[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 25: Đùi To, Hắn Thiếu Tiền 1
Thần Âm
13/04/2024
Ngô gia tới kinh thành chưa tới 10 ngày, thuê một gian nhà ở Tân Xương phường gần cổng thành.
Căn nhà này quản sự trong nhà đã phải kén chọn rất lâu mới chọn được.
Vừa đáp ứng đủ vấn đề phòng ở của cả nhà, không thừa một phòng nào.
Càng lạ hơn là.
Đường đường đại thiếu gia trong nhà lại chỉ có thể ở cùng với hạ nhân, ở viện bên ở phía sau.
Phòng của Ngô Duy An không phải là nhỏ, nhưng những đồ đạc bên trong đều bốc lên mùi của sự nghèo khổ và bần hàn.
Chỉ có thể thỏa mãi vấn đề ăn ở cơ bản, không thể đáp ứng nhu cầu về thẩm mỹ.
Trong nhà có mười mấy người mà người làm thì chỉ có bốn.
Một người giặt giũ, một người nấu cơm, một người quét dọn.
Còn lại một người là quản gia, làm những việc khác ngoài những việc kể trên.
Lúc này, quản gia mặt tròn tuổi gần 50 dẫn một người bước vào: “Công tử, người đã tới rồi.”
Sau khi nói xong, bỏ lại người kia, đóng cửa lại rồi rời đi.
Ngô gia không có tiền đốt bếp than, trong phòng lạnh như hầm băng.
Ngô Duy An quấn chăn ngồi trên băng ghế gỗ uống nước lạnh.
Người kia khoảng 60 tuổi, đầu tóc hoa râm, nhưng tràn đầy sức sống.
“Hắt xì!” Lão nhân quấn mình trong chiếc áo choàng trên người: “Phòng này của người lạnh quá.”
Ngô Duy An mặt không biến sắc thò một tay từ trong chăn ra và đặt lên bàn: “Gần đây thiếu ít ngân lượng…”
“Ta hết tiền rồi, có thể mượn được thì người đã mượn rồi.” Lão nhân ngắt lời hắn, tự mình kéo một chiếc ghế ngồi xuống, bàn tay nhăn nheo đặt lên cổ tay thò ra của người đàn ông để bắt mạch: “Không tệ, vết thương đã khỏi hoàn toàn rồi.”
“Trong thư ta nói với người là không sao.” Ngô Duy An thu tay lại vào trong chăn: “Ngươi căn bản không cần chạy tới đây.”
Lão nhân cười khà khà: “Chỉ là nhân tiện, nhận tiện thôi! Ta tới kinh thành, thứ nhất là có người bạn mời ta tới du ngoạn, hai là…”
Lão nhân ngừng lại, liếc nam tử ngồi bên cạnh: “Tiểu công tử Du Châu kia, ta đã xem qua rồi, có thể chữa được. Nhưng thuốc dùng đều là thuốc quý, người ta cũng không có tiền mà mua.”
Ngô Duy An thở dài: “Biết rồi.”
Chậc, lại một việc cần đền tiền.
Lão nhân vỗ vai hắn qua một lớp chăn, cười trên nỗi đau của người khác: “Ngươi nói xem, đầu óc hữu dụng như thế này mà cũng phải chịu cảnh nghèo khó thế này, buồn thay, buồn thay!”
Ngô Duy An nhún vai: “Lão Tân nếu như đã thương xót ta như vậy, chi bằng tặng ta một vị thuốc đi.”
Lão nhân liếc xéo hắn: “Ngươi lại muốn tính kế kẻ nào?”
Ngô Duy An: “Cho bản thân ta, xóa sẹo.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Căn nhà này quản sự trong nhà đã phải kén chọn rất lâu mới chọn được.
Vừa đáp ứng đủ vấn đề phòng ở của cả nhà, không thừa một phòng nào.
Càng lạ hơn là.
Đường đường đại thiếu gia trong nhà lại chỉ có thể ở cùng với hạ nhân, ở viện bên ở phía sau.
Phòng của Ngô Duy An không phải là nhỏ, nhưng những đồ đạc bên trong đều bốc lên mùi của sự nghèo khổ và bần hàn.
Chỉ có thể thỏa mãi vấn đề ăn ở cơ bản, không thể đáp ứng nhu cầu về thẩm mỹ.
Trong nhà có mười mấy người mà người làm thì chỉ có bốn.
Một người giặt giũ, một người nấu cơm, một người quét dọn.
Còn lại một người là quản gia, làm những việc khác ngoài những việc kể trên.
Lúc này, quản gia mặt tròn tuổi gần 50 dẫn một người bước vào: “Công tử, người đã tới rồi.”
Sau khi nói xong, bỏ lại người kia, đóng cửa lại rồi rời đi.
Ngô gia không có tiền đốt bếp than, trong phòng lạnh như hầm băng.
Ngô Duy An quấn chăn ngồi trên băng ghế gỗ uống nước lạnh.
Người kia khoảng 60 tuổi, đầu tóc hoa râm, nhưng tràn đầy sức sống.
“Hắt xì!” Lão nhân quấn mình trong chiếc áo choàng trên người: “Phòng này của người lạnh quá.”
Ngô Duy An mặt không biến sắc thò một tay từ trong chăn ra và đặt lên bàn: “Gần đây thiếu ít ngân lượng…”
“Ta hết tiền rồi, có thể mượn được thì người đã mượn rồi.” Lão nhân ngắt lời hắn, tự mình kéo một chiếc ghế ngồi xuống, bàn tay nhăn nheo đặt lên cổ tay thò ra của người đàn ông để bắt mạch: “Không tệ, vết thương đã khỏi hoàn toàn rồi.”
“Trong thư ta nói với người là không sao.” Ngô Duy An thu tay lại vào trong chăn: “Ngươi căn bản không cần chạy tới đây.”
Lão nhân cười khà khà: “Chỉ là nhân tiện, nhận tiện thôi! Ta tới kinh thành, thứ nhất là có người bạn mời ta tới du ngoạn, hai là…”
Lão nhân ngừng lại, liếc nam tử ngồi bên cạnh: “Tiểu công tử Du Châu kia, ta đã xem qua rồi, có thể chữa được. Nhưng thuốc dùng đều là thuốc quý, người ta cũng không có tiền mà mua.”
Ngô Duy An thở dài: “Biết rồi.”
Chậc, lại một việc cần đền tiền.
Lão nhân vỗ vai hắn qua một lớp chăn, cười trên nỗi đau của người khác: “Ngươi nói xem, đầu óc hữu dụng như thế này mà cũng phải chịu cảnh nghèo khó thế này, buồn thay, buồn thay!”
Ngô Duy An nhún vai: “Lão Tân nếu như đã thương xót ta như vậy, chi bằng tặng ta một vị thuốc đi.”
Lão nhân liếc xéo hắn: “Ngươi lại muốn tính kế kẻ nào?”
Ngô Duy An: “Cho bản thân ta, xóa sẹo.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.