[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 7: Tình Thân? Kẻ Thù!
Yêu Sủng
05/07/2024
Nàng nhoẻn môi, tiếp tục nói: “Nãi nãi cũng không nghĩ tới chuyện chọc cho con nóng lên tới gõ cửa thư viện kêu tứ thúc quay về làm ruộng hay sao!”
Nhớ tới đứa cháu ruột khốn nạn này không chỉ thích nam nhân mà khi điên lên thì đến người trong lòng cũng đánh tàn nhẫn nữa là.
Nhân văn lễ giáo lễ nghi liêm sỉ đều không màng tới, trên đời này còn có cái gì mà nàng không dám nữa đâu?
Bà ta không dám đánh cược, tức giận mắng: “Thứ sao Tang Môn, đồ trời đánh, sớm muộn gì cái nhà này cũng bị mày phá cho toang hoang.”
Lạc Hi nghe hiểu được lời này của bà ta là chịu thỏa hiệp, nhưng thật sự là nên sửa lại cái thói xấu đụng tới là nói lời thô tục của bà ta.
Thế nên…. Bà ta đang mắng đến là vui vẻ thì chợt thấy đứa cháu lớn của mình khóe môi mỉm cười, ngón tay gập lại không nặng không nhẹ gõ một vài cái lên mặt bàn đá ở phía trước…
Sau đó bên tai bỗng có một tiếng “răng rắc”, bà ta trơ mắt nhìn những đường nứt thật mảnh chầm chậm trở nên giãn ra như mạng nhện.
Một câu nói tinh túy nghẹn lại trong cổ họng bị bà ta mạnh mẽ nuốt ngược trở lại.
“Nãi nãi à…” Giọng nói sâu xa của Lạc Hi truyền tới.
Bà lão mặt cứng đờ hỏi: “Chuyện gì đó.”
“Đói bụng rồi ạ.”
Nhìn bà lão chân tay di chuyển giống nhau đi vào phòng bếp khiến Lạc Hi cười giễu cợt rồi thu hồi ánh mắt.
Một lúc sau đã thấy trước mặt là bánh bột ngô lương thô cùng một dĩa rau ngâm không thể coi là ngon.
Sau khi nhắm mắt làm ngơ chờ bà ta về phòng rồi Lạc Hi mới bình thản cắn một miếng bánh và không quen lắm dùng đũa để gắp rau ngâm.
Một miếng xuống bụng rồi lại một miếng…
Bánh bột ngô vì ở trong nồi bị dính nên ở mặt ngoài có một lớp da giòn còn bên trong thì mềm mại. Ăn kèm với rau ngâm mặn vừa phải.
Hương thơm dịu nhẹ của đồ ăn cộng với rau dưa củ ngon miệng tươi mới khiến Lạc Hi cử động ngón trỏ, đôi mắt híp lại vì hưởng thụ.
“……”
Sau khi ăn xong, Lạc Hi quay trở lại chuồng bò đổ nát và lấy một chiếc gương từ trong không gian ra.
Rất nhanh trong gương đã hiện lên một gương mặt với sắc vàng như nến nhưng cũng không lấp đi được khí thế anh tuấn trên mặt mày của cậu thiếu niên, đuôi lông mày hơi nhọn nhẹ cùng với nụ cười trên đôi môi đỏ.
Ấy thế nhưng gương mặt này lại có tám phần tương tự với nàng ở kiếp trước, chỉ có điều là quá gầy gò, cặp chân mày thanh thoát như làn sương lại được tăng thêm sắc đen đậm của màu than tựa hai con sâu lông đang ghé lên trên đôi mắt.
Nhớ tới đứa cháu ruột khốn nạn này không chỉ thích nam nhân mà khi điên lên thì đến người trong lòng cũng đánh tàn nhẫn nữa là.
Nhân văn lễ giáo lễ nghi liêm sỉ đều không màng tới, trên đời này còn có cái gì mà nàng không dám nữa đâu?
Bà ta không dám đánh cược, tức giận mắng: “Thứ sao Tang Môn, đồ trời đánh, sớm muộn gì cái nhà này cũng bị mày phá cho toang hoang.”
Lạc Hi nghe hiểu được lời này của bà ta là chịu thỏa hiệp, nhưng thật sự là nên sửa lại cái thói xấu đụng tới là nói lời thô tục của bà ta.
Thế nên…. Bà ta đang mắng đến là vui vẻ thì chợt thấy đứa cháu lớn của mình khóe môi mỉm cười, ngón tay gập lại không nặng không nhẹ gõ một vài cái lên mặt bàn đá ở phía trước…
Sau đó bên tai bỗng có một tiếng “răng rắc”, bà ta trơ mắt nhìn những đường nứt thật mảnh chầm chậm trở nên giãn ra như mạng nhện.
Một câu nói tinh túy nghẹn lại trong cổ họng bị bà ta mạnh mẽ nuốt ngược trở lại.
“Nãi nãi à…” Giọng nói sâu xa của Lạc Hi truyền tới.
Bà lão mặt cứng đờ hỏi: “Chuyện gì đó.”
“Đói bụng rồi ạ.”
Nhìn bà lão chân tay di chuyển giống nhau đi vào phòng bếp khiến Lạc Hi cười giễu cợt rồi thu hồi ánh mắt.
Một lúc sau đã thấy trước mặt là bánh bột ngô lương thô cùng một dĩa rau ngâm không thể coi là ngon.
Sau khi nhắm mắt làm ngơ chờ bà ta về phòng rồi Lạc Hi mới bình thản cắn một miếng bánh và không quen lắm dùng đũa để gắp rau ngâm.
Một miếng xuống bụng rồi lại một miếng…
Bánh bột ngô vì ở trong nồi bị dính nên ở mặt ngoài có một lớp da giòn còn bên trong thì mềm mại. Ăn kèm với rau ngâm mặn vừa phải.
Hương thơm dịu nhẹ của đồ ăn cộng với rau dưa củ ngon miệng tươi mới khiến Lạc Hi cử động ngón trỏ, đôi mắt híp lại vì hưởng thụ.
“……”
Sau khi ăn xong, Lạc Hi quay trở lại chuồng bò đổ nát và lấy một chiếc gương từ trong không gian ra.
Rất nhanh trong gương đã hiện lên một gương mặt với sắc vàng như nến nhưng cũng không lấp đi được khí thế anh tuấn trên mặt mày của cậu thiếu niên, đuôi lông mày hơi nhọn nhẹ cùng với nụ cười trên đôi môi đỏ.
Ấy thế nhưng gương mặt này lại có tám phần tương tự với nàng ở kiếp trước, chỉ có điều là quá gầy gò, cặp chân mày thanh thoát như làn sương lại được tăng thêm sắc đen đậm của màu than tựa hai con sâu lông đang ghé lên trên đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.