Làm Giàu Nhanh Rất Khó? Siêu Thị Của Tôi Thông Cả Cổ Kim!
Chương 15:
Cầm Chỉ
16/10/2024
Gần như một cách tự nhiên, trước cửa tiệm tạp hóa của Tiêu Doanh Xuân tụ tập một nhóm người hàng xóm cũ. Họ cùng nhau hỏi han về tình hình của Tiêu Doanh Xuân. Có người hỏi cô đã có người yêu chưa, có người thắc mắc tại sao cô quay về, và cũng có người muốn biết tại sao dì của cô không trông coi siêu thị nữa.
Nhân cơ hội này, Tiêu Doanh Xuân than thở, kể ra chuyện Cát Xuân Ngọc đòi lương mới chịu tiếp tục quản lý cửa hàng, và còn nợ rất nhiều tiền hàng. Nghe vậy, những người hàng xóm lập tức bàn tán.
"Dì của cháu thật quá đáng! Bà ấy dùng cửa hàng của cháu để làm ăn, một đồng cũng không đưa, còn bắt cháu phải trả tiền để mời bà ấy trông coi cửa hàng?"
"Tiểu Xuân, cháu không thể giúp bà ấy trả nợ đâu! Nếu trả nợ lần này, bà ấy lại đi vay tiếp, lúc đó lại nói là của cháu thì sao? Đúng là cái hố không đáy mà!"
Tiêu Doanh Xuân làm ra vẻ đau khổ: "Haiz! Một lát nữa, các nhà cung cấp còn đến đòi nợ cháu, cháu đang đau đầu đây!"
"Không sao! Có chúng tôi ở đây!"
"Chúng tôi sẽ làm chứng cho cháu!"
"Đúng rồi, sống phải có lý lẽ, nếu không thuyết phục được thì để họ kiện ra tòa!"
Những người hàng xóm lập tức thể hiện sự nghĩa khí, tuyên bố sẽ không khoanh tay đứng nhìn và chờ đợi tại chỗ. Tiêu Doanh Xuân cảm động, nhưng cũng có chút áy náy: liệu điều này có tính là lợi dụng không?
Đúng lúc đó, một chiếc xe dừng trước cửa tiệm, bốn người bước xuống, đi thẳng vào tiệm tạp hóa: "Bà chủ đâu? Gọi bà chủ ra đây."
Tiêu Doanh Xuân, vốn đã đứng ngoài cửa, đáp: "Tôi chính là bà chủ."
Hai người đàn ông với túi kẹp dưới cánh tay liếc nhìn Tiêu Doanh Xuân từ đầu đến chân, người đàn ông mặc áo POLO đen lên tiếng trước: "Mẹ cô đâu? Tôi tìm mẹ cô."
Tiêu Doanh Xuân bình tĩnh đáp: "Mẹ tôi qua đời trong tai nạn xe vào năm ngoái rồi. Nếu ông muốn tìm mẹ tôi... có lẽ hơi khó đấy." Ý là ông phải xuống dưới mà tìm.
Người đàn ông mặc áo POLO đen im lặng, trong khi người đàn ông trẻ hơn mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh tiếp lời, giọng điệu có vẻ thân thiện hơn.
"Hôm nay tôi nghe chú Lượng nói cô đang nhập hàng, đặt mua rất nhiều bánh quy nén?"
Tiêu Doanh Xuân nhìn anh ta một cái: "Liên quan gì đến anh sao?"
Người đàn ông kẻ sọc xanh tiến lên, đưa danh thiếp và tự giới thiệu: "Tôi là Ngụy Tường, chủ tiệm bán buôn Phi Tường. Trong một năm qua, tiệm tạp hóa Tiểu Xuân đã nợ tôi hơn ba mươi nghìn tệ tiền hàng chưa thanh toán, hôm nay tôi đến đây để đòi nợ."
"Ba người này cũng có tình trạng tương tự."
"Xin hỏi cô có quan hệ gì với chủ tiệm trước đó là Cát Xuân Ngọc?"
Chỉ vài câu ngắn gọn, Ngụy Tường đã nói rõ mục đích của mình. Tiêu Doanh Xuân thích làm việc với những người tư duy rõ ràng: "Đó là dì của tôi. Năm ngoái, cha mẹ tôi qua đời do tai nạn..."
Tiêu Doanh Xuân kể lại toàn bộ câu chuyện. "Nếu các anh muốn đòi nợ, hãy trực tiếp tìm dì của tôi, tìm tôi cũng vô ích. Khi bà ấy tiếp quản, tôi và bà ấy đã ký hợp đồng, nợ cũ tôi chịu, nợ mới bà ấy chịu, không ai chịu trách nhiệm thay cho ai."
Nói rồi, Tiêu Doanh Xuân lấy hợp đồng đã chuẩn bị trước từ quầy ra cho Ngụy Tường xem.
Ngụy Tường xem xong, sắc mặt trở nên khó coi: anh đã hỏi chú Lượng trước, giờ nhìn vào hợp đồng này liền xác nhận mình đã bị Cát Xuân Ngọc lừa.
Ba người đàn ông bên cạnh cũng không vui. Một người trong số đó không cam lòng: "Dù sao thì cũng là người trong nhà của các cô, bà ấy nợ tiền, cô trả cũng là lẽ phải thôi."
"Hơn nữa, chẳng phải cô vừa làm một vụ buôn bán lớn sao? Số tiền này với cô thì có đáng gì?"
Tiêu Doanh Xuân không thích câu này: "Đó là dì của tôi, chứ không phải mẹ tôi. Không thể vì tôi làm được một vụ buôn bán lớn mà lại bắt tôi phải gánh nợ thay bà ấy."
"Anh em ruột thịt còn phải phân minh rõ ràng nữa là."
"Tôi đã nói rồi, nếu anh muốn đòi nợ, anh có thể trực tiếp tìm bà ấy. Bà ấy không chịu nhận thì cứ kiện bà ấy ra tòa, kiện bà ấy lừa đảo."
Nhân cơ hội này, Tiêu Doanh Xuân than thở, kể ra chuyện Cát Xuân Ngọc đòi lương mới chịu tiếp tục quản lý cửa hàng, và còn nợ rất nhiều tiền hàng. Nghe vậy, những người hàng xóm lập tức bàn tán.
"Dì của cháu thật quá đáng! Bà ấy dùng cửa hàng của cháu để làm ăn, một đồng cũng không đưa, còn bắt cháu phải trả tiền để mời bà ấy trông coi cửa hàng?"
"Tiểu Xuân, cháu không thể giúp bà ấy trả nợ đâu! Nếu trả nợ lần này, bà ấy lại đi vay tiếp, lúc đó lại nói là của cháu thì sao? Đúng là cái hố không đáy mà!"
Tiêu Doanh Xuân làm ra vẻ đau khổ: "Haiz! Một lát nữa, các nhà cung cấp còn đến đòi nợ cháu, cháu đang đau đầu đây!"
"Không sao! Có chúng tôi ở đây!"
"Chúng tôi sẽ làm chứng cho cháu!"
"Đúng rồi, sống phải có lý lẽ, nếu không thuyết phục được thì để họ kiện ra tòa!"
Những người hàng xóm lập tức thể hiện sự nghĩa khí, tuyên bố sẽ không khoanh tay đứng nhìn và chờ đợi tại chỗ. Tiêu Doanh Xuân cảm động, nhưng cũng có chút áy náy: liệu điều này có tính là lợi dụng không?
Đúng lúc đó, một chiếc xe dừng trước cửa tiệm, bốn người bước xuống, đi thẳng vào tiệm tạp hóa: "Bà chủ đâu? Gọi bà chủ ra đây."
Tiêu Doanh Xuân, vốn đã đứng ngoài cửa, đáp: "Tôi chính là bà chủ."
Hai người đàn ông với túi kẹp dưới cánh tay liếc nhìn Tiêu Doanh Xuân từ đầu đến chân, người đàn ông mặc áo POLO đen lên tiếng trước: "Mẹ cô đâu? Tôi tìm mẹ cô."
Tiêu Doanh Xuân bình tĩnh đáp: "Mẹ tôi qua đời trong tai nạn xe vào năm ngoái rồi. Nếu ông muốn tìm mẹ tôi... có lẽ hơi khó đấy." Ý là ông phải xuống dưới mà tìm.
Người đàn ông mặc áo POLO đen im lặng, trong khi người đàn ông trẻ hơn mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh tiếp lời, giọng điệu có vẻ thân thiện hơn.
"Hôm nay tôi nghe chú Lượng nói cô đang nhập hàng, đặt mua rất nhiều bánh quy nén?"
Tiêu Doanh Xuân nhìn anh ta một cái: "Liên quan gì đến anh sao?"
Người đàn ông kẻ sọc xanh tiến lên, đưa danh thiếp và tự giới thiệu: "Tôi là Ngụy Tường, chủ tiệm bán buôn Phi Tường. Trong một năm qua, tiệm tạp hóa Tiểu Xuân đã nợ tôi hơn ba mươi nghìn tệ tiền hàng chưa thanh toán, hôm nay tôi đến đây để đòi nợ."
"Ba người này cũng có tình trạng tương tự."
"Xin hỏi cô có quan hệ gì với chủ tiệm trước đó là Cát Xuân Ngọc?"
Chỉ vài câu ngắn gọn, Ngụy Tường đã nói rõ mục đích của mình. Tiêu Doanh Xuân thích làm việc với những người tư duy rõ ràng: "Đó là dì của tôi. Năm ngoái, cha mẹ tôi qua đời do tai nạn..."
Tiêu Doanh Xuân kể lại toàn bộ câu chuyện. "Nếu các anh muốn đòi nợ, hãy trực tiếp tìm dì của tôi, tìm tôi cũng vô ích. Khi bà ấy tiếp quản, tôi và bà ấy đã ký hợp đồng, nợ cũ tôi chịu, nợ mới bà ấy chịu, không ai chịu trách nhiệm thay cho ai."
Nói rồi, Tiêu Doanh Xuân lấy hợp đồng đã chuẩn bị trước từ quầy ra cho Ngụy Tường xem.
Ngụy Tường xem xong, sắc mặt trở nên khó coi: anh đã hỏi chú Lượng trước, giờ nhìn vào hợp đồng này liền xác nhận mình đã bị Cát Xuân Ngọc lừa.
Ba người đàn ông bên cạnh cũng không vui. Một người trong số đó không cam lòng: "Dù sao thì cũng là người trong nhà của các cô, bà ấy nợ tiền, cô trả cũng là lẽ phải thôi."
"Hơn nữa, chẳng phải cô vừa làm một vụ buôn bán lớn sao? Số tiền này với cô thì có đáng gì?"
Tiêu Doanh Xuân không thích câu này: "Đó là dì của tôi, chứ không phải mẹ tôi. Không thể vì tôi làm được một vụ buôn bán lớn mà lại bắt tôi phải gánh nợ thay bà ấy."
"Anh em ruột thịt còn phải phân minh rõ ràng nữa là."
"Tôi đã nói rồi, nếu anh muốn đòi nợ, anh có thể trực tiếp tìm bà ấy. Bà ấy không chịu nhận thì cứ kiện bà ấy ra tòa, kiện bà ấy lừa đảo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.