[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 2: Ngày Nay Không Có Gương Thì Cũng Có Nước Tiểu Chứ (2)
Yêu Sủng
25/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước khi tắt thở, không đổi được nửa phần chân tình của tên cặn bã.
Bị một cú đá lật ngã xuống đất, Cố Trì không ngờ Lạc Hi yêu hắn đến chết đi sống lại lại có thể nói ra những lời này, khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ.
Lớn tiếng phủ nhận: "Nói bậy, ai trong làng không biết là do Lạc Hi ngươi không biết xấu hổ, ngày ngày bám theo sau, đuổi cũng không đi."
"Ta cần gì phải tìm ngươi riêng? Đùa à!"
Thằng cong này dám đem chuyện riêng của bọn họ ra nói trước mặt mọi người, muốn hủy danh tiếng của hắn ta sao?
Đừng có mà hòng!
Dân làng bị ngọn lửa tám chuyện đốt cháy lặng thinh, đúng là không ai trong thôn Chính Đạo không biết Lạc Hi có sở thích đoạn tụ đó.
Ngày thường chỉ cần nhìn thấy Cố Tú Tài, đôi mắt nàng đã như muốn dính vào, giờ nàng lại bảo là người ta ngấm ngầm xúi giục, sao có thể?
"Á!" Đúng lúc dân làng dùng ánh mắt kỳ lạ khó hiểu lặng lẽ quan sát Lạc Hi, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.
Cố Trì ôm đầu ngã xuống đất, trán rỉ ra một mảng màu đỏ chói mắt.
Dân làng thấy vậy thì kinh hãi: "Lạc Hi! Ngươi làm gì vậy, giết người là phải đền mạng!"
Có người lớn tiếng gọi trưởng thôn, có người đi mời lang trung trong làng...
Còn Lạc Hi thì bóp nát viên đá dính máu trong tay, nhìn dân làng và Cố Trì mặt trắng như tờ đang tiến đến với vẻ chế giễu.
Tiếng cười khẽ phát ra từ đôi môi: "Ta ấy à, chỉ muốn xem não của người này có phải là màu đen không!"
"Chỉ hươu thành ngựa, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, những thói hư tật xấu của kẻ sĩ đều bị hắn ta chơi đùa một cách rõ ràng."
"Bảo sao được chữ của Cố Tú Tài trong thư viện đều nổi tiếng, hóa ra là nhờ nước đen trong não viết ra."
Cuối cùng liếc nhìn dân làng xung quanh, cười khẩy một tiếng: "Mọi người nghĩ xem, Cố Trì dát vàng lên người à."
"Không có những lời xúi giục ngấm ngầm đó, ta ăn no rửng mỡ mới đến giúp hắn sao."
Nói xong nàng quay người bỏ đi.
Đối diện với ánh mắt vừa đậm ý cười vừa sắc bén của nàng, những dân làng vốn định cản đường vô thức nhường đường.
"Phụt."
"Dát... dát vàng, có phải là ý trong lòng ta hiểu không?"
Sau khi Lạc Hi đi xa, một tên lưu manh trong làng nhìn xuống bụng dưới của Cố Trì, không nhịn được cười ngặt nghẽo.
"..."
Lạc Hi mặc bộ quần áo vải thô vá chằng vá đụp tìm đường về nhà theo ký ức.
Đẩy cửa vào sân, một tòa nhà gạch xanh ngói xanh đập vào mắt.
Ánh nắng chiều tà yên tĩnh treo cao, trong sân một cây hoa quế nở rộ, hương hoa ngát ngào.
Trong nhà không có ai, Lạc Hi theo ký ức đi vòng qua sân trước, đi thẳng vào chuồng bò ở phía sau.
Đẩy cánh cửa gỗ mục nát, căn nhà tối om không có cửa sổ, không một tia sáng nào lọt vào!
Trước khi tắt thở, không đổi được nửa phần chân tình của tên cặn bã.
Bị một cú đá lật ngã xuống đất, Cố Trì không ngờ Lạc Hi yêu hắn đến chết đi sống lại lại có thể nói ra những lời này, khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ.
Lớn tiếng phủ nhận: "Nói bậy, ai trong làng không biết là do Lạc Hi ngươi không biết xấu hổ, ngày ngày bám theo sau, đuổi cũng không đi."
"Ta cần gì phải tìm ngươi riêng? Đùa à!"
Thằng cong này dám đem chuyện riêng của bọn họ ra nói trước mặt mọi người, muốn hủy danh tiếng của hắn ta sao?
Đừng có mà hòng!
Dân làng bị ngọn lửa tám chuyện đốt cháy lặng thinh, đúng là không ai trong thôn Chính Đạo không biết Lạc Hi có sở thích đoạn tụ đó.
Ngày thường chỉ cần nhìn thấy Cố Tú Tài, đôi mắt nàng đã như muốn dính vào, giờ nàng lại bảo là người ta ngấm ngầm xúi giục, sao có thể?
"Á!" Đúng lúc dân làng dùng ánh mắt kỳ lạ khó hiểu lặng lẽ quan sát Lạc Hi, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.
Cố Trì ôm đầu ngã xuống đất, trán rỉ ra một mảng màu đỏ chói mắt.
Dân làng thấy vậy thì kinh hãi: "Lạc Hi! Ngươi làm gì vậy, giết người là phải đền mạng!"
Có người lớn tiếng gọi trưởng thôn, có người đi mời lang trung trong làng...
Còn Lạc Hi thì bóp nát viên đá dính máu trong tay, nhìn dân làng và Cố Trì mặt trắng như tờ đang tiến đến với vẻ chế giễu.
Tiếng cười khẽ phát ra từ đôi môi: "Ta ấy à, chỉ muốn xem não của người này có phải là màu đen không!"
"Chỉ hươu thành ngựa, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, những thói hư tật xấu của kẻ sĩ đều bị hắn ta chơi đùa một cách rõ ràng."
"Bảo sao được chữ của Cố Tú Tài trong thư viện đều nổi tiếng, hóa ra là nhờ nước đen trong não viết ra."
Cuối cùng liếc nhìn dân làng xung quanh, cười khẩy một tiếng: "Mọi người nghĩ xem, Cố Trì dát vàng lên người à."
"Không có những lời xúi giục ngấm ngầm đó, ta ăn no rửng mỡ mới đến giúp hắn sao."
Nói xong nàng quay người bỏ đi.
Đối diện với ánh mắt vừa đậm ý cười vừa sắc bén của nàng, những dân làng vốn định cản đường vô thức nhường đường.
"Phụt."
"Dát... dát vàng, có phải là ý trong lòng ta hiểu không?"
Sau khi Lạc Hi đi xa, một tên lưu manh trong làng nhìn xuống bụng dưới của Cố Trì, không nhịn được cười ngặt nghẽo.
"..."
Lạc Hi mặc bộ quần áo vải thô vá chằng vá đụp tìm đường về nhà theo ký ức.
Đẩy cửa vào sân, một tòa nhà gạch xanh ngói xanh đập vào mắt.
Ánh nắng chiều tà yên tĩnh treo cao, trong sân một cây hoa quế nở rộ, hương hoa ngát ngào.
Trong nhà không có ai, Lạc Hi theo ký ức đi vòng qua sân trước, đi thẳng vào chuồng bò ở phía sau.
Đẩy cánh cửa gỗ mục nát, căn nhà tối om không có cửa sổ, không một tia sáng nào lọt vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.