[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 8: Không Sao, Ta Lại Chọn Một Đùi To Lợi Hại Hơn 3
Thần Âm
13/04/2024
Kể từ khi ở Pháp Ân tự mấy ngày nay, sau khi trong đầu vô duyên vô cớ có thêm các tình tiết ở trong sách, Kỷ Vân Tịch lật đi lật lại những tình tiết kia nghiên cứu rất nhiều lần.
Trong đó không nhắc tới nguyên nhân cái chết của phụ mẫu nàng.
Trong toàn bộ cuốn sách, Kỷ gia chỉ là ngòi nổ bắt đầu cho tranh chấp bùng phát của ngũ hoàng tử và thái tử.
Nhân vật phụ đến mức căn bản không cần thiết phải giải thích chi tiết.
Nhưng trực giác của Kỷ Vân Tịch cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.
Kỷ Minh Hỷ khẽ thở dài, đứng dậy bước tới vỗ vào vai nàng: “Vân Nương, muội sống vui vẻ thì cha nương mới an lòng.”
“Muội biết.” Kỷ Vân Tịch tiện thể lấy ra một tờ giấy ở bên người và đưa cho huynh trưởng.
Kỷ Minh Hỉ nhận lấy: “Đây là?”
“À, đây là danh sách muội bảo Vãn Hương sắp xếp, vải vóc tơ lụa, bội đao bội kiếm, rau củ quả theo mùa, quà vặt điểm tâm,... mà ta chuyển cho Dương Vệ Thiêm trong 3 năm nay, muội đã quy ra thành ngân lượng rồi.” Kỷ Vân Tịch nhẹ nhàng xoay xoay chiếc vòng ngọc khảm vàng đeo trên tay, bích tỷ màu hồng ngọc cực kỳ chất lượng khẽ phát sáng, làm nổi bật lên nước da trắng nõn của Kỷ Vân Tịch: “Vẫn phải phiền đại ca ngày mai sau khi thoái triều giao cho Lễ Bộ Dương thị lang, bảo bọn họ giao ngân lượng tới trong vòng ba ngày.”
Dương thị lang này, chính là cha của Dương Vệ Thiêm.
Kỷ Minh Hỉ nhất thời không nói lên lời, liếc xéo một cái.
Hai vị trưởng bối của Kỷ gia khi còn trẻ đều rất đẹp nên những người con mà họ sinh ra ai cũng có tướng mạo xuất sắc.
Kỷ Minh Hỉ mặc dù không thu hút bằng Kỷ Vân Tịch và Kỷ thất, nhưng đường nét khuôn mặt đều không tầm thường.
Cộng thêm tính cách hòa nhã, nhân từ, mặt như quan ngọc, giống hệt như phật tử.
“Tình hình kinh tế của Dương gia trước giờ cũng không phải giàu có, Dương gia mà giao ra khoản tiền này thì e rằng cuộc sống của bọn họ sẽ khá khó khăn.” Kỷ Minh Hỉ nói.
Kỷ Vân Tịch vẫn không lay động: “Những thứ đó là dành cho phu tế tương lai của ta, vật về với chủ không phải là điều đương nhiên hay sao?”
Nếu chuyện đã hủy bỏ, ăn vào rồi đương nhiên phải nôn ra trả nàng.
Tưởng là nàng bố thí làm từ thiện chắc?
Kỷ thất: “Kỷ tam, ta cũng mang cho Dương Vệ Thiêm một con ngựa, muội đã ghi vào chưa?”
Kỷ Vân Tịch: “Huynh chưa từng nói qua với ta, huynh chuyển đi lúc nào vậy?”
Kỷ thất nhàn nhã nói: “Hình như là năm ngoái.”
Kỷ Vân Tịch cảm thấy kỳ lạ: “Không phải huynh rất ghét hắn ta sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong đó không nhắc tới nguyên nhân cái chết của phụ mẫu nàng.
Trong toàn bộ cuốn sách, Kỷ gia chỉ là ngòi nổ bắt đầu cho tranh chấp bùng phát của ngũ hoàng tử và thái tử.
Nhân vật phụ đến mức căn bản không cần thiết phải giải thích chi tiết.
Nhưng trực giác của Kỷ Vân Tịch cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.
Kỷ Minh Hỷ khẽ thở dài, đứng dậy bước tới vỗ vào vai nàng: “Vân Nương, muội sống vui vẻ thì cha nương mới an lòng.”
“Muội biết.” Kỷ Vân Tịch tiện thể lấy ra một tờ giấy ở bên người và đưa cho huynh trưởng.
Kỷ Minh Hỉ nhận lấy: “Đây là?”
“À, đây là danh sách muội bảo Vãn Hương sắp xếp, vải vóc tơ lụa, bội đao bội kiếm, rau củ quả theo mùa, quà vặt điểm tâm,... mà ta chuyển cho Dương Vệ Thiêm trong 3 năm nay, muội đã quy ra thành ngân lượng rồi.” Kỷ Vân Tịch nhẹ nhàng xoay xoay chiếc vòng ngọc khảm vàng đeo trên tay, bích tỷ màu hồng ngọc cực kỳ chất lượng khẽ phát sáng, làm nổi bật lên nước da trắng nõn của Kỷ Vân Tịch: “Vẫn phải phiền đại ca ngày mai sau khi thoái triều giao cho Lễ Bộ Dương thị lang, bảo bọn họ giao ngân lượng tới trong vòng ba ngày.”
Dương thị lang này, chính là cha của Dương Vệ Thiêm.
Kỷ Minh Hỉ nhất thời không nói lên lời, liếc xéo một cái.
Hai vị trưởng bối của Kỷ gia khi còn trẻ đều rất đẹp nên những người con mà họ sinh ra ai cũng có tướng mạo xuất sắc.
Kỷ Minh Hỉ mặc dù không thu hút bằng Kỷ Vân Tịch và Kỷ thất, nhưng đường nét khuôn mặt đều không tầm thường.
Cộng thêm tính cách hòa nhã, nhân từ, mặt như quan ngọc, giống hệt như phật tử.
“Tình hình kinh tế của Dương gia trước giờ cũng không phải giàu có, Dương gia mà giao ra khoản tiền này thì e rằng cuộc sống của bọn họ sẽ khá khó khăn.” Kỷ Minh Hỉ nói.
Kỷ Vân Tịch vẫn không lay động: “Những thứ đó là dành cho phu tế tương lai của ta, vật về với chủ không phải là điều đương nhiên hay sao?”
Nếu chuyện đã hủy bỏ, ăn vào rồi đương nhiên phải nôn ra trả nàng.
Tưởng là nàng bố thí làm từ thiện chắc?
Kỷ thất: “Kỷ tam, ta cũng mang cho Dương Vệ Thiêm một con ngựa, muội đã ghi vào chưa?”
Kỷ Vân Tịch: “Huynh chưa từng nói qua với ta, huynh chuyển đi lúc nào vậy?”
Kỷ thất nhàn nhã nói: “Hình như là năm ngoái.”
Kỷ Vân Tịch cảm thấy kỳ lạ: “Không phải huynh rất ghét hắn ta sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.