[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 4:
Thần Âm
04/05/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bảo Phúc sinh ra có phúc khí, mặt tròn eo rộng, không phải người biết giữ kín chuyện.
Nàng ấy cùng với một nha hoàn thân cận khác là Vãn Hương dìu Kỷ Vân Tịch xuống xe ngựa.
Vừa dìu vừa mắng: "Lại nữa rồi lại nữa rồi, bọn họ chưa từng gặp tiểu thư, đã nói tiểu thư tính tình nóng nảy, nói tiểu thư khó gần, xem thường người khác! Những người này thật sự rảnh rỗi đến mức tổ tiên trên mộ cũng mọc cỏ ba dặm, dọn kiểu gì cũng không hết, đáng đời bọn họ cả đời xui xẻo, cả đời không kiếm được bạc, cả đời chỉ có thể ăn cơm hẩm rau dưa!"
Nghe vậy, Kỷ Vân Tịch liếc mắt nhìn Bảo Phúc, nhưng cũng không nói gì, thong thả đi vào phủ.
Ánh mắt này của Kỷ Vân Tịch, nếu người khác nhìn thấy, nhất định lại cho rằng nàng đang khinh thường người khác.
Khuôn mặt nàng, sinh ra đã sang trọng quý phái, khóe mắt trời sinh hơi xếch lên, lúc nhìn người, luôn khiến người khác cảm thấy nàng khó gần.
Cộng thêm y phục lộng lẫy được tạo nên từ tiền tài, cùng với khí chất cao quý được Kỷ gia bồi dưỡng từ nhỏ bằng quyền thế, nàng quả nhiên là một đóa hoa phú quý nhân gian.
Dùng cách nói hiện đại thì, là một khuôn mặt cao cấp chán đời, cộng thêm phong cách sang trọng từ đầu đến chân.
Nhưng Kỷ Vân Tịch thực sự không có ý đó.
Ánh mắt nàng, còn mang theo chút cưng chiều.
Nàng đối xử với hai nha hoàn thân cận này, một Vãn Hương, một Bảo Phúc, cực kỳ tốt.
Trên dưới cả phủ ai mà không ghen tị?
Nhưng không còn cách nào khác, hai nha hoàn này, Kỷ Vân Tịch rất khó không thích.
Thử hỏi, có ai có thể không thích linh vật may mắn sao?
Loại linh vật này còn tượng trưng cho mong ước làm giàu của ngươi nữa chứ?
Thấy Bảo Phúc vẫn còn tức giận, Kỷ Vân Tịch đưa tay xoa đầu nàng: "Đừng tức giận nữa, có gì mà phải tức giận chứ?"
Bảo Phúc rất ấm ức: "Nhưng mọi người đều đang mắng tiểu thư, rõ ràng người sai không phải là tiểu thư! Hơn nữa những nương tử ngày thường vốn đã không hợp với tiểu thư, nhất định đang lén cười nhạo tiểu thư sau lưng."
"Cứ để bọn họ cười." Kỷ Vân Tịch khẽ nhún vai, khóe mắt hờ hững liếc lên, "Bảo Phúc, ngươi phải biết rằng, suy nghĩ của người khác, là thứ không quan trọng nhất."
Bảo Phúc nghi hoặc: "Cái này mà không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng?"
Ngón tay trắng nõn của Kỷ Vân Tịch điểm lên trán nha hoàn, đương nhiên nói: "Ngươi."
Nói xong, nàng mỉm cười hiền từ với Bảo Phúc, nhấc chân bước vào cổng phủ Hầu.
Người hầu của trưởng huynh cúi người: "Tam cô nương, đại gia và thất gia đang đợi người ở thư phòng."
Kỷ Vân Tịch gật đầu, tùy ý dặn dò nha hoàn phía sau: "Ta và hai huynh trưởng có việc cần bàn bạc, các ngươi không cần đi theo, về phòng trước đi."
Nói xong, nàng theo người hầu rời đi.
Bảo Phúc sinh ra có phúc khí, mặt tròn eo rộng, không phải người biết giữ kín chuyện.
Nàng ấy cùng với một nha hoàn thân cận khác là Vãn Hương dìu Kỷ Vân Tịch xuống xe ngựa.
Vừa dìu vừa mắng: "Lại nữa rồi lại nữa rồi, bọn họ chưa từng gặp tiểu thư, đã nói tiểu thư tính tình nóng nảy, nói tiểu thư khó gần, xem thường người khác! Những người này thật sự rảnh rỗi đến mức tổ tiên trên mộ cũng mọc cỏ ba dặm, dọn kiểu gì cũng không hết, đáng đời bọn họ cả đời xui xẻo, cả đời không kiếm được bạc, cả đời chỉ có thể ăn cơm hẩm rau dưa!"
Nghe vậy, Kỷ Vân Tịch liếc mắt nhìn Bảo Phúc, nhưng cũng không nói gì, thong thả đi vào phủ.
Ánh mắt này của Kỷ Vân Tịch, nếu người khác nhìn thấy, nhất định lại cho rằng nàng đang khinh thường người khác.
Khuôn mặt nàng, sinh ra đã sang trọng quý phái, khóe mắt trời sinh hơi xếch lên, lúc nhìn người, luôn khiến người khác cảm thấy nàng khó gần.
Cộng thêm y phục lộng lẫy được tạo nên từ tiền tài, cùng với khí chất cao quý được Kỷ gia bồi dưỡng từ nhỏ bằng quyền thế, nàng quả nhiên là một đóa hoa phú quý nhân gian.
Dùng cách nói hiện đại thì, là một khuôn mặt cao cấp chán đời, cộng thêm phong cách sang trọng từ đầu đến chân.
Nhưng Kỷ Vân Tịch thực sự không có ý đó.
Ánh mắt nàng, còn mang theo chút cưng chiều.
Nàng đối xử với hai nha hoàn thân cận này, một Vãn Hương, một Bảo Phúc, cực kỳ tốt.
Trên dưới cả phủ ai mà không ghen tị?
Nhưng không còn cách nào khác, hai nha hoàn này, Kỷ Vân Tịch rất khó không thích.
Thử hỏi, có ai có thể không thích linh vật may mắn sao?
Loại linh vật này còn tượng trưng cho mong ước làm giàu của ngươi nữa chứ?
Thấy Bảo Phúc vẫn còn tức giận, Kỷ Vân Tịch đưa tay xoa đầu nàng: "Đừng tức giận nữa, có gì mà phải tức giận chứ?"
Bảo Phúc rất ấm ức: "Nhưng mọi người đều đang mắng tiểu thư, rõ ràng người sai không phải là tiểu thư! Hơn nữa những nương tử ngày thường vốn đã không hợp với tiểu thư, nhất định đang lén cười nhạo tiểu thư sau lưng."
"Cứ để bọn họ cười." Kỷ Vân Tịch khẽ nhún vai, khóe mắt hờ hững liếc lên, "Bảo Phúc, ngươi phải biết rằng, suy nghĩ của người khác, là thứ không quan trọng nhất."
Bảo Phúc nghi hoặc: "Cái này mà không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng?"
Ngón tay trắng nõn của Kỷ Vân Tịch điểm lên trán nha hoàn, đương nhiên nói: "Ngươi."
Nói xong, nàng mỉm cười hiền từ với Bảo Phúc, nhấc chân bước vào cổng phủ Hầu.
Người hầu của trưởng huynh cúi người: "Tam cô nương, đại gia và thất gia đang đợi người ở thư phòng."
Kỷ Vân Tịch gật đầu, tùy ý dặn dò nha hoàn phía sau: "Ta và hai huynh trưởng có việc cần bàn bạc, các ngươi không cần đi theo, về phòng trước đi."
Nói xong, nàng theo người hầu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.