi môi mỏng nói hai chữ: "Lạc Hi."
"..."
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lạc Hi lại ăn hết bữa sáng ở nhà như thường lệ, lấy tiền rồi đi ra ngoài trong sự mắng mỏ của lão thái thái.
Nàng tính toán đi đến nhà của trưởng thôn để hỏi giá cá đất đai một chút.
Đi ngang qua ngôi nhà tranh ở đối diện, chỉ thấy Lục Vân Cẩm đang cố sức nhấc hai cái chân không có sức của mình lên, lết từng bước từng bước đến chỗ cái giếng.
Cảm giác bay lên không trung quen thuộc lại đến, Lục Vân Cẩm ngước mắt lên thì thấy đường cong duyên dáng của Lạc Hi, sắc mặt người nọ không thay đổi, chỉ là trong mắt có hơi ghét bỏ.
"Ta ở bên đối diện đấy, đi đứng không tiện thì không biết kêu lên nhờ à?"
Nhìn thấy hắn, Lạc Hi sẽ nhớ đến các đồng đội khi chiến đấu với các loài dị chủng rồi bị mất đi hai chân.
Tính tình đều cương liệt như vậy, thà bò cũng không cầu xin người khác.
Lục Vân Cẩm cúi mặt xuống, nói nhỏ: "Ta sợ gây phiền toái cho ngươi."
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng hai tay đã choàng qua cổ của Lạc Hi rồi.
Lạc Hi tức giận trợn trắng mắt: "Như vậy còn chưa được gọi là phiền toái đâu."
Sau đó, nàng lại nói tiếp: "Sau này nếu có việc thì nhớ kêu giúp đỡ, đều là hàng xóm với nhau, có chút việc đó thôi."
Đưa người về giường sau thì nàng múc nước cho hắn rửa mặt, rồi lại lấy mấy cái bánh bao và bánh mì đặt trên cái bàn ở cạnh giường.
Nàng dặn dò: "Ban ngày ta không ở, đói bụng thì ăn tạm một chút, tối ta mang đồ ăn ngon về cho."
Sau đó, hắn nằm trên giường giống như một tên tàn tật, tự sinh tự diệt. Mãi cho đến nhiều năm sau hắn mới bắt được cơ hội để xoay người.
Lê lết cái thân thể tàn phế này làm mưa làm gió ở trong triều, hắn biết kiếp nạn của chính mình sắp đến rồi, thời gian không còn nhiều.
Cuối cùng hắn lôi kéo kẻ thù của mình đồng quy vu tận. Nhưng mà không ngờ được chính là khi mở mắt một lần nữa thì hắn lại trở về đoạn thời gian bị lừa chôn sống với người ta.
Tất cả đều giống như đúc với kiếp trước, nhưng lại không giống.
Trong bóng tối, hai mắt thiếu niên tối đen như mực, đôi môi mỏng nói hai chữ: "Lạc Hi."
"..."
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lạc Hi lại ăn hết bữa sáng ở nhà như thường lệ, lấy tiền rồi đi ra ngoài trong sự mắng mỏ của lão thái thái.
Nàng tính toán đi đến nhà của trưởng thôn để hỏi giá cá đất đai một chút.
Đi ngang qua ngôi nhà tranh ở đối diện, chỉ thấy Lục Vân Cẩm đang cố sức nhấc hai cái chân không có sức của mình lên, lết từng bước từng bước đến chỗ cái giếng.
Cảm giác bay lên không trung quen thuộc lại đến, Lục Vân Cẩm ngước mắt lên thì thấy đường cong duyên dáng của Lạc Hi, sắc mặt người nọ không thay đổi, chỉ là trong mắt có hơi ghét bỏ.
"Ta ở bên đối diện đấy, đi đứng không tiện thì không biết kêu lên nhờ à?"
Nhìn thấy hắn, Lạc Hi sẽ nhớ đến các đồng đội khi chiến đấu với các loài dị chủng rồi bị mất đi hai chân.
Tính tình đều cương liệt như vậy, thà bò cũng không cầu xin người khác.
Lục Vân Cẩm cúi mặt xuống, nói nhỏ: "Ta sợ gây phiền toái cho ngươi."
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng hai tay đã choàng qua cổ của Lạc Hi rồi.
Lạc Hi tức giận trợn trắng mắt: "Như vậy còn chưa được gọi là phiền toái đâu."
Sau đó, nàng lại nói tiếp: "Sau này nếu có việc thì nhớ kêu giúp đỡ, đều là hàng xóm với nhau, có chút việc đó thôi."
Đưa người về giường sau thì nàng múc nước cho hắn rửa mặt, rồi lại lấy mấy cái bánh bao và bánh mì đặt trên cái bàn ở cạnh giường.
Nàng dặn dò: "Ban ngày ta không ở, đói bụng thì ăn tạm một chút, tối ta mang đồ ăn ngon về cho."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.