[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Chương 34: Cái Gì? (4)
Khải Phu Vi An
11/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói cách khác, phủ đệ bên huyện Lâm An, chỉ có một nữ chủ tử là Lâm thị.
Nhưng từ tháng ba, Lương Châu truyền tin tới, những ngày tốt đẹp liền kết thúc. Bởi vì bệ hạ thương tiếc phế Thái tử tuổi nhược quán vẫn không có con nối dõi, đặc biệt chọn cho hắn bốn mỹ nhân. Đại hoàng tử phi Lương Thục Nghi lấy lý do lo nghĩ cho con nối dõi hoàng thất, gia roi thúc ngựa đưa mỹ nhân tới huyện Lâm An.
Đã mấy ngày Lâm thị không có khẩu vị ăn uống.
"Tiện nhân Lương Thục Nghi này! Chính là không muốn thấy ta sống tốt!"
Nghĩ đến Lương Thục Nghi, Lâm thị liền hận đến ngứa răng: "Bản thân nàng ta dáng dấp xấu xí, không làm người thích, lại làm mấy chuyện dơ bẩn tới ghê tởm người khác!"
Điện hạ không hòa thuận với Lương thị, không muốn ở cùng một phòng. Nhiều năm qua không bước vào viện Lương thị, tuy Lâm thị cũng không được sủng, nhưng huyện Lâm An bên này chỉ có một mình nàng ta, nàng ta độc chiếm một nhà. Đồ tốt Lương Châu đưa tới vào viện nàng ta, ban thưởng từ trong cung cũng thuộc về nàng ta. Cuộc sống thoải mái biết bao.
Lâm thị nghĩ, mấy năm nay thần chí điện hạ không rõ, sớm muộn rồi sẽ khôi phục thần chí. Nàng ta một mình bá chiếm bên này, nhất định có thể vượt lên trước, sinh ra trưởng tử.
Tiện nhân Lương thị kia không cho nàng ta cơ hội, không những đưa mỹ nhân kinh thành tới, còn thu xếp chọn mỹ nử ở bản địa!
Nghĩ tới chuyện này, Lâm thị không kiềm được siết chặt tay. Bóp cho con mèo nhỏ trong ngực ré lên. Méo một miếng, quay lại cắn vào y phục nàng ta một cái, uốn thân chạy ra ngoài.
Đám hạ nhân bị tiếng động này dọa sợ mất hồn. Gà bay chó chạy nhào tới, ba chân bốn cẳng tới bắt. Loạn một trận.
Lâm thị vốn đã mất kiên nhẫn, thấy vậy, không khỏi cầm chén lên đập xuống.
Đồ sứ rơi xuống đất, choang một tiếng. Chớp mắt khiến đám người trong phòng hoảng sợ câm như hến, không dám thở mạnh.
"Hoảng, hoảng cái gì!" Lâm thị giận đến lồng ngực phập phồng: "Lui xuống!"
Nói xong vung tay lên, nha hoàn lập tức bưng khay lui xuống.
Tiểu nha hoàn tốn nhiều công sức mới chộp được con mèo nhỏ, rúc trong góc không dám lên tiếng.
Lâm thị không có tâm trạng quản những chuyện này, vuốt lại y phục, ngồi lại trên ghế quý phi, nha hoàn thiếp thân thu thập sạch sẽ cho nàng ta.
Lúc này gương mặt thanh tú của nàng ta cau lại, mi tâm nhăn lại, đầy tức giận bất bình. Vừa rồi con mèo nhỏ náo loạn cũng không nhiễu cái gì, tinh thần của nàng ta đều bị bốn 'mỹ nhân kinh đô' và đám người chờ bên ngoài tối nay chiếm cứ.
"Chủ tử, lạnh nhạt bọn họ một hồi, có phải nên gọi đến nói chuyện rồi không?"
Tô ma ma hầu hạ thiếp thân nhấc mành tiến vào, nhận lấy khăn từ tay đại nha hoàn Lục Bình, vắt ướt rồi tự mình lau thay nàng ta: "Nương nương, chớ giận. Nếu tức giận vì chút chuyện nhỏ này, giận hư thân không đáng giá."
Tô ma ma là nhũ mẫu của Lâm thị, chăm sóc nàng ta từ khi sinh đến lớn. Còn quan tâm hơn cả hài tử thân sinh. Sau này Lâm thị vào phủ Thái tử. Tô ma ma cũng làm thị tì theo vào.
Nói cách khác, phủ đệ bên huyện Lâm An, chỉ có một nữ chủ tử là Lâm thị.
Nhưng từ tháng ba, Lương Châu truyền tin tới, những ngày tốt đẹp liền kết thúc. Bởi vì bệ hạ thương tiếc phế Thái tử tuổi nhược quán vẫn không có con nối dõi, đặc biệt chọn cho hắn bốn mỹ nhân. Đại hoàng tử phi Lương Thục Nghi lấy lý do lo nghĩ cho con nối dõi hoàng thất, gia roi thúc ngựa đưa mỹ nhân tới huyện Lâm An.
Đã mấy ngày Lâm thị không có khẩu vị ăn uống.
"Tiện nhân Lương Thục Nghi này! Chính là không muốn thấy ta sống tốt!"
Nghĩ đến Lương Thục Nghi, Lâm thị liền hận đến ngứa răng: "Bản thân nàng ta dáng dấp xấu xí, không làm người thích, lại làm mấy chuyện dơ bẩn tới ghê tởm người khác!"
Điện hạ không hòa thuận với Lương thị, không muốn ở cùng một phòng. Nhiều năm qua không bước vào viện Lương thị, tuy Lâm thị cũng không được sủng, nhưng huyện Lâm An bên này chỉ có một mình nàng ta, nàng ta độc chiếm một nhà. Đồ tốt Lương Châu đưa tới vào viện nàng ta, ban thưởng từ trong cung cũng thuộc về nàng ta. Cuộc sống thoải mái biết bao.
Lâm thị nghĩ, mấy năm nay thần chí điện hạ không rõ, sớm muộn rồi sẽ khôi phục thần chí. Nàng ta một mình bá chiếm bên này, nhất định có thể vượt lên trước, sinh ra trưởng tử.
Tiện nhân Lương thị kia không cho nàng ta cơ hội, không những đưa mỹ nhân kinh thành tới, còn thu xếp chọn mỹ nử ở bản địa!
Nghĩ tới chuyện này, Lâm thị không kiềm được siết chặt tay. Bóp cho con mèo nhỏ trong ngực ré lên. Méo một miếng, quay lại cắn vào y phục nàng ta một cái, uốn thân chạy ra ngoài.
Đám hạ nhân bị tiếng động này dọa sợ mất hồn. Gà bay chó chạy nhào tới, ba chân bốn cẳng tới bắt. Loạn một trận.
Lâm thị vốn đã mất kiên nhẫn, thấy vậy, không khỏi cầm chén lên đập xuống.
Đồ sứ rơi xuống đất, choang một tiếng. Chớp mắt khiến đám người trong phòng hoảng sợ câm như hến, không dám thở mạnh.
"Hoảng, hoảng cái gì!" Lâm thị giận đến lồng ngực phập phồng: "Lui xuống!"
Nói xong vung tay lên, nha hoàn lập tức bưng khay lui xuống.
Tiểu nha hoàn tốn nhiều công sức mới chộp được con mèo nhỏ, rúc trong góc không dám lên tiếng.
Lâm thị không có tâm trạng quản những chuyện này, vuốt lại y phục, ngồi lại trên ghế quý phi, nha hoàn thiếp thân thu thập sạch sẽ cho nàng ta.
Lúc này gương mặt thanh tú của nàng ta cau lại, mi tâm nhăn lại, đầy tức giận bất bình. Vừa rồi con mèo nhỏ náo loạn cũng không nhiễu cái gì, tinh thần của nàng ta đều bị bốn 'mỹ nhân kinh đô' và đám người chờ bên ngoài tối nay chiếm cứ.
"Chủ tử, lạnh nhạt bọn họ một hồi, có phải nên gọi đến nói chuyện rồi không?"
Tô ma ma hầu hạ thiếp thân nhấc mành tiến vào, nhận lấy khăn từ tay đại nha hoàn Lục Bình, vắt ướt rồi tự mình lau thay nàng ta: "Nương nương, chớ giận. Nếu tức giận vì chút chuyện nhỏ này, giận hư thân không đáng giá."
Tô ma ma là nhũ mẫu của Lâm thị, chăm sóc nàng ta từ khi sinh đến lớn. Còn quan tâm hơn cả hài tử thân sinh. Sau này Lâm thị vào phủ Thái tử. Tô ma ma cũng làm thị tì theo vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.