[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 38: Lục Vận Cẩm, Lục Án Thủ
Yêu Sủng
25/08/2024
Nàng đã nói rồi, nhìn Cố
Trì có vẻ rất thoải mái, dễ dàng, nhưng sau đó chắc chắn lại ngấm ngầm ra
chiêu.
Lạc Hi không có ý định khoanh tay đứng nhìn chuyện chôn sống người ta, dù sao thì chuyện này cũng có chút liên quan đến nàng, chính là việc đưa tên xấu xa kia đến bên cạnh trấn trưởng.
Lấy một cái bút từ trong không gian ra, nàng viết vội cái gì đó.
Còn bên kia, hai bên đã thống nhất với nhau. Mặc kệ người trong phòng có tỉnh hay không thì hiện tại đều phải lôi đi hạ táng.
Hai tên sai vặt mạnh mẽ kéo thiêu niên gầy yếu, định nâng hắn lên xe ngựa...
Lạc Hi tươi cười bước đến: "Các vị, các ngươi đã hỏi ý kiến của ta hay chưa mà dám đưa người đi thế hả?"
"Ngươi là ai? Ở đâu đến?"
Vẻ mặt Lục nhị bá nương vô cùng hung dữ, xoắn tít lại với nhau, bà ta nổi giận hỏi.
"Ta à." Lạc Hi cười nhếch miệng, đầu ngón tay gõ gõ trên tấm ván, nhìn thiếu niên rồi nói: "Ta là chủ nợ của hắn."
Một câu chủ nợ khiến tất cả những người có mặt đều choáng váng.
Đôi mắt nhỏ của Lục tam thẩm liếc qua liếc lại rồi hét lên: "Chủ nợ cái gì mà chủ nợ, không phải ngươi là kẻ lừa đảo đấy chứ?"
Sau đó bà ta lại nói tiếp: "Ngươi có biết đại bá trong nhà ta là người của triều đình, là Hầu gia dưới một người trên vạn người không hả? Dám đến lừa gạt nhà chúng ta, ngươi chán sống rồi đúng không?"
Lạc Hi nhìn Lục Vân Cẩm đang bị người ta kéo lên hai tấm ván gỗ.
Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, thiếu niên trời sinh có một đôi mắt trắng đen vô cùng trong trẻo, ngũ quan góc cạnh giống như được điêu khắc tỉ mỉ ra vậy. Lông mày hình kiếm, tóc đen môi đỏ.
Đối diện với đôi mắt cười tràn đầu thú vị của Lạc Hi thì Lục Vân Cẩm từ từ ngừng vùng vẫy, cụp mi mắt xuống và che đi cảm xúc dưới mắt bằng hàng mi dày và cong.
Lạc Hi vẫy tờ giấy nợ trước mặt mọi người và nói với giọng điệu đùa cợt: "Giết người để đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền."
Nàng lại nói thêm: “Giấy nợ năm trăm lượng bạc, giấy trắng mực đen. Dù có cáo đến trước mặt hoàng đế thì các ngươi cũng phải trả tiền cho ta mà thôi."
Nàng nhìn lướt qua một lượt giống như đánh giá hàng hòa vậy, săm soi Lục bà tử từ trên xuống dưới.
Sau đó nàng sờ cằm, soi mói: "Cây trâm ngọc trên đầu ngươi cũng giá trị năm mươi lượng đấy, hai cái vòng vàng trên cổ tay cũng đáng giá một trăm hai mươi lượng."
Lạc Hi không có ý định khoanh tay đứng nhìn chuyện chôn sống người ta, dù sao thì chuyện này cũng có chút liên quan đến nàng, chính là việc đưa tên xấu xa kia đến bên cạnh trấn trưởng.
Lấy một cái bút từ trong không gian ra, nàng viết vội cái gì đó.
Còn bên kia, hai bên đã thống nhất với nhau. Mặc kệ người trong phòng có tỉnh hay không thì hiện tại đều phải lôi đi hạ táng.
Hai tên sai vặt mạnh mẽ kéo thiêu niên gầy yếu, định nâng hắn lên xe ngựa...
Lạc Hi tươi cười bước đến: "Các vị, các ngươi đã hỏi ý kiến của ta hay chưa mà dám đưa người đi thế hả?"
"Ngươi là ai? Ở đâu đến?"
Vẻ mặt Lục nhị bá nương vô cùng hung dữ, xoắn tít lại với nhau, bà ta nổi giận hỏi.
"Ta à." Lạc Hi cười nhếch miệng, đầu ngón tay gõ gõ trên tấm ván, nhìn thiếu niên rồi nói: "Ta là chủ nợ của hắn."
Một câu chủ nợ khiến tất cả những người có mặt đều choáng váng.
Đôi mắt nhỏ của Lục tam thẩm liếc qua liếc lại rồi hét lên: "Chủ nợ cái gì mà chủ nợ, không phải ngươi là kẻ lừa đảo đấy chứ?"
Sau đó bà ta lại nói tiếp: "Ngươi có biết đại bá trong nhà ta là người của triều đình, là Hầu gia dưới một người trên vạn người không hả? Dám đến lừa gạt nhà chúng ta, ngươi chán sống rồi đúng không?"
Lạc Hi nhìn Lục Vân Cẩm đang bị người ta kéo lên hai tấm ván gỗ.
Khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, thiếu niên trời sinh có một đôi mắt trắng đen vô cùng trong trẻo, ngũ quan góc cạnh giống như được điêu khắc tỉ mỉ ra vậy. Lông mày hình kiếm, tóc đen môi đỏ.
Đối diện với đôi mắt cười tràn đầu thú vị của Lạc Hi thì Lục Vân Cẩm từ từ ngừng vùng vẫy, cụp mi mắt xuống và che đi cảm xúc dưới mắt bằng hàng mi dày và cong.
Lạc Hi vẫy tờ giấy nợ trước mặt mọi người và nói với giọng điệu đùa cợt: "Giết người để đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền."
Nàng lại nói thêm: “Giấy nợ năm trăm lượng bạc, giấy trắng mực đen. Dù có cáo đến trước mặt hoàng đế thì các ngươi cũng phải trả tiền cho ta mà thôi."
Nàng nhìn lướt qua một lượt giống như đánh giá hàng hòa vậy, săm soi Lục bà tử từ trên xuống dưới.
Sau đó nàng sờ cằm, soi mói: "Cây trâm ngọc trên đầu ngươi cũng giá trị năm mươi lượng đấy, hai cái vòng vàng trên cổ tay cũng đáng giá một trăm hai mươi lượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.