[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 37: Năng Lực Của Tiền Giấy 3
Thần Âm
13/04/2024
Kỷ Vân Tịch ngồi vững vàng ở trước bàn, sự xa hoa toàn thân từ trên xuống dưới khiến căn phòng này trông có vẻ sang trọng hơn một chút.
Nàng liếc nhìn hắn một cái, cũng không khách khí nói: “Chỗ này của người quả thật là rẻ tiền.”
Ngô Duy An ngồi xuống đối diện nàng, than thở: “Đường đời khó khăn, kiếm tiền không dễ.”
Kỷ Vân Tịch nhướng mày, nâng chén trà bằng ngọc lưu ly thượng hạng lên, khẽ nhấp một ngụm, khoan thai hỏi: “Vậy sao? Ta thì thấy tiền cũng khá dễ kiếm.”
Ngô Duy An: “...”
Trong phòng không có ánh mặt trời, quần áo có mặt nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.
Hắn vô thức xoa đầu ngón tay tê cóng.
Kỷ Vân Tịch liếc mắt, phát hiện ra vết sẹo ở trên tay hắn đã biến mất, không khỏi sững sờ, sau đó thì nhận ra, nàng mỉm cười nói: “Công tử xử lý công việc quả nhiên là cẩn thận.”
Ngô Duy An trước giờ luôn thích nghi trong mọi hoàn cảnh, bưng ly trà lên uống cạn: “Ta cũng sợ là nhỡ lại lòi ra thêm mấy tam cô nương nữa thì e là khó mà chống đỡ.”
Kỷ Vân Tịch nhìn hắn lại đi lấy bánh điểm tâm, không tiếp lời hắn mà bắt đầu làm màu: “Nói ra thật xấu hổ, trong tay ta chẳng có gì ngoài tiền. Nhưng mà nhiều tiền thì đã sao? Có vẻ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ngô công tử, ngươi nói xem?”
Ngô Duy An ăn điểm tâm, uống trà bất chợt cảm thấy mồm nhạt như nước ốc, lần đầu tiên cảm nhận được sự ác ý của người có tiền.
Hắn đặt chén trà xuống, giọng tha thiết nói: “Tam cô nương, ngươi cũng biết nhà ta bần hàn. Nếu như cô nương nhiều tiền, chi bằng cho ta vay một ít, sau này nhất định ta sẽ trả.”
Kỷ Vân Tịch vuốt nhè nhẹ lên đường hoa văn của chiếc lò sưởi ở trong tay, từ chối không chút nể nang: “Ta chưa bao giờ cho người khác vay tiền.”
Vẻ mặt của Ngô Duy An có chút ảm đạm: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Kỷ Vân Tịch nhìn đầu ngón tay đỏ ửng của hắn, cong môi cười: “Nhưng ta thích cho tiền.”
Ngô Duy An: “?”
Kỷ Vân Tịch nghiêng người, lấy trong chiếc giỏ đặt dưới chân bàn một cái lò sưởi và một xấp ngân phiếu.
Lò sưởi và ngân phiếu được đặt ở trên bàn, tay nàng đẩy nhẹ một cái, đẩy tới trước mặt hắn.
“Ta thấy tay công tử lạnh.” Nàng nhìn hắn không chớp mắt: “Vì thế chiếc lò sưởi này công tử phải giữ cho cẩn thận, còn làm mất nữa sợ là sẽ mất thật đấy.”
“Tình nghĩa mà Cô nương giúp đỡ khi gặp hoạn nạn như thế này, Ngô mỗ khắc ghi trong lòng.” Khuôn mặt tầm thường của Ngô Duy An vô cùng chân thành, hắn vươn tay ra, ngón tay sờ lên chiếc lò sưởi ấm áp nhỏ nhắn, và tập ngân phiếu tuy lạnh lẽo nhưng lại nóng hầm hập, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp: “Sau này cô nương có việc gì đều có thể tới tìm. Có thể giúp được, ta nhất định sẽ giúp.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng liếc nhìn hắn một cái, cũng không khách khí nói: “Chỗ này của người quả thật là rẻ tiền.”
Ngô Duy An ngồi xuống đối diện nàng, than thở: “Đường đời khó khăn, kiếm tiền không dễ.”
Kỷ Vân Tịch nhướng mày, nâng chén trà bằng ngọc lưu ly thượng hạng lên, khẽ nhấp một ngụm, khoan thai hỏi: “Vậy sao? Ta thì thấy tiền cũng khá dễ kiếm.”
Ngô Duy An: “...”
Trong phòng không có ánh mặt trời, quần áo có mặt nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.
Hắn vô thức xoa đầu ngón tay tê cóng.
Kỷ Vân Tịch liếc mắt, phát hiện ra vết sẹo ở trên tay hắn đã biến mất, không khỏi sững sờ, sau đó thì nhận ra, nàng mỉm cười nói: “Công tử xử lý công việc quả nhiên là cẩn thận.”
Ngô Duy An trước giờ luôn thích nghi trong mọi hoàn cảnh, bưng ly trà lên uống cạn: “Ta cũng sợ là nhỡ lại lòi ra thêm mấy tam cô nương nữa thì e là khó mà chống đỡ.”
Kỷ Vân Tịch nhìn hắn lại đi lấy bánh điểm tâm, không tiếp lời hắn mà bắt đầu làm màu: “Nói ra thật xấu hổ, trong tay ta chẳng có gì ngoài tiền. Nhưng mà nhiều tiền thì đã sao? Có vẻ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ngô công tử, ngươi nói xem?”
Ngô Duy An ăn điểm tâm, uống trà bất chợt cảm thấy mồm nhạt như nước ốc, lần đầu tiên cảm nhận được sự ác ý của người có tiền.
Hắn đặt chén trà xuống, giọng tha thiết nói: “Tam cô nương, ngươi cũng biết nhà ta bần hàn. Nếu như cô nương nhiều tiền, chi bằng cho ta vay một ít, sau này nhất định ta sẽ trả.”
Kỷ Vân Tịch vuốt nhè nhẹ lên đường hoa văn của chiếc lò sưởi ở trong tay, từ chối không chút nể nang: “Ta chưa bao giờ cho người khác vay tiền.”
Vẻ mặt của Ngô Duy An có chút ảm đạm: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Kỷ Vân Tịch nhìn đầu ngón tay đỏ ửng của hắn, cong môi cười: “Nhưng ta thích cho tiền.”
Ngô Duy An: “?”
Kỷ Vân Tịch nghiêng người, lấy trong chiếc giỏ đặt dưới chân bàn một cái lò sưởi và một xấp ngân phiếu.
Lò sưởi và ngân phiếu được đặt ở trên bàn, tay nàng đẩy nhẹ một cái, đẩy tới trước mặt hắn.
“Ta thấy tay công tử lạnh.” Nàng nhìn hắn không chớp mắt: “Vì thế chiếc lò sưởi này công tử phải giữ cho cẩn thận, còn làm mất nữa sợ là sẽ mất thật đấy.”
“Tình nghĩa mà Cô nương giúp đỡ khi gặp hoạn nạn như thế này, Ngô mỗ khắc ghi trong lòng.” Khuôn mặt tầm thường của Ngô Duy An vô cùng chân thành, hắn vươn tay ra, ngón tay sờ lên chiếc lò sưởi ấm áp nhỏ nhắn, và tập ngân phiếu tuy lạnh lẽo nhưng lại nóng hầm hập, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp: “Sau này cô nương có việc gì đều có thể tới tìm. Có thể giúp được, ta nhất định sẽ giúp.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.