[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 50: Ngươi Cân Nhắc Đến Đâu Rồi? 3
Thần Âm
13/04/2024
Vãn Hương đứng trước mặt đám người hầu của Ngụy Phàm, sau khi nghe thấy Kỷ Vân Tịch mở lời, nàng ấy mới trở lại bên cạnh chủ tử của mình.
Nhưng đám người hầu nhất thời bị dọa cho sợ, vẫn không dám động đậy.
Ngụy Phàm cảm thấy bản thân đã không chống đỡ nổi nữa, sắp chìm xuống dưới ao sâu rồi.
Răng của hắn run cầm cập: “Các ngươi chết hết rồi à! Còn không mau kéo ta lên!”
Đám nô tài kia mới bừng tỉnh, chân tay lóng ngóng chạy đi vớt sủi cảo.
Kỷ Vân Tịch đứng bên cạnh chậm rãi nói: “Thất ca ta làm người trượng nghĩa, người khác nói chuyện với huynh ấy, huynh ấy đều sẽ đáp lại vài câu theo phép lịch sự. Một số người thấy vậy lại tưởng là huynh đệ tốt với Thất ca ta, mượn danh nghĩa của Thất ca ta, ở bên ngoài làm những chuyện lén lút vụng trộm, thật là nực cười. Chuyện hôm nay, đợi Thất ca ta trở về, ta sẽ nói với huynh ấy. Mong Ngụy công tử tự lo lấy thân.”
Nói xong câu này nàng liền bỏ đi.
Những tiểu thư công tử im lặng hóng chuyện ở phía sau nhìn theo bóng lưng này, thì thầm to nhỏ.
“Mặc dù ta không thích Kỷ tam này, nhưng nàng ta nói thật sự cũng không sai. Ngươi biết không, cách đây không lâu ai kia chào hỏi với Thất lang, Thất lang đáp lại một câu theo phép lịch sự, nàng ta trở về liền nói là Thất lang nhất định là thích nàng ta! Thật là nực cười!”
“Nếu nói như vậy thì năm ngoái thất công tử còn nhặt khăn tay trải lại cho ta, thế chẳng phải là sau này thất công tử phải lấy ta hay sao?”
“Nhưng mà có một số người lại không tự ý thức được.”
“....”
Ngô Duy An và Ngô nhị đều thay quần áo sạch sẽ, ngồi trên xe ngựa của Kỷ gia.
Theo lý mà nói, Kỷ Vân Tịch là tiểu thư chưa xuất giá, làm như vậy theo lý là không ổn, không tốt cho danh tiếng của nàng.
Nhưng Kỷ Vân Tịch trước giờ không quan tâm đến danh tiết.
Xe ngựa của nàng khá hào hoa.
Không gian rộng rãi sáng sủa, hơn nữa còn đốt lò sưởi, ấm như thể nắng xuân tháng ba.
Ngô Duy An tìm một góc thoải mái nhất để dựa vào.
Ngô nhị ngồi bên cạnh hắn, hành vi cử chỉ rất khắc chế, có chút ngại ngùng.
Rèm cửa thêu con thú may mắn tinh xảo được vén lên, Kỷ Vân Tịch bước vào.
Ngô nhị vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ: “Tam cô nương, đa tạ chuyện hôm nay.”
Kỷ Vân Tịch: “Không có gì, nhị công tử ngồi đi.”
Nàng liếc nhìn Ngô Duy An hoàn toàn không có động tĩnh gì một cái, thuận miệng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Ngô Duy An nhìn lên trần xe, nhìn đồ trang trí sang trọng ở bên trên, cảm nhận sự ấm áp ở trong xe, đến cả giọng nói cũng uể oải: “Người mà chậm một tí nữa là ta chìm xuống đáy rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng đám người hầu nhất thời bị dọa cho sợ, vẫn không dám động đậy.
Ngụy Phàm cảm thấy bản thân đã không chống đỡ nổi nữa, sắp chìm xuống dưới ao sâu rồi.
Răng của hắn run cầm cập: “Các ngươi chết hết rồi à! Còn không mau kéo ta lên!”
Đám nô tài kia mới bừng tỉnh, chân tay lóng ngóng chạy đi vớt sủi cảo.
Kỷ Vân Tịch đứng bên cạnh chậm rãi nói: “Thất ca ta làm người trượng nghĩa, người khác nói chuyện với huynh ấy, huynh ấy đều sẽ đáp lại vài câu theo phép lịch sự. Một số người thấy vậy lại tưởng là huynh đệ tốt với Thất ca ta, mượn danh nghĩa của Thất ca ta, ở bên ngoài làm những chuyện lén lút vụng trộm, thật là nực cười. Chuyện hôm nay, đợi Thất ca ta trở về, ta sẽ nói với huynh ấy. Mong Ngụy công tử tự lo lấy thân.”
Nói xong câu này nàng liền bỏ đi.
Những tiểu thư công tử im lặng hóng chuyện ở phía sau nhìn theo bóng lưng này, thì thầm to nhỏ.
“Mặc dù ta không thích Kỷ tam này, nhưng nàng ta nói thật sự cũng không sai. Ngươi biết không, cách đây không lâu ai kia chào hỏi với Thất lang, Thất lang đáp lại một câu theo phép lịch sự, nàng ta trở về liền nói là Thất lang nhất định là thích nàng ta! Thật là nực cười!”
“Nếu nói như vậy thì năm ngoái thất công tử còn nhặt khăn tay trải lại cho ta, thế chẳng phải là sau này thất công tử phải lấy ta hay sao?”
“Nhưng mà có một số người lại không tự ý thức được.”
“....”
Ngô Duy An và Ngô nhị đều thay quần áo sạch sẽ, ngồi trên xe ngựa của Kỷ gia.
Theo lý mà nói, Kỷ Vân Tịch là tiểu thư chưa xuất giá, làm như vậy theo lý là không ổn, không tốt cho danh tiếng của nàng.
Nhưng Kỷ Vân Tịch trước giờ không quan tâm đến danh tiết.
Xe ngựa của nàng khá hào hoa.
Không gian rộng rãi sáng sủa, hơn nữa còn đốt lò sưởi, ấm như thể nắng xuân tháng ba.
Ngô Duy An tìm một góc thoải mái nhất để dựa vào.
Ngô nhị ngồi bên cạnh hắn, hành vi cử chỉ rất khắc chế, có chút ngại ngùng.
Rèm cửa thêu con thú may mắn tinh xảo được vén lên, Kỷ Vân Tịch bước vào.
Ngô nhị vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ: “Tam cô nương, đa tạ chuyện hôm nay.”
Kỷ Vân Tịch: “Không có gì, nhị công tử ngồi đi.”
Nàng liếc nhìn Ngô Duy An hoàn toàn không có động tĩnh gì một cái, thuận miệng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Ngô Duy An nhìn lên trần xe, nhìn đồ trang trí sang trọng ở bên trên, cảm nhận sự ấm áp ở trong xe, đến cả giọng nói cũng uể oải: “Người mà chậm một tí nữa là ta chìm xuống đáy rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.