[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Chương 32: Cái Gì? (2)
Khải Phu Vi An
11/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phụ nhân kia vóc dáng còn thấp hơn Khương ma ma một khúc, mặc khúc cư nhu quần xanh biếc, một đầu tóc đen chải búi đơn. Cắm nghiêng một cây ngân trâm xưa cổ lớn bằng ngón tay trẻ con, trông rất uy nghiêm. Bông tai đá mắt mèo, khi đi lại cũng không lay động, bộ dáng quy củ cực nghiêm.
Khương ma ma dẫn người tới, nhưng không trực tiếp vào phòng. Vẫy vẫy tay, gọi một a hoàn mười mấy tuổi lại rỉ tai mấy câu. Để người dẫn phụ nhân kia đi nhĩ phòng uống trà, rồi quay đầu vào nội thất.
Vừa vào liền phân phó Thược Dược, Linh Lan chỉnh trang thay Vương Thù, thấy môi Vương Thù hơi nhợt, trên mặt rịn ra ít mồ hôi. Liền gọi người vào, hầu hạ Vương Thù rửa mặt chải đầu. Tô son xong, lại tự mình thêm ít son trên môi Vương Thù.
Đợi người thu thập xong, mới đưa nàng đi Tư Nghi viện.
"Một lát chủ tử đến Tư Nghi viện, vị kia hỏi gì đáp đó, không hỏi thì nói ít thôi."
Thời gian gấp gáp, có vài việc dăm ba câu không thể nói rõ. Khương ma ma bước nhỏ đuổi theo, đi bên cạnh Vương Thù. Nhỏ giọng dặn dò: "Chủ tử bên Tư Nghi viện thân phận quý trọng, xưa nay lại quy củ nghiêm, tính tình nóng nảy, chủ tử mới vào phủ, thái độ ngàn vạn phải cung kính chút. Hiện giờ Viên ma ma không có trong phủ, nếu gặp chuyện gì cũng không có ở đó nói giúp được."
Vương Thù không hiểu ra sao, nghe lời này trong rơi lộp bộp.
Nàng mới bước một chân ra cửa, ngẩng đầu đã nhìn thấy phụ nhân chờ bên ngoài. Phụ nhân hai tay đan lại, đặt dưới bụng, trên mặt mang nụ cười, nhưng nhìn dáng vẻ không dễ sống chung. Có chút không rõ cho nên, nghiêng đầu nhìn lại Khương ma ma.
Khương ma ma cúi thấp đầu, lui về sau mấy bước.
Vương Thù nghe thấy người bên ngoài nói một câu: "Đi theo ta." Lại nghiêng đầu nhìn qua Khương ma ma. Khương ma ma không dấu vết gật đầu một cái, nàng mới đi theo người này.
Nhìn bên ngoài không nhìn ra viện này rộng bao nhiêu, thật sự dùng chân đo mới biết Tiêu trạch này không tầm thường.
Mấy người đi ra từ cửa hông Thanh Huy uyển, xuyên qua hành lang, vượt qua hoa viên, một đường xuyên qua lớp lớp toàn viện. Đi khoảng một khắc, mới tới Tư Nghi viện.
Đập vào mắt là một bức tường rất dày, bảo hạ trên đầu phong phú, ngói lưu ly xanh biếc sáng lấp lánh, phản lên người. Bên trong lớp lớp tường xây che chắn, cứ thế kéo sâu căn viện.
Vào viện, mới biết Tư Nghi viện lớn hơn Thanh Huy uyển rất nhiều. Gian phòng thất gian thất khung, phối thêm nhĩ phòng, sương phòng.
Vương Thù mắt nhìn thẳng, đi theo ma ma thanh y tiến vào, xuyên qua đình viện, vào một gian khách sảnh.
Lúc này, đã có ba người bên trong, đều là cô nương gia mười sáu mười bảy tuổi.
Người người dung mạo xuất chúng, vóc dáng thướt tha. Nhìn lối trang điểm ăn vận, lại thêm chải búi tóc phụ nhân, xem hoàn cảnh không khác Vương thù lắm. Vương Thù bình tĩnh nhìn, rất nhanh cúi đầu.
Chẳng lẽ những người này đều là hôm nay vào cửa làm thiếp? Đây rốt cuộc là hộ nhân gia nào?
Các nàng tới sớm, đã sớm nhỏ giọng trò chuyện. Có một người giỏi ăn nói, trò chuyện cùng những người khác bảy tám phần.
Phụ nhân kia vóc dáng còn thấp hơn Khương ma ma một khúc, mặc khúc cư nhu quần xanh biếc, một đầu tóc đen chải búi đơn. Cắm nghiêng một cây ngân trâm xưa cổ lớn bằng ngón tay trẻ con, trông rất uy nghiêm. Bông tai đá mắt mèo, khi đi lại cũng không lay động, bộ dáng quy củ cực nghiêm.
Khương ma ma dẫn người tới, nhưng không trực tiếp vào phòng. Vẫy vẫy tay, gọi một a hoàn mười mấy tuổi lại rỉ tai mấy câu. Để người dẫn phụ nhân kia đi nhĩ phòng uống trà, rồi quay đầu vào nội thất.
Vừa vào liền phân phó Thược Dược, Linh Lan chỉnh trang thay Vương Thù, thấy môi Vương Thù hơi nhợt, trên mặt rịn ra ít mồ hôi. Liền gọi người vào, hầu hạ Vương Thù rửa mặt chải đầu. Tô son xong, lại tự mình thêm ít son trên môi Vương Thù.
Đợi người thu thập xong, mới đưa nàng đi Tư Nghi viện.
"Một lát chủ tử đến Tư Nghi viện, vị kia hỏi gì đáp đó, không hỏi thì nói ít thôi."
Thời gian gấp gáp, có vài việc dăm ba câu không thể nói rõ. Khương ma ma bước nhỏ đuổi theo, đi bên cạnh Vương Thù. Nhỏ giọng dặn dò: "Chủ tử bên Tư Nghi viện thân phận quý trọng, xưa nay lại quy củ nghiêm, tính tình nóng nảy, chủ tử mới vào phủ, thái độ ngàn vạn phải cung kính chút. Hiện giờ Viên ma ma không có trong phủ, nếu gặp chuyện gì cũng không có ở đó nói giúp được."
Vương Thù không hiểu ra sao, nghe lời này trong rơi lộp bộp.
Nàng mới bước một chân ra cửa, ngẩng đầu đã nhìn thấy phụ nhân chờ bên ngoài. Phụ nhân hai tay đan lại, đặt dưới bụng, trên mặt mang nụ cười, nhưng nhìn dáng vẻ không dễ sống chung. Có chút không rõ cho nên, nghiêng đầu nhìn lại Khương ma ma.
Khương ma ma cúi thấp đầu, lui về sau mấy bước.
Vương Thù nghe thấy người bên ngoài nói một câu: "Đi theo ta." Lại nghiêng đầu nhìn qua Khương ma ma. Khương ma ma không dấu vết gật đầu một cái, nàng mới đi theo người này.
Nhìn bên ngoài không nhìn ra viện này rộng bao nhiêu, thật sự dùng chân đo mới biết Tiêu trạch này không tầm thường.
Mấy người đi ra từ cửa hông Thanh Huy uyển, xuyên qua hành lang, vượt qua hoa viên, một đường xuyên qua lớp lớp toàn viện. Đi khoảng một khắc, mới tới Tư Nghi viện.
Đập vào mắt là một bức tường rất dày, bảo hạ trên đầu phong phú, ngói lưu ly xanh biếc sáng lấp lánh, phản lên người. Bên trong lớp lớp tường xây che chắn, cứ thế kéo sâu căn viện.
Vào viện, mới biết Tư Nghi viện lớn hơn Thanh Huy uyển rất nhiều. Gian phòng thất gian thất khung, phối thêm nhĩ phòng, sương phòng.
Vương Thù mắt nhìn thẳng, đi theo ma ma thanh y tiến vào, xuyên qua đình viện, vào một gian khách sảnh.
Lúc này, đã có ba người bên trong, đều là cô nương gia mười sáu mười bảy tuổi.
Người người dung mạo xuất chúng, vóc dáng thướt tha. Nhìn lối trang điểm ăn vận, lại thêm chải búi tóc phụ nhân, xem hoàn cảnh không khác Vương thù lắm. Vương Thù bình tĩnh nhìn, rất nhanh cúi đầu.
Chẳng lẽ những người này đều là hôm nay vào cửa làm thiếp? Đây rốt cuộc là hộ nhân gia nào?
Các nàng tới sớm, đã sớm nhỏ giọng trò chuyện. Có một người giỏi ăn nói, trò chuyện cùng những người khác bảy tám phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.