[Làm Giàu] Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất
Chương 39: Phú Bà Cứu Cái Đẹp 1
Thần Âm
13/04/2024
Kỷ Vân Tịch lại tiền gần thêm một chút, nghiêng người ghé sát vào tai hắn chậm rãi nói: “Công tử có biết có thể lấy được bao nhiêu từ trong tay ta không?”
Mùi thơm trên người nàng xộc thẳng vào mũi Ngô Duy An.
Mùi thơm này, vừa ngửi là biết là Mạn Châu Sa Hoa của Tây Vực, chỉ một chút thôi đã là hai nghìn lượng vàng rồi, mùi của tiền vô cùng hấp dẫn.
Ngô Duy An có chút mê mẩn, nhẹ nhàng nói theo vô thức: “Bao nhiêu?”
“Ngươi muốn bao nhiêu ta có thể cho bấy nhiêu.” Kỷ Vân Tịch khẽ cười: “Kiểu gì thì ngươi cũng phải thành thân , không phải sao?”
Ngô Duy An tim đập thình thịch, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Đúng.”
“Vậy là được rồi.” Kỷ Vân Tịch mỉm cười: “Sau này ngươi chưa chắc đã tìm được người nào tốt hơn ta, ngươi suy xét thêm đi?”
Vừa dứt lời thì nàng buông tay, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ngô Duy An nhân cơ hội nhận lấy lò sưởi và ngân phiếu, trong đầu vẫn bay lượn câu nói của đối phương: “Ngươi muốn bao nhiêu, ta có thể cho bấy nhiêu”.
Hắn có chút bần thần: “Được, để ta cân nhắc kỹ lưỡng thêm.”
Kỷ Vân Tịch thấy được liền dừng lại.
Nàng nhìn người đối diện bao bọc giống như cái bánh chưng, không chịu được liền kéo lấy vạt áo, nói: “Căn phòng này của ngươi quả thật là hơi lạnh.”
Vừa rồi vẫn còn đang đấu trí đấu dũng với Ngô Duy An, sự chú ý đều tập trung vào từng cử chỉ hành động của hắn, nên không cảm nhận được.
Nhưng bây giờ trò chuyện đã gần xong rồi, cái lạnh bao trùm khắp cơ thể.
Ngô Duy An đã bình tĩnh lại liền nhét ngân phiếu vào túi áo, sau đó ôm lấy cái lò sưởi bị mất mới được tìm thấy, đồng cảm sâu sắc nói: “Đúng vậy, thứ ta ngao ngán nhất trên thế gian này chính là cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông.”
Kỷ Vân Tịch cũng ôm lấy chiếc lò sưởi xem như là đồ đôi với Ngô Duy An, nghe thấy vậy thì nhướng mày: “Hả? Mùa đông năm nào ngươi cũng trải qua như thế này à?”
Ngô Duy An nhớ đến mùa đông năm đó, nhất thời cảm thấy hơi phiền muộn: “Đúng vậy.”
“Công tử từng nói không muốn một bước lên mây.” Kỷ Vân Tịch dường như chỉ là tiện miệng nhắc tới: “Nếu nghĩ như vậy thì sau này công tử vẫn còn phải trải qua nhiều năm mùa đông nữa đấy.”
“.....”
Ngô Duy An nheo mắt lại.
Trong lòng có chút khó chịu.
Mũi của Kỷ Vân Tịch đã lạnh đến đỏ ửng, nàng dừng lại ở đây: “Thật sự là quá lạnh, ta đi trước một bước đây, mong công tử bình an.”
Nàng vừa nói xong câu này thì đứng dậy đi ra cửa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùi thơm trên người nàng xộc thẳng vào mũi Ngô Duy An.
Mùi thơm này, vừa ngửi là biết là Mạn Châu Sa Hoa của Tây Vực, chỉ một chút thôi đã là hai nghìn lượng vàng rồi, mùi của tiền vô cùng hấp dẫn.
Ngô Duy An có chút mê mẩn, nhẹ nhàng nói theo vô thức: “Bao nhiêu?”
“Ngươi muốn bao nhiêu ta có thể cho bấy nhiêu.” Kỷ Vân Tịch khẽ cười: “Kiểu gì thì ngươi cũng phải thành thân , không phải sao?”
Ngô Duy An tim đập thình thịch, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Đúng.”
“Vậy là được rồi.” Kỷ Vân Tịch mỉm cười: “Sau này ngươi chưa chắc đã tìm được người nào tốt hơn ta, ngươi suy xét thêm đi?”
Vừa dứt lời thì nàng buông tay, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ngô Duy An nhân cơ hội nhận lấy lò sưởi và ngân phiếu, trong đầu vẫn bay lượn câu nói của đối phương: “Ngươi muốn bao nhiêu, ta có thể cho bấy nhiêu”.
Hắn có chút bần thần: “Được, để ta cân nhắc kỹ lưỡng thêm.”
Kỷ Vân Tịch thấy được liền dừng lại.
Nàng nhìn người đối diện bao bọc giống như cái bánh chưng, không chịu được liền kéo lấy vạt áo, nói: “Căn phòng này của ngươi quả thật là hơi lạnh.”
Vừa rồi vẫn còn đang đấu trí đấu dũng với Ngô Duy An, sự chú ý đều tập trung vào từng cử chỉ hành động của hắn, nên không cảm nhận được.
Nhưng bây giờ trò chuyện đã gần xong rồi, cái lạnh bao trùm khắp cơ thể.
Ngô Duy An đã bình tĩnh lại liền nhét ngân phiếu vào túi áo, sau đó ôm lấy cái lò sưởi bị mất mới được tìm thấy, đồng cảm sâu sắc nói: “Đúng vậy, thứ ta ngao ngán nhất trên thế gian này chính là cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông.”
Kỷ Vân Tịch cũng ôm lấy chiếc lò sưởi xem như là đồ đôi với Ngô Duy An, nghe thấy vậy thì nhướng mày: “Hả? Mùa đông năm nào ngươi cũng trải qua như thế này à?”
Ngô Duy An nhớ đến mùa đông năm đó, nhất thời cảm thấy hơi phiền muộn: “Đúng vậy.”
“Công tử từng nói không muốn một bước lên mây.” Kỷ Vân Tịch dường như chỉ là tiện miệng nhắc tới: “Nếu nghĩ như vậy thì sau này công tử vẫn còn phải trải qua nhiều năm mùa đông nữa đấy.”
“.....”
Ngô Duy An nheo mắt lại.
Trong lòng có chút khó chịu.
Mũi của Kỷ Vân Tịch đã lạnh đến đỏ ửng, nàng dừng lại ở đây: “Thật sự là quá lạnh, ta đi trước một bước đây, mong công tử bình an.”
Nàng vừa nói xong câu này thì đứng dậy đi ra cửa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.