[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử
Chương 28: Đã Có Rồi (3)
Khải Phu Vi An
11/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong phòng yên tĩnh, không có ai bước vào. Nàng cẩn thận chờ một lát, chắc chắn không có ai mới từ từ bò ra ngoài. Hai người trên hành lang nhỏ giọng nói chuyện, Vương Thù lại ung dung ngồi về chỗ, chỉnh lại y phục, tư thế không thay đổi nhiều.
Chờ một lúc, ngoài cửa có người tới, thay thế bà tử giữ cửa.
Sột sà sột soạt, tiếng nói chuyện của mấy người truyền tới.
Hồi lâu sau, Dương bà tử bưng một ít đồ ăn dễ tiêu hóa vào. Còn có một bà tử theo sau lưng bà ấy, không biết bưng gì trong tay, dùng tấm vải đỏ che kín.
Vương Thù thấy Dương bà tử chớp chớp mắt với mình, biết đồ ăn không có vấn đề, liền đứng dậy bước tới ngồi.
Bà tử kia cũng không so đo, dù sao đây cũng là bữa cơm cuối cùng của nàng ở Vương gia. Liền để nàng ăn đầy đủ chút. Vương Thù bưng bát đũa lên chậm rãi ăn, bà tử kia đặt khay lên án kỷ. Không đợi nàng ăn xong, đã vén tấm vải đỏ lên.
… Bên trong là hai quyển sách.
Vương Thù hớp một ngụm cháo, sắc mặt không chút dao động. Ngược lại là bà tử cầm sách lên mặt đỏ dị thường, lúng túng ngượng ngùng đặt trước mặt Vương Thù.
"Hai cuốn sách này," bà tử kia có vẻ khó mở miệng: "Đại cô nương rảnh thì lật xem."
Vương Thù liếc mắt một cái, ồ, hoàng văn, không phải, là xuân cung đồ.
Bà tử kia ngó sắc mặt Vương Thù. Thấy nàng nhìn hình vẽ quấn quýt bánh quẩy bên trên mà không có bao nhiêu phản ứng, không khỏi lúng túng hơn. Đại cô nương này không biết là cố ý giả như không biết, hay là ngu xuẩn thật? Vốn là được nhét vào theo ý của Mao thị. Bà ta là kế mẫu, không phải thân nương, không có thời gian rảnh đi dạy kế nữ nhân sự. Nhưng dựa theo quy củ, là nhất định phải đưa.
Bà tử thấy Vương Thù dùng đôi mắt trong suốt vô tội nhìn bà ta, bất giác mềm lòng. Lắm miệng nói một câu: "Nếu đại cô nương muốn ngày sau tốt hơn chút, nên lật xem hai cuốn sách này nhiều hơn."
Vương Thù: "..."
Mặt không đổi ăn hết một chén cháo, Vương Thù gật đầu: "Đa tạ ma ma nhắc nhở. Phải rồi, ta có thể mang đồ trang sức trong phòng đi chứ?"
Biết tính tình keo kiệt của Mao thị, không thể không lục soát người trước khi đi. Nàng dứt khoát tự đề cập đến.
Đồ trong phòng Vương Thù đều là đồ tốt, Mao thị đã thèm muốn rất lâu. Thời gian trước đã mượn cớ đi vào vơ vét một phen, lấy đi không ít đồ trang sức tinh xảo. Hiện giờ còn dư lại trong phòng, đều là thứ Mao thị không mang được, lại trông không có giá trị.
Quả nhiên, Vương Thù vừa nhắc tới, bà tử liền khó xử, bà ta không làm chủ được: "Này phải hỏi thái thái."
Vội vàng sai người qua hỏi, tất nhiên là không cho mang đi.
Nhưng Mao thị cũng không muốn làm quá khó coi, bớt bị truyền ra lại bị người đâm xương sống. Bà ta tự cho là rộng lượng tỏ vẻ, cho phép Vương Thù mang đi mười thứ. Còn phải là nhóm bà tử tận mắt quan sát Vương Thù mới có thể chọn.
Trong dự liệu.
Vương Thù dưới cái nhìn trừng trừng của bà tử, qua bàn trang điểm. Sau đó ngay trước mặt bọn họ, cạch một tiếng khóa lại. Biểu thị chỉ mười thứ, không hơn.
Trong phòng yên tĩnh, không có ai bước vào. Nàng cẩn thận chờ một lát, chắc chắn không có ai mới từ từ bò ra ngoài. Hai người trên hành lang nhỏ giọng nói chuyện, Vương Thù lại ung dung ngồi về chỗ, chỉnh lại y phục, tư thế không thay đổi nhiều.
Chờ một lúc, ngoài cửa có người tới, thay thế bà tử giữ cửa.
Sột sà sột soạt, tiếng nói chuyện của mấy người truyền tới.
Hồi lâu sau, Dương bà tử bưng một ít đồ ăn dễ tiêu hóa vào. Còn có một bà tử theo sau lưng bà ấy, không biết bưng gì trong tay, dùng tấm vải đỏ che kín.
Vương Thù thấy Dương bà tử chớp chớp mắt với mình, biết đồ ăn không có vấn đề, liền đứng dậy bước tới ngồi.
Bà tử kia cũng không so đo, dù sao đây cũng là bữa cơm cuối cùng của nàng ở Vương gia. Liền để nàng ăn đầy đủ chút. Vương Thù bưng bát đũa lên chậm rãi ăn, bà tử kia đặt khay lên án kỷ. Không đợi nàng ăn xong, đã vén tấm vải đỏ lên.
… Bên trong là hai quyển sách.
Vương Thù hớp một ngụm cháo, sắc mặt không chút dao động. Ngược lại là bà tử cầm sách lên mặt đỏ dị thường, lúng túng ngượng ngùng đặt trước mặt Vương Thù.
"Hai cuốn sách này," bà tử kia có vẻ khó mở miệng: "Đại cô nương rảnh thì lật xem."
Vương Thù liếc mắt một cái, ồ, hoàng văn, không phải, là xuân cung đồ.
Bà tử kia ngó sắc mặt Vương Thù. Thấy nàng nhìn hình vẽ quấn quýt bánh quẩy bên trên mà không có bao nhiêu phản ứng, không khỏi lúng túng hơn. Đại cô nương này không biết là cố ý giả như không biết, hay là ngu xuẩn thật? Vốn là được nhét vào theo ý của Mao thị. Bà ta là kế mẫu, không phải thân nương, không có thời gian rảnh đi dạy kế nữ nhân sự. Nhưng dựa theo quy củ, là nhất định phải đưa.
Bà tử thấy Vương Thù dùng đôi mắt trong suốt vô tội nhìn bà ta, bất giác mềm lòng. Lắm miệng nói một câu: "Nếu đại cô nương muốn ngày sau tốt hơn chút, nên lật xem hai cuốn sách này nhiều hơn."
Vương Thù: "..."
Mặt không đổi ăn hết một chén cháo, Vương Thù gật đầu: "Đa tạ ma ma nhắc nhở. Phải rồi, ta có thể mang đồ trang sức trong phòng đi chứ?"
Biết tính tình keo kiệt của Mao thị, không thể không lục soát người trước khi đi. Nàng dứt khoát tự đề cập đến.
Đồ trong phòng Vương Thù đều là đồ tốt, Mao thị đã thèm muốn rất lâu. Thời gian trước đã mượn cớ đi vào vơ vét một phen, lấy đi không ít đồ trang sức tinh xảo. Hiện giờ còn dư lại trong phòng, đều là thứ Mao thị không mang được, lại trông không có giá trị.
Quả nhiên, Vương Thù vừa nhắc tới, bà tử liền khó xử, bà ta không làm chủ được: "Này phải hỏi thái thái."
Vội vàng sai người qua hỏi, tất nhiên là không cho mang đi.
Nhưng Mao thị cũng không muốn làm quá khó coi, bớt bị truyền ra lại bị người đâm xương sống. Bà ta tự cho là rộng lượng tỏ vẻ, cho phép Vương Thù mang đi mười thứ. Còn phải là nhóm bà tử tận mắt quan sát Vương Thù mới có thể chọn.
Trong dự liệu.
Vương Thù dưới cái nhìn trừng trừng của bà tử, qua bàn trang điểm. Sau đó ngay trước mặt bọn họ, cạch một tiếng khóa lại. Biểu thị chỉ mười thứ, không hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.