[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Được Năm Ca Ca Cưng Chiều
Chương 13: Không Ai Có Thể Thay Thế Địa Vị Của Nguyệt Nguyệt Trong Lòng Ta (1)
Quất Tử Vị Vi Huân
11/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Là do đệ có ác ý với Hoàn Hoàn trước.”
Tô Quân nghẹn lời, không tìm được từ nào để phản bác nên bèn dứt khoát vòng qua bọn họ vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Hắn ta vừa vào, Tô mẫu bèn nói có đồ ăn hâm nóng trong nồi đấy. Tô Quân thấy có thịt nên ăn như hổ đói, đúng là cái đồ yếu ớt ấy vừa về là khác ngay, còn có nhiều thịt để ăn như vậy.
Đến lúc hắn ta ăn xong, Tô mẫu mới giải thích:
“Hoàn Hoàn muội muội cố ý để lại cho con đấy, nó chẳng ăn được mấy miếng thịt, còn lại chia cho các ca ca hết rồi, con là đứa ăn nhiều nhất đó!”
Vừa nghe nói thịt này do đồ yếu ớt để lại cho mình, Tô Quân muốn nhổ ra ngay nhưng đã nuốt xuống rồi, nhổ ra là lãng phí lương thực. Từ nhỏ đến lớn hắn ta là người trân quý lương thực nhất Tô gia bọn họ.
Có lẽ Tô mẫu cũng hiểu hắn ta nên chờ hắn ta ăn xong mới nói!
Bây giờ Tô Quân cũng không thể nhổ đồ ăn ra được, hắn ta thấy tức giận không thôi.
Một lát sau, Tô Cảnh thấy bốn đệ đệ đã về phòng, y định nói chuyện với bọn họ một chút:
"Tất cả ngồi yên đó, ta có lời muốn nói với mọi người!"
Dù gì y cũng là đại ca nên vẫn có sức uy hiếp trước mặt mấy đệ đệ. Đối mặt với bốn đệ đệ của mình, giờ phút này y không còn ôn hòa như mọi khi nữa mà vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Bình thường đại ca rất ít khi quan tâm bọn họ làm gì nói gì, nhưng lần nào y nghiêm túc như vậy thì chắc chắn có chuyện quan trọng cần nói. Mấy huynh đệ không dám thả lỏng, rời khỏi chỗ ngủ ngồi yên thành hàng.
Vốn dĩ căn phòng cũng không lớn lắm nên năm huynh đệ ở cùng một chỗ rất chật chội, đồ của bọn họ còn chất một chỗ nữa, có hai người còn không có chỗ để chân.
"Đại ca muốn nói chuyện của Tô Hoàn sao?"
Tô Mộ đã đoán được, mặc dù tính tình của hắn ta trầm mặc nhưng rất nhanh nhạy, quan sát mọi chuyện rất kỹ càng cẩn thận.
Vừa nghe nói là chuyện của Tô Hoàn, lão Tứ Tô Quân không vui bĩu môi.
Tô Cảnh gật đầu một cái rồi kéo ghế đến ngồi xuống:
"Lão tứ, đệ nghiêm túc một chút cho ta!"
Y lẳng lặng nhìn Tô Quân một cái, Tô Quân cảm nhận được sự uy hiếp nên không dám tỏ vẻ mặt gì nữa. Hắn ta ngồi nghiêm chỉnh lại, lúc này Tô Cảnh mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.
"Từ nhỏ Hoàn Hoàn không sống cùng chúng ta, mọi người không có tình cảm gì với muội ấy cũng là chuyện thường tình. Nhưng chuyện hoán đổi thân phận với Nguyệt Nguyệt không phải lỗi của muội ấy, khi đó muội ấy chỉ là đứa bé mới sinh ra đời không phải chủ mưu của chuyện này, đừng đối đãi với muội ấy như tội nhân, nhất là đệ Tô Quân, đệ là người có thành kiến lớn nhất với muội ấy đấy.
Theo ta biết thì muội ấy cũng không trêu chọc gì đệ, mặc dù Nguyệt Nguyệt lớn lên cùng chúng ta nhưng dù gì muội ấy cũng là con gái Cố gia. Chúng ta vẫn xem muội ấy là muội muội như trước nhưng Hoàn Hoàn cũng là muội muội của chúng ta, chảy dùng một dòng máu với chúng ta. Ta không yêu cầu các đệ cưng chiều yêu thương gì muội ấy, chỉ cần các đệ đối xử bình đẳng với muội ấy thôi!"
“Là do đệ có ác ý với Hoàn Hoàn trước.”
Tô Quân nghẹn lời, không tìm được từ nào để phản bác nên bèn dứt khoát vòng qua bọn họ vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Hắn ta vừa vào, Tô mẫu bèn nói có đồ ăn hâm nóng trong nồi đấy. Tô Quân thấy có thịt nên ăn như hổ đói, đúng là cái đồ yếu ớt ấy vừa về là khác ngay, còn có nhiều thịt để ăn như vậy.
Đến lúc hắn ta ăn xong, Tô mẫu mới giải thích:
“Hoàn Hoàn muội muội cố ý để lại cho con đấy, nó chẳng ăn được mấy miếng thịt, còn lại chia cho các ca ca hết rồi, con là đứa ăn nhiều nhất đó!”
Vừa nghe nói thịt này do đồ yếu ớt để lại cho mình, Tô Quân muốn nhổ ra ngay nhưng đã nuốt xuống rồi, nhổ ra là lãng phí lương thực. Từ nhỏ đến lớn hắn ta là người trân quý lương thực nhất Tô gia bọn họ.
Có lẽ Tô mẫu cũng hiểu hắn ta nên chờ hắn ta ăn xong mới nói!
Bây giờ Tô Quân cũng không thể nhổ đồ ăn ra được, hắn ta thấy tức giận không thôi.
Một lát sau, Tô Cảnh thấy bốn đệ đệ đã về phòng, y định nói chuyện với bọn họ một chút:
"Tất cả ngồi yên đó, ta có lời muốn nói với mọi người!"
Dù gì y cũng là đại ca nên vẫn có sức uy hiếp trước mặt mấy đệ đệ. Đối mặt với bốn đệ đệ của mình, giờ phút này y không còn ôn hòa như mọi khi nữa mà vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Bình thường đại ca rất ít khi quan tâm bọn họ làm gì nói gì, nhưng lần nào y nghiêm túc như vậy thì chắc chắn có chuyện quan trọng cần nói. Mấy huynh đệ không dám thả lỏng, rời khỏi chỗ ngủ ngồi yên thành hàng.
Vốn dĩ căn phòng cũng không lớn lắm nên năm huynh đệ ở cùng một chỗ rất chật chội, đồ của bọn họ còn chất một chỗ nữa, có hai người còn không có chỗ để chân.
"Đại ca muốn nói chuyện của Tô Hoàn sao?"
Tô Mộ đã đoán được, mặc dù tính tình của hắn ta trầm mặc nhưng rất nhanh nhạy, quan sát mọi chuyện rất kỹ càng cẩn thận.
Vừa nghe nói là chuyện của Tô Hoàn, lão Tứ Tô Quân không vui bĩu môi.
Tô Cảnh gật đầu một cái rồi kéo ghế đến ngồi xuống:
"Lão tứ, đệ nghiêm túc một chút cho ta!"
Y lẳng lặng nhìn Tô Quân một cái, Tô Quân cảm nhận được sự uy hiếp nên không dám tỏ vẻ mặt gì nữa. Hắn ta ngồi nghiêm chỉnh lại, lúc này Tô Cảnh mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.
"Từ nhỏ Hoàn Hoàn không sống cùng chúng ta, mọi người không có tình cảm gì với muội ấy cũng là chuyện thường tình. Nhưng chuyện hoán đổi thân phận với Nguyệt Nguyệt không phải lỗi của muội ấy, khi đó muội ấy chỉ là đứa bé mới sinh ra đời không phải chủ mưu của chuyện này, đừng đối đãi với muội ấy như tội nhân, nhất là đệ Tô Quân, đệ là người có thành kiến lớn nhất với muội ấy đấy.
Theo ta biết thì muội ấy cũng không trêu chọc gì đệ, mặc dù Nguyệt Nguyệt lớn lên cùng chúng ta nhưng dù gì muội ấy cũng là con gái Cố gia. Chúng ta vẫn xem muội ấy là muội muội như trước nhưng Hoàn Hoàn cũng là muội muội của chúng ta, chảy dùng một dòng máu với chúng ta. Ta không yêu cầu các đệ cưng chiều yêu thương gì muội ấy, chỉ cần các đệ đối xử bình đẳng với muội ấy thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.