[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 10: Không Sao, Ta Lại Chọn Một Đùi To Lợi Hại Hơn 5
Thần Âm
13/04/2024
Cả triều đình Đại Du, nếu xét về dung mạo thì không nam tử nào có thể tranh giành được với Kỷ Minh Song.
Nữ tử cũng không thể.
Mọi người đều đồng ý rằng Kỷ Vân Tịch dù đẹp nhưng quá hoa lệ, vẻ đẹp quá tầm thường, thay vào đó lại thiếu đi vẻ đẹp liên hoa của huynh trưởng nàng.
Bản thân Kỷ Vân Tịch cũng công nhận điều này.
Nàng chỉ là một người bình thường.
Tự nhiên phủ lên tướng mạo xinh đẹp cha mẹ ban cho mùi của kim tiền.
Thời tiết lạnh giá, sảnh chính của Tĩnh Nha Viện được đốt lò, vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Nhưng hầu hết các công tử, tiểu thư thích cầm ô đi dạo ở trong sân hơn.
Ngắm hoa mai, ngắm tuyết và trò chuyện với nhau.
Kỷ Vân Tịch ôm lấy chiếc lò sưởi xinh xắn nhỏ gọn, đứng dưới hành lang, nói thẳng không vòng vo: “Người kia là Ngô Quan Sơn à?”
Kỷ thất: “...”
Hắn ta hận không rèn được sắt thành thép: “Kỷ tam, cảnh tuyết rơi ở Tĩnh Nha viện không được thấy nhiều đâu, muội không thể thưởng thức hẳn hoi được à?”
Kỷ Vân Tịch: “Ồ.”
Kỷ thất tiếp tục nói với muội muội: “Sao muội lại vội vàng gả đi như vậy chứ? Mấy người làm huynh trưởng như bọn ta, ở nhà bắt nạt muội hay gì?”
Kỷ Vân Tịch: “Không có, các huynh đối xử với ta rất tốt.”
Nàng vừa tiện miệng đáp lại ca ca, đôi mắt vừa chậm rãi lướt qua những công tử ở trong sân.
Đột nhiên, ánh mắt nàng khựng lại.
Kỷ Vân Tịch nhìn thấy một đôi tay.
Đôi tay kia cũng ôm một chiếc lò sưởi, chỉ là chiếc lò sưởi rất thô ráp, cũng không được nhỏ nhắn, trông rất cồng kềnh.
Nhưng bàn tay kia thì đẹp đẽ một cách quá đáng, mười ngón tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng.
Nếu như sống ở thời hiện đại, người này nhờ vào đôi bàn tay, làm mẫu tay cũng có thể có nhà có xe, không phải lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng điều quan trọng nhất là ở giữa ngón áp út và ngón út ở bàn tay phải của người này có một vết sẹo nhỏ, hình dáng hơi giống hình trăng khuyết.
Kỷ Vân Tịch vô cùng chắc chắn là nàng đã từng nhìn thấy.
Năm nàng 6 tuổi, Kỷ Vân Tịch bị bọn buôn người bắt cóc.
Trên cùng một con thuyền có rất nhiều trẻ con.
Đứa không nghe lời sẽ bị đánh cho thê thảm.
Kỷ Vân Tịch tất nhiên là tỏ ra rất nghe lời, nhưng sẽ rơi vào giọt nước mắt theo lũ trẻ để lấy lòng thương hại của bọn buôn người.
Nàng phát hiện ra một cậu bé cao nhất trong bọn họ, trông vừa nhát gan vừa sợ sệt, nước mắt nói rơi là rơi, rất hay khóc nhè.
Cao như vậy cũng chẳng để làm gì.
Sau đó, thuyền cập bờ, bọn buôn người cho lũ trẻ lên xe và tới một nơi không biết tên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nữ tử cũng không thể.
Mọi người đều đồng ý rằng Kỷ Vân Tịch dù đẹp nhưng quá hoa lệ, vẻ đẹp quá tầm thường, thay vào đó lại thiếu đi vẻ đẹp liên hoa của huynh trưởng nàng.
Bản thân Kỷ Vân Tịch cũng công nhận điều này.
Nàng chỉ là một người bình thường.
Tự nhiên phủ lên tướng mạo xinh đẹp cha mẹ ban cho mùi của kim tiền.
Thời tiết lạnh giá, sảnh chính của Tĩnh Nha Viện được đốt lò, vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Nhưng hầu hết các công tử, tiểu thư thích cầm ô đi dạo ở trong sân hơn.
Ngắm hoa mai, ngắm tuyết và trò chuyện với nhau.
Kỷ Vân Tịch ôm lấy chiếc lò sưởi xinh xắn nhỏ gọn, đứng dưới hành lang, nói thẳng không vòng vo: “Người kia là Ngô Quan Sơn à?”
Kỷ thất: “...”
Hắn ta hận không rèn được sắt thành thép: “Kỷ tam, cảnh tuyết rơi ở Tĩnh Nha viện không được thấy nhiều đâu, muội không thể thưởng thức hẳn hoi được à?”
Kỷ Vân Tịch: “Ồ.”
Kỷ thất tiếp tục nói với muội muội: “Sao muội lại vội vàng gả đi như vậy chứ? Mấy người làm huynh trưởng như bọn ta, ở nhà bắt nạt muội hay gì?”
Kỷ Vân Tịch: “Không có, các huynh đối xử với ta rất tốt.”
Nàng vừa tiện miệng đáp lại ca ca, đôi mắt vừa chậm rãi lướt qua những công tử ở trong sân.
Đột nhiên, ánh mắt nàng khựng lại.
Kỷ Vân Tịch nhìn thấy một đôi tay.
Đôi tay kia cũng ôm một chiếc lò sưởi, chỉ là chiếc lò sưởi rất thô ráp, cũng không được nhỏ nhắn, trông rất cồng kềnh.
Nhưng bàn tay kia thì đẹp đẽ một cách quá đáng, mười ngón tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng.
Nếu như sống ở thời hiện đại, người này nhờ vào đôi bàn tay, làm mẫu tay cũng có thể có nhà có xe, không phải lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng điều quan trọng nhất là ở giữa ngón áp út và ngón út ở bàn tay phải của người này có một vết sẹo nhỏ, hình dáng hơi giống hình trăng khuyết.
Kỷ Vân Tịch vô cùng chắc chắn là nàng đã từng nhìn thấy.
Năm nàng 6 tuổi, Kỷ Vân Tịch bị bọn buôn người bắt cóc.
Trên cùng một con thuyền có rất nhiều trẻ con.
Đứa không nghe lời sẽ bị đánh cho thê thảm.
Kỷ Vân Tịch tất nhiên là tỏ ra rất nghe lời, nhưng sẽ rơi vào giọt nước mắt theo lũ trẻ để lấy lòng thương hại của bọn buôn người.
Nàng phát hiện ra một cậu bé cao nhất trong bọn họ, trông vừa nhát gan vừa sợ sệt, nước mắt nói rơi là rơi, rất hay khóc nhè.
Cao như vậy cũng chẳng để làm gì.
Sau đó, thuyền cập bờ, bọn buôn người cho lũ trẻ lên xe và tới một nơi không biết tên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.