[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 13: Đùi To Đã Lâu Không Gặp 2
Thần Âm
13/04/2024
Hắn ta suy nghĩ một lát rồi đoán: “Nhưng rất có thể là đại công tử nhà Ngô gia, tên là cái gì Ngô Duy An? Ngô Tề này lấy hai vị phu nhân, người đầu tiên thì mấy lúc hạ sinh đại công tử, sau này lấy thêm một người nữa, chính là vị phu nhân bây giờ. Vị phu nhân trước chỉ có được một người con này, nghe nói là cơ thể yếu ớt từ nhỏ, đầu óc kém thông minh, chẳng làm gì nên hồn. Trong nhà không quá xem trọng hắn ta, chỉ coi như là nuôi một kẻ nhàn rỗi.”
“Ngô, Duy, An.” Kỷ Vân Tịch khẽ đọc lại cái nên này một lần.
Nàng ngước mắt lên nhìn nam tử đang thận trọng đi theo bên cạnh đệ đệ, nụ cười phát ra từ trong nội tâm: “Tốt lắm, không tệ.”
Kỷ Minh Song: “???”
“Này, Minh Song huynh, mau tới nếm thử rượu hoa mai vừa mới nấu xong này đi!”
“Minh Song huynh, nghe Quan Sơn huynh nói trước đây hai người từng tiêu diệt hải tặc ở vùng biển Tuyền Châu?”
“Minh Song huynh? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Minh Song?”
Kỷ Minh Song đi qua lầu ngắm mai, con của các thế gia trong lầu nghỉ chân nhiệt tình mời gọi hắn ta cùng uống rượu hoa mai.
Con người Kỷ Minh Song từ nhỏ đã thích ngao du khắp nơi, hiểu biết cực nhiều, trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Mọi người đều thích kết giao với hắn ta.
Dù sao thì người đẹp trai, thú vị, biết chơi đùa lại hiểu nhiều biết rộng thì có ai mà không thích chứ?
Nhưng lúc này, sắc mặt của Kỷ Minh Song vô cùng lạnh nhạt, vẻ mặt phủ sương giá, mím chặt một không nói một lời.
Các công tử, tiểu thư trong sân không khỏi im lặng, đều lấm lét nhìn qua.
Chỉ thấy Kỷ Minh Song đi tới gốc một cây hoa mai.
Có bốn, năm vị công tử đứng dưới gốc hoa mai kia, tất cả đều là thiếu gia nhà quan được điều đến từ địa phương lần này.
Các vị thiếu gia vừa lên đến kinh thành còn lạ nước lạ cái, cũng không có tài năng gì xuất chúng, không chơi được cùng với con cái của các thế gia.
Cũng tự tập hợp lại để góp vui.
Bọn họ đều biết Kỷ Minh Song là ai.
Thấy đối phương bước tới thì vội vàng chắp tay thi lễ.
“Kỷ thất công tử.”
“Chào Thất công tử.”
“……”
Đôi mắt sáng như sao của Kỷ Minh Song nhìn thẳng vào người đứng trong góc.
Người kia sững sờ, còn có chút sợ hãi sáp lại gần đệ đệ ở bên cạnh.
Kỷ Minh Song suýt nữa phụt máu mồm.
Tướng mạo vào gia cảnh thì hắn ta không nói, người minh mẫn thì đều thấy được còn kém xa so với Kỷ gia của hắn ta.
Nhưng tính cách này, khí chất này thì kém đến không thể kém hơn!
Một nam nhân mà nhát gan hệt như một cô nương!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngô, Duy, An.” Kỷ Vân Tịch khẽ đọc lại cái nên này một lần.
Nàng ngước mắt lên nhìn nam tử đang thận trọng đi theo bên cạnh đệ đệ, nụ cười phát ra từ trong nội tâm: “Tốt lắm, không tệ.”
Kỷ Minh Song: “???”
“Này, Minh Song huynh, mau tới nếm thử rượu hoa mai vừa mới nấu xong này đi!”
“Minh Song huynh, nghe Quan Sơn huynh nói trước đây hai người từng tiêu diệt hải tặc ở vùng biển Tuyền Châu?”
“Minh Song huynh? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Minh Song?”
Kỷ Minh Song đi qua lầu ngắm mai, con của các thế gia trong lầu nghỉ chân nhiệt tình mời gọi hắn ta cùng uống rượu hoa mai.
Con người Kỷ Minh Song từ nhỏ đã thích ngao du khắp nơi, hiểu biết cực nhiều, trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Mọi người đều thích kết giao với hắn ta.
Dù sao thì người đẹp trai, thú vị, biết chơi đùa lại hiểu nhiều biết rộng thì có ai mà không thích chứ?
Nhưng lúc này, sắc mặt của Kỷ Minh Song vô cùng lạnh nhạt, vẻ mặt phủ sương giá, mím chặt một không nói một lời.
Các công tử, tiểu thư trong sân không khỏi im lặng, đều lấm lét nhìn qua.
Chỉ thấy Kỷ Minh Song đi tới gốc một cây hoa mai.
Có bốn, năm vị công tử đứng dưới gốc hoa mai kia, tất cả đều là thiếu gia nhà quan được điều đến từ địa phương lần này.
Các vị thiếu gia vừa lên đến kinh thành còn lạ nước lạ cái, cũng không có tài năng gì xuất chúng, không chơi được cùng với con cái của các thế gia.
Cũng tự tập hợp lại để góp vui.
Bọn họ đều biết Kỷ Minh Song là ai.
Thấy đối phương bước tới thì vội vàng chắp tay thi lễ.
“Kỷ thất công tử.”
“Chào Thất công tử.”
“……”
Đôi mắt sáng như sao của Kỷ Minh Song nhìn thẳng vào người đứng trong góc.
Người kia sững sờ, còn có chút sợ hãi sáp lại gần đệ đệ ở bên cạnh.
Kỷ Minh Song suýt nữa phụt máu mồm.
Tướng mạo vào gia cảnh thì hắn ta không nói, người minh mẫn thì đều thấy được còn kém xa so với Kỷ gia của hắn ta.
Nhưng tính cách này, khí chất này thì kém đến không thể kém hơn!
Một nam nhân mà nhát gan hệt như một cô nương!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.