Làm Giàu Nhanh Rất Khó? Siêu Thị Của Tôi Thông Cả Cổ Kim!
Chương 37:
Cầm Chỉ
16/10/2024
Đới Hằng Tân cười qua điện thoại: "Chắc chắn là không bằng trực tiếp đến xem."
Tiêu Doanh Xuân hơi ngập ngừng: "Có phiền anh không? Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?"
"Em là khách hàng lớn nhất của anh, em chính là thượng đế của anh, phục vụ thượng đế thì có gì mà phiền?" Đới Hằng Tân cười lớn ở đầu dây bên kia.
Tiêu Doanh Xuân nghe vậy cũng cười theo: Phải rồi, mấy hôm nay cô đã bán cho anh ta số vàng bạc trị giá mấy triệu, không phải là khách hàng lớn thì là gì?
Vì vậy, Tiêu Doanh Xuân yên tâm đồng ý gặp anh, cô đặt đồ đạc rồi chuẩn bị xuống nhà.
Khi Đới Hằng Tân quay lại, chiếc Mercedes đậu ngay trước tiệm tạp hóa của Tiêu Doanh Xuân, những người hàng xóm xung quanh đều tò mò nhìn theo.
"Đó không phải là cháu trai của ông Triệu sao?"
"Hình như là vậy..."
"Cậu ta và Tiểu Xuân đã thành đôi rồi à?"
"Chắc thế..."
"Nghe nói cháu trai ông Triệu giàu lắm."
"Chứ sao, không có tiền thì sao mà lái Mercedes được..."
Tiêu Doanh Xuân hoàn toàn không hay biết rằng quan hệ giữa cô và Đới Hằng Tân đã bị thêu dệt và lan truyền khắp nơi.
Đới Hằng Tân nói anh có một người bạn học cấp hai làm trong ngành kho vận, chuẩn bị đưa cô đến gặp trực tiếp người đó để trao đổi.
Tiêu Doanh Xuân cảm ơn anh.
Cô vẫn còn cảm giác sốc sau khi nghe Đới Hằng Tân đánh giá về chiếc hộp trang sức khảm vàng bạc, nên không kìm được mà hỏi: "Anh có thể nói rõ cho tôi biết những món nào có thể bán, món nào thì không? Tôi không muốn vô tình tự chuốc lấy rắc rối."
Đới Hằng Tân nghe vậy thì biết ngay cô đã bị dọa, không nhịn được cười: "Em yên tâm, anh sẽ không hại em đâu."
"Dù đồ em mang đến không thể bán được, anh cũng sẽ giả vờ không biết và để em mang về."
Tiêu Doanh Xuân không yên tâm lắm, nhưng cũng gật đầu: "Tôi tin anh. Nhưng anh cũng nói rõ đi, ít nhất để tôi có chút kiến thức."
Vậy là Đới Hằng Tân bắt đầu giải thích.
Có hai loại cổ vật có thể giao dịch công khai.
Loại thứ nhất là những món có thể chứng minh được truyền từ đời này sang đời khác, có nguồn gốc rõ ràng.
Loại thứ hai là những món được đấu giá tại các buổi đấu giá hoặc mua từ nước ngoài về, có giấy tờ mua bán chính thức.
Tuy nhiên, trong những giao dịch ngầm, nhiều người không quan tâm đến những điều này, miễn là không bị bắt thì không sao.
Nhưng nếu bị bắt thì có khả năng sẽ liên quan đến nhà tù.
Vừa giải thích, Đới Hằng Tân vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Doanh Xuân qua gương chiếu hậu, thấy cô chăm chú lắng nghe, biết cô đã thật sự sợ hãi, nên anh cố gắng an ủi thêm.
Ban đầu Tiêu Doanh Xuân không hiểu rõ quy tắc nên mù mờ, nhưng sau khi nghe hết, cô đột nhiên không còn sợ nữa.
Tất cả số vàng bạc châu báu của cô đều được giấu trong hệ thống siêu thị, ai có thể tìm ra chứ?
Nếu không ai tìm thấy được thì dù cô không thừa nhận, ai dám nói cô đang sở hữu đồ cổ không rõ nguồn gốc?
Tiêu Doanh Xuân cảm thấy yên tâm.
Chẳng bao lâu sau, chiếc Mercedes đã tiến vào một khu nhà lớn. Một người đàn ông thấp béo, đầu trọc, xăm hình, cởi trần bước ra: “A, Đới tổng đến rồi! Đới tổng, mời vào trong…”
Đới Hằng Tân vỗ vào cánh tay bóng nhờn của anh ta: “Mặc áo vào đi! Không thấy có quý cô đây sao?”
“Đây là chị dâu à? Chị dâu, chào chị!” Gã xăm trổ nhe răng cười với Tiêu Doanh Xuân, mắt nhìn cô từ đầu đến chân.
Tiêu Doanh Xuân cũng mỉm cười: "Chào anh, tôi là bạn của Đới tổng."
“Ngồi đợi chút, tôi đi mặc áo đây…”
Trong lúc gã đàn ông xăm trổ vào nhà thay áo, Đới Hằng Tân nhỏ giọng giới thiệu.
“Hắn tên là Phùng Tường Ninh, bạn học cấp hai của anh. Người rất nghĩa khí, chỉ là hơi háo sắc. Nếu hắn nói em là bạn gái của anh, em đừng phủ nhận.”
Tiêu Doanh Xuân trợn to mắt: “Tại sao?”
“Để tránh bị hắn quấy rầy.”
Tiêu Doanh Xuân: “…” Hiểu rồi.
Phùng Tường Ninh nhanh chóng trở lại, sau khi tự giới thiệu với Tiêu Doanh Xuân, hỏi han đôi câu liền hỏi thẳng nhu cầu của cô.
Tiêu Doanh Xuân hơi ngập ngừng: "Có phiền anh không? Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?"
"Em là khách hàng lớn nhất của anh, em chính là thượng đế của anh, phục vụ thượng đế thì có gì mà phiền?" Đới Hằng Tân cười lớn ở đầu dây bên kia.
Tiêu Doanh Xuân nghe vậy cũng cười theo: Phải rồi, mấy hôm nay cô đã bán cho anh ta số vàng bạc trị giá mấy triệu, không phải là khách hàng lớn thì là gì?
Vì vậy, Tiêu Doanh Xuân yên tâm đồng ý gặp anh, cô đặt đồ đạc rồi chuẩn bị xuống nhà.
Khi Đới Hằng Tân quay lại, chiếc Mercedes đậu ngay trước tiệm tạp hóa của Tiêu Doanh Xuân, những người hàng xóm xung quanh đều tò mò nhìn theo.
"Đó không phải là cháu trai của ông Triệu sao?"
"Hình như là vậy..."
"Cậu ta và Tiểu Xuân đã thành đôi rồi à?"
"Chắc thế..."
"Nghe nói cháu trai ông Triệu giàu lắm."
"Chứ sao, không có tiền thì sao mà lái Mercedes được..."
Tiêu Doanh Xuân hoàn toàn không hay biết rằng quan hệ giữa cô và Đới Hằng Tân đã bị thêu dệt và lan truyền khắp nơi.
Đới Hằng Tân nói anh có một người bạn học cấp hai làm trong ngành kho vận, chuẩn bị đưa cô đến gặp trực tiếp người đó để trao đổi.
Tiêu Doanh Xuân cảm ơn anh.
Cô vẫn còn cảm giác sốc sau khi nghe Đới Hằng Tân đánh giá về chiếc hộp trang sức khảm vàng bạc, nên không kìm được mà hỏi: "Anh có thể nói rõ cho tôi biết những món nào có thể bán, món nào thì không? Tôi không muốn vô tình tự chuốc lấy rắc rối."
Đới Hằng Tân nghe vậy thì biết ngay cô đã bị dọa, không nhịn được cười: "Em yên tâm, anh sẽ không hại em đâu."
"Dù đồ em mang đến không thể bán được, anh cũng sẽ giả vờ không biết và để em mang về."
Tiêu Doanh Xuân không yên tâm lắm, nhưng cũng gật đầu: "Tôi tin anh. Nhưng anh cũng nói rõ đi, ít nhất để tôi có chút kiến thức."
Vậy là Đới Hằng Tân bắt đầu giải thích.
Có hai loại cổ vật có thể giao dịch công khai.
Loại thứ nhất là những món có thể chứng minh được truyền từ đời này sang đời khác, có nguồn gốc rõ ràng.
Loại thứ hai là những món được đấu giá tại các buổi đấu giá hoặc mua từ nước ngoài về, có giấy tờ mua bán chính thức.
Tuy nhiên, trong những giao dịch ngầm, nhiều người không quan tâm đến những điều này, miễn là không bị bắt thì không sao.
Nhưng nếu bị bắt thì có khả năng sẽ liên quan đến nhà tù.
Vừa giải thích, Đới Hằng Tân vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Doanh Xuân qua gương chiếu hậu, thấy cô chăm chú lắng nghe, biết cô đã thật sự sợ hãi, nên anh cố gắng an ủi thêm.
Ban đầu Tiêu Doanh Xuân không hiểu rõ quy tắc nên mù mờ, nhưng sau khi nghe hết, cô đột nhiên không còn sợ nữa.
Tất cả số vàng bạc châu báu của cô đều được giấu trong hệ thống siêu thị, ai có thể tìm ra chứ?
Nếu không ai tìm thấy được thì dù cô không thừa nhận, ai dám nói cô đang sở hữu đồ cổ không rõ nguồn gốc?
Tiêu Doanh Xuân cảm thấy yên tâm.
Chẳng bao lâu sau, chiếc Mercedes đã tiến vào một khu nhà lớn. Một người đàn ông thấp béo, đầu trọc, xăm hình, cởi trần bước ra: “A, Đới tổng đến rồi! Đới tổng, mời vào trong…”
Đới Hằng Tân vỗ vào cánh tay bóng nhờn của anh ta: “Mặc áo vào đi! Không thấy có quý cô đây sao?”
“Đây là chị dâu à? Chị dâu, chào chị!” Gã xăm trổ nhe răng cười với Tiêu Doanh Xuân, mắt nhìn cô từ đầu đến chân.
Tiêu Doanh Xuân cũng mỉm cười: "Chào anh, tôi là bạn của Đới tổng."
“Ngồi đợi chút, tôi đi mặc áo đây…”
Trong lúc gã đàn ông xăm trổ vào nhà thay áo, Đới Hằng Tân nhỏ giọng giới thiệu.
“Hắn tên là Phùng Tường Ninh, bạn học cấp hai của anh. Người rất nghĩa khí, chỉ là hơi háo sắc. Nếu hắn nói em là bạn gái của anh, em đừng phủ nhận.”
Tiêu Doanh Xuân trợn to mắt: “Tại sao?”
“Để tránh bị hắn quấy rầy.”
Tiêu Doanh Xuân: “…” Hiểu rồi.
Phùng Tường Ninh nhanh chóng trở lại, sau khi tự giới thiệu với Tiêu Doanh Xuân, hỏi han đôi câu liền hỏi thẳng nhu cầu của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.