[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 41
An Bích Liên
03/08/2023
Từ khi vào
thị trấn trên khuôn mặt Sở Thừa Duẫn chưa từng tắt nụ cười.
Hắn là con trai thứ ba của đương kim Hoàng Thượng, trên có huynh dưới có đệ, luận đích luận trưởng không tới phiên hắn phải nghĩ nhiều.
Từ nhỏ đến lớn cũng không có người nào nói với hắn phải nỗ lực vì chiếc long ỷ kia. Cho nên mục tiêu trước nay của Sở Thừa Duẫn là trở thành Vương gia nhàn tản, tiêu dao tự tại.
Tuy rằng từ nhỏ hắn đã giỏi về thơ văn, thế nhưng rất ham chơi, chỉ ngóng trông đến ngày phụ hoàng có thể thả hắn đến đất phong để được tự do.
Thế nhưng đời không như mơ. Mấy tháng trước, bệnh tình của Hoàng Thượng chuyển biến xấu, tất cả thái y bó tay không có cách, tuy rằng chưa nói ra nhưng ai nấy thấy được đại nạn của đương kim Thánh Thượng đã buông xuống, có lẽ cũng chỉ kéo dài được mấy năm nữa mà thôi.
Sở Thừa Duẫn lúc này phát hiện, hoàng huynh vốn dĩ ôn nhu từ ái của mình trở nên hùng hổ dọa người, hoàng đệ đáng yêu ngoan ngoãn cũng tốp năm tốp ba kéo bè kết phái.
Nguyên bản huynh đệ vốn đang hòa thuận vui vẻ vậy mà một sớm một chiều điên đảo. Sở Thừa Duẫn chưa bao giờ nghĩ tới ngôi vị hoàng đế, cũng lười đi tranh đoạt, thế nhưng bất đắc dĩ hắn ở trong triều có thanh danh là hiền vương đôn hậu. Đặc biệt là trong nhóm văn thần, hơn nửa đều giao hảo cùng hắn. Kết quả những huynh đệ đó của hắn nếu không phải muốn mượn sức của hắn, thì chính là muốn xử lý hắn.
Cuối cùng Sở Thừa Duẫn lựa chọn một cái cách cũng không coi là cao minh.
Hắn giả bộ si mê thi họa, mỗi ngày vơ vét tranh chữ của các danh nhân, ngày thường nâng niu các bức họa này, lúc thì mừng rỡ như điên lúc bi thương muốn chết.
Vệc hắn thích tranh chữ cũng không phải chuyện gì mới mẻ nên cũng không làm người khác nghi ngờ gì.
Sở Thừa Duẫn thay đổi chiêu số, bắt đầu hành trình gây tai họa cho người khác.
Vì thế, hắn đốt thư phòng của nhà Thừa tướng, đập Phật đường nhà Thượng thư, vớt hết cá chép trong hoàng cung rồi xâu lên nướng ăn ở trước mặt mọi người...
Mặc kệ người khác có phát hiện hắn đang giả ngây giả dại hay không. Tóm lại, Sở Thừa Duẫn bị hoàng đế lão cha phong làm Đoan Vương, tống cổ đến đất phong xa lơ xa lắc, cho phép rời kinh thành đi du lịch không có kỳ hạn, nói cách khác chính là "Không được gọi về thì đừng có hòng hồi kinh".
Đối ngoại là thả hắn ra ngoài, thực chất chính là tống cổ hắn đi cho khuất mắt, tương đương với ném đi được một cái tai họa, mắt không thấy tâm không phiền.
Đối với chuyện này, vị Đoan Vương vừa mới nhậm chức không chỉ không cảm thấy khổ sở, ngược vô cùng vui mừng, phấn khởi. Hắn vội vã dẫn theo Vương phi nhà mình dọn dẹp một chút đồ vật, chờ đến khi màn đêm buông xuống lập tức rời khỏi kinh thành. Cái tư thế vội vàng đó của hắn chính là gấp không chờ nổi nữa rồi.
Dù sao hắn có thế nào cũng là con rồng cháu phượng, chỉ cần có thể thuận lợi đến đất phong là hắn có thể hoàn thành tâm nguyện trở thành vương gia nhàn tản, tiêu dao tự tại, cũng coi như công đức viên mãn.
Đặc biệt là trước đó hắn được ăn than thiêu cẩm lý, hương vị tươi ngon, cũng coi như đáng giá.
Chẳng qua Sở Thừa Duẫn phát hiện mấy huynh đệ kia của mình vẫn chưa buông tha cho hắn, thậm chí thỉnh thoảng phái người tới đây thử hắn xem có phải đã thật sự từ bỏ đoạt vị hay không. Chuyện này làm Sở Thừa Duẫn cảm thấy rất phiền, cứ như gặp phải một con ruồi cứ vo ve bên người mà đập mãi không chết vậy.
Ở kinh thành có một số đại thần tự bổ não, cảm thấy hắn cũng không phải đang tránh né tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà noi theo những hoàng tử trong lịch sử nhẫn nhục chịu đựng, giả ngây giả dại giấu tài. Sau khi bọn họ tự bổ não xong thì càng thêm khâm phục đối với hắn, thư quy phục một người tiếp một người, chỉ hận không thể ngay lập tức nâng Sở Thừa Duẫn lên, để cho bọn họ được cái công lao phò trợ..
Kết quả các đại thần não bổ càng nhiều thì các hoàng tử khác càng nôn nóng, trực tiếp dẫn tới việc Sở Thừa Duẫn bắt đầu hoài nghi nhóm người dựa vào bổ não mà sống này có phải có tật xấu khó nói gì đó hay không.
Nhất là sau khi Sở Thừa Duẫn trải qua những chuyện như bị bỏ độc trong trà, ám sát, mỹ nhân kế, tầng tầng lớp lớp cửa ải khó khăn thì hắn càng cố gắng làm việc cẩn trọng, thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Thậm chí hắn chỉ hận không thể biến mình thành một dân chúng bình thường, mai danh ẩn tích. Huynh đệ rồi đại thần gì đó biến mất khỏi cuộc đời hắn mới tốt.
Gần đây hắn làm cũng không tồi, đến bây giờ cũng đã gần một tháng rồi mà không có ai tới hạ thuốc trong đồ ăn của hắn. Cho nên lúc này Sở Thừa Duẫn mới có gan ra ngoài đi dạo một lát.
Lần này dừng ở chỗ này thật ra cũng không phải vì tránh né ai,mà vì Sở Thừa Duẫn đã cứu được một thiếu niên rất có tài, hắn ta làm thơ luận văn tự do phóng khoáng. Sau đó Sở Thừa Duẫn được hắn ta giới thiệu về lễ hội hoa đăng rất náo nhiệt ở đây nên chuẩn bị đến xem.
Chỉ đáng tiếc là dù đã hẹn Kỳ Minh cùng nhau tới đây nhưng hắn bị lạc khỏi đoàn, nghe Diệp Bình Nhung báo mới biết Kỳ Minh không tìm thấy bọn họ nên đã đến một quán rượu ngồi đợi. Cho nên kết quả là Sở Thừa Duẫn quyết định dẫn Vương phi đi xem xong lễ hội đèn rồi mới đến tìm tiểu bằng hữu của mình sau.
Vương phi của Sở Thừa Duẫn là Mạnh thị. Nàng là con gái của Tể tướng đương triều, vốn là một tiểu thư khuê các xinh đẹp cao quý thế nhưng lúc này lại bằng lòng rời xa kinh thành, trên người ăn mặc và trang điểm cũng đơn giản đi rất nhiều.
Chẳng qua Mạnh thị vẫn là nử tử, mà nử tử thì không thể kháng cự những thứ xinh đẹp. Sau khi nàng nhìn thấy đèn hoa đăng hình thỏ ngọc thì dịu dàng hỏi Sở Thừa Duẫn: "Tướng công, ta muốn đi qua nhìn một cái."
Sở Thừa Duẫn cũng đã nhìn thấy hoa đăng hình thỏ ngọc. Hắn ngay lập tức đồng ý rồi nắm tay nàng đi về phía quầy hàng kia.
Trùng hợp là sau khi Kỳ Quân cáo biệt với Tôn chưởng quầy, rồi cũng cùng Diệp Kiều đi đến quầy hàng này.
Hai đôi vợ chồng gần như đồng thời tới nơi, nhưng bọn họ cũng không hề nhìn đối phương mà ngẩng đầu lên nhìn đèn hoa đăng trong quầy hàng.
Sở Thừa Duẫn lên tiếng hỏi trước: "Chiếc đèn này có bán không vậy?"
Chủ quán này là một người đàn ông trung niên với hàng râu cá trê, vừa nghe khách hàng hỏi thì cười ha hả trả lời: "Vị công tử này, chiếc đèn này của ta không bán, thế nhưng có thể dựa vào vận may để xem có thể lấy được hay không."
Nghe chuyện mới mẻ như vậy, Sở Thừa Duẫn có chút tò mò hỏi lại: "Vận may là sao?"
Chủ quán chỉ vào một cái hòm gỗ trước mặt mình cười nói: "Chỉ cần bỏ ra mười văn tiền thì có thể lấy một quả cầu bên trong này. Cầu ở bên trong chia làm hai loại với màu khác nhau, nếu quả cầu có màu đen thì không trúng, nhưng nếu có màu khác màu đen thì có thể lấy được đồ vật tương ứng với màu mình lấy được."
Sở Thừa Duẫn vừa nghe thấy thế thì không khỏi nói: "Vậy thì trò này có khác gì quan phác?"
Diệp Kiều đứng ở cách đó không xa ngắm những chiếc đèn hoa đăng ở đây, nghe vậy liền nhỏ giọng hỏi Kỳ Quân: "Quan phác là gì vậy?"
Quả cầu bằng lông Kỳ nhị thiếu gia lúc này đang đứng nghiêng ở phía sau Diệp Kiều nghe vậy thì khẽ cúi thấp đầu trả lời: "Chính là cầm một đồng tiền ném lên bàn, dựa vào số lần mặt trái xuất hiện là bao nhiêu mà quyết định thắng thua."
Mới nghe thì đúng là một trò chơi, thế nhưng nếu liên quan đến chuyện cá cược tiền bạc thì tính chất sẽ khác.
Chỉ là chủ quán hiển nhiên không sợ Sở Thừa Duẫn hỏi. Ông ta đúng lý hợp tình nói: "Mỗi năm vào tháng giêng, từ mùng một cho đến mùng ba có thể chơi loại trò chơi nhỏ này, chỉ cần mỗi một lần không vượt qua 50 văn tiền là có thể, triều đình cũng cho phép." Nói xong, chủ quán còn cười hỏi Sở Thừa Duẫn: "Công tử thử xem sao không?"
Mạnh thị vừa nghe liền biết đây là trò chơi đốt tiền nên kéo kéo tay áo Sở Thừa Duẫn, nhẹ giọng nói: "Nếu không thôi bỏ đi."
Sở Thừa Duẫn là người có tính ham chơi. Hắn ngược hứng thú bừng bừng lấy ra năm mươi văn tiền đồng, nói: "Vậy được, ta thử trước năm lần."
Chủ quán cười ha hả thu tiền, đưa cái hộp tới trước mặt Sở Thừa Duẫn.
Sở Thừa Duẫn đưa tay vào, đảo đảo rồi lấy ra một viên.. Là một viên cầu màu đen.
Mạnh thị vội vàng trấn an hắn, nhưng Sở Thừa Duẫn thật ra cũng không thèm để ý mà tiếp tục sờ.
Cầu đen, cầu đen, cầu đen…
Diệp Kiều nhìn bọn hắn chằm chằm, đôi mắt nhìn về phía cái đèn hình thỏ ngọc kia. Nàng thật sự rất muốn có nó thế nhưng không biết phải làm như thế nào mới được.
Người này sờ soạng năm lần, tất cả là cầu đen, thoạt nhìn trò chơi này không quá dễ dàng.
Tiểu nhân sâm suy nghĩ thật lâu mà cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả.
Lúc này, Diệp Bình Nhung dọc theo đường đi vẫn đi theo phía sau Sở Thừa Duẫn bước lên phía trước, cũng không quấy nhiễu Sở Thừa Duẫn mà chỉ hơi hơi giang hai tay cánh tay ra, giống như đang cản một số bá tánh vây xem, khiến cho bọn họ không thể tới quá gần.
Đến lúc này, Diệp Bình Nhung không tự giác mà nhìn lướt qua bên cạnh, rồi sau đó, tầm mắt của hắn lần đầu tiên rời khỏi người Sở Thừa Duẫn, bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân khoác áo choàng màu hồng kia.
Người này chính là người phụ nhân lần trước hắn đã gặp được trên phố. Lúc ấy hắn chỉ nhìn thoáng qua, có cảm giác người này có mấy phần giống tiểu muội, đại khái chính là mặt mày có nét giống, còn những cái khác cũng không quá rõ ràng.
Nhưng hôm nay hắn vừa tinh tế nhìn kĩ thì phát hiện ra, hàng mi này, cái miệng này, bộ dạng này đúng là của cùng một người.
Trong lòng Diệp Bình Nhung lúc này là sóng to gió lớn. Hắn đánh giá búi tóc của Diệp Kiều thầm nghĩ: Tiểu muội nhà mình thật sự đã gả cho người ta rồi sao? Nhưng sao hôm nay dạo phố có một mình? Hôm nay mùng hai, vốn dĩ là ngày hồi môn, tại sao nhị đệ không đi cùng muội ấy?
Hiển nhiên Diệp Đại Lang đã hoàn toàn xem nhẹ cái khối lông xù đen thui đang đứng đằng sau lưng Diệp Kiều.
Hắn rất muốn hỏi Diệp Kiều một chút, nhưng ngại vì Vương gia nhà mình đang vui vê, Diệp Bình Nhung chỉ còn cách yên lặng quan sát.
Mà tất cả những thứ này chỉ là suy nghĩ trong đầu diệp đề hạt, còn trên mặt thì vẫn như cũ đạm mạc lạnh lùng, không hề nhận ra bất cứ sự thay đổi nào.
Lúc này, Sở Thừa Duẫn mở miệng hỏi: "Cái hoa đăng này có giá trị nhất chỗ này của ngươi có phải không?"
Chủ quán gật đầu nói: "Đúng vậy. "
Sở Thừa Duẫn đã mua thêm lượt chơi rất nhiều lần, hắn nhìn hai mươi quả cầu đen thui trước mặt rồi nắm lấy túi tiền: "Ngươi ra giá đi, ta mua."
Mạnh thị sửng sốt, rồi sau đó không khỏi cười rộ lên, đưa tay ra ngăn cản Sở Thừa Duẫn.
Vương gia nhà mình muốn mua hoa đăng cho mình, tất nhiên nàng rất vui vẻ. Chỉ là Mạnh thị biết, dù có cho tiền thì chủ quán cũng sẽ không dễ dàng bán.
Chiếc đèn hoa đăng hình thỏ ngọc này vốn là cần câu cơm của chủ quán, sao có thể dễ dàng bán như vậy chứ.
Nếu bán mất rồi thì hắn sau này lấy cái gì mà hấp dẫn người ta tới chơi?
Quả nhiên, chủ quán chỉ cười ha hả mà không có nói tiếp, đôi mắt lúc trông thấy Diệp Kiều khẽ lóe lên. Chủ quán chủ động nói: "Vị phu nhân này nhìn có vẻ cũng rất thích, ngài có muốn tới thử vận may xem sao không?"
"Ta sao?" Diệp Kiều không nghĩ tới hắn sẽ hỏi mình, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Quân.
Kỳ Quân nhìn nàng gật đầu, loại trò chơi này cũng tương tự như trò ném vòng, xem như giải trí mà thôi, chơi một chút cũng không sao.
Dù thế nào thì kết quả cuối cùng chính là cũng không lấy được cái gì. Kỳ Quân cũng nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự không lấy được cái gì thì cũng chẳng sao, cách đó không xa có bán đèn hoa đăng, đến lúc đó mua cho Kiều Nương nhà mình một cái là được.
Diệp Kiều đi qua nhìn cái hộp rồi nhìn thoáng qua hai mươi quả cầu của Sở Thừa Duẫn, do dự một chút, nói: "Ta chơi năm lần đi. "
Chủ quán chẳng qua chỉ muốn nói sang chuyện khác, hiện tại nhìn thấy có cửa hàng tới cửa đương nhiên rất vui mừng. Hắn ta lập tức cười ha hả thu 50 đồng tiền rồi đưa cái rương cho nàng.
Sở Thừa Duẫn đứng ở một bên cùng Mạnh thị không hề chú ý tới Diệp Kiều, trong lòng hắn đang cân nhắc xem có thể dùng bao nhiêu tiền mới có thể làm chủ quán bán hoa đăng kia cho hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn nghe thấy âm thanh kinh ngạc của chủ quán: "Một viên cầu màu vàng, một đôi tượng đất. "
Hả?
Sở Thừa Duẫn kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, Diệp Bình Nhung cũng hơi sửng sốt, mà ánh mắt của Kỳ Quân cũng dừng ở trên người Diệp Kiều.
Nói thật ra, vừa rồi khi Sở Thừa Duẫn dùng hai mươi lần nhưng không trúng một cái nào, khiến Kỳ Quân chắc chắn chủ quán đã bỏ trong cái hộp này hơn một nửa là cầu đen, chỉ có mấy cái là có màu sắc khác nhưng mà bây giờ… Như thế nào vừa cầm lên đã trúng rồi?
Diệp Kiều bỏ quả cầu màu vàng này qua một bên, nàng không thích tượng đất cho nên không có xem nhiều, tiếp theo đưa tay vào trong rương.
Lúc lấy ra thì trong tay đã có một quả cầu màu lam.
Âm thanh chủ quán lúc này đã có thể nghe ra sự kinh ngạc trong đó: "Này… Một quả cầu màu lam, một vật trang trí bằng gốm sứ."
Tiểu nhân sâm chớp chớp mắt, với tay vào.
"Xanh lá… Một quả cầu màu xanh lá, cái này, một cái giá bút…" Chủ quán đã bắt đầu nói lắp, lần này sau khi lấy phần thưởng ra, hắn cầm lấy cái rương lắc lắc mấy cái, chỉ sợ là mình vừa nãy đã dồn mấy quả cầu có màu sắc một chỗ.
Bất quá Diệp Kiều lần này không chơi tiếp mà hỏi chủ quán: "Muốn lấy cái hoa đăng kia phải lấy được màu gì?"
Chủ quán quay đầu xem một lần tờ giấy dán phía dưới đèn, lúc này mới trả lời: "Màu đỏ."
Diệp Kiều gật đầu, chẳng qua nàng cũng không cảm thấy mình lấy ra mấy quả cầu kia có cái gì hiếm lạ. Nàng vừa mới hỏi tới nhưng mà sợ chủ quán này lừa mình, dù sao màu gì được tặng gì cũng do hắn định đoạt, cái này không thể được.
Đối với tiểu nhân sâm mà nói, lúc trước khi ăn sủi cảo nàng chỉ đơn thuần chỉ muốn ăn sủi cảo mà thôi, cho nên bên trong có gì nàng không để bụng.
Lần này cũng giống vậy, nàng chỉ muốn chiếc đèn hoa đăng kia, như vậy những thứ khác ở trước mắt Diệp Kiều không quan trọng.
Nhưng nàng không hề phát hiện ra, lúc này chung quanh đã có chút yên tĩnh.
Bàn tay nàng đưa vào thùng rồi lấy ra.
Diệp Kiều mở bàn tay, đầu tiên hé ra trộm nhìn một cái, rồi sau đó nhìn thấy chủ quán ngồi bệt dưới đất, Diệp Kiều không khỏi "A" một tiếng, trên mặt rốt cuộc cũng có ý cười.
Mà ở trong lòng bàn tay nàng lúc này có một quả cầu màu đỏ đang nằm yên tĩnh.
Hắn là con trai thứ ba của đương kim Hoàng Thượng, trên có huynh dưới có đệ, luận đích luận trưởng không tới phiên hắn phải nghĩ nhiều.
Từ nhỏ đến lớn cũng không có người nào nói với hắn phải nỗ lực vì chiếc long ỷ kia. Cho nên mục tiêu trước nay của Sở Thừa Duẫn là trở thành Vương gia nhàn tản, tiêu dao tự tại.
Tuy rằng từ nhỏ hắn đã giỏi về thơ văn, thế nhưng rất ham chơi, chỉ ngóng trông đến ngày phụ hoàng có thể thả hắn đến đất phong để được tự do.
Thế nhưng đời không như mơ. Mấy tháng trước, bệnh tình của Hoàng Thượng chuyển biến xấu, tất cả thái y bó tay không có cách, tuy rằng chưa nói ra nhưng ai nấy thấy được đại nạn của đương kim Thánh Thượng đã buông xuống, có lẽ cũng chỉ kéo dài được mấy năm nữa mà thôi.
Sở Thừa Duẫn lúc này phát hiện, hoàng huynh vốn dĩ ôn nhu từ ái của mình trở nên hùng hổ dọa người, hoàng đệ đáng yêu ngoan ngoãn cũng tốp năm tốp ba kéo bè kết phái.
Nguyên bản huynh đệ vốn đang hòa thuận vui vẻ vậy mà một sớm một chiều điên đảo. Sở Thừa Duẫn chưa bao giờ nghĩ tới ngôi vị hoàng đế, cũng lười đi tranh đoạt, thế nhưng bất đắc dĩ hắn ở trong triều có thanh danh là hiền vương đôn hậu. Đặc biệt là trong nhóm văn thần, hơn nửa đều giao hảo cùng hắn. Kết quả những huynh đệ đó của hắn nếu không phải muốn mượn sức của hắn, thì chính là muốn xử lý hắn.
Cuối cùng Sở Thừa Duẫn lựa chọn một cái cách cũng không coi là cao minh.
Hắn giả bộ si mê thi họa, mỗi ngày vơ vét tranh chữ của các danh nhân, ngày thường nâng niu các bức họa này, lúc thì mừng rỡ như điên lúc bi thương muốn chết.
Vệc hắn thích tranh chữ cũng không phải chuyện gì mới mẻ nên cũng không làm người khác nghi ngờ gì.
Sở Thừa Duẫn thay đổi chiêu số, bắt đầu hành trình gây tai họa cho người khác.
Vì thế, hắn đốt thư phòng của nhà Thừa tướng, đập Phật đường nhà Thượng thư, vớt hết cá chép trong hoàng cung rồi xâu lên nướng ăn ở trước mặt mọi người...
Mặc kệ người khác có phát hiện hắn đang giả ngây giả dại hay không. Tóm lại, Sở Thừa Duẫn bị hoàng đế lão cha phong làm Đoan Vương, tống cổ đến đất phong xa lơ xa lắc, cho phép rời kinh thành đi du lịch không có kỳ hạn, nói cách khác chính là "Không được gọi về thì đừng có hòng hồi kinh".
Đối ngoại là thả hắn ra ngoài, thực chất chính là tống cổ hắn đi cho khuất mắt, tương đương với ném đi được một cái tai họa, mắt không thấy tâm không phiền.
Đối với chuyện này, vị Đoan Vương vừa mới nhậm chức không chỉ không cảm thấy khổ sở, ngược vô cùng vui mừng, phấn khởi. Hắn vội vã dẫn theo Vương phi nhà mình dọn dẹp một chút đồ vật, chờ đến khi màn đêm buông xuống lập tức rời khỏi kinh thành. Cái tư thế vội vàng đó của hắn chính là gấp không chờ nổi nữa rồi.
Dù sao hắn có thế nào cũng là con rồng cháu phượng, chỉ cần có thể thuận lợi đến đất phong là hắn có thể hoàn thành tâm nguyện trở thành vương gia nhàn tản, tiêu dao tự tại, cũng coi như công đức viên mãn.
Đặc biệt là trước đó hắn được ăn than thiêu cẩm lý, hương vị tươi ngon, cũng coi như đáng giá.
Chẳng qua Sở Thừa Duẫn phát hiện mấy huynh đệ kia của mình vẫn chưa buông tha cho hắn, thậm chí thỉnh thoảng phái người tới đây thử hắn xem có phải đã thật sự từ bỏ đoạt vị hay không. Chuyện này làm Sở Thừa Duẫn cảm thấy rất phiền, cứ như gặp phải một con ruồi cứ vo ve bên người mà đập mãi không chết vậy.
Ở kinh thành có một số đại thần tự bổ não, cảm thấy hắn cũng không phải đang tránh né tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà noi theo những hoàng tử trong lịch sử nhẫn nhục chịu đựng, giả ngây giả dại giấu tài. Sau khi bọn họ tự bổ não xong thì càng thêm khâm phục đối với hắn, thư quy phục một người tiếp một người, chỉ hận không thể ngay lập tức nâng Sở Thừa Duẫn lên, để cho bọn họ được cái công lao phò trợ..
Kết quả các đại thần não bổ càng nhiều thì các hoàng tử khác càng nôn nóng, trực tiếp dẫn tới việc Sở Thừa Duẫn bắt đầu hoài nghi nhóm người dựa vào bổ não mà sống này có phải có tật xấu khó nói gì đó hay không.
Nhất là sau khi Sở Thừa Duẫn trải qua những chuyện như bị bỏ độc trong trà, ám sát, mỹ nhân kế, tầng tầng lớp lớp cửa ải khó khăn thì hắn càng cố gắng làm việc cẩn trọng, thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Thậm chí hắn chỉ hận không thể biến mình thành một dân chúng bình thường, mai danh ẩn tích. Huynh đệ rồi đại thần gì đó biến mất khỏi cuộc đời hắn mới tốt.
Gần đây hắn làm cũng không tồi, đến bây giờ cũng đã gần một tháng rồi mà không có ai tới hạ thuốc trong đồ ăn của hắn. Cho nên lúc này Sở Thừa Duẫn mới có gan ra ngoài đi dạo một lát.
Lần này dừng ở chỗ này thật ra cũng không phải vì tránh né ai,mà vì Sở Thừa Duẫn đã cứu được một thiếu niên rất có tài, hắn ta làm thơ luận văn tự do phóng khoáng. Sau đó Sở Thừa Duẫn được hắn ta giới thiệu về lễ hội hoa đăng rất náo nhiệt ở đây nên chuẩn bị đến xem.
Chỉ đáng tiếc là dù đã hẹn Kỳ Minh cùng nhau tới đây nhưng hắn bị lạc khỏi đoàn, nghe Diệp Bình Nhung báo mới biết Kỳ Minh không tìm thấy bọn họ nên đã đến một quán rượu ngồi đợi. Cho nên kết quả là Sở Thừa Duẫn quyết định dẫn Vương phi đi xem xong lễ hội đèn rồi mới đến tìm tiểu bằng hữu của mình sau.
Vương phi của Sở Thừa Duẫn là Mạnh thị. Nàng là con gái của Tể tướng đương triều, vốn là một tiểu thư khuê các xinh đẹp cao quý thế nhưng lúc này lại bằng lòng rời xa kinh thành, trên người ăn mặc và trang điểm cũng đơn giản đi rất nhiều.
Chẳng qua Mạnh thị vẫn là nử tử, mà nử tử thì không thể kháng cự những thứ xinh đẹp. Sau khi nàng nhìn thấy đèn hoa đăng hình thỏ ngọc thì dịu dàng hỏi Sở Thừa Duẫn: "Tướng công, ta muốn đi qua nhìn một cái."
Sở Thừa Duẫn cũng đã nhìn thấy hoa đăng hình thỏ ngọc. Hắn ngay lập tức đồng ý rồi nắm tay nàng đi về phía quầy hàng kia.
Trùng hợp là sau khi Kỳ Quân cáo biệt với Tôn chưởng quầy, rồi cũng cùng Diệp Kiều đi đến quầy hàng này.
Hai đôi vợ chồng gần như đồng thời tới nơi, nhưng bọn họ cũng không hề nhìn đối phương mà ngẩng đầu lên nhìn đèn hoa đăng trong quầy hàng.
Sở Thừa Duẫn lên tiếng hỏi trước: "Chiếc đèn này có bán không vậy?"
Chủ quán này là một người đàn ông trung niên với hàng râu cá trê, vừa nghe khách hàng hỏi thì cười ha hả trả lời: "Vị công tử này, chiếc đèn này của ta không bán, thế nhưng có thể dựa vào vận may để xem có thể lấy được hay không."
Nghe chuyện mới mẻ như vậy, Sở Thừa Duẫn có chút tò mò hỏi lại: "Vận may là sao?"
Chủ quán chỉ vào một cái hòm gỗ trước mặt mình cười nói: "Chỉ cần bỏ ra mười văn tiền thì có thể lấy một quả cầu bên trong này. Cầu ở bên trong chia làm hai loại với màu khác nhau, nếu quả cầu có màu đen thì không trúng, nhưng nếu có màu khác màu đen thì có thể lấy được đồ vật tương ứng với màu mình lấy được."
Sở Thừa Duẫn vừa nghe thấy thế thì không khỏi nói: "Vậy thì trò này có khác gì quan phác?"
Diệp Kiều đứng ở cách đó không xa ngắm những chiếc đèn hoa đăng ở đây, nghe vậy liền nhỏ giọng hỏi Kỳ Quân: "Quan phác là gì vậy?"
Quả cầu bằng lông Kỳ nhị thiếu gia lúc này đang đứng nghiêng ở phía sau Diệp Kiều nghe vậy thì khẽ cúi thấp đầu trả lời: "Chính là cầm một đồng tiền ném lên bàn, dựa vào số lần mặt trái xuất hiện là bao nhiêu mà quyết định thắng thua."
Mới nghe thì đúng là một trò chơi, thế nhưng nếu liên quan đến chuyện cá cược tiền bạc thì tính chất sẽ khác.
Chỉ là chủ quán hiển nhiên không sợ Sở Thừa Duẫn hỏi. Ông ta đúng lý hợp tình nói: "Mỗi năm vào tháng giêng, từ mùng một cho đến mùng ba có thể chơi loại trò chơi nhỏ này, chỉ cần mỗi một lần không vượt qua 50 văn tiền là có thể, triều đình cũng cho phép." Nói xong, chủ quán còn cười hỏi Sở Thừa Duẫn: "Công tử thử xem sao không?"
Mạnh thị vừa nghe liền biết đây là trò chơi đốt tiền nên kéo kéo tay áo Sở Thừa Duẫn, nhẹ giọng nói: "Nếu không thôi bỏ đi."
Sở Thừa Duẫn là người có tính ham chơi. Hắn ngược hứng thú bừng bừng lấy ra năm mươi văn tiền đồng, nói: "Vậy được, ta thử trước năm lần."
Chủ quán cười ha hả thu tiền, đưa cái hộp tới trước mặt Sở Thừa Duẫn.
Sở Thừa Duẫn đưa tay vào, đảo đảo rồi lấy ra một viên.. Là một viên cầu màu đen.
Mạnh thị vội vàng trấn an hắn, nhưng Sở Thừa Duẫn thật ra cũng không thèm để ý mà tiếp tục sờ.
Cầu đen, cầu đen, cầu đen…
Diệp Kiều nhìn bọn hắn chằm chằm, đôi mắt nhìn về phía cái đèn hình thỏ ngọc kia. Nàng thật sự rất muốn có nó thế nhưng không biết phải làm như thế nào mới được.
Người này sờ soạng năm lần, tất cả là cầu đen, thoạt nhìn trò chơi này không quá dễ dàng.
Tiểu nhân sâm suy nghĩ thật lâu mà cũng không nghĩ ra cách nào tốt cả.
Lúc này, Diệp Bình Nhung dọc theo đường đi vẫn đi theo phía sau Sở Thừa Duẫn bước lên phía trước, cũng không quấy nhiễu Sở Thừa Duẫn mà chỉ hơi hơi giang hai tay cánh tay ra, giống như đang cản một số bá tánh vây xem, khiến cho bọn họ không thể tới quá gần.
Đến lúc này, Diệp Bình Nhung không tự giác mà nhìn lướt qua bên cạnh, rồi sau đó, tầm mắt của hắn lần đầu tiên rời khỏi người Sở Thừa Duẫn, bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân khoác áo choàng màu hồng kia.
Người này chính là người phụ nhân lần trước hắn đã gặp được trên phố. Lúc ấy hắn chỉ nhìn thoáng qua, có cảm giác người này có mấy phần giống tiểu muội, đại khái chính là mặt mày có nét giống, còn những cái khác cũng không quá rõ ràng.
Nhưng hôm nay hắn vừa tinh tế nhìn kĩ thì phát hiện ra, hàng mi này, cái miệng này, bộ dạng này đúng là của cùng một người.
Trong lòng Diệp Bình Nhung lúc này là sóng to gió lớn. Hắn đánh giá búi tóc của Diệp Kiều thầm nghĩ: Tiểu muội nhà mình thật sự đã gả cho người ta rồi sao? Nhưng sao hôm nay dạo phố có một mình? Hôm nay mùng hai, vốn dĩ là ngày hồi môn, tại sao nhị đệ không đi cùng muội ấy?
Hiển nhiên Diệp Đại Lang đã hoàn toàn xem nhẹ cái khối lông xù đen thui đang đứng đằng sau lưng Diệp Kiều.
Hắn rất muốn hỏi Diệp Kiều một chút, nhưng ngại vì Vương gia nhà mình đang vui vê, Diệp Bình Nhung chỉ còn cách yên lặng quan sát.
Mà tất cả những thứ này chỉ là suy nghĩ trong đầu diệp đề hạt, còn trên mặt thì vẫn như cũ đạm mạc lạnh lùng, không hề nhận ra bất cứ sự thay đổi nào.
Lúc này, Sở Thừa Duẫn mở miệng hỏi: "Cái hoa đăng này có giá trị nhất chỗ này của ngươi có phải không?"
Chủ quán gật đầu nói: "Đúng vậy. "
Sở Thừa Duẫn đã mua thêm lượt chơi rất nhiều lần, hắn nhìn hai mươi quả cầu đen thui trước mặt rồi nắm lấy túi tiền: "Ngươi ra giá đi, ta mua."
Mạnh thị sửng sốt, rồi sau đó không khỏi cười rộ lên, đưa tay ra ngăn cản Sở Thừa Duẫn.
Vương gia nhà mình muốn mua hoa đăng cho mình, tất nhiên nàng rất vui vẻ. Chỉ là Mạnh thị biết, dù có cho tiền thì chủ quán cũng sẽ không dễ dàng bán.
Chiếc đèn hoa đăng hình thỏ ngọc này vốn là cần câu cơm của chủ quán, sao có thể dễ dàng bán như vậy chứ.
Nếu bán mất rồi thì hắn sau này lấy cái gì mà hấp dẫn người ta tới chơi?
Quả nhiên, chủ quán chỉ cười ha hả mà không có nói tiếp, đôi mắt lúc trông thấy Diệp Kiều khẽ lóe lên. Chủ quán chủ động nói: "Vị phu nhân này nhìn có vẻ cũng rất thích, ngài có muốn tới thử vận may xem sao không?"
"Ta sao?" Diệp Kiều không nghĩ tới hắn sẽ hỏi mình, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Quân.
Kỳ Quân nhìn nàng gật đầu, loại trò chơi này cũng tương tự như trò ném vòng, xem như giải trí mà thôi, chơi một chút cũng không sao.
Dù thế nào thì kết quả cuối cùng chính là cũng không lấy được cái gì. Kỳ Quân cũng nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự không lấy được cái gì thì cũng chẳng sao, cách đó không xa có bán đèn hoa đăng, đến lúc đó mua cho Kiều Nương nhà mình một cái là được.
Diệp Kiều đi qua nhìn cái hộp rồi nhìn thoáng qua hai mươi quả cầu của Sở Thừa Duẫn, do dự một chút, nói: "Ta chơi năm lần đi. "
Chủ quán chẳng qua chỉ muốn nói sang chuyện khác, hiện tại nhìn thấy có cửa hàng tới cửa đương nhiên rất vui mừng. Hắn ta lập tức cười ha hả thu 50 đồng tiền rồi đưa cái rương cho nàng.
Sở Thừa Duẫn đứng ở một bên cùng Mạnh thị không hề chú ý tới Diệp Kiều, trong lòng hắn đang cân nhắc xem có thể dùng bao nhiêu tiền mới có thể làm chủ quán bán hoa đăng kia cho hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn nghe thấy âm thanh kinh ngạc của chủ quán: "Một viên cầu màu vàng, một đôi tượng đất. "
Hả?
Sở Thừa Duẫn kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, Diệp Bình Nhung cũng hơi sửng sốt, mà ánh mắt của Kỳ Quân cũng dừng ở trên người Diệp Kiều.
Nói thật ra, vừa rồi khi Sở Thừa Duẫn dùng hai mươi lần nhưng không trúng một cái nào, khiến Kỳ Quân chắc chắn chủ quán đã bỏ trong cái hộp này hơn một nửa là cầu đen, chỉ có mấy cái là có màu sắc khác nhưng mà bây giờ… Như thế nào vừa cầm lên đã trúng rồi?
Diệp Kiều bỏ quả cầu màu vàng này qua một bên, nàng không thích tượng đất cho nên không có xem nhiều, tiếp theo đưa tay vào trong rương.
Lúc lấy ra thì trong tay đã có một quả cầu màu lam.
Âm thanh chủ quán lúc này đã có thể nghe ra sự kinh ngạc trong đó: "Này… Một quả cầu màu lam, một vật trang trí bằng gốm sứ."
Tiểu nhân sâm chớp chớp mắt, với tay vào.
"Xanh lá… Một quả cầu màu xanh lá, cái này, một cái giá bút…" Chủ quán đã bắt đầu nói lắp, lần này sau khi lấy phần thưởng ra, hắn cầm lấy cái rương lắc lắc mấy cái, chỉ sợ là mình vừa nãy đã dồn mấy quả cầu có màu sắc một chỗ.
Bất quá Diệp Kiều lần này không chơi tiếp mà hỏi chủ quán: "Muốn lấy cái hoa đăng kia phải lấy được màu gì?"
Chủ quán quay đầu xem một lần tờ giấy dán phía dưới đèn, lúc này mới trả lời: "Màu đỏ."
Diệp Kiều gật đầu, chẳng qua nàng cũng không cảm thấy mình lấy ra mấy quả cầu kia có cái gì hiếm lạ. Nàng vừa mới hỏi tới nhưng mà sợ chủ quán này lừa mình, dù sao màu gì được tặng gì cũng do hắn định đoạt, cái này không thể được.
Đối với tiểu nhân sâm mà nói, lúc trước khi ăn sủi cảo nàng chỉ đơn thuần chỉ muốn ăn sủi cảo mà thôi, cho nên bên trong có gì nàng không để bụng.
Lần này cũng giống vậy, nàng chỉ muốn chiếc đèn hoa đăng kia, như vậy những thứ khác ở trước mắt Diệp Kiều không quan trọng.
Nhưng nàng không hề phát hiện ra, lúc này chung quanh đã có chút yên tĩnh.
Bàn tay nàng đưa vào thùng rồi lấy ra.
Diệp Kiều mở bàn tay, đầu tiên hé ra trộm nhìn một cái, rồi sau đó nhìn thấy chủ quán ngồi bệt dưới đất, Diệp Kiều không khỏi "A" một tiếng, trên mặt rốt cuộc cũng có ý cười.
Mà ở trong lòng bàn tay nàng lúc này có một quả cầu màu đỏ đang nằm yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.