[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 44
An Bích Liên
03/08/2023
Diệp Kiều
nhận ra quyển sách này, đó chính là quyển sách mà nàng tưởng là nó nghiên cứu
về hoa cỏ nhưng hóa ra là nghiên cứu chuyện phòng the.
Nhân sâm nhỏ thản nhiên đi tới bên cạnh Kỳ Quân dựa hờ vào bờ vai của hắn gật đầu: "Từng xem rồi, đây là lễ vật Xuân Lan đưa cho ta, ta đương nhiên phải xem."
Có lẽ đối với Diệp Kiều mà nói, đây là một phần lễ vật, hoặc có thể nói là kim chỉ nam đối với một sự kiện nào đó trong tương lai. Chỉ là Kỳ Quân hiển nhiên còn chưa thể hoàn toàn thản nhiên thảo luận xuân cung đồ cùng Kiều Nương nhà mình.
Lỗ tai Kỳ Quân ửng đỏ, hắn duỗi tay ôm vòng lấy eo Diệp Kiều, nhẹ giọng nói: "Nàng có thấy cái gì tâm đắc không?"
Diệp Kiều gật đầu, rất đương nhiên nghiêng người làm Kỳ Quân có thể dựa vào trong lòng ngực mình, rồi nàng vươn tay ra nhanh chóng lật qua vài tờ, sau đó chỉ vào một bức họa nói: "Ta cảm thấy cái này không hợp lý, con người làm sao có thể vặn bản thân thành cái dạng này chứ."
Kỳ Quân: …
Hắn vốn chỉ muốn dùng quyển sách này để đùa nàng thôi, thế nhưng Kỳ Nhị Lang bỗng cảm thấy, bản thân hình như đang đào hố mình..
Diệp Kiều thấy lỗ tai Kỳ Quân hồng hồng, nghĩ đến vừa rồi Lý lang trung vội vàng rời đi. Nàng còn tưởng rằng cơ thể Kỳ Quân thật sự xảy ra chuyện gì rồi, nên vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay hắn còn đang đặt bên hông mình.
Nàng tinh tế vuốt ve một hồi rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ mạch tượng xem Kỳ Quân đã khỏe mạnh hơn trước kia khá nhiều, tuy rằng vẫn còn phải chú ý cẩn thận, thế nhưng không đến nỗi gió thổi là bay. Như thế có lẽ Lý lang trung tới thuần túy là tái khám, không có gì đáng lo.
Trong đầu Kỳ Nhị Lang đang đầy những suy nghĩ kỳ quái, bất chợt bị Diệp Kiều cầm tay, nhất thời cảm giác của hắn trở thêm nhạy cảm hơn ngày thường.
Ví dụ khi như lòng bàn tay của nàng mềm mại sờ qua cổ tay động đậy một lát, lúc đó trái tim Kỳ Quân nhảy lên như muốn xông ra ngoài.
Kỳ Quân nhanh chóng khép sách lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Kiều, nói: "Nương tử."
Lúc này Diệp Kiều cũng xem mạch xong rồi, đang chuẩn bị buông tay, nghe vậy theo bản năng nàng nhìn về phía hắn.
Trước đây Kỳ Quân thường gọi nàng là Kiều Nương rất ít khi gọi là nương tử, hiện giờ đột nhiên gọi như vậy, thật sự làm Diệp Kiều ngơ người.
Chẳng qua nàng rất nhanh đã phản ứng lại. Diệp Kiều nở một nụ cười tươi tắn, âm thanh phát ra như rót mật vào tai: "Tướng công."
Kỳ Quân vốn định nói gì đó, kết quả bị âm thanh ngọt ngào này chặn miệng.
Vừa vặn đúng lúc này Tiểu Tố ở bên ngoài gõ cửa gọi với vào bên trong: "Nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi, mở tiệc được chưa ạ?"
"Vào đi." Diệp Kiều đã sớm đói bụng, hôm nay đi lại một ngày ở bên ngoài, bụng đã dán cả vào lưng rồi, có thể ăn cơm tất nhiên là tốt nhất.
Kỳ Quân cũng thương nương tử nhà mình bị đói, liền buông lỏng tay, theo nàng đứng lên.
Chỉ là đêm nay bày cơm chiều có hai món canh, một cái là món canh gà mà Diệp Kiều thích ăn, chén còn là canh đuôi trâu.
Kỳ Quân nhìn thoáng qua, hỏi: "Canh đuôi trâu này là sao?"
Tiểu Tố lập tức trả lời: "Là phu nhân sai phòng bếp nhỏ làm, nói nhị thiếu gia gần đây vất vả, nhị thiếu nãi nãi mấy ngày nay cũng mệt nhọc, cho nên đã hầm canh đuôi trâu, ngài nói có thể tẩm bổ một chút."
Kỳ Quân gật đầu, Tiểu Tố vội vàng chạy như bay ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.
Kỳ Quân giúp Diệp Kiều múc một chén canh đuôi trâu.
Diệp Kiều chống cằm nhìn Kỳ Quân, ngữ khí có chút khó hiểu: "Mấy ngày nay sao ta mệt nhọc được chứ?"
Nàng suy nghĩ ở trong lòng, bản thân mấy ngày nay chuyện làm nhiều nhất là ăn, không ăn thì là chơi, ngoài ý luốn duy nhất là gặp Diệp Bình Nhung.
Nghĩ đến Diệp Bình Nhung, Diệp Kiều đột nhiên phản ứng lại. bản thân hình như vẫn chưa nói cho hắn biết quan hệ giữa nàng và Diệp Nhị Lang bây giờ. Diệp Bình Nhung cũng không biết tướng công nhà mình tốt như thế nào. Nếu lần sau gặp hắn chắc chắn phải khen tướng công một đống.
Đang nghĩ ngợi thì nàng đã nhìn thấy Kỳ Quân đã đem canh để trước mặt mình, ngữ khí dịu dàng mà chỉ nàng mới được nghe: "Uống nhiều một chút, để bớt mệt mỏi."
Chỉ là mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, Diệp Kiều cũng chưa nghĩ ra mình rốt cuộc mệt chỗ nào.
Chờ rửa mặt chải đầu rồi thay áo ngủ Diệp Kiều đột nhiên quay đầu nhìn Kỳ Quân: "Tướng công, chàng còn chưa nói cho ta biết hình vẽ trong sách kia là có thật hay không đâu."
Kỳ Nhị Lang vốn còn không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn vừa nghe thấy thế thì lập tức đứng dậy, đi ra phía trước, ôm lấy eo Diệp Kiều, để nàng dựa vào ngực mình rồi nói: "Sách này vẽ có chỗ đúng chỗ chưa đúng lắm, có chút có thể tin, có chút không thể."
Diệp Kiều nghiêng nghiêng đầu, hình như có thể nghe được tiếng tim của Kỳ Quân đập nhanh hơn so với bình thường.
Chỉ là lúc trước Diệp Kiều vừa mói bắt mạch cho hắn, biết sức khỏe của hắn đã ổn định, cho nên nàng chỉ nghĩ rằng chắc là trong phòng đốt than nóng quá nên làm hắn bị nóng. Nàng hỏi hắn: "Tướng công, vậy làm thế nào mà biết được cái nào đúng cái nào sai chứ?"
Kỳ Quân cúi đầu, chạm hai vầng trán với nhau từ tốn nói: "Chúng ta thử xem chẳng phải sẽ biết sao."
Diệp Kiều chớp chớp mắt, lập tức đã hiểu ra.
Nếu là trước nhân sâm nhỏ sẽ không hiểu, thế nhưng trước đó nàng đã được Kỳ Quân cầm sách giải thích, nàng cũng lật xem một lần, đương nhiên có thể đoán ra đại khái.
Nhưng mà điều đầu tiên Diệp Kiều làm không phải là ngượng ngùng, mà vươn tay nắm lấy cổ tay của Kỳ Quân, định kiểm tra sức khỏe của hắn một lần nữa.
Kỳ Quân thì tưởng là nàng xấu hổ, ngượng ngùng, nên ngồi im đợi nàng lôi kéo tay mình nhìn tới nhìn lui.
Mà sau khi Diệp Kiều đã xác định tình trạng sức khỏe của Kỳ Quân cũng không lo, liền cười nhìn hắn, giọng nói vẫn dịu dàng ngọt mềm như cũ: "Vậy chàng dạy ta nha."
Đại khái là Diệp Kiều nói quá thản nhiên, khiến cho sự khẩn trương trong lòng Kỳ Quân cũng biến mất. Hắn mỉm cười, cúi đầu hôn lên thái dương của nàng: "Được!"
Đây cũng không phải là đêm động phòng ngày ấy của bọn họ, nhưng mà lúc ấy quá gấp gáp, rất nhiều việc chưa chuẩn bị kỹ càng, ngay cả rượu hợp cũng sau này mới được bổ sung.
Diệp Kiều có lẽ không thèm để ý, chỉ là Kỳ Quân nhưng vẫn ghi tạc trong lòng.
Hôm Diệp Kiều đi xem hoa đăng, Kỳ Quân chỉ làm bộ không biết, nhưng mà loại chuyện này hắn hỏi Thiết Tử hoặc là Tiểu Tố một chút, đương nhiên có thể rất nhanh biết được. Hắn giữ kín chuyện này, dành nguyên một ngày trong nhà để làm chuẩn bị.
Nến đỏ cháy lên, hồng bị trướng ấm, trên cửa sổ dán chữ hỉ màu đỏ.
Chỉ là trước khi trời tối, trong phòng không thắp nến, mãi tới khi sáng đèn mới nhìn thấy chữ hỷ màu đỏ rực làm không gian nhiễm lên không khí vui mừng.
Giờ là thời điểm ăn tối, màu đỏ cũng không tạo cảm giác khó chịu, ngược màu sắc diễm lệ thế này không hiểu sao làm gian phòng bỗng nhiên có cảm giác kiều diễm.
Chờ tới khi Diệp Kiều thơm tho mềm mại nằm trên chiếc chăn đỏ thẫm mới cảm thấy phía sau lưng cộm cộm.
Nàng thò tay với vào trong đệm giường sờ sờ thì phát hiện ra bên trong có rất nhiều táo đỏ, long nhãn..
Diệp Kiều mờ mịt nhìn Kỳ Quân: "Sao mấy thứ này vứt trên giường vậy? Lãng phí quá!"
Kỳ Quân hôn lên trán nàng: "Chỉ bỏ trên giường một ít thôi, những chỗ khác không có."
Diệp Kiều khẽ nhích người, cọ cọ, quả nhiên gần về hướng Kỳ Quân không cảm thấy nữa.
Kỳ Quân thổi tắt ngọn nến trong phòng, chỉ để nến đỏ bên ngoài.
Bởi vì bên ngoài còn nến đỏ lập loè, cho nên trong phòng cũng không đến nỗi tối thui tối mò, chỉ cần ghé sát vào là có thể nhìn thấy khuôn mặt đối phương.
Kỳ Quân nhẹ giọng nói: "Hiện giờ như vậy, đó là viên phòng."
Viên phòng rồi, sau này hắn sẽ thật sự che chở cho nương tử cả đời, mới có thể không phụ sự phó thác cả đời của nàng.
Nhân sâm nhỏ nghe vậy cho rằng hắn muốn ngủ, vội vàng nói: "Tướng công chàng nói chàng muốn dạy ta."
Như thế nào còn chưa có dạy mà đã muốn ngủ rồi? Còn bỏ nhiều quả khô đậu phộng ở chỗ nàng hay nằm như thế, vậy sao mà nằm được.
Kỳ Quân vừa nghe nàng nói lời này, nhất thời khí huyết dâng lên, chỉ cảm thấy than củi đã tắt trong phòng không hiểu sao thật khô nóng.
Hắn là lần đầu tiên trong đời, nương tử nhà mình cũng vậy. Kỳ Quân vốn còn có chút ngượng ngùng, cũng kêu những lời thanh thúy này, nghe thấy lỗ tai như được rót mật, Kỳ Quân trực tiếp bỏ màn xuống, hơi hơi xoay người, cúi đầu nhẹ hôn lên khóe môi nương tử nhà mình, nhẹ giọng nói: "Ta dạy nàng, nàng cần phải học cho thật tốt."
Diệp Kiều thấy hắn như vậy, không hiểu sao cảm thấy hơi sợ.
Chỉ có điều nhân sâm nhỏ sớm đã thành quen với việc dựa dẫm vào hắn. Thói quen thường là một thứ thật đáng sợ, giống như tiểu yêu tinh trước kia chỉ quen ăn đất, hiện tại đã bị kiều dưỡng, không nổi dù chỉ có một chút xíu cộm ở dưới chăn.
Nàng vẫn có chút hoảng sợ, nhưng lựa chọn đầu tiên của nàng vẫn dựa vào tướng công nhà mình.
Cánh tay nàng mềm mại vòng qua cổ hắn, giọng điệu nhẹ nhàng, mềm mại: "Tướng công, quyển sách kia rất dày, học không xong phải làm sao bây giờ?"
Nhưng rất nhanh, nàng không nhớ nổi phải hỏi gì nữa.
Vốn diz nàng muốn nhắc nhở Kỳ Quân một câu, đừng nằm gần như vậy, nếu mà bổ quá thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà thoáng lăn lộn một lát, nàng đã quên chuyện này sạch sẽ.
Mới đầu nàng chỉ cảm thấy đau, nhưng sau đó có cảm giác thoải mái kỳ lạ, trong cổ họng không tự giác rên thành tiếng.
Âm thanh này Diệp Kiều đã từng nghe thấy. Đó là khi tiểu hồ ly và tướng công thư sinh của nàng ấy lén trốn ở trong phòng, lúc đó nàng thường xuyên nghe thấy âm thanh này, không bao lâu sau thì tiểu hồ ly mỗi ngày ôm hoa cát tường, kết quả là sinh ra một đứa bé mũm mĩm.
Lúc ấy nhân sâm nhỏ cảm thấy nghe thấy phiền, nhưng hiện tại đã nhận ra chỗ kì diệu trong đó, giờ khắc này trong đầu nàng cũng chỉ dư một câu: Thành thân, thật tốt.
Cách một lát, nàng nghe thấy giọng nói có phần nhanh và gấp gáp của Kỳ Quân: "Không sao, chúng ta sau này từ từ học, rồi sẽ có một ngày học xong."
Diệp Kiều lúc này đã như lọt vào trong sương mù, sau khi hết đau đớn thì hiện giờ chỉ cảm thấy thoải mái. Nàng nghe vậy, ư ư một tiếng, cũng không biết là có nghe rõ hay không, mà cứ như vậy mơ màng hồ đồ đồng ý rồi.
Mãi đến khi nến đỏ cháy hết, trăng treo giữa trời, hai người mới xem như bắt đầu nghỉ ngơi.
Một trước một sau vang lên hai tiếng thở dài, mang theo ý thỏa mãn.
Lại qua lần nữa, nàng nghe Kỳ Quân nói nhỏ bên tai: "Kiều Nương, học xong chưa?"
Diệp Kiều nhẹ nhàng nói: "Biết rồi."
Lại cách một lát, nàng mềm mại bổ sung thêm: "Tướng công thật lợi hại."
Thấy hắn cười cười nhân sâm nhỏ duỗi tay vỗ vỗ hắn: "Chàng có mệt không? Không mệt, chúng ta học đi."
Kỳ Quân: A?
Ở Kỳ gia nơi này phù dung trướng ấm đêm xuân, còn bên kia, Diệp Đại Lang chẳng hề có mảy may một tí xíu tâm tư tốt đẹp nào..
Hắn rời khỏi Diệp gia thôn đã lâu, hơn nữa Diệp Nhị Lang dọn gia, hàng xóm cũng đã đổi người, dù cho Diệp Đại Lang trở về cũng không có ai nhận ra hắn.
Chỉ là Diệp Bình Nhung lớn lên cao lớn, một gương mặt trời sinh cương nghị, nhìn cực kì đáng tin, hơn nữa dân phong thuần phác, hắn chỉ cần hơi nghe ngóng một thoáng là đã có thể nắm được tin tức.
Nói chi lúc trước chuyện Diệp Nhị Lang gả muội muội gây náo loạn rất lớn, dù cho Diệp gia có muốn che lấp, thì Kỳ gia làm quá long trọng, nào là diễn tấu sáo và trống, mấy cái thôn bên cạnh nghe thấy tin tức mà chạy qua ăn tịch, đương nhiên rất dễ dàng đã thám thính ra.
Diệp Bình Nhung cũng không ngoài ý muốn Diệp Nhị Lang trải qua cuộc sống không mấy dễ dàng. Trong lòng hắn, Diệp Nhị Lang trời sinh tính tình nhút nhát, trước kia thì còn có hắn che chở, nhưng mà sau này hắn phục binh dịch, không ai che khó tránh khỏi làm hắn ta chịu một ít nhấp nhô.
Nhưng mà Diệp Bình Nhung trăm triệu lần không nghĩ tới, đệ đệ mà bản thân luôn cho rằng hơi nhút nhát thành thật bổn phận, vậy mà có thể vì hai lạng bạc, mà bán muội muội ruột của mình.
Có lẽ đối với người ngoài mà nói, được gả cho phú hộ là hưởng phúc, thế nhưng Diệp Bình Nhung ở gần Diệp Nhị Lang gia nghe ngóng một vòng, thì mới biết, hóa ra là Diệp Nhị Lang làm buôn bán thua lỗ, chủ nợ tới cửa, cuối cùng Diệp nhị tẩu ra chủ ý nhét muội muội nhà mình vào kiệu hoa.
Không có của hồi môn, không bày tiệc, mà cứ mơ hồ bị gả ra ngoài như vậy!
Hắn ở bên ngoài thập tử nhất sinh, còn không phải là vì muốn cho đệ đệ muội muội được qua ngày lành?
Kết quả khi trở về, người thì còn nhưng nhà tan cửa nát.
Diệp Nhị Lang, ngươi giỏi lắm, ngươi đủ tàn nhẫn!
Diệp Bình Nhung lúc này thật sự rất muốn một quyền đánh chết Diệp Nhị Lang, chính là hắn tốt xấu gì cũng là một võ tướng đã rèn giũa nhiều năm, vẫn có chút đầu óc.
Tiểu muội trước đó chỉ sợ là mạnh mẽ gắng gượng cười, tưởng tượng đến đây, đầu Diệp Bình Nhung tức đến mức muốn bốc khói.
Hắn tức giận mà không có chỗ trút, cứ ngồi lù lù ở đó thật sự rất dọa người.
Lưu Vinh nhìn Diệp Bình Nhung từ khi trở về đã ngồi ở nơi đó tức giận, tuy rằng chưa từng nói chuyện, chưa từng phát hỏa, nhưng mà nhìn hai mắt đỏ bừng, khóe mắt trừng lớn như muốn nứt ra, Lưu Vinh thật sự chỉ muốn co giò bỏ chạy.
Vị sát thần này, tuy rằng bây giờ đã trở về từ biên quan, ngày thường nhìn cũng là kẻ trầm ổn, nhưng Lưu Vinh sẽ không quên bộ dạng từng một thân tắm máu của hắn ta.
Người này tức giận lên sợ là không ai ngăn được.
Lưu Vinh có tâm muốn chuồn lẹ, ai ngờ nghe Diệp Bình Nhung nói: "Lưu Vinh, giúp ta hỏi thăm một chút nha môn quan phủ nơi này là muốn nói lý hay là đòi tiền."
Lời này không còn mới mẻ, hiện giờ tuy rằng là thời kì thịnh thế, nhưng mà có một số việc muốn nhờ nha môn làm, nếu không đi bên ngoài, vậy thì chính là ngấm ngầm dùng tiền khơi thông hay là dùng lý lẽ để hóa giải phải xem huyện quan nơi này như thế nào.
Chỉ là Lưu Vinh có chút không rõ: "Diệp đề hạt, trước đó không phải ngươi nói không thể bại lộ hành tung của Vương gia hay sao? Nếu giờ trực tiếp tìm nha môn có phải có chút đường đột hay không."
Diệp Bình Nhung bình tĩnh nói: "Chỗ của Vương gia ta sẽ đi nói, ta sẽ không tự mình ra mặt, chỉ đưa cho Diệp Nhị Lang đi thiêm một cái công văn."
Lưu Vinh khó hiểu, hình như không quá hiểu rõ ý của người này. Vốn là một người luôn xem đệ đệ muội muội như bảo bối sao đột nhiên chỉ tên nói họ. Bất quá những lời này hắn cũng không hỏi ra miệng, mà hỏi: "Công văn gì vậy?"
Diệp Bình Nhung nhắm mắt lại, thanh âm giống như từ kẽ răng rít ra: "Hai huynh đệ ta và hắn từ nay đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ chia nhà, vinh nhục không liên quan đến nhau, sinh tử không liên quan lẫn nhau."
Nhân sâm nhỏ thản nhiên đi tới bên cạnh Kỳ Quân dựa hờ vào bờ vai của hắn gật đầu: "Từng xem rồi, đây là lễ vật Xuân Lan đưa cho ta, ta đương nhiên phải xem."
Có lẽ đối với Diệp Kiều mà nói, đây là một phần lễ vật, hoặc có thể nói là kim chỉ nam đối với một sự kiện nào đó trong tương lai. Chỉ là Kỳ Quân hiển nhiên còn chưa thể hoàn toàn thản nhiên thảo luận xuân cung đồ cùng Kiều Nương nhà mình.
Lỗ tai Kỳ Quân ửng đỏ, hắn duỗi tay ôm vòng lấy eo Diệp Kiều, nhẹ giọng nói: "Nàng có thấy cái gì tâm đắc không?"
Diệp Kiều gật đầu, rất đương nhiên nghiêng người làm Kỳ Quân có thể dựa vào trong lòng ngực mình, rồi nàng vươn tay ra nhanh chóng lật qua vài tờ, sau đó chỉ vào một bức họa nói: "Ta cảm thấy cái này không hợp lý, con người làm sao có thể vặn bản thân thành cái dạng này chứ."
Kỳ Quân: …
Hắn vốn chỉ muốn dùng quyển sách này để đùa nàng thôi, thế nhưng Kỳ Nhị Lang bỗng cảm thấy, bản thân hình như đang đào hố mình..
Diệp Kiều thấy lỗ tai Kỳ Quân hồng hồng, nghĩ đến vừa rồi Lý lang trung vội vàng rời đi. Nàng còn tưởng rằng cơ thể Kỳ Quân thật sự xảy ra chuyện gì rồi, nên vội vàng vươn tay nắm lấy cánh tay hắn còn đang đặt bên hông mình.
Nàng tinh tế vuốt ve một hồi rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ mạch tượng xem Kỳ Quân đã khỏe mạnh hơn trước kia khá nhiều, tuy rằng vẫn còn phải chú ý cẩn thận, thế nhưng không đến nỗi gió thổi là bay. Như thế có lẽ Lý lang trung tới thuần túy là tái khám, không có gì đáng lo.
Trong đầu Kỳ Nhị Lang đang đầy những suy nghĩ kỳ quái, bất chợt bị Diệp Kiều cầm tay, nhất thời cảm giác của hắn trở thêm nhạy cảm hơn ngày thường.
Ví dụ khi như lòng bàn tay của nàng mềm mại sờ qua cổ tay động đậy một lát, lúc đó trái tim Kỳ Quân nhảy lên như muốn xông ra ngoài.
Kỳ Quân nhanh chóng khép sách lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Kiều, nói: "Nương tử."
Lúc này Diệp Kiều cũng xem mạch xong rồi, đang chuẩn bị buông tay, nghe vậy theo bản năng nàng nhìn về phía hắn.
Trước đây Kỳ Quân thường gọi nàng là Kiều Nương rất ít khi gọi là nương tử, hiện giờ đột nhiên gọi như vậy, thật sự làm Diệp Kiều ngơ người.
Chẳng qua nàng rất nhanh đã phản ứng lại. Diệp Kiều nở một nụ cười tươi tắn, âm thanh phát ra như rót mật vào tai: "Tướng công."
Kỳ Quân vốn định nói gì đó, kết quả bị âm thanh ngọt ngào này chặn miệng.
Vừa vặn đúng lúc này Tiểu Tố ở bên ngoài gõ cửa gọi với vào bên trong: "Nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi, mở tiệc được chưa ạ?"
"Vào đi." Diệp Kiều đã sớm đói bụng, hôm nay đi lại một ngày ở bên ngoài, bụng đã dán cả vào lưng rồi, có thể ăn cơm tất nhiên là tốt nhất.
Kỳ Quân cũng thương nương tử nhà mình bị đói, liền buông lỏng tay, theo nàng đứng lên.
Chỉ là đêm nay bày cơm chiều có hai món canh, một cái là món canh gà mà Diệp Kiều thích ăn, chén còn là canh đuôi trâu.
Kỳ Quân nhìn thoáng qua, hỏi: "Canh đuôi trâu này là sao?"
Tiểu Tố lập tức trả lời: "Là phu nhân sai phòng bếp nhỏ làm, nói nhị thiếu gia gần đây vất vả, nhị thiếu nãi nãi mấy ngày nay cũng mệt nhọc, cho nên đã hầm canh đuôi trâu, ngài nói có thể tẩm bổ một chút."
Kỳ Quân gật đầu, Tiểu Tố vội vàng chạy như bay ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.
Kỳ Quân giúp Diệp Kiều múc một chén canh đuôi trâu.
Diệp Kiều chống cằm nhìn Kỳ Quân, ngữ khí có chút khó hiểu: "Mấy ngày nay sao ta mệt nhọc được chứ?"
Nàng suy nghĩ ở trong lòng, bản thân mấy ngày nay chuyện làm nhiều nhất là ăn, không ăn thì là chơi, ngoài ý luốn duy nhất là gặp Diệp Bình Nhung.
Nghĩ đến Diệp Bình Nhung, Diệp Kiều đột nhiên phản ứng lại. bản thân hình như vẫn chưa nói cho hắn biết quan hệ giữa nàng và Diệp Nhị Lang bây giờ. Diệp Bình Nhung cũng không biết tướng công nhà mình tốt như thế nào. Nếu lần sau gặp hắn chắc chắn phải khen tướng công một đống.
Đang nghĩ ngợi thì nàng đã nhìn thấy Kỳ Quân đã đem canh để trước mặt mình, ngữ khí dịu dàng mà chỉ nàng mới được nghe: "Uống nhiều một chút, để bớt mệt mỏi."
Chỉ là mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, Diệp Kiều cũng chưa nghĩ ra mình rốt cuộc mệt chỗ nào.
Chờ rửa mặt chải đầu rồi thay áo ngủ Diệp Kiều đột nhiên quay đầu nhìn Kỳ Quân: "Tướng công, chàng còn chưa nói cho ta biết hình vẽ trong sách kia là có thật hay không đâu."
Kỳ Nhị Lang vốn còn không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn vừa nghe thấy thế thì lập tức đứng dậy, đi ra phía trước, ôm lấy eo Diệp Kiều, để nàng dựa vào ngực mình rồi nói: "Sách này vẽ có chỗ đúng chỗ chưa đúng lắm, có chút có thể tin, có chút không thể."
Diệp Kiều nghiêng nghiêng đầu, hình như có thể nghe được tiếng tim của Kỳ Quân đập nhanh hơn so với bình thường.
Chỉ là lúc trước Diệp Kiều vừa mói bắt mạch cho hắn, biết sức khỏe của hắn đã ổn định, cho nên nàng chỉ nghĩ rằng chắc là trong phòng đốt than nóng quá nên làm hắn bị nóng. Nàng hỏi hắn: "Tướng công, vậy làm thế nào mà biết được cái nào đúng cái nào sai chứ?"
Kỳ Quân cúi đầu, chạm hai vầng trán với nhau từ tốn nói: "Chúng ta thử xem chẳng phải sẽ biết sao."
Diệp Kiều chớp chớp mắt, lập tức đã hiểu ra.
Nếu là trước nhân sâm nhỏ sẽ không hiểu, thế nhưng trước đó nàng đã được Kỳ Quân cầm sách giải thích, nàng cũng lật xem một lần, đương nhiên có thể đoán ra đại khái.
Nhưng mà điều đầu tiên Diệp Kiều làm không phải là ngượng ngùng, mà vươn tay nắm lấy cổ tay của Kỳ Quân, định kiểm tra sức khỏe của hắn một lần nữa.
Kỳ Quân thì tưởng là nàng xấu hổ, ngượng ngùng, nên ngồi im đợi nàng lôi kéo tay mình nhìn tới nhìn lui.
Mà sau khi Diệp Kiều đã xác định tình trạng sức khỏe của Kỳ Quân cũng không lo, liền cười nhìn hắn, giọng nói vẫn dịu dàng ngọt mềm như cũ: "Vậy chàng dạy ta nha."
Đại khái là Diệp Kiều nói quá thản nhiên, khiến cho sự khẩn trương trong lòng Kỳ Quân cũng biến mất. Hắn mỉm cười, cúi đầu hôn lên thái dương của nàng: "Được!"
Đây cũng không phải là đêm động phòng ngày ấy của bọn họ, nhưng mà lúc ấy quá gấp gáp, rất nhiều việc chưa chuẩn bị kỹ càng, ngay cả rượu hợp cũng sau này mới được bổ sung.
Diệp Kiều có lẽ không thèm để ý, chỉ là Kỳ Quân nhưng vẫn ghi tạc trong lòng.
Hôm Diệp Kiều đi xem hoa đăng, Kỳ Quân chỉ làm bộ không biết, nhưng mà loại chuyện này hắn hỏi Thiết Tử hoặc là Tiểu Tố một chút, đương nhiên có thể rất nhanh biết được. Hắn giữ kín chuyện này, dành nguyên một ngày trong nhà để làm chuẩn bị.
Nến đỏ cháy lên, hồng bị trướng ấm, trên cửa sổ dán chữ hỉ màu đỏ.
Chỉ là trước khi trời tối, trong phòng không thắp nến, mãi tới khi sáng đèn mới nhìn thấy chữ hỷ màu đỏ rực làm không gian nhiễm lên không khí vui mừng.
Giờ là thời điểm ăn tối, màu đỏ cũng không tạo cảm giác khó chịu, ngược màu sắc diễm lệ thế này không hiểu sao làm gian phòng bỗng nhiên có cảm giác kiều diễm.
Chờ tới khi Diệp Kiều thơm tho mềm mại nằm trên chiếc chăn đỏ thẫm mới cảm thấy phía sau lưng cộm cộm.
Nàng thò tay với vào trong đệm giường sờ sờ thì phát hiện ra bên trong có rất nhiều táo đỏ, long nhãn..
Diệp Kiều mờ mịt nhìn Kỳ Quân: "Sao mấy thứ này vứt trên giường vậy? Lãng phí quá!"
Kỳ Quân hôn lên trán nàng: "Chỉ bỏ trên giường một ít thôi, những chỗ khác không có."
Diệp Kiều khẽ nhích người, cọ cọ, quả nhiên gần về hướng Kỳ Quân không cảm thấy nữa.
Kỳ Quân thổi tắt ngọn nến trong phòng, chỉ để nến đỏ bên ngoài.
Bởi vì bên ngoài còn nến đỏ lập loè, cho nên trong phòng cũng không đến nỗi tối thui tối mò, chỉ cần ghé sát vào là có thể nhìn thấy khuôn mặt đối phương.
Kỳ Quân nhẹ giọng nói: "Hiện giờ như vậy, đó là viên phòng."
Viên phòng rồi, sau này hắn sẽ thật sự che chở cho nương tử cả đời, mới có thể không phụ sự phó thác cả đời của nàng.
Nhân sâm nhỏ nghe vậy cho rằng hắn muốn ngủ, vội vàng nói: "Tướng công chàng nói chàng muốn dạy ta."
Như thế nào còn chưa có dạy mà đã muốn ngủ rồi? Còn bỏ nhiều quả khô đậu phộng ở chỗ nàng hay nằm như thế, vậy sao mà nằm được.
Kỳ Quân vừa nghe nàng nói lời này, nhất thời khí huyết dâng lên, chỉ cảm thấy than củi đã tắt trong phòng không hiểu sao thật khô nóng.
Hắn là lần đầu tiên trong đời, nương tử nhà mình cũng vậy. Kỳ Quân vốn còn có chút ngượng ngùng, cũng kêu những lời thanh thúy này, nghe thấy lỗ tai như được rót mật, Kỳ Quân trực tiếp bỏ màn xuống, hơi hơi xoay người, cúi đầu nhẹ hôn lên khóe môi nương tử nhà mình, nhẹ giọng nói: "Ta dạy nàng, nàng cần phải học cho thật tốt."
Diệp Kiều thấy hắn như vậy, không hiểu sao cảm thấy hơi sợ.
Chỉ có điều nhân sâm nhỏ sớm đã thành quen với việc dựa dẫm vào hắn. Thói quen thường là một thứ thật đáng sợ, giống như tiểu yêu tinh trước kia chỉ quen ăn đất, hiện tại đã bị kiều dưỡng, không nổi dù chỉ có một chút xíu cộm ở dưới chăn.
Nàng vẫn có chút hoảng sợ, nhưng lựa chọn đầu tiên của nàng vẫn dựa vào tướng công nhà mình.
Cánh tay nàng mềm mại vòng qua cổ hắn, giọng điệu nhẹ nhàng, mềm mại: "Tướng công, quyển sách kia rất dày, học không xong phải làm sao bây giờ?"
Nhưng rất nhanh, nàng không nhớ nổi phải hỏi gì nữa.
Vốn diz nàng muốn nhắc nhở Kỳ Quân một câu, đừng nằm gần như vậy, nếu mà bổ quá thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà thoáng lăn lộn một lát, nàng đã quên chuyện này sạch sẽ.
Mới đầu nàng chỉ cảm thấy đau, nhưng sau đó có cảm giác thoải mái kỳ lạ, trong cổ họng không tự giác rên thành tiếng.
Âm thanh này Diệp Kiều đã từng nghe thấy. Đó là khi tiểu hồ ly và tướng công thư sinh của nàng ấy lén trốn ở trong phòng, lúc đó nàng thường xuyên nghe thấy âm thanh này, không bao lâu sau thì tiểu hồ ly mỗi ngày ôm hoa cát tường, kết quả là sinh ra một đứa bé mũm mĩm.
Lúc ấy nhân sâm nhỏ cảm thấy nghe thấy phiền, nhưng hiện tại đã nhận ra chỗ kì diệu trong đó, giờ khắc này trong đầu nàng cũng chỉ dư một câu: Thành thân, thật tốt.
Cách một lát, nàng nghe thấy giọng nói có phần nhanh và gấp gáp của Kỳ Quân: "Không sao, chúng ta sau này từ từ học, rồi sẽ có một ngày học xong."
Diệp Kiều lúc này đã như lọt vào trong sương mù, sau khi hết đau đớn thì hiện giờ chỉ cảm thấy thoải mái. Nàng nghe vậy, ư ư một tiếng, cũng không biết là có nghe rõ hay không, mà cứ như vậy mơ màng hồ đồ đồng ý rồi.
Mãi đến khi nến đỏ cháy hết, trăng treo giữa trời, hai người mới xem như bắt đầu nghỉ ngơi.
Một trước một sau vang lên hai tiếng thở dài, mang theo ý thỏa mãn.
Lại qua lần nữa, nàng nghe Kỳ Quân nói nhỏ bên tai: "Kiều Nương, học xong chưa?"
Diệp Kiều nhẹ nhàng nói: "Biết rồi."
Lại cách một lát, nàng mềm mại bổ sung thêm: "Tướng công thật lợi hại."
Thấy hắn cười cười nhân sâm nhỏ duỗi tay vỗ vỗ hắn: "Chàng có mệt không? Không mệt, chúng ta học đi."
Kỳ Quân: A?
Ở Kỳ gia nơi này phù dung trướng ấm đêm xuân, còn bên kia, Diệp Đại Lang chẳng hề có mảy may một tí xíu tâm tư tốt đẹp nào..
Hắn rời khỏi Diệp gia thôn đã lâu, hơn nữa Diệp Nhị Lang dọn gia, hàng xóm cũng đã đổi người, dù cho Diệp Đại Lang trở về cũng không có ai nhận ra hắn.
Chỉ là Diệp Bình Nhung lớn lên cao lớn, một gương mặt trời sinh cương nghị, nhìn cực kì đáng tin, hơn nữa dân phong thuần phác, hắn chỉ cần hơi nghe ngóng một thoáng là đã có thể nắm được tin tức.
Nói chi lúc trước chuyện Diệp Nhị Lang gả muội muội gây náo loạn rất lớn, dù cho Diệp gia có muốn che lấp, thì Kỳ gia làm quá long trọng, nào là diễn tấu sáo và trống, mấy cái thôn bên cạnh nghe thấy tin tức mà chạy qua ăn tịch, đương nhiên rất dễ dàng đã thám thính ra.
Diệp Bình Nhung cũng không ngoài ý muốn Diệp Nhị Lang trải qua cuộc sống không mấy dễ dàng. Trong lòng hắn, Diệp Nhị Lang trời sinh tính tình nhút nhát, trước kia thì còn có hắn che chở, nhưng mà sau này hắn phục binh dịch, không ai che khó tránh khỏi làm hắn ta chịu một ít nhấp nhô.
Nhưng mà Diệp Bình Nhung trăm triệu lần không nghĩ tới, đệ đệ mà bản thân luôn cho rằng hơi nhút nhát thành thật bổn phận, vậy mà có thể vì hai lạng bạc, mà bán muội muội ruột của mình.
Có lẽ đối với người ngoài mà nói, được gả cho phú hộ là hưởng phúc, thế nhưng Diệp Bình Nhung ở gần Diệp Nhị Lang gia nghe ngóng một vòng, thì mới biết, hóa ra là Diệp Nhị Lang làm buôn bán thua lỗ, chủ nợ tới cửa, cuối cùng Diệp nhị tẩu ra chủ ý nhét muội muội nhà mình vào kiệu hoa.
Không có của hồi môn, không bày tiệc, mà cứ mơ hồ bị gả ra ngoài như vậy!
Hắn ở bên ngoài thập tử nhất sinh, còn không phải là vì muốn cho đệ đệ muội muội được qua ngày lành?
Kết quả khi trở về, người thì còn nhưng nhà tan cửa nát.
Diệp Nhị Lang, ngươi giỏi lắm, ngươi đủ tàn nhẫn!
Diệp Bình Nhung lúc này thật sự rất muốn một quyền đánh chết Diệp Nhị Lang, chính là hắn tốt xấu gì cũng là một võ tướng đã rèn giũa nhiều năm, vẫn có chút đầu óc.
Tiểu muội trước đó chỉ sợ là mạnh mẽ gắng gượng cười, tưởng tượng đến đây, đầu Diệp Bình Nhung tức đến mức muốn bốc khói.
Hắn tức giận mà không có chỗ trút, cứ ngồi lù lù ở đó thật sự rất dọa người.
Lưu Vinh nhìn Diệp Bình Nhung từ khi trở về đã ngồi ở nơi đó tức giận, tuy rằng chưa từng nói chuyện, chưa từng phát hỏa, nhưng mà nhìn hai mắt đỏ bừng, khóe mắt trừng lớn như muốn nứt ra, Lưu Vinh thật sự chỉ muốn co giò bỏ chạy.
Vị sát thần này, tuy rằng bây giờ đã trở về từ biên quan, ngày thường nhìn cũng là kẻ trầm ổn, nhưng Lưu Vinh sẽ không quên bộ dạng từng một thân tắm máu của hắn ta.
Người này tức giận lên sợ là không ai ngăn được.
Lưu Vinh có tâm muốn chuồn lẹ, ai ngờ nghe Diệp Bình Nhung nói: "Lưu Vinh, giúp ta hỏi thăm một chút nha môn quan phủ nơi này là muốn nói lý hay là đòi tiền."
Lời này không còn mới mẻ, hiện giờ tuy rằng là thời kì thịnh thế, nhưng mà có một số việc muốn nhờ nha môn làm, nếu không đi bên ngoài, vậy thì chính là ngấm ngầm dùng tiền khơi thông hay là dùng lý lẽ để hóa giải phải xem huyện quan nơi này như thế nào.
Chỉ là Lưu Vinh có chút không rõ: "Diệp đề hạt, trước đó không phải ngươi nói không thể bại lộ hành tung của Vương gia hay sao? Nếu giờ trực tiếp tìm nha môn có phải có chút đường đột hay không."
Diệp Bình Nhung bình tĩnh nói: "Chỗ của Vương gia ta sẽ đi nói, ta sẽ không tự mình ra mặt, chỉ đưa cho Diệp Nhị Lang đi thiêm một cái công văn."
Lưu Vinh khó hiểu, hình như không quá hiểu rõ ý của người này. Vốn là một người luôn xem đệ đệ muội muội như bảo bối sao đột nhiên chỉ tên nói họ. Bất quá những lời này hắn cũng không hỏi ra miệng, mà hỏi: "Công văn gì vậy?"
Diệp Bình Nhung nhắm mắt lại, thanh âm giống như từ kẽ răng rít ra: "Hai huynh đệ ta và hắn từ nay đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ chia nhà, vinh nhục không liên quan đến nhau, sinh tử không liên quan lẫn nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.